- Tử San, em ngủ chưa?
Túc Kỳ ngó đầu qua phòng em gái, thấy điện đã tắt, lại đành quay trở về phòng mình.
Cả đêm, dường cô thức trắng, chỉ ngồi trước bàn, chăm chú quan sát chiếc cặp tóc nhỏ của em gái.
Cũng có thể Tử San chỉ tình cờ đi ngang qua, làm rơi chiếc cặp này thôi.
Con bé vẫn còn giận cô vì chuyện tối hôm qua, sau khi bày tỏ ý muốn được làm thân cùng Hoắc Kiến Trương.
Túc Kỳ thở dài.
Ngày mai, biết đối mặt với Tử San như thế nào.
Cứ như vậy, phải gần đến sáng cô mới chợp mắt một lúc.
Khi Túc Kỳ tỉnh dậy, nắng đã phủ vàng thôn nhỏ, phía dưới sân hẹp, giọng nói của ông Vương vang lên sang sảng:
- Này, không ngờ quản lý của Túc Kỳ lại trẻ tuổi mà đẹp trai như cậu đấy!
Hoắc Kiến Trường cũng không chấn chỉnh lại thân phận của mình.
Anh chỉ có thời gian ở đây đúng ba ngày, ngày mai phải trở về thành phố.
Lần này, ý Hoắc Kiến Trường đã quyết, đem Túc Kỳ về theo bằng được.
Vừa trông thấy con gái lớn ngái ngủ bước xuống, ông Vương lập tức vẫy tay ra hiệu:
- Các bác sĩ chăm sóc mẹ con rất chu đáo.
Túc Kỳ, hãy cứ yên tâm trở về thành phố đi!
Tử Sạn ngồi bên cạnh Hoắc Kiến Trường, từ đầu tới cuối chỉ cầm khư khư cốc trà ấm trong tay, không buồn ngẩng mặt lên nhìn chị gái.
Nhìn khoảng cách giữa hai người thân thiết như vậy, trong lòng Túc Kỳ có chút bối rối.
Cô kiếm cớ gọi Tử San vào bếp cùng mình, hòng tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với em gái.
- Tử San! Giúp chị chuẩn bị chút đồ điểm tâm nhé!
Nghe tiếng gọi, Tử San gật nhẹ đầu, sau đó đứng dậy.
Ngay khi Tử San quay người rời đi, bàn tay vô tình hất mạnh lên tách trà còn dang dở.
Lập tức, tách trà lăn một vòng, đổ cả lên quần Hoắc Kiến Trường.
- Ôi! Em xin lỗi! Em vô ý quá!
Tử San hoảng hốt lấy khăn trên bàn, lau lau vị trí bị ướt trên đời của Hoắc Kiến Trường.
Khi
bàn tay chạm lên người anh trái tim Tử San tức khắc đập thình thịch.
Nếu không quan sát kỹ, rất khó có thể thấy được các đầu ngón tay của cô ấy đang từ từ run lên.
Hoắc Kiến Trương khẽ nhăn mặt.
Bình thường, anh vốn rất ghét những kẻ hậu đậu, ngu dốt, làm anh phật ý.
Tuy nhiên, vì đêm qua Túc Kỳ đã van xin anh đừng tiết lộ mối quan hệ mờ ám của hai người với người thân nên anh đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Không sao!
Hoắc Kiến Trường đẩy bàn tay thon nhỏ của Tử San khỏi đời mình.
Hành động vô ý này của anh lại càng khiến Tử San thêm bối rối.
Túc Kỳ ngó đầu ra phía cửa, vừa lúc trông thấy thái độ xấu hổ, bẽn lẽn của em gái liền hằng giọng gọi lớn:
- Tử San!
Tử San giật mình, lúc này mới chịu rời đi.
Túc Kỳ nhìn em gái, thở dài hỏi một cách thành thật:
- Có những người, em không nên chỉ dựa vào vẻ bề ngoài đã vội trao niềm tin! Em mới gặp anh ta hai ngày liền đã mặc định đó chính là tình yêu hay sao?
Vốn dĩ, Tử San chưa từng biết thế nào là thích một người.
Chỉ đến khi Hoắc Kiến Trương xuất hiện, vào khoảnh khắc anh cởi cúc áo sơ mi, nghiêng đầu nhìn Tử San cười thầm, Tử San đã biết cảm giác yêu ngay từ lần đầu gặp mặt là như thế nào.
- Chị à! Chị năm lần bảy lượt muốn em từ bỏ anh Kiến Trường, như thế là có ý gì? Không lẽ, chị cũng thích anh ấy?
Giọng nói của Tử San đã có chút mất bình tĩnh.
Thích ư?
Đương nhiên, đối với Túc Kỳ, Hoắc Kiến Trường chính là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất trong cuộc đời của cô.
Cô chỉ muốn thoát ra khỏi anh, tìm lại tự do, minh oan cho sự trong sạch của bản thân, càng sớm càng tốt.
Cả cuộc đời này, Túc Kỳ không những kinh sợ Hoắc Kiến Trường mà còn căm hận anh đến tận xương tủy.
Chữ "thích" phát ra, toàn thân Túc Kỳ đã rùng mình ghê tởm đến cực điểm.
- Không có! Chị và anh ta trong sạch.
Chị chỉ muốn nói, em và Hoắc Kiến Trường không thể đến với nhau!
