Tư Niên Như Nhĩ

Chương 11

Khi hai người cùng ra ngoài, Trì Tranh không bao giờ mang chìa khóa, chìa khóa đều do Tư Ngật giữ.

Hai người thuê một căn nhà cũ, nằm trên tầng sáu, không có thang máy, đèn điều khiển bằng giọng nói lúc được lúc không, càng không buồn nói đến camera giám sát.

Trì Tranh cố ý đợi đèn tắt hết, hắn đè Tư Ngật lên cửa, cắn tai cậu, nói đưa chìa khóa đây.

Bên tai hơi ngứa, Tư Ngật không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Trong túi, tự lấy đi.”

Trì Tranh thò tay vào túi quần Tư Ngật tìm chìa khóa, hắn uống rượu, nhiệt độ rất cao, bàn tay nóng bỏng sờ soạng đùi Tư Ngật cách lớp vải quần mỏng manh, mỗi lần đụng chạm là một lần châm lửa nóng bỏng trên da thịt cậu.

Hai mắt Tư Ngật tối sầm, cậu đá đá cẳng chân Trì Tranh, giọng hơi khàn: “Sờ chỗ nào đấy! Đứng đắn chút đi.”

Trì Tranh chặn Tư Ngật giữa lồng ngực mình và cánh cửa, vừa hôn vừa lục lọi chìa khoá mở cửa. Cửa vừa mở, hai người dính vào nhau, lôi kéo nhau, ôm nhau ngã lên ghế sofa.

Tay Tư Ngật dò vào quần áo Trì Tranh, xoa lên hai bên eo hắn, mò xuống tuyến nhân ngư, bỗng cậu sờ thấy một vết sẹo mờ mờ. Rất nhỏ, rất khó phát hiện, chẳng trách hai người bên nhau lâu như thế mà cậu chưa từng thấy vết sẹo này.

Tư Ngật nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Sao anh lại có vết sẹo này? Tại sao ngày trước em chưa thấy.”

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh trăng sáng lọt vào trong, cả phòng kiều diễm mà lạnh lẽo.

Trì Tranh ngồi dậy, cởi khoá quần, lột phăng chiếc T shirt ra, để lộ cơ ngực và múi bụng săn chắc.

Tư Ngật chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập nhanh hơn hẳn, không còn tâm trí để ý đến vết sẹo gì nữa. Trì Tranh cúi người bao trùm cả người cậu, Tư Ngật chủ động lại gần, một tay ôm hông hắn, một tay luồn vào mái tóc đen ngắn của hắn.

Khoảnh khắc hai người hoà làm một, ai cũng đau, Tư Ngật cố gắng điều chỉnh hô hấp, Trì Tranh liên tục hôn lên cổ cậu, nhẹ giọng nói: “Lúc ở bên em, anh mới có cảm giác đang sống, mới thấy được sinh ra là người đúng là chuyện tốt. Tư Ngật, em là món quà thần tiên tặng cho anh. Có em ở đây, anh mới có thể đi qua tất cả cực khổ, tha thứ tất cả cực khổ.”

Cảm giác đau đớn trên người trong nháy mắt phai nhạt, chỉ còn linh hồn mềm mỏng gắn bó lẫn nhau. Tư Ngật ôm chặt lấy Trì Tranh, cả người dính chặt lấy hắn, mồ hôi ẩm làm ướt hai người.

Ghế sofa bị hai người nằm lên phát ra tiếng cọt kẹt nho nhỏ. Tư Ngật ngửi mùi trên người Trì Tranh, có mùi thơm của cơ thể hòa lẫn với mùi mồ hôi, khoái cảm tích lũy đến mức độ kinh người, không có chỗ phát tiết, cậu muốn hét lên, muốn chạy trốn. Trì Tranh siết chặt eo cậu không cho lộn xộn, cùng cậu leo lên đỉnh cao dục vọng rồi cùng rơi vào hư không.

Hai người lăn lộn từ phòng khách rồi lại dằn vặt nhau trong phòng ngủ, Trì Tranh hôn lên phần lưng ướt mồ hôi của Tư Ngật, trong giọng nói khàn khàn có vẻ gợi cảm đặc biệt, tay hắn đặt lên ngực Tư Ngật, cảm nhận nơi đang đập kịch liệt của cậu, cười nói: “Nói em yêu anh, nói nhiều vào, anh muốn nghe.”

Trên mặt Tư Ngật có vẻ thỏa mãn lười biếng như con mèo ăn no ngủ kỹ, cậu ghé vào tai Trì Tranh nói câu gì đó, đáy mắt Trì Tranh lướt qua ý cười mềm mại.

Cửa sổ không đóng chặt, gió đêm thẳng thừng thổi vào, cuốn lên một góc rèm, khoe khoang bầu trời đêm lam đậm.

