Túc Kỳ có chút ngạc nhiên, nơi thi hành án tử của quốc gia vốn dĩ phải được bảo mật thật nghiêm mới đúng.
Thế mà Hoắc Kiến Trương lại muốn dẫn một người ngoài như cô đến đó để làm gì?
Hàng loạt câu hỏi liên tục xuất hiện trong não bộ của cô, cuối cùng đành nuốt lại tò mò, không hỏi thêm gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Túc Kỳ được tận mắt trông thấy Hoắc Kiến Trương mặc quân phục.
Màu áo xanh thẫm đặc trưng của quân đội, phần cổ bẻ đính hai dải huy hiệu dọc trên cầu vai, ôm sát từng đường nét cường tráng trên cơ thể của Hoắc Kiến Trương, khiến anh không chỉ trở nên đạo mạo, nghiêm túc mà còn toát ra khí chất vô cùng quyền lực.
Trái ngược hoàn toàn với tính cách cầm thú, tàn độc mà Túc Kỳ phải miễn cưỡng tiếp xúc.
Anh đang cài cúc áo, thấy Túc Kỳ im lặng liền đảo mắt nhìn cô.
Người con gái này đứng tựa lưng vào tường, hàm răng trắng đều tăm tắp đang cắn cắn môi dưới, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, đăm chiêu suy nghĩ rất lâu.
Môi mỏng Hoắc Kiến Trương cong nhẹ, động tác cài nút áo cũng dừng lại.
Anh chỉ một ngón tay về phía Túc Kỳ, ra hiệu cho cô bước gần tới bên mình.
- Cài khuy áo cho tôi!
Túc Kỳ khó hiểu nhìn anh, hất cằm thắc mắc:
- Chỉ còn một chiếc khuy nữa, sao anh không tự cài nốt đi!
Hoắc Kiến Trương không nói hai lời, trực tiếp dùng tay tháo sạch hàng khuy áo vừa mới cài, vênh mặt đáp:
- Ồ! Mắt nào của cô trông thấy tôi đã cài sắp xong? Hửm?!
- Anh...!Anh!
Túc Kỳ câm nín, đành miễn cưỡng đưa tay chạm lên ngực Hoắc Kiến Trương, cẩn thận giúp anh cài lại từng chiếc khuy áo.
Hoắc Kiến Trương cao một mét chín, hơn hẳn Túc Kỳ hai cái đầu.
Thân hình cao lớn, bờ vai rộng rãi, cơ bụng cuồn cuộn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.
Túc Kỳ phải kiễng chân lên cao mới có thể với tới hàng khuy đầu tiên.
Anh lặng lẽ quan sát từ trên cao, thấy cô gái nhỏ khổ sở kiễng chân, mấy lần suýt té, không nhịn được liền tỏ ý chán ghét, hất tay cô ra khỏi ngực mình.
- Thấp như thế này, sau nòi giống nhà họ Hoắc cũng nấm lùn như vậy thì chết với tôi!
Túc Kỳ nghe không rõ, ngửa cổ hỏi lại anh:
- Anh nói gì cơ?
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trương không đáp, luồn hai bàn tay cứng nhắc sang vòng eo thon nhỏ của cô, đoạn nhấc bổng Túc Kỳ lên cao.
Túc Kỳ bám chặt lấy hai cánh tay cơ bắp của anh, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị Hoắc Kiến Trương đặt ngồi lên bàn ăn.
- Tiếp tục đi!
Hoắc Kiến Trương hơi chúi đầu gối chân, nhàn nhạt ra lệnh.
Vì Túc Kỳ được anh bế ngồi lên bàn nên chiều cao cũng được cải thiện ít nhiều, vừa tầm hơn.
Cô cúi đầu, lúi húi cài tiếp khuy áo cho anh.
Ở khoảng cách gần như thế này, cơ thể cường tráng của Hoắc Kiến Trương như đang phủ lên toàn bộ thân thể nhỏ bé Túc Kỳ.
