"Trước đây ta không có quyền được chọn, bây giờ ta muốn làm người tốt!"
Câu nói này của Vương Động đúng thật là... kinh thiên động địa!
Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang trời.
Không nói nên lời.
Đám thuộc hạ đã sợ tới ngây người!
Bầu không khí đông cứng.
Tất cả mọi người đều hoang mang, kể cả Lãnh Huyết Dạ Vương, người ít khi bộc lộ cảm xúc nhất trong tứ đại hộ pháp cũng trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi. Nhất thời, trong đầu bọn họ vô cùng hỗn loạn.
Người tốt là ý gì đây?
Lẽ nào xưa giờ bọn họ vẫn luôn hiểu lầm sao?
Người tốt thật ra có nghĩa là người xấu?
Không đúng, có phải giáo chủ đã hiểu lầm ý nghĩa của từ "người tốt" không?
Sau một hồi im lặng, cái tên từ trước đã rất lanh lợi và biết lợi dụng thời cơ lại hô lên lần nữa:
"Giáo chủ muốn làm người tốt, vậy sau này nhất định sẽ trở thành một người vô cùng lương thiện. Quyền uy của giáo chủ trải rộng khắp thiên hạ, người đời đều kính sợ giáo chủ, nhưng họ không biết rằng từ sâu trong nội tâm, giáo chủ có một trái tim vô cùng lương thiện. Quách Hữu Đức ta từ trước đến giờ đều rất khâm phục cách đối nhân xử thế của giáo chủ, luôn coi giáo chủ là tấm gương để noi theo, là người đáng tôn trọng nhất. Ta luôn quan sát những lời nói và hành động của giáo chủ, hiểu được những ý nghĩa sâu xa trong đó. Hơn nữa Quách Hữu Đức ta mỗi ngày đều tự kiểm điểm lại bản thân, chỉ mong có thể lĩnh ngộ được một phần tinh thần của giáo chủ. Ta luôn nghĩ mình đã phần nào hiểu được giáo chủ, thế nhưng ta sai rồi, hoàn toàn sai rồi! Chỉ đến hôm nay, ta mới biết rằng thì ra giáo chủ là người cao thượng như vậy! So với người đời, giáo chủ chính là ánh dương, tỏa hào quang chói lọi, chiếu rọi khắp muôn nơi. Lời hôm nay của giáo chủ có ý nghĩa to lớn, làm ta ngộ ra nhiều điều, linh hồn như vừa được gột rửa. Quách Hữu Đức ta chắc chắn sẽ học tập phẩm chất cao thượng của giáo chủ, học cả lời nói, hành động lẫn tinh thần của giáo chủ! Từ hôm nay, Quách Hữu Đức ta cũng muốn trở thành một người tốt."
Mọi người đều bị lời của Vương Động dọa sợ.
Vương Động lại bị lời của Quách Hữu Đức dọa sợ.
Đây mới đúng là nhân tài!
Mà nhân tài như vậy thì không thể bị chôn vùi.
"Quách Hữu Đức." Vương Động lên tiếng.
"Có thuộc hạ!!" Quách Hữu Đức vội vàng bước lên phía trước, quỳ xuống hành lễ, đầu rạp xuống đất. Thậm chí lúc trán hắn đập xuống đất còn kêu "cốp" một cái.
Mọi người đều tỏ vẻ xem thường, loại người nịnh hót như vậy, cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt lành gì đâu. Bất kể là ở danh môn chính phái hay ma môn tà phái đi chăng nữa thì kẻ hay nịnh bợ như hắn, nếu bản thân không có thực lực chắc chắn sẽ không có một cái kết tốt đẹp.
Vương Động nhìn Quách Hữu Đức, gật đầu nói: "Rất tốt, nếu như ngươi đã quyết chí học theo ta, muốn làm một người tốt, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Kể từ hôm nay ngươi sẽ trở thành đệ tử quan môn của Vương Động ta, thân truyền từ giáo chủ."
Một bước lên trời!
Thật sự là một bước lên trời.
Mọi người một lần nữa lại trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn ngơ người hơn cả lần đầu tiên. Giáo chủ còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã hồ đồ rồi sao, vậy mà lại cho một tên nịnh bợ lên làm đệ tử thân truyền? Một số người thì vô cùng hối hận, thầm ước mình là kẻ nhanh trí, chỉ cần quỳ xuống trước một bước thì chẳng phải đã trở thành đệ tử thân truyền của giáo chủ rồi sao?
Vậy là cứ thế khoanh tay nhường cơ hội một bước lên mây cho người khác rồi.
Đáng tiếc! Đáng giận! Đáng hận!! Đáng buồn...
Ai nói thứ cẩu nịnh bợ cuối cùng sẽ không có gì?
Chỉ cần nịnh đúng người, biết nịnh tới cuối cùng thì điều cần có ắt sẽ có!
Vở kịch này, giống như một trò hề như vậy.
Dạ Vương Từ Thất Dạ không nhịn được phải bước ra.
"Giáo chủ, muốn làm người tốt là có nghĩa gì?"
Vương Động liếc mắt nhìn Từ Thất Dạ, bình tĩnh nói: "Ý ngay trên mặt chữ thôi, chính là cái nghĩa mà ngươi đang nghĩ đó."
Từ Thất Dạ híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng phải chúng ta là ma giáo sao?"
"Ma giáo thì không thể có người tốt sao?"
"Thế nhưng cho dù có là người tốt thì người khác cũng sẽ cho rằng chúng ta là ma đầu."
Vương Động cười xòa, ăn một quả nho rồi mới thản nhiên đáp: "Nếu chúng ta đã là ma giáo, vậy thì cần gì để ý suy nghĩ của kẻ khác?"
