Cộc… cộc…
- Huệ Phi, mở cửa giúp mình với!
Tử San đứng thập thò trước cửa phòng kí túc xá, liên tục đập cửa gọi bạn.
Lý Phiên Phiên đã đi chơi với bạn trai, dặn qua đêm sẽ về.
Tử San giấu cha mẹ, chị gái đi làm phục vụ bàn kiếm thêm chút tiền, hôm nay ít việc nên được về sớm hơn mọi khi.
Phía trong phòng vẫn có ánh điện sáng leo lét, chứng tỏ Huệ Phi đang ở nhà.
Đêm tương đối khuya, Tử San không dám gọi lớn, sợ ảnh hưởng tới các phòng lân cận.
Sực nhớ ra cô còn chìa khóa dự phòng để ở dưới chậu cây trước hành lang, Tử San liền chạy tới, lật đáy chậu lấy chìa khóa.
- Làm gì không biết nữa!
Cô vừa vặn ổ khóa, vừa lẩm bẩm trong miệng.
Cạch!
Tử San đẩy cửa phòng bước vào, không quên tháo balo nói lớn:
- Huệ Phi, cậu ngủ rồi à?
- Ưm… A…a… Thầy giáo Lượng, nhanh lên nữa đi!
Giọng nói ái muội vang lên ở phía trong khiến Tử San giật mình chú ý.
Cô nhón gót, hồi hộp bước dần tới nơi phát ra tiếng động, âm thanh hoan ái, tiếng động chạm da thịt lớn cùng sự rêи ɾỉ kíƈɦ ŧìиɦ vang lên mỗi lúc một gấp gáp.
Ngay khi Tử San ngó mặt vào, cảnh tượng tɦác ɭoạи trước mắt khiến cô giật thót kinh hãi.
Đỗ Huệ Phi đang quan hệ với hai người đàn ông khác nhau, kẻ nào người nấy đều không mặc quần áo, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chi chít các dấu hôn đỏ chót, điên cuồng cắn xé nhau trong nhà tắm ướŧ áŧ.
Dựa theo ánh sáng đèn điện, Tử San phát hiện hai gã đàn ông to béo kia không phải ai khác mà chính là thầy giáo Lượng, chủ nhiệm của cô cùng thầy phó hiệu trưởng trường học.
Thường ngày, trông họ đạo mạo, lễ nghĩa gia giáo là thế, ngờ đâu lại làm ra thứ chuyện tày trời này.
Bị phát hiện, Huệ Phi há hốc miệng chết sững, lắp bắp không biết nên giải thích sao cho ra nhẽ.
Tử San giật lùi ra phía sau, nghĩ tới học bổng mình dày công dốc sức học ngày học đêm bỗng chốc bị bạn thân cướp mất một cách dễ dàng chỉ nhờ vào trao đổi thân xác, cô không cam tâm liền bật khóc.
- Huệ Phi! Cô thật quá đáng! Cô… cô…
Trong một thoáng suy nghĩ, sự độc ác ẩn sâu trong cơ thể Huệ Phi đột ngột bùng cháy.
Cô ta hừ lạnh, quay sang nhìn người tình, lạnh lùng nói:
- Hai người còn đứng đó làm gì.
Chuyện này để lộ ra bên ngoài, ba chúng ta đều chết chắc!
Tử San biết sắp xảy ra chuyện lớn, tức tốc bỏ chạy ra phía cửa.
Nhưng tốc độ của cô vốn không nhanh bằng chúng, sức khỏe yếu ớt, nhất thời bị tóm lấy chỉ trong gang tấc.
Hai gã đàn ông lôi cô vào phòng tắm, hung hăng lột sạch quần áo của cô, sau đó giở trò cưỡиɠ ɦϊếp.
Huệ Phi khoanh tay trơ mắt đứng nhìn tình cảnh thảm hại của người bạn thân, cười cợt trước tiếng la khóc thấu trời, khuôn mặt đẫm nước mắt, bị đám đàn ông đánh đến sưng vù, bất lực để mặc chúng hung bạo chiếm đoạt hết lần này tới lần khác trong đủ mọi loại tư thế nhục nhã.
Đến khi Tử San nằm bẹp trên đất, miệng lẩm bẩm mắng nhiếc:
- Tôi kiện chết các người! Lũ khốn nạn!
Đôi mắt sáng quắc của Huệ Phi nhíu lại thật chặt.
