Edit: RyalCon rồng khổng lồ mở to đôi mắt màu vàng kim, nhìn tư tế nhỏ nằm bên vuốt hắn.
Giờ đây hắn đã không còn dấu vết gì thuộc về con người, vẻ ngoài hoàn toàn là một con rồng hung ác đáng sợ. Đôi mắt lạnh băng với con ngươi vàng thẳng đứng nhìn tư tế nhỏ, con người tí hon trắng nõn và mềm như bông nằm trong tầm tay hắn, không hề ý thức được nguy hiểm, thậm chí còn can đảm lăn nhẹ lên vuốt hắn nữa.
Tay tư tế nhỏ đeo một chiếc vòng vàng có gắn thêm cây thánh giá, em vừa động đậy là thánh giá cũng lắc lư theo.
Rồng có bản năng bị hấp dẫn bởi vàng bạc châu báu.
Nhưng con rồng này phát hiện, hắn dễ bị hấp dẫn bởi khuôn mặt tư tế nhỏ hơn là những trang sức lấp lánh trên người em.
Rồng tinh mắt thấy được cái miệng hơi hé của tư tế nhỏ, cánh môi xinh xắn như hoa hồng, bên trong là hàm răng trắng như tuyết và đầu lưỡi hồng nhạt.
Rồng lớn nghĩ, chỉ cần nhẹ nhàng nâng vuốt, con người này sẽ dễ dàng bị xé rách, tuôn ra dòng máu tươi nóng bỏng. Hắn có thể cảm giác được máu của nhóc con người này sẽ rất có lợi cho mình, ít nhất cũng có thể nuôi dưỡng hắn.
Nhưng rồng chỉ chậm rãi cúi đầu thu vuốt, ôm con người nhỏ bé vào lòng. Hắn cảm giác được trên thân con người này toàn mùi của mình, rất quen, như thể em chính là vật sở hữu thuộc về hắn vậy.
Rồng lớn không nhịn được mà thè lưỡi liếm một cái lên vết máu không hề tồn tại trên người em, cái lưỡi thô ráp khiến làn da tư tế nhỏ ửng hồng. Em khó chịu rầm rì, cau mày như muốn khóc, đôi môi đỏ lên, nhưng vẫn không thể tỉnh lại vì bị ma pháp trói buộc.
Nếu lúc này có ý thức, nhất định em sẽ hối hận vì không học hành cho tử tế. Lạy thần Ánh Sáng trên cao, có trời mới biết em đã trốn học bao nhiêu buổi rồi.
Nhưng giờ đây em chỉ hừ nhẹ một tiếng mềm như bông, lại có thể khiến con rồng lớn thấy như thể lồng ngực bị những chiếc móng vuốt nhỏ gãi nhè nhẹ. Hắn nhìn chằm chằm tư tế nhỏ một chốc rồi vươn cái móng sắc nhọn móc quần áo em lên, những chiếc nút cài bằng vàng rơi lạch cạch trên đất, xoay tròn.
Bộ quần áo trắng của em nở rộ như những cánh hoa, để lộ thân thể mềm mại sắc tuyết bên trong.
Nhóc con như một món tráng miệng làm từ sữa vậy, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn chân con rồng lớn. Da thịt em non mềm như tơ lụa sang quý, trên tóc có mùi hương đặc biệt của Thần Điện, khiến người ta nhớ đến trăng rằm treo trên mặt hồ.
Con rồng lớn còn muốn nuốt trọn em vào bụng, thế thì tư tế nhỏ sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn, không bị kẻ nào đoạt mất nữa.
Thậm chí hắn còn chẳng muốn đem tư tế nhỏ về sào huyệt, ngay cả sào huyệt của chính hắn cũng khiến hắn bất an – chỉ có duy nhất thân thể hắn mới an toàn mà thôi.
Hắn rình rập tư tế nhỏ một hồi lâu, em lăn ba vòng trong lòng hắn, đạp chân, rồi rầm rì mấy câu như đang khiêu khích.
