Kiến Trương, tha thứ cho mẹ! Dù gì mẹ cũng là người đứt ruột đẻ ra con! Năm xưa, mẹ trơ mắt nhìn con bị ngược đãi không phải vì mẹ không yêu con mà là vì mẹ sợ phải đối mặt với suy nghĩ kinh khủng này!
Bà Ngô Thừa vừa muốn bước thêm vài bước, Hoắc Kiến Trương đã lạnh lùng lùi ra phía sau, trực tiếp mở cửa xe phóng đi.
Có thể tha thứ hay không, hãy chờ thời gian trả lời.
Bệnh viện về đêm khá yên tĩnh, chỉ còn vài nhân viên trực ban đi lại chậm chạp trên hành lang.
Khi đi qua dãy nhà chứa xác, Hoắc Kiến Trương còn lờ mờ nghe được những tiếng khóc ỉ ôi, đau đớn vang lên từ phía các gia đình có người chết.
Bỗng chốc, anh lại nhớ về đứa con xấu số của mình, trái tim càng thêm quặn thắt.
Cửa phòng được đẩy ra, thân ảnh mềm mại, yếu ớt của Túc Kỳ đang ngồi tựa lưng trên thành giường.
Trông thấy anh về, đôi mắt sâu thẳm của cô khẽ động, rồi lại nhanh chóng cụp xuống.
- Cục cưng của anh không ngủ thêm chút nữa đi!
Hoắc Kiến Trương cố gắng bày ra khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể, muốn mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người con gái anh yêu.
Trong suốt quá trình lái xe tới đây, anh đã âm thầm suy đoán, Túc Kỳ sẽ ôm mặt khóc rưng rức đến thế nào, đau khổ, dằn vặt ra làm sao.
Một người mẹ mất đi đứa con bé bỏng của mình chẳng khác gì trái tim, ruột gan bị móc sống.
Nhưng mọi thứ đều trái ngược hoàn toàn với dự đoán của anh, Túc Kỳ đưa tay xoa lên bụng, nhếch môi nói nhỏ:
- Em còn chưa kịp đặt tên cho con thì con đã giận dỗi, lỡ bỏ chúng ta mà đi!
Hoắc Kiến Trương vội vàng đặt ví và điện thoại lên bàn, sau đó ngồi xuống, kéo đầu cô tựa vào ngực mình.
Vòng tay của anh rất rộng và vững chắc, bao bọc toàn bộ cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của cô.
Anh nâng cằm Túc Kỳ, dịu dàng hôn lên vầng trán tái nhợt, thủ thỉ trấn an:
- Em muốn đặt tên con là gì? Nói đi, anh sẽ làm mộ cho con.
Túc Kỳ ngẫm nghĩ một lát, âm thầm thở dài đáp:
- Gọi đứa nhỏ là Tạ Tạ, bởi vì em hi vọng dù con ở đâu cũng sẽ mạnh mẽ, kiên cường hơn cả cha mẹ nó!
- Được! Nghe em hết!
Trong bóng tối lạnh lẽo, hai người họ ngồi lặng lẽ bên nhau, chỉ cần tựa lưng, gối đầu cùng nhìn ra phía cửa sổ, ít nhiều tâm trạng cũng bớt trống rỗng.
Ánh trăng mờ nhạt phủ sáng từng bụi cây cối, ngọn cỏ, đôi khi Túc Kỳ sẽ ngẩng đầu nhìn Hoắc Kiến Trương, mơ hồ nói rằng bé con của họ đang nô đùa với ông trăng, ngôi sao hết sức vui vẻ.
Sáng sớm, Túc Kỳ tỉnh dậy muộn hơn Hoắc Kiến Trương.
Anh đã tự về nhà nấu cháo cho cô, hẹn nửa tiếng đồng hồ sau sẽ quay trở lại.
Để Hoắc Kiến Trương không khỏi lo lắng quá, Túc Kỳ thường lén lút rơi nước mắt, ngay sau đó liền lấy lại được bình tĩnh.
Cô vốn mạnh mẽ chứ không ủy mị, đau đớn gì cũng chôn chặt trong lòng, chẳng muốn lôi ra ủy khuất trước mặt người khác.
Utan gõ cửa mấy lần, nhận được sự đồng ý của Túc Kỳ liền đi vào, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, tỏa hương thơm nồng nàn.
- Có người gửi hoa tặng em này!
Nghe anh nói, Túc Kỳ hơi thắc mắc, đón lấy bó hoa cẩn thận quan sát.
Ngoài Hoắc Kiến Trương ra, đâu có ai nhiệt tình tặng hoa cho cô thế này.
Hơn nữa, Túc Kỳ đã tạm ngừng hoạt động diễn xuất từ lâu, người hâm mộ cũng sẽ không đường đột gửi tặng.
Hoa vẫn còn rất tươi, cánh ướt đẫm sương, bông nào cũng đều nhau, cho thấy người tặng khá chỉn chu và cầu toàn.
Phần lõi giữa, Túc Kỳ chợt nhìn thấy có mẩu giấy nhỏ được nhét sâu.
Khi cô mở ra xem, cả người lập tức lạnh toát:
“Chào em! Chúng ta lại gặp nhau!”
Phần ký tên hiển hiện rõ ba từ “Khương Vĩ Thành”..