Cô ta lững thững đi đến bên gian bếp, lấy ra con dao gọt hoa quả, tàn độc giơ lên, nhắm về phía Tử San đâm thật mạnh xuống.
Phập! Phập! Phập!
Máu tươi bắn tung tóe trên mặt và tường hoa, Huệ Phi nhếch môi cười nhạt, thâm tâm còn cảm thấy hả hê, cho rằng đây chính là hậu quả mà Tử San phải gánh lấy khi dám giỡn mặt cô ta.
Lý Phiên Phiên vừa về tới phòng, ngẫu nhiên bị ba kẻ máu lạnh kia ép buộc trở thành đồng phạm.
Chính vì vậy mới có cuộc gọi gấp gáp nửa đêm về nhà.
Đỗ Điền Minh sau mười phút suy nghĩ, lập tức sai người cấp tốc tới nơi ở của Huệ Phi, tiến hành phanh thây, xử lý xác chết Tử San.
- Nhưng nếu gia đình cô ta gọi tới không thấy bắt máy, chắc chắn sẽ báo lên sở cảnh sát.
Con nhất định bị sờ gáy!
Huệ Phi cắn ngón tay, sợ hãi khóc lóc nói.
Ông Điền Minh cầm ảnh của Tử San lên xem, cuối cùng đánh liều nêu ra phương án xử lý tàn bạo:
- Con phải phẫu thuật thẩm mỹ để giống hệt cô ta.
- Còn giọng nói thì sao? Dù con có thể đóng giả làm Vương Tử San, nhưng tiếng nói của chúng con khác nhau mà!
Huệ Phi vẫn thắc mắc, vội vàng hỏi dồn.
Đỗ Điền Minh vỗ vai con gái, gạt tàn thuốc trên tay xuống, nhếch môi lạnh lùng đáp:
- Phẫu thuật chỉnh dây thanh quản! Nếu không giống tối đa, chúng ta có thể kiếm cơ cổ họng bị chấn thương, thành ra giọng nói trở nên khàn hơn.
Hừ, lũ người nhà quê học thức kém cỏi đó làm sao hiểu hết về ngành y được!
Ngay trong đêm, vụ án gϊếŧ người tàn độc nhanh chóng xử lý dễ dàng.
Huệ Phi cũng được cha dẫn đi, không quên giao lại việc học tập trên lớp cho hai gã thầy giáo còn lại.
Trực thăng tư nhân được điều động tới, đưa cô ta gấp rút bay sang Mỹ, tiến hành cuộc đại phẫu thuật.
Thời gian này, Huệ Phi vẫn giả làm Tử San nhắn tin về cho gia đình.
Cô ta còn kiếm cơ phải ôn thi chất lượng và quy định nhà trường cấm không cho người thân được phép bước vào nên thành công qua mắt gia đình Túc Kỳ.
Túc Kỳ khi đó chỉ dùng điện thoại đen trắng, chỉ có chức năng nghe gọi, lại làm việc cả ngày ở khách sạn, thời gian rảnh cũng không có, chỉ liên lạc với em gái bằng cách nhắn tin.
Đến khi Huệ Phi trở về, ngoại hình đã biến thành Vương Tử San thứ hai, tự tin thay tên đổi họ, ẩn nấp sau vỏ bọc Tử San trầm tính mọi ngày.
Được thế lực gia đình và nhà trường lén lút chống đỡ, không có bất kì một ai nghi ngờ về cái chết thực sự của Tử San.
Thời gian đó, Hoắc Kiến Trương cũng vừa vặn bay sang nước ngoài liên tục, có năm còn không trở về nhà, bởi vậy anh không hay biết đến sự mất tích bí ẩn của Huệ Phi.
Để cái tên Đỗ Huệ Phi biến mất hợp pháp, Đỗ Điền Minh bắt đầu nghĩ ra phương án biến “con gái” trở thành nạn nhân chết oan tức tưởi.
Ông ta bí mật hạ thuốc nữ giúp việc, cho cô ta mặc quần áo của Huệ Phi, lại liên lạc điều tra từng cá nhân trong gia đình Túc Kỳ, biết được con gái lớn nhà họ Vương thường xuyên đi làm về trễ.
Vừa hay, có thể ngang nhiên biến nhà họ Vương từ vị trí gia đình nạn nhân chuyển thành hung thủ gϊếŧ chết con gái ông ta.
Chậc! Một mũi tên, trúng hai con nhạn!.