Cả hai người đều im lặng phăng phắc.
Chờ tới khi xong việc, Hoắc Kiến Trương còn rất thỏa mãn mà vươn tay về phía cô, đem Túc Kỳ đặt ngồi lên đùi mình.
- Buông ra! Ở đây có rất nhiều người!
Cô bị anh giữ chặt, ngồi trên đùi anh ngay trước mặt quản gia và một số người giúp việc, tâm trạng vô cùng xấu hổ.
Hoắc Kiến Trương không thèm để tâm, đưa khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát lên vành tai cô, chóp mũi cao vút còn đê tiện mà cọ cọ lên má Túc Kỳ:
- Vừa xong, có phải cô đang suy nghĩ, khi Thừa tướng đây khoác lên mình bộ quân phục này trông thật đẹp trai, phải không?
Túc Kỳ há hốc miệng, muốn phản bác lại, nhưng Hoắc Kiến Trương đâu để cho cô kịp nói, lập tức chế giễu:
- Nên nhớ, sau khi bộ quân phục này được cởi ra, cô sẽ trở thành món ăn của tôi! Mọi lúc, mọi nơi!
Túc Kỳ mơ màng còn nghe được tiếng cười khẽ của anh.
Đến lúc bị Hoắc Kiến Trương bắt ngồi lên xe oto, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.
Quảng trường Chung Niệm Sơ nằm về phía Đông thành phố.
Tốc độ lái xe của Hoắc Kiến Trương đạt đến trình độ thượng thừa, lao vun vút trên mọi cung đường ngoằn ngoèo, nhiều lần khiến Túc Kỳ sợ xanh mặt, hai bàn tay bấu chặt lấy đai an toàn.
Vì đây là nơi thi hành án tử cho các phạm nhân chịu trọng tội nên Chung Niệm Sơ được rào chắn rất kỹ lưỡng, nằm tách biệt hẳn với lòng thành phố.
Bốn phía xung quanh bao phủ bởi cây cối rậm rạp, còn tồn tại cả sườn núi thoai thoải nằm ở góc quảng trường, được chọn làm nơi tập bắn cho các quân sĩ.
Chiếc Maybach đen bóng phóng nhanh vào bãi đỗ xe.
Hoắc Kiến Trương mở cửa bước xuống, lập tức quân sĩ đều cúi rạp đầu, nghiêm trang giơ tay chào.
Gương mặt tuấn mỹ của anh vô cùng lạnh nhạt, ngay cả liếc nhìn họ, Hoắc Kiến Trương cũng chỉ gật nhẹ đầu, sau đó bước thẳng qua.
Túc Kỳ lẽo đẽo đi theo phía sau anh.
Quân nhân vô cùng đông đúc, đang chăm chỉ tập luyện, còn có cả những phạm nhân mặc áo tù màu cam, chưa đến ngày xử án đều bị đem ra chân núi lao động khổ sai.
Nhìn thấy màu áo tù quen thuộc, ký ức bốn năm về trước lại trở về trong trí nhớ của Túc Kỳ.
Ba năm đó, cô thân đơn thế độc, gồng mình chống chọi lại những cú đòn bắt nạt của đám phạm nhân hung hăng xung quanh.
Cũng trong suốt ba năm ấy, cha mẹ và em gái cô chưa bao giờ chịu đến thăm Túc Kỳ, dù chỉ một lần.
- Muốn đến trường bắn không?
Hoắc Kiến Trương nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.
Từ trước tới nay, Túc Kỳ vốn rất sợ tiếng nổ chói tai của súng đạn.
Do vậy, ngay khi anh nhắc đến trường bắn, cô lập tức lắc đầu từ chối.
- Không cần! Tôi sẽ đi xung quanh để quan sát nơi này một lần!
Hoắc Kiến Trương cũng không hỏi gì thêm, quay người cất bước đi thẳng.
Đợi anh khuất xa, Túc Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô hít sâu một hơi, tự mình đi dạo xung quanh khuôn viên quảng trường Chung Niệm Sơ.
