Tự Nguyện

Chương 47

Vu Sính Đình lái xe về nhà suốt một buổi tối, đến nơi cũng đã là hơn mười giờ đêm. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Liêu Hải Lâm ngồi trên sô pha, cầm điện thoại trong tay, đờ đẫn nhìn cô với hai mắt đẫm lệ.

Nghe Liêu Hải Lâm nói đứt quãng trong điện thoại, cô cũng rất sốt ruột. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Liêu Hải Lâm, Vu Sính Đình đoán chắc chắn có chuyện gì đó bất ổn, liền an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ có cách mà.”

Sắc mặt trắng bệch, Liêu Hải Lâm lắc đầu: “Điểm Điểm, lần này dính dáng đến nhiều người lắm, ủy ban kỷ luật bên quân đội cũng bắt đầu kiểm tra rồi. Điều tra đến mẹ thì không làm sao, mẹ chẳng có gì mà điều tra cả, nhưng mà liên quan đến bố con. Ủy ban kỷ luật tiến hành song quy bí thư Mạt với một số người liên quan, trong số họ có người muốn được giảm tội nên lôi chuyện qua lại giữa bố con với thư ký Mạt ra đổ thành hành vi hối lộ.”

Nghe xong, Vu Sính Đình ngẩn ra, cô nắm chặt tay Liêu Hải Lâm, lại thấy mẹ run rẩy nói tiếp: “Bố con bảo con về công ty tạm thời thay vị trí của ông ấy, có chuyện gì đợi ông ấy ra. Vụ lần này rất lớn, muốn đè xuống cnxg không đè được, nghe nói là do phía trung ương hạ lệnh, gần như là điều tra từng người một. Bố con bị người của viện kiểm sát đưa đi điều tra đã mấy hôm rồi, giờ công ty đang loạn hết cả lên, mẹ thật sự không nghĩ được gì nữa. Điểm Điểm, mẹ vốn tưởng có thể cáng đáng được, nhưng giờ mới phát hiện ra thật sự bất lực. Coi như mẹ xin con, con trách mẹ ích kỷ cũng được, phải kéo Mộ Huân nhà con xuống nước cũng được, mẹ không thể trơ mắt nhìn bố con ăn cơm tù được.”

“Mẹ, sao mẹ không nói sớm với con, giờ con cũng không thể lập tức nghĩ ra cách gì. Chúng ta đừng vội, chuyện này lớn, chắc không ai dám nhúng tay vào, con liên lạc với luật sư trước đã. Mộ Huân với bố anh ấy cũng không có ở đây, Mộ Huân đi tập huấn ở trụ sở một thời gian rồi, bây giờ con còn chẳng nhận được một cú điện thoại nào, chẳng biết anh ấy sống thế nào nữa.”

Liêu Hải Lâm nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, mọi chuyện quá sức trùng hợp, tất cả đều diễn ra trong cùng một thời điểm. “Vậy phải làm sao bây giờ? Đáng ra mẹ nên phát hiện sớm, bí thư Mạt đưa thằng con trai với bồ nhí ra nước ngoài rồi, trước thì không dám ra mặt nên cầu xin bố con chăm sóc giúp, mục đích vốn là sợ bị người ta nắm được thóp. Giờ chuyện đến nước này rồi mà Mộ Huân với tham mưu Phùng lại không có nhà, nếu cứ kéo dài sợ sẽ chậm mất.”

Vu Sính Đình nghe Liêu Hải Lâm nói mới vỡ lẽ. Thì ra thằng bé được Vu Hàn Sinh chăm sóc kia chính là con riêng của bí thư Mạt. Trước đây cô từng nghe nói qua chuyện mờ ám đó, rằng bí thư Mạt có điểm không tiện công khai, chính là vì sợ người ta nắm được nhược điểm nên nhờ Vu Hàn Sinh ra mặt giúp đỡ, thì ra còn có chuyện đó.

***

Về nhà, Vu Sính Đình lấy vài bộ quần áo rồi kéo hành lý về sống với Liêu Hải Lâm. Mấy hôm nay, cô cố gắng vững tinh thần, lại không ngừng an ủi Liêu Hải Lâm. Cô muốn tìm Phùng Mộ Huân nói chuyện, nhưng đáng tiếc là làm cách nào cũng không gọi được cho anh, vạn bất đắc dĩ, cô gửi tin nhắn xin Phùng Mộ Huân giúp, vậy mà điện thoại lại báo gửi tin nhắn thất bại.