Những lời cuối phát ra, Túc Kỳ như muốn hét lên vào mặt em gái.
Con bé không thể chạy theo vũng bùn nhục nhã của cô được.
Ngừng một lát, cô tiếp tục nói:
- Hoắc Kiến Trường là một người đàn ông không tầm thường.
Sau này em sẽ hiểu, những gì chị nói chỉ muốn tốt cho em!
Dứt lời, Túc Kỳ quay trở lại bàn bếp, tiếp tục cầm dao gọt hoa quả.
Tử San nắm chặt hai lòng bàn tay, run rẩy đáp:
- Chị nói dối! Đêm qua, em đã trông thấy hết.
Chị câu dẫn anh Kiến Trường, quan hệ với anh
ấy ngay trong chính nhà tắm!
Bốp!
Bàn tay Túc Kỳ dừng lại trên không trung.
Tử San ôm má, trợn mắt nhìn chằm chằm về phía chị gái, không dám tin vào những gì vừa mới xảy ra trước mắt.
Chị gái của cô lại dám tát cô, chỉ vì một câu nói đó?
- Tử San, chị...!
Vành mắt Túc Kỳ đỏ hoe.
Những năm qua, chưa bao giờ cô đưa tay đánh em gái mình một lần nào cả.
Nhưng đến bây giờ, Tử San lại mù quáng lao đầu vào Hoắc Kiến Trường, lại còn cho rằng chính cô là người cầu dẫn anh, Túc Kỳ không thể kìm nén.
Tử San mím chặt môi, giật lùi ra phía cửa, giọng nói càng lúc càng trở nên to hơn:
- Tại sao chị dám tát em? Hả? Ngay cả cha mẹ cũng chưa đánh em bao giờ?
Nghe tiếng cãi vã ồn ào từ trong bếp, Hoắc Kiến Trương cùng ông Vương đứng dậy, vội vàng bước tới.
Tử San vẫn chưa chịu dừng lại cơn giận dữ, gần như đã muốn hét lên:
- Chị không được chửi anh Kiến Trương! Chị dựa vào đâu mà nói anh ấy là một kẻ súc sinh, không có tài cán gì, nhục nhã còn hơn con chó? Chị giả vờ đáng thương trước mặt anh ấy, Huệ Phi cả đời này cũng không bao giờ tha thứ cho tội ác của chị!
Toàn thân Túc Kỳ gần như hóa đá trong giây lát.
Tử San gào khóc xong, đưa tay quệt nước mắt, chạy ào ra bên ngoài.
Vừa trông thấy Hoắc Kiến Trường đứng đó liền lao đến ôm chầm lấy anh trước con mắt ngỡ ngàng của Utan và ông Vương.
Cô mới chỉ hỏi Tử San về mối quan hệ của con bé cùng Huệ Phi một vài câu.
Ngoài trừ việc Tử San thừa nhận là bạn thân của Huệ Phi được ba năm, còn không khai thác thêm được thông tin gì hữu ích nữa.
Vậy mà Tử San lại dám đem chuyện này ra để công kích cô.
Hơn nữa, con bé còn vu khống, nói láo về cô trước mặt Hoắc Kiến Trường cùng cha?
Đây đâu phải em gái mà cô yêu thương hơn cả bản thân mình?
Nghe thấy cái tên Huệ Phi, Hoắc Kiến Trường cũng rơi vào trạng thái sửng sốt không kém.
Vòm ngực rắn chắc của anh đã bị nước mắt ướt át của Tử San thấm ẩm, sụt sùi nức nở trong lòng anh.
- Chỉ vì em bất mãn khi chị ấy nói xấu về anh mà bị đánh.
Anh Kiến Trường, em..
em...!
Ông Vương trợn tròn hai mắt, mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, chạy nhanh vào trong phòng bếp, kéo Túc Kỳ ra bên ngoài.
- Chuyện gì thế này? Hai đứa đang làm cái trò hề gì ở đây hả?
Cổ họng Túc Kỳ như bị nghẹn cứng, nhìn chằm chằm về phía em gái đang ôm lấy Hoắc Kiến Trương ở đằng trước.
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh đanh lại, biểu thị sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Hoắc Kiến Trường đưa tay, hất mạnh Tử San khỏi người mình.
Tử San bị đẩy, cả người liền ngã sấp trên đất, run run nhìn chằm chằm về phía Hoắc Kiến Trường.
- Những lời cô ta nói là thật?
Giọng nói của anh đã trở nên trầm thấp, ngữ khí đe dọa như có như không.
Túc Kỳ hít sâu một hơi, chỉ hận bản thân chưa dạy dỗ tốt em gái, để con bé trở thành con người tráo trở như hiện tại.
- Anh muốn nghĩ thế nào thì anh nghĩ.
Bởi vì đối với anh, tôi đâu có đáng tin!
Thái độ thách thức của Túc Kỳ càng khiến Hoắc Kiến Trương nổi giận.
Anh vươn tay chộp lấy cổ áo Túc Kỳ, đem cô áp sát vào trong người mình, nhếch môi cười khẩy:
- Tin chứ! Sao tôi lại không tin cô được? Hửm?! Chẳng phải, lúc chúng ta làm tình, cô vừa quỳ rạp dưới thân tôi mà rên rỉ, lại còn vừa mở miệng chửi tôi là súc sinh, còn không bằng con chó đó sao?