Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 13

60.

Bởi vì công ty có một sinh viên hệ chính quy, hai nghiên cứu sinh vừa vặn đều là tốt nghiệp năm nay, cho nên Vương Khiên cố ý tổ chức mọi người trong công ty đi chụp hình dành riêng cho ảnh tốt nghiệp.

Trong đoàn đội hiện tại tất cả đều là con trai, lúc chụp ảnh không cần kiêng kỵ hình tượng trước mặt con gái, tức khắc mỗi tên đều lộ ra nguyên hình, hạn cuối cho hấp thụ ánh sáng.

Vì vậy, các loại tư thế xiêu vẹo nát tam quan đều bị bọn họ suy nghĩ ra.

Vương Khiên bình thường xây dựng ảnh hưởng quá nặng, mọi người không dám đi khiêu chiến hắn, mà Hứa Tri Hiểu làm một trong ba nhân vật chính, không có may mắn như vậy.

Vừa nghĩ tới phải cho Vương Khiên chụp ảnh không tiết tháo, Hứa Tri Hiểu quả thực không khống chế được lần thứ hai sinh ra suy nghĩ rời khỏi đoàn đội

Rất nhiều tư thế cậu căn bản không muốn chụp, mà lại thật không tiện làm mọi người mất vui, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trưng mặt than, bị ép bày ra các tạo hình cứng ngắc, kỳ thực lỗ tai từ lúc cậu không biết cũng đã đỏ đến mức rối tinh rối mù.

Vương Khiên làm thợ chụp ảnh, không hề có một tiếng động liền nhìn rõ lời cầu cứu phát điên trong mắt cậu, càng nhìn càng cảm thấy thú vị, vì vậy không nhịn được mà không kiêng kị thưởng thức rất nhiều lần, mãi đến tận khi Hứa Tri Hiểu sắp điên mất, mới rốt cục lên tiếng giải cứu cậu.

“Được rồi, chụp mấy bức đàng hoàng lại đi là được.”

61.

Khi đến phiên Vương Khiên cùng Hứa Tri Hiểu chụp ảnh, Vương Khiên lấy tay đặt lên vai Hứa Tri Hiểu, lập tức cảm thấy cả người cậu đều cứng ngắc, thật giống như một cái xác ướp phơi khô nhiều năm.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy mặt cậu banh quá chặt, một chút biểu tình cũng không có, đôi mắt trừng thẳng về phía trước, không nhịn được vui vẻ, “Cậu không sao chứ?”

Con ngươi Hứa Tri Hiểu cũng không xoay chút nào, khô cằn trả lời, “Không có chuyện gì.”

“Có phải là thân thể không thoải mái?”

“Không có.”

“Vậy sao cậu không cười?” Vương Khiên có ý đùa cậu, cố ý để sát vào, quả nhiên thấy cậu run lên bần bật, hô hấp lập tức liền rối loạn, mặt cũng đỏ bừng lên, “Tri Hiểu, lẽ nào cậu không muốn chụp với tôi?”

“…”

Hai tai Hứa Tri Hiểu run run nổ vang, trong đầu loạn như bùn.

Âm thanh Vương Khiên trầm thấp từ tính, cách cậu gần như vậy, câu nói kia tiến vào trong tai, cậu liền không nhịn được muốn tưởng tượng nó thành —— “Lẽ nào em không muốn yêu nhau với anh?”

Đây đều là… cái quỷ gì a! Vương Khiên thật không phải là ông trời phái tới trừng phạt mình sao?

Hứa Tri Hiểu khó khăn dời tầm mắt khỏi gương mặt gần trong gang tấc, nhẹ nhàng gọi, “Đàn anh…”

Làm ơn đừng tiếp tục đùa giỡn cậu nữa! Tiếp tục như vậy cậu có thể phun máu ba mét ngay tại chỗ a!

Dáng vẻ mặt ngoài giả vờ bình tĩnh, kì thực lại mơ hồ xin tha, rơi vào trong mắt Vương Khiên, lại làm ánh mắt của hắn đột nhiên sâu hơn.

Hắn bình tĩnh đứng thẳng, tay vốn vòng qua vai Hứa Tri Hiểu khẽ nâng, đè xuống sau gáy cậu, biến thành tư thế giống như bậc trên đối với bậc dưới.

Vương Khiên khụ với ống kính một cái, “Được rồi, chụp ảnh đi, nắm chặt thời gian.”

Trong nháy mắt tiếng tách vang lên, hai người đồng thời lặng lẽ thở phào một cái dưới đáy lòng.

62.

Cũng vào đầu tháng sáu, giải thi đấu gây dựng sự nghiệp toàn quốc đồn đại rất lâu lúc trước cũng rốt cục có tin tức chính xác.

Bởi Lĩnh Đại và chính quyền Lĩnh Thành liên hợp đứng ra tổ chức, cả nước tổng cộng có hơn hai mươi trường đại học tham dự, giải thi đấu cấp trường tổ chức vào hạ tuần tháng sau, giải cấp tỉnh vào đầu tháng chín, giải quốc gia thì vào tháng mười.

Tiền thưởng cho đứng đầu cả nước là một trăm vạn, giải nhất tiền thưởng năm mươi vạn, giải nhì tiền thưởng ba mươi vạn, giải ba tiền thưởng mười vạn, phân biệt chỉ thiết lập một tên, hai tên, ba tên cùng năm tên, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Làm quán quân giải đấu trong trường năm ngoái, đoàn đội Vương Khiên có thể trực tiếp tiến vào giải thành phố.

Mà giải thành phố tới tháng chín mới bắt đầu, với họ mà nói, chuyện này còn quá xa xôi, tạm thời không nên để ý tới.
Bình Luận (0)
Comment