Từ đầu đến cuối, con rồng lớn chẳng hề hé cái miệng đầy răng nhọn.
Cuối cùng hắn ôm tư tế nhỏ vào lòng, tựa đầu vào cạnh em rồi chậm rãi nhắm mắt.
Khi Thất hoàng tử tỉnh lại, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hình rồng.
Hắn đã thu nhỏ về kích thước của một con người, nhưng phía sau vẫn còn chiếc đuôi rồng, và đôi mắt vẫn mang màu vàng với con ngươi dựng đứng.
Đầu tiên, hắn cảm nhận được tư tế nhỏ trong vòng tay mình vẫn đang ngoan ngoãn ngủ. Vết máu trên người em chẳng còn, bộ quần áo trắng cũng đã tan tành, thân thể nõn nà như tuyết đã lộ ra gần hết, thân mật dán vào người hắn.
Thất hoàng tử cúi đầu kiểm tra tư tế nhỏ thật kĩ, rồi mới xác định em chẳng bị thương chút nào.
Hắn nhớ mọi việc xảy ra khi biến thành rồng, nhưng trong dạng rồng lại chẳng nhớ ra mình vốn là người.
Ánh mắt Thất hoàng tử dần tăm tối.
Đôi con ngươi vàng dần biến thành đồng tử loài người.
Số lần hóa rồng của hắn ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, ngày càng khó khống chế hơn.
Lần này thậm chí hắn còn đoán sai chính mình, nên mới để lộ thân phận thật trước mặt tư tế nhỏ.
Thất hoàng tử hơi ngửa đầu ra sau, biểu cảm âm u trông chẳng hề hợp với khuôn mặt trẻ măng.
Trần nhà ngục vẫn là bầu trời sao lặng yên và đẹp đẽ – như thể nơi này chẳng phải lao tù tăm tối, mà là một khu vườn duyên dáng vô cùng.
Đây là món quà tư tế nhỏ tặng hắn.
Tư tế nhỏ của hắn vẫn luôn cho rằng hắn là một Thất hoàng tử bị hãm hại và bị nhốt nơi đây. Em ngây thơ nghĩ hắn là người tốt, một anh hùng ngô nghê muốn cứu hắn ra ngoài.
Nhưng chỉ có Thất hoàng tử biết… Hắn tự nguyện bước chân vào nơi này.
Mọi vương thất đều che giấu một bí mật nào đó.
Hắn chính là bí mật ấy.
Gia tộc hắn có dòng máu rồng được lưu truyền – nữ hoàng khai quốc mang dáng vẻ nửa người nửa rồng. Nhưng theo thời gian, dòng máu ấy ngày càng loãng.
Thi thoảng vẫn có những hậu duệ kế thừa dòng máu ấy, và loài rồng thức tỉnh.
Từ khi sinh ra đôi mắt họ đã là đôi mắt rồng, càng lớn càng biến thành rồng nhiều hơn, ngày càng mất tính người hơn.
Vương thất chỉ có thể giấu những đứa bé ấy thật kĩ, không để người ngoài biết được.
Cho tới khi họ tròn hai mươi tuổi.
Tuổi hai mươi chính là một lằn ranh.
Nếu vượt qua được thì sẽ như vị nữ hoàng lập quốc, trở thành một kẻ nửa người nửa rồng.
Nếu không thể, hắn sẽ sa đọa, trở thành một con rồng dữ tợn thực thụ. Hắn sẽ không nhớ được tư tế nhỏ, cũng chẳng nhớ mình từng là một hoàng tử của nhân gian.
Hắn sẽ biến thành một con quái vật máu lạnh vô tình, dù người thương có ở ngay trước mặt, hắn vẫn sẽ mở miệng cắn xuống.
Hắn sẽ biến thành sự tồn tại bị cả đế quốc này đuổi giết.