"Vậy thì làm người tốt còn có ý nghĩa gì?"
"Vậy thì làm một tên ma đầu lại có ý nghĩa gì?"
"Tự do, tự tại, không bị hạn chế cũng không bị trói buộc, hành động tùy theo tâm trạng!"
"Làm người tốt cũng như vậy."
"Không giống."
"Có gì không giống?"
"Xin hỏi giáo chủ, nếu kẻ địch muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Giết chết hắn!"
"Người tốt thì không giết người."
"Vậy thì phế bỏ khí hải của hắn, đập vỡ kinh mạch của hắn, đánh gẫy hai tay hai chân của hắn rồi ném hắn tới vùng hoang dã để hắn tự sinh tự diệt."
Từ Thất Dạ im lặng khoảng năm giây mới gật đầu đáp: "Giáo chủ, ta hiểu rồi. Kể từ hôm nay ta cũng muốn làm người tốt!"
"Tại sao?"
"Vì theo những gì giáo chủ đã nói, làm người tốt còn khó hơn làm ma đầu, cũng nhiều thách thức hơn, ta thích những việc có tính thách thức."
Vương Động tỏ ra hài lòng, cười nói: "Không hổ là Dạ Vương, khả năng tự nhận thức thật đáng kinh ngạc, để ngươi làm Phong Vân tả sứ đúng là bổn tọa đã không nhìn nhầm."
"Giáo chủ quá khen rồi."
"Đây là những lời thật lòng thôi."
Vương Động nhìn xuống tất cả các đồ đệ bên dưới, giọng điệu bình tĩnh, thế nhưng âm thanh thì như sấm sét, vang vọng khắp đại điện: "Từ hôm nay trở đi, đồ đệ trong Phong Vân Thần Giáo đều phải đấu tranh để làm người tốt, đã rõ chưa?"
"Rõ!!"
Có cuộc đối đáp của Dạ Vương Từ tả sứ và giáo chủ hồi nãy, mọi người đã lờ mờ hiểu ra ý nghĩa của từ "người tốt" này.
"Người tốt" mà giáo chủ nói chính là phải tàn nhẫn hơn một tên ma đầu, bọn họ đều hiểu rồi.
Sau lưng Vương Động, Lục Thái Y túm lấy cổ tay áo của Vương Động, nhỏ giọng khẽ hỏi: "Vương Động, ngươi thật sự muốn làm người tốt sao?"
"Tất nhiên, bổn tọa đã trở thành người đứng đầu ma giáo rồi, chẳng lẽ còn cần lừa người khác nữa sao? Đây là những lời trong lòng bổn tọa."
"Vậy nếu Vương giáo chủ đã muốn làm người tốt thì liệu có thể thả ta ra không? Người tốt thì không nên ép buộc người khác."
Vương Động lắc lắc đầu.
Lục Thái Y thầm cười khổ, bản thân đúng ngốc nghếch, vậy mà lại đi tin lời nói của tên ma đầu này. Cô thật ngu ngốc và ngây thơ, lẽ ra không nên hỏi câu hỏi như vậy. Tính tình tên Vương Động này cổ quái, lại còn nham hiểm độc ác không ai sánh bằng, lời của hắn làm sao có thể coi là thật chứ?
"Ta không thể thả cô đi, bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm, ở lại bên cạnh ta, có ta chăm sóc thì mới an toàn."
Lục Thái Y im lặng, không hề mở miệng.
Hừ, đàn ông!
Vương Động rời khỏi bảo tọa, đi xuống đài cao, bước về phía tế đàn chính giữa đại điện. Ở giữa tế đàn có một cái bàn vuông, kiếm lệnh được đặt trên mặt bàn.
Đó là miếng lệnh bài của giáo chủ, ban đầu nó luôn nằm trong tay lão giáo chủ.
Từ hôm nay trở đi, nó sẽ thuộc về Vương Động.
Vương Động cầm kiếm lệnh trên tay, giơ cao lên.
"Phong Vân Thần Giáo, bách chiến bách thắng, chủ nhân Thần Giáo, văn thành vũ đức, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!"
"Phong Vân Thần Giáo, bách chiến bách thắng, chủ nhân Thần Giáo, văn thành vũ đức, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!"
............
.....
Tất cả mọi người từ hộ pháp, trưởng lão đến các đồ đệ, ai ai cũng quỳ rạp trước mặt Vương Động và kiếm lệnh, lớn tiếng tung hô theo.
Thời khắc này, Vương Động chính thức trở thành giáo chủ đời thứ mười chín của Phong Vân Thần Giáo!
[Chúc mừng ký chủ đã trở thành giáo chủ của ma giáo, thành công kích hoạt hệ thống đại ma đầu!]
Đúng vào lúc Vương Động còn đắm chìm trong tiếng reo hò hoan hô của mọi người thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một thanh âm máy móc lạnh như băng, dọa hắn nhảy dựng lên!
Cái quỷ gì vậy?
Hệ thống?
Hệ thống đại ma đầu?
Hệ thống là cái gì, Vương Động đã quen thuộc với các loại tiểu thuyết trên mạng từ kiếp trước đương nhiên sẽ biết.
Quan trọng là...
Mẹ nó chứ, lão tử xuyên không qua bao nhiêu năm như vậy, chịu bao nhiêu khổ sở, gặp bao nhiêu kiếp nạn, giờ vừa bước lên đỉnh cao của đời người, trở thành giáo chủ của ma giáo rồi ngươi mới nói ta có hệ thống?
Gặp ngươi thì có sôi máu không?