Tư Ngật nằm trên người Trì Tranh mà ngủ, mãi đến khi ngủ say cũng là tư thế mười ngón liên kết.

Trì Tranh nhắm mắt lại, lồng ngực hắn hơi phập phồng, câu mà Tư Ngật nói với hắn là —— từ nay về sau, em chỉ nằm dưới một mình anh.

Tư Ngật ngủ trước, cậu cũng tỉnh dậy trước, vừa mở mắt đã thấy Trì Tranh nằm cạnh dang dang tay cho cậu gối đầu.

Rèm cửa chặn ánh sáng từ bên ngoài, không biết là mấy giờ, dù sao hai người đều không phải đi làm, thôi thì cứ nằm thêm một lúc nữa.

Trì Tranh lúc ngủ không có vẻ anh tuấn như khi tỉnh mà yên tĩnh như một đứa trẻ, vầng trán lộ rõ, lông mi rất dài, sống mũi vừa cao vừa thẳng.

Cực kỳ cực kỳ đẹp.

Tư Ngật nhếch lên đôi môi lén lút mỉm cười, đang muốn hôn hắn một chút, Trì Tranh lại trở mình, chăn đắp trên eo hắn tuột xuống, cả người trần truồng.

Tư Ngật không khỏi liếc mắt nhìn xuống bên dưới, thấy vết sẹo bên trên tuyến nhân như, không dài, màu hơi nhạt, độ sắc không đồng đều, không giống vết thương do dao chém.

Bị thương lúc ngồi tù… 

Trong lòng Tư Ngật hơi  lóe lên nghi hoặc, điện thoại vứt dưới gối đột nhiên vang lên, Trì Tranh nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi còn rõ vẻ buồn ngủ, mơ mơ màng màng chưa tỉnh.

Tư Ngật thò mặt qua hôn hắn một cái, tiện tay nhấn nút nghe. Tư Ngật quên không nhìn tên người gọi, vừa nghe thấy tiếng của thầy chủ nhiệm khoa mà giật bắn cả người, suýt thì lăn từ trên giường xuống đất. 

Trì Tranh vươn tay kéo cậu về, tiện đà nằm đè lên người cậu, vừa hôn hít phần gáy của cậu vừa thò tay vào chăn, vuốt thẳng một đường từ cơ bụng dưới chỗ nào đó khó nói, nắm chặt.

Mới ngủ dậy là thời điểm vô cùng nhạy cảm, Tư Ngật bị hắn sờ mà mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng người bên kia vẫn đang nói, cậu chỉ có thể cố gắng kiểm soát giọng mình tránh để chủ nhiệm nghe thấy điều gì bất thường.

Chủ nhiệm vẫn đang bàn giao công việc, Trì Tranh đã tuột xuống, biến mất ở trong chăn.

Ấm áp độc nhất của khoang miệng kề lên nơi mềm mại yếu đuối của cậu, Tư Ngật chỉ cảm thấy như đầu mình nổ bùng, tiếng nói nghẹn trong họng mãi không nói thành lời.

Chủ nhiệm nghi hoặc: “Thầy Từ, có phải cậu bị bệnh không?”

Tư Ngật vội vàng kéo Trì Tranh lên, nhìn hắn chằm chằm ra hiệu đừng làm loạn nữa. 

Trì Tranh cố ý dò đầu lưỡi ra liếm liếm khóe môi cậu, ánh mắt hắn nóng bỏng và ám muội, Tư Ngật bị ánh mắt này cào ngứa cả lòng, không có hơi sức nghĩ đến người đang nói chuyện điện thoại là ai, đang nói cái gì, vội vã cúp máy, ôm Trì Tranh đang chui trong chăn. Cậu vươn mình cưỡi lên eo Trì Tranh, hôn môi hắn, chậm rãi cọ xát, dục vọng tràn trề.

Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đủ ấm áp, một ngày đẹp trời hiếm hoi lại bắt đầu.

Trải qua một trận kịch liệt như thế, hai người không kịp ăn sáng nữa, gộp vào bữa trưa luôn là xong. Tư Ngật ôm bát anh đào ngồi rúc trên sofa xem tv, để Trì Tranh vào bếp nấu cơm một mình.

Ngoài việc ở trên giường hơi mạnh tay mạnh chân, thỉnh thoảng không biết kiềm chế mà để người yêu dấu vết đầy mình, xét về các phương diện khác, Trì Tranh là người bạn đời hoàn hảo. Hắn có mặt tiền đẹp, thân hình đẹp, tính tình tốt, có trách nhiệm, lại biết chăm lo ăn ở mặc đi lại cùng ti tỉ thứ khác, còn Tư Ngật chính là người được chăm.

Lúc Trì Tranh làm cơm không thích mặc quần áo, trần truồng đi quanh nhà khoe cơ thể săn chắc của mình.