Vì vụ của Vu Hàn Sinh, Liêu Hải Lâm đã mời luật sư.

Người trong công ty ai cũng hoang mang, ông chủ xảy ra chuyện, cấp dưới không thể không loạn. Liêu Hải Lâm bảo Vu Sính Đình tạm thời thay vị trí của Vu Hàn Sinh trong công ty. Mấy lần trước, chuyện của công ty đều do Liêu Hải Lâm xử lý, giờ đổi thành Vu Sính Đình.

Thứ Bảy, Vu Sính Đình đến công ty làm thủ tục xin thôi việc. Mặc dù trưởng phòng không muốn để cô đi, nhưng thấy Vu Sính Đình đã hạ quyết tâm nên không dám giữ lại nữa. Với sự chỉ dẫn của Liêu Hải Lâm, Vu Sính Đình đến gặp tất cả các cổ đông lớn rồi bắt đầu nghiên cứu công việc của công ty. Tình hình của công ty được thư ký khái quát, Vu Sính Đình có chỗ nào không hiểu, Liêu Hải Lâm liền nhắc thư ký của Vu Hàn Sinh giải thích cho cô.

Ngày đầu tiên đi làm.

Vào văn phòng của Vu Hàn Sinh, Vu Sính Đình thẫn thờ đứng trước bàn làm việc. Trong ống bút đặt trên bàn, có chiếc bút Vu Hàn Sinh hay dùng để ký tên. Phía trước là khung cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rọi thẳng vào bồn cây xanh um bên dưới.

Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh bàn làm việc, bỗng nhiên tầm mắt hẹp lại. Cô chợt nhớ đến cảnh Vu Hàn Sinh ngồi ở đây làm việc, trong lòng lại có chút buồn buồn khó chịu.

Vu Sính Đình xịt mũi, vừa lúc thư ký đẩy cửa vào, “Giám đốc Vu, đây là báo cáo của quý này, còn có thống kê tài vụ của công ty, đợi họp xong sẽ có một bản khác được chuyển vào hòm thư của cô.”

Vu Sính Đình nhận lấy tập tài liệu, gật đầu dặn: “Phải rồi, việc liên quan đến phía đại lý bên kia phải báo cáo chi tiết lại cho tôi.”

Cô bắt tay vào làm một đống việc, cái gì cũng phải học lại từ đầu. Từ một người không biết một chút nào về công ty của bố, giờ lại phải tiếp nhận vị trí của bố, đôi khi cô cảm thấy lực bất tòng tâm, chuyện gì cũng phải cố gắng, gặp phải vấn đề khó liền học hỏi ở chỗ thư ký hoặc mấy cổ đông lớn tuổi. Người trong công ty rõ ràng là nghe theo lệnh của cô, nhưng thành phần ngầm không phục cô thì nhiều vô kể, mặc dù vậy thì cô vẫn phải tươi cười, phải tiếp tục học hỏi.

Trong lúc này, cô vẫn không nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân. Trước đây, Vu Sính Đình luôn cảm thấy việc quản lý công ty chẳng đáng là gì, bởi Vu Hàn Sinh từng nói với cô, lao tâm giả trị nhân – lao lực giả trị vu nhân*. Bây giờ thì cô lại cảm thấy, thật ra, lao tâm hay lao lực cũng không khác gì nhau cả.

*Lao động trí óc cai trị người, lao động chân tay thì bị người cai trị.

Đột nhiên cô lại cảm thấy vô cùng nhớ Phùng Mộ Huân, thật sự rất nhớ, rất nhớ. Có lẽ lúc này Phùng Mộ Huân còn mệt mỏi hơn cô, nhưng anh anh chưa bao giờ kêu mệt với cô cả.

Lúc Vu Sính Đình nhận được cú điện thoại đầu tiên của Phùng Mộ Huân thì cũng đã là nửa tháng sau khi xảy ra biến cố. Khi ấy, cô cùng thư ký đến nhà máy chi nhánh kiểm tra tình hình, cả người bải hoải, thở không ra hơi. Về đến nhà, cô nằm ngơ ngẩn trong bồn tắm một lúc, khôi phục lại tâm trạng bất an dạo gần đây.