Không ngờ phía quân đội lại lập nên một nơi rộng lớn như thế này, tất cả chỉ để thực hiện án tử cho phạm nhân là chính.
Một vài quân sĩ đi qua Túc Kỳ, liên tục đảo mắt nhìn cô, âm thầm khen ngợi trước sắc đẹp kiều diễm.
Tuy nhiên, họ không dám làm càn, bởi trông thấy Túc Kỳ đi theo Thừa tướng nên chỉ đành dám ngắm cô từ phía xa.
Càng đi sâu về phía sau quảng trường, Túc Kỳ càng nghe thấy một vài tiếng động lạ.
Cô nhẹ nhàng đứng nép người về phía bức rào chắn, ghé đầu nhìn sang, phát hiện năm quân nhân súng giắt bên hông đang không ngừng chỉ trỏ, chửi bới phạm nhân.
Những phạm nhân trước mặt này đều là nữ, gồm tám người, được xếp thành hai hàng đều nhau.
Mỗi khi nam quân nhân cắt đầu đinh lên tiếng gọi, lần lượt các nữ tù sẽ đi lên phía trên, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống dưới chân anh ta.
Túc Kỳ không hiểu họ đang làm gì.
Bởi nơi này nằm khuất trong quảng trường, lại còn bị rào chắn che trước, nếu không để ý sẽ chẳng ai phát hiện ra.
- Có muốn tao đánh gãy răng hay không? Mau ngậm cái miệng chó lại!
Quân nhân cắt đầu đinh kia tên là Mộ Đàn, là một chỉ huy trưởng, phụ trách chỉ huy bộ phận tù nhân nhỏ làm việc, cụ thể ở đây đó là trồng rau theo khu vực đã được phân phó.
Nữ tù Phổ Yên quỳ rạp trên đất, tuổi đời còn khá trẻ, khuôn mặt xinh đẹp mọng nước, cay đắng trả lời:
- Xin lỗi, ngài Mỗ! Lần sau tôi không dám cãi lại nữa!
Phổ Yên vừa dứt lời, cả người liền bị Mộ Đàn dùng lực túm lấy cổ áo, kéo thốc lên cao, sau đó ném mạnh lên chiếc bàn gỗ mốc meo bên cạnh.
Lập tức, những tù nhân còn lại đều cúi rạp đầu xuống, không dám nhìn lên.
Dường như, họ đều đã quá quen thuộc với sự việc này.
Diễn biến xảy ra tiếp theo khiến Túc Kỳ sửng sốt tới nghẹn họng, chân tay lập tức cứng ngắc, mặt cắt không còn giọt máu.
Hai nam quân nhân khác đem Phổ Yên nằm úp trên bàn, mỗi người giữ một bên tay Phổ Yên.
Kẻ còn lại thuần thục dùng lực tụt quần của cô xuống, để lộ bờ mông căng tròn, trắng muốt, lồ lộ trước con mắt của bao người.
Mộ Đàn nhanh chóng kéo khóa quần, lôi ra vật tượng trưng đã vươn cao, tay còn lại giữ chặt lấy eo Phổ Yên, sau đó tàn nhẫn thúc ép cô từ phía đằng sau.
- Chó chết!
Túc Kỳ lúc này mới lấy được bình tĩnh, căm tức tới cực điểm, co chân đạp tung rào chắn mỏng, hét ầm lên về phía Mộ Đàn:
- Mau thả cô ấy ra!!!
Mộ Đàn vẫn liên tục làm càn trong thân thể Phổ Yên.
Cô rất cam chịu, những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên, không còn xa lạ gì nữa.
Nghe tiếng hét, đám người giật mình.
Mộ Đàn gấp gáp rút ra khỏi cơ thể Phổ Yên, trừng mắt nhìn về phía Túc Kỳ, gằn giọng hỏi gã quân sĩ bên cạnh:
- Cô ta là ai?