Bữa trưa có súp lơ xào tỏi, gà hấp rượu Hoa Điêu và canh trứng gà cà chua. Trì Tranh đập trứng gà vào bát thủy tinh, dùng máy đánh trứng đánh tan, ánh bếp lửa chiếu lên da dẻ màu đồng khỏe mạnh, có vết tích mồ hôi chảy qua.

Tư Ngật xem xong một tập phim truyền hình liền chạy vào bếp xin ăn, Trì Tranh rửa táo tây, cắt thành miếng nhỏ, cắm một chiếc dĩa nhỏ rồi đưa cho cậu.

Tư Ngật dính lấy lưng Trì Tranh như hai đứa trẻ sinh đôi, không giúp được gì mà chỉ thêm vướng tay vướng chân, Trì Tranh không chê cậu, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại cho cậu một ánh nhìn mềm mại hoặc một nụ cười đầy yêu thương.

Ăn cơm xong, hai người ra siêu thị đi dạo. Đi từ khu rau dưa đến khu đồ dùng, Trì Tranh đẩy xe chọn lựa nghiêm túc tỉ mỉ từng món, Tư Ngật nhai kẹo cao su đi theo phía sau hắn. Thời gian như chảy ngược trở lại, trở về lúc hai người rất nhỏ, Tư Ngật còn chưa lên tiểu học, cũng theo đuôi Trì Tranh thế này, ngón tay trắng mụp be bé nắm lấy vạt áo Trì Tranh, cậu xoa mũi nói nhỏ, anh ơi, em muốn ăn kẹo.

Khi đó Trì Tranh cũng không có tiền, nhưng hắn sẽ nghĩ được cách kiếm tiền, nhặt sắt vụn bán chai lọ, hắn tích góp từng đồng một, mua kẹo, mua thịt bò khô cho Tư Ngật. Con nhà người ta được ăn gì thì Tư Ngật cũng được ăn cái đó, tuyệt đối không để em trai thua thiệt, mặc dù hắn thường xuyên chịu cảnh đói bụng.

Nghĩ tới đây, Tư Ngật đưa tay ra, kéo vạt áo Trì Tranh như khi còn bé, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em muốn ăn kẹo.”

Trì Tranh liếc cậu một cái, khoé môi vô thức cong lên, nụ cười ba phần hiểu rõ bảy phần dịu dàng, trên kệ hàng có bao nhiêu socola bánh kẹo gì đó đều chui hết vào xe đẩy.

Đi đến khu đồ đông lạnh, hai người đứng từ xa đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh một người, hình như đang cãi vã gì đó. Tư Ngật nghe thấy hai bác gái kề tai nói nhỏ với nhau, có người đàn bà ăn trộm, bị nhân viên bắt được còn không chịu thừa nhận, vừa mở mồm đã phun lời thô tục, chửi bới khó nghe cực kỳ, đã một bó tuổi rồi mà còn ăn mặc như yêu tinh, không biết nhà bà ta ra thể thống gì nữa.

Tư Ngật liếc mắt nhìn, xuyên qua khe hở giữa đám đông, cậu nhìn thấy Tư Tiểu Như, vẫn là cách trang điểm cực đậm như trước, tóc xoăn môi đỏ nối liền với ánh mắt vẩn đục.

Đột nhiên Tư Ngật run lập cập, túi cam tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Trì Tranh khom lưng nhặt vào túi, hỏi: “Làm sao thế?”

Tư Ngật càng lúc càng cúi đầu thấp, cậu nắm chặt tay Trì Tranh, lòng bàn tay hơi lạnh, giọng khàn khàn: “Anh ơi, đi mau.”

Trì Tranh quay người, đúng lúc cũng nhìn thấy Tư Tiểu Như bị một đám phụ nữ trung niên vây quanh, đang gân cổ lên cãi nhau. Trì Tranh thu hồi ánh mắt, sờ sờ mái tóc Tư Ngật, nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Bây giờ không có nhiều người xếp hàng chỗ quầy thu tiền, Tư Ngật không còn tâm trạng nhận phiếu mua hàng nữa, kéo tay Trì Tranh muốn rời đi, mới đi được hai ba bước đã nghe thấy có người ở phía sau gọi cậu: “Tiểu Ngật, Tiểu Ngật.”

Da đầu Tư Ngật tên rần, vội vàng chạy ra ngoài, mãi đến khi thở hồng hộc mới dừng lại, chạy xa đến mức không còn thấy nửa cái bóng của siêu thị nữa.

Tư Ngật vẫn không yên lòng, run rẩy nói: “Phải chạy xa một chút, nếu không sẽ bị nhìn thấy, sẽ bị nhìn thấy.”