Ra khỏi phòng tắm, Vu Sính Đình đi tới trước bàn trang điểm tha kem dưỡng da, đột nhiên điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện lên dãy số hạn chế.

Cô lập tức tươi tỉnh hẳn lên, vội vàng nhận điện thoại, kích động đến nỗi không nói lên lời.

Lúc này, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của Phùng Mộ Huân: “Điểm Điểm, anh đây.”

Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại, cúi đầu đáp một tiếng: “Em biết.”

Dứt lời, cô nghe thấy Phùng Mộ Huân ậm ừ đáp lại, xem ra anh rất mệt mỏi, đến cả giọng nói cũng nghèn nghẹn.

Vu Sính Đình nhận ra, không khỏi lo lắng: “Mộ Huân, anh mệt lắm à?”

“Vẫn khỏe, mấy hôm nữa là ổn thôi.”

“Vậy anh nhất định phải giữ sức khỏe.” Vài giây sau, cô lại nói: “Khi nào về nhà?”

Thấy Vu Sính Đình có gì đó là lạ, anh nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, em...em nhớ anh.” Cô thật sự muốn kể cho Phùng Mộ Huân nghe chuyện xảy ra ở nhà, nhưng vừa nghĩ Phùng Mộ Huân đang mệt mỏi, cô lại thấy xót xa. Quên lệnh như núi, huống hồ trong lúc tập huấn đặc biệt, chắc chắn anh không thể một mình trở về, cho dù có nói với anh thì cũng chẳng thể làm được gì.

Phùng Mộ Huân không rõ tình hình phía Vu Sính Đình, nghe giọng nói của cô, trong lòng anh chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Một lát sau, anh trấn an: “Ở nhà giữ gìn sức khỏe, anh sắp về rồi. Có thời gian anh sẽ gọi điện cho em.”

Vu Sính Đình còn chưa kịp dặn anh thêm câu nào thì anh đã dập máy.

***

Giữa trưa, Vu Sính Đình ra khỏi công ty, lên chiếc xe riêng, lại cùng thư ký xuống phân xưởng kiểm tra một lần nữa. Nhân viên đứng một bên báo cáo cho cô, thư ký thì ghi chép lại những điểm quan trọng.

Quy mô của phân xưởng ngày càng lớn, đây vốn là nhà xưởng mà trước kia Vu Hàn Sinh mất rất nhiều tâm sức mới mua được, sau tự hình thành dây chuyền sản xuất, vì vậy nó rất được Vu Hàn Sinh coi trọng.

Vu Hàn Sinh bị đưa đi mấy ngày, cổ phiếu của công ty đã tụt giảm nghiêm trọng, số nhân viên cao cấp xin thôi việc cũng không ít, trên dưới công ty ai nấy đều hoang mang. Đối với vị trí mới nhận này, Vu Sính Đình không ôm nhiều hy vọng.

Đã có công ty đưa ra đề nghị mua lại phân xưởng của Vu Hàn Sinh, các cổ đông đều đồng ý, duy chỉ có Vu Sính Đình là không. Đây là tâm huyết của Vu Hàn Sinh, sao có thể chuyển sang tay người khác.

Vu Hàn Sinh chưa bao giờ xảy ra chuyện như hiện nay, khiến thời gian này Liêu Hải Lâm vô cùng mệt mỏi. Những người bên phía bí thư Mạt cũng suy sụp. Ủy ban kỳ luật tiến hành điều tra đặc biệt nghiêm ngặt, sự việc lúc này như một củ khoai nóng rẫy, khiến Liêu Hải Lâm không thể làm được gì.

Đột nhiên Vu Sính Đình nhớ ra, Khúc Văn Thanh từng có qua lại với bố cô, vậy nên định nói chuyện của bố cô với ông ta.

Sau khi tan làm, cô lái xe đến chỗ làm việc của Khúc Văn Thanh, sau đó được thư ký của ông ta đưa vào văn phòng.

Vào vửa, Vu Sính Đình lễ phép chào một tiếng, “Bác Khúc.”

“Ngồi đi.” Khúc Văn Thanh híp mắt nhìn Vu Sính Đình, thấy cô mặc một bộ đồ công sở thì ánh mắt thêm vài phần thâm sâu.

Vu Sính Đình vừa ngồi xuống, Khúc Văn Thanh đã nở nụ cười không có ý tốt. Ông ta sớm biết mục đích Vu Sính Đình đến đây, cũng đoán chắc cô sẽ tới tìm mình, liền đi thẳng vào vấn đề: “Sính Đình này, chuyện của bố cháu, e là hơi khó đấy.”

Ngừng lại trong chốc lát, ông ta lại nói: “Hơn nữa, bác nghe nói tình cảm của cháu với chồng cháu không tốt lắm, cho dù nó có về thì cũng khó mà không bàn chuyện ly hôn với cháu, loại chuyện này bác Khúc đây thấy nhiều rồi, đại nạn tự bay đến đúng là không hiếm.”

Nói xong những lời này, Khúc Văn Thanh lại nhìn Vu Sính Đình một lượt, ánh mắt nhìn Vu Sính Đình cũng khác thường.

Thật ra Vu Sính Đình không nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ Khúc Văn Thanh sẽ giúp Vu Hàn Sinh, chỉ muốn dò hỏi tình hình từ chỗ ông ta, dù sao thì ông ta cũng quen thân với người ở viện kiểm sát, hơn nữa, bây giờ cô cũng không biết Vu Hàn Sinh ra sao. Nhưng nghe Khúc Văn Thanh nói vậy, trong lòng cô không khỏi chửi thầm vài câu.

Phùng Mộ Huân chỉ vì vậy mà ly hôn với cô? Đùa ư? Mặc dù Phùng Mộ Huân không quá mặn nồng với cô, nhưng anh cũng chẳng phải loại người thờ ơ lạnh nhạt.

Vu Sính Đình suy nghĩ một lát rồi nói: “Bác Khúc, chuyện bác nói, cháu biết. Cháu chỉ muốn hỏi bác xem có cách nào cho cháu gặp bố cháu một lần không, hoặc là có thể hỏi thăm giúp cháu tình hình của bố cháu được không ạ?”

Lát sau, Khúc Văn Thanh rõ ràng là có chút e dè, cười cười với cô: “Con bé này, bác biết cháu lo cho sự an nguy của bố cháu. Có điều, thời gian gấp gáp, hẳn là cháu cũng biết, đây không còn là vấn đề tiền nong nữa, mà là đấu đá chính trị, Hàn Sinh bị cuốn vào chuyện này, ai nhúng tay thì người ấy cũng bị xuống nước theo. Bác Khúc không nhất thiết phải dây vào chuyện nguy hiểm đến tính mạng này.”

Lời của Khúc Văn Thanh rất đúng trọng điểm, lại nói rõ được lập trường của ông ta. Đột nhiên, Khúc Văn Thanh đứng dậy, đi vài bước về phía Vu Sính Đình: “Nếu muốn nhờ bác hỏi thăm vài câu cũng không phải là không được.”

Nói tới đây, ông ta tươi cười bước thêm vài bước. Vu Sính Đình không ngừng lùi lại, đến khi kề sát cửa, cô mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, cô vội vàng quay đi, nắm chặt tay đấm cửa. Hai mắt Khúc Văn Thanh nhìn cô như hai bó đuốc, lời nói tiếp theo của ông ta khiến người khác nghe thấy cũng phải trố mắt nhìn:

“Trừ phi...đêm nay cháu ở lại.”

Lúc nghe rõ lời Khúc Văn Thanh nói, Vu Sính Đình cảm thấy sởn gai ốc. Cô trợn mắt nhìn ông ta, cô không ngờ một người bề trên đạo mạo, là bạn cũ của bố cô, đã qua cái tuổi ngũ tuần mà còn có thể đưa ra một yêu cầu vô lý và đáng khinh như vậy.

Cô chạy tới cầu viện, lại không ngờ gặp phải sự sỉ nhục cực lớn như vậy. Vu Sính Đình nắm lấy bình hoa, thật hận không thể nhắm chuẩn phi thẳng vào mặt ông ta.

Nhưng cô nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, nhổ ra hai chữ với Khúc Văn Thanh: “Buồn nôn!”

Nói xong, Vu Sính Đình mở cửa, hoảng hốt chạy ra khỏi văn phòng của Khúc Văn Thanh.
Bình Luận (0)
Comment