Trì Tranh đặt túi đồ xuống đất, giang hai tay ôm lấy Tư Ngật, cảm xúc ấm áp và mùi hương quen thuộc bao phủ lấy cậu, Tư Ngật dần dần lấy lại bình tĩnh, cẩn thận thở một hơi thật dài.

Hai người vào đại một quán đồ ngọt, Trì Tranh gọi hai ly trà sữa nóng và hai miếng bánh ngọt nhỏ, hắn nghe nói đồ ngọt có thể giúp con người bình tĩnh, không biết có phải thật hay không. 

Hắn đặt ly trà sữa nóng trước mặt Tư Ngật, nói: “Mấy năm anh không ở đây, có phải bà ta thường đến tìm em không?”

“Phải nói là lúc không có tiền mới tìm đến em.” – Tư Ngật cúi đầu, hơi nóng từ trà sữa bốc lên hun đỏ viền mắt cậu, cậu chậm rãi nói: “Hồi đại học, bà ta gọi cho em rất nhiều lần, em đều không nghe. Bà ta liền tới trường chặn em lại, giữ em ngay trước cổng trường. Lúc đấy mới tan học, xung quanh có rất nhiều người, bà ta lăn lộn dưới đất làm loạn, mắng em bất hiếu, còn nói nhiều lời rất khó nghe, em hoảng lắm, không biết rời đi thế nào. Có những việc một khi truyền đi, mặc dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Từ đó về sau, em không được nhận học bổng nữa, thành tích tốt mấy cũng vô dụng, giáo viên nói đánh giá tổng hợp của em không tốt, quan hệ với bạn học không tốt, tất cả mọi người đều không thích gần em. Đến giờ em vẫn sợ gặp bà ta, lúc nào em cũng có cảm giác bà ta sẽ túm em quay về ngày tháng trước đây…” 

Vành mắt càng ngày càng hồng, Tư Ngật vội chớp mắt một cái, không cho nước mắt rơi xuống.

Trì Tranh kéo ghế sang gần câu giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Tư Ngật. Tư Ngật rút giấy ăn che mắt lại, thật lâu sau mới nói: “Anh ơi, chúng mình về nhà đi, em muốn khóc.” 

Trì Tranh nắm tay hắn nói, được, chúng ta về nhà.

Vẫn chưa vào trong nhà, nước mắt Tư Ngật đã rơi xuống, trong đôi mắt mờ hơi nước là oan ức và lúng túng cùng cực. Trì Tranh ôm lấy cậu, để cậu tựa đầu vào vai mình. Cái ôm của Trì Tranh rất ấm, ấm đến mức có thể khiến nước mắt mà cậu tích lũy bap năm nay không thể kìm nén được nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ từng tiếng hít thở rất nhỏ và tiếng khóc rưng rức nghẹn ngào trong cổ họng.

Trì Tranh ôm chặt vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Muốn khóc hãy khóc đi, khóc xong rồi, mọi chuyện sẽ qua.”

Trong phòng yên tĩnh vài giây, rồi đột nhiên vang lên tiếng khóc òa, xen lẫn trong tiếng nức nở là sự bùng nổ của cảm xúc, tiếng khóc dần nhỏ, sức người cũng dần cạn.

Tư Ngật khó đến mức run lẩy bẩy, vừa nấc lên vừa nói tới sau năm kia, chỉ có một mình cậu, đã trải qua những gì.

Cô độc cực hạn, lạnh lẽo đắng cay cùng cực, cậu bị kẹt giữa hiện tại và quá khứ, không thể thoát được, cũng không quên được, chỉ có thể tự bao bọc lấy mình.

Đóng lại cánh cửa trái tim thì sẽ không phải chịu tổn thương nữa, không có mong đợi thì sẽ không phải thất vọng nữa.

Trì Tranh vẫn luôn ôm Tư Ngật thật chặt, cuối cùng, trong tiếng khóc của Tư Ngật, mắt hắn cũng dần đỏ lên.

Trì Tranh là người không thích quay đầu lại, hắn thích nhìn về phía trước, hắn càng không thích hối hận, nhưng giây phút này, đột nhiên hắn thấy tự trách cực kỳ.

Nếu lúc trước hắn không dùng cách cực đoan đến thế để giải quyết vấn đề thì hắn sẽ có nhiều thời gian để nghĩ cho Tư Ngật. Cũng như Trương Tề nói, nếu không có sáu năm kia, hắn và Tư Ngật, bây giờ sẽ như thế nào.

Sáu năm này, người chịu phạt không chỉ có Trì Tranh mà còn có cả Tư Ngật. Hai người không ở cùng một chỗ nhưng lại chịu cùng một nỗi khổ, không ai được giải thoát.

“Xin lỗi.” – Trì  nhắm mắt lại, đáy mắt hằn lên tơ máu đỏ lừ, hắn lầm bầm: “Anh xin lỗi…”
Bình Luận (0)
Comment