Đào Chi Yêu im lặng, ho khan một tiểng cố chấp muốn xuống giường.
Thấy cô như vậy, chồn tía biết không thể ngăn cản, liền phất tay để y tá đưa xe lăn lại gần, hồ ly đi đến cùng Dạ Phong, cùng đỡ cô lên xe lăn. Hồ ly và Đào Tiểu Đào đẩy xe ở phía sau.
Dọc theo đường đi, Đào Tiểu Đào im lặng không nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai hốc mắt thành màu tro đen, vì khóc nhiều và mệt mỏi mà trên mắt xuất hiện tia máu.
Đào Chi Yêu đau lòng nói: Bảo bối, con mệt mỏi à? Lại đây, để mẹ ôm con."
Đào Tiểu Đào nhất thời lắc đầu nói: “Con không sao, tuyệt không mệt.” Đáng tiếc, sắc mặt nó đã sớm bán đứng nó.
“Vậy thì, con sợ à?" Đào Chi Yêu sâu xa nói.
Đậo Tiều Đào bỗng dừng lại, thật lâu sau, nước mắt từ từ chảy ra từ đôi mắt trống rỗng: “Mẹ, cha cũng sẽ không sao đúng không? Ngay cả mẹ cũng đã sống lại, cha nhất định sẽ không có
chuyện gì " Những xảy ra chuyện ngày đó đã
vượt qua giới hạn chịu đựng của một đứa trẻ như nó, mẹ sống chết chưa biết, cha thì mất một cánh tay, nó, rất sợ, mệt mòi quá, thật muốn khóc.... Nhưng không có cha mẹ ở bên, cho nên, nó chỉ có thể kiên cường, lúc này thấy mẹ đã binh an, nhưng lòng vẫn chưa buông, nó vẫn rất đau lòng.
Thật muốn đi ngù, sau khi tính lại, sẽ nhận ra tất cả là mơ, bọn họ vẫn là một gia đình hạnh phúc chung sống bên nhau.
Đào Chi Yêu vươn tay vuốt cái đầu nhỏ cùa nó,
nghẹn giọng an ủi nói: “Đứa con ngốc
Không có việc gì, sẽ không có việc gì."
Khi mọi người đi vào phòng trị liệu cùa Cung Nhã Thương, bên trong yên lặng đến đáng sợ, không biết vì sao, Đào Chi Yêu cảm thấy trống rỗng, một cảm giác lạnh như băng ngấm vào máu mình, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn anh cô cũng không có.
Dạ Phong đay cửa ra, đang muốn nói: "Cô nên chuẩn bị tâm lý tốt, cánh tay cùa Hắc Đế đại nhân ”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã chấn kinh bởi màn trước mắt.
Đào Chi Yêu mừng rỡ nhin người đàn ông đứng trước cửa sổ kia. vừa mới kéo rèm, đứng dưới ánh mặt trời tràn ngập.
Mọi người kinh ngạc là cánh tay của hắn lại hoàn hảo, như không có chuyện gì xảy ra, mà điều Đào Chi Yêu kinh ngạc không phải vi thế, cô run rẩy nhìn bóng hình anh, kinh ngạc nói: “Anh không chết, anh vẫn sống?"
Đào Chi Yêu vội vàng đứng lên, không dám tin nói: “Sao lại như thế, sao có thể? Không phải Mị Nguyệt nói anh "
“Từ thần Mị Nguyệt? Anh ta nói gì với em? Sao em lại ờ đây, không phải anh ta nói, em đã "
Xoay người lại, Cung Nhã Thương nhìn Đào Chi Yêu vẫn lành lặn, cũng có chút kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau, muốn nói về Mị Nguyệt lại thôi.
Ánh mắt sáng đánh giá trên người kia thật lâu, Đào Chi Yêu rưng rưng nói: ‘Không phải anh ta nói anh đã đồng ý ký khế ước rồi sao, dùng linh hồn cùa anh đoi lấy sự sống của em? Anh ta không phải đã nói khi em sống lại cũng là lúc anh chết sao?!" Trong lờ mờ, Đào Chi Yêu cơ hồ hiểu ra, hắn ta lừa cô, tên tử thần lừa gạt chết tiệt!
Hắn lừa cô thật thảm, khi hắn nói lời từ biệt với cô, cô còn khóc mắng hắn, cô còn nói cô hận
hẳn!
Hắn khiến cà đời cô không thể tha thứ cho minh, cả đời không thê quên hắn!
Cung Nhã Thương đứng dưới ánh mặt trời, ánh mắt hình như cũng phát sáng, nghẹn giọng nói: "Không phải anh ta đã nói chấp nhận khế ước đó, không phải anh ta đã nói em đã chết, không phải anh ta đã nói trước khi anh chết, không muốn nhìn thấy nô lệ cụt tay xấu xí, nên đã cho anh cánh tay của anh ta. Một..." Cung Nhã Thương thất hồn lạc phách nói: "Cánh tay của tử thần sao?"
Hai người rưng rưng nhìn nhau, thâm tình này thật rõ ràng, hắn đúng là tử thần ngốc nhát thế giới!
Một từ thần ngay cả nguyên tắc cơ bản cùa tử thần cũng không tuân thù, thế nhưng vì con nạười, lại tự tiện sửa tuổi thọ của cô... Cô nhớ han nói cô sẽ sống thọ trăm tuổi, bất giác, nước mắt rơi đầy gương mặt.
Đào Chi Yêu nhìn Cung Nhã Thương, bỗng khóc nói: “Em sẽ không bao giờ quên được anh
ấy
Cung Nhã Thương nhìn cô, trong ánh mắt tất cả đều là tin cậy và khoan dung, hắn gật gật đầu, nói: “Anh không ngại.”
Đúng vậy, người đó đã đưa cô lại bên cạnh hắn, cũng đưa một cánh tay cho hắn, hắn nợ người đó nhiều lắm, nhưng mà, mãi mãi không thể trả lại.
Cho nên, hắn hiểu được, trong lộng cô vẫn giữ một chỗ cho người đó, nhưng, hắn không ngại, hắn thật sự không ngại.
Cung Nhã Thương, lần đầu tiên yêu một người phụ nữ, hiểu được khoan dung là thế nào.
"Anh ấy còn nói gì không?" Đào Chi Yêu khóc nói.
Cung Nhã Thương trầm mặc thật lâu, rốt cục nói: "Anh ấy nói nếu anh ấy là anh, anh ấy hi vọng một ngày có thề kết hôn với em ở vương quốc Đan Mạch thần thoại kia.”
‘Thật không? Vậy anh đồng ý rồi à?'’ Đào Chi Yêu khóc không thành tiếng, được hai người
đàn ông vĩ đại nhẳt trên thế gian này yêu, cô chắc là người phụ nữ hạnh phúc nhất rồi.
Khóe miệng Cung Nhã Thương gợi lên một nụ cười, nụ cười kia mang theo tinh ranh, nhưng lại rực rỡ, giống như trên mặt còn có hình ảnh một người khác, hắn thâm tình mà chân thành nói: “Anh nói, em đã sớm là cô dâu của anh. Nếu nhất định phải có hôn lễ, vậy thì, nơi này sẽ là thánh địa tốt nhất, Đào Chi Yêu,..” Cung Nhã Thương lại gần, quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đó, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhin cô nói từng chữ một: “Đào Chi Yêu, em có đồng ý lấy anh, làm vợ anh cả đời này không?"
Đào Chi Yêu trang phục bệnh viện của hai người, đều mới tim được đường sống trong cõi chết, Đào Chi Yêu che miệng luống cuống khóc, không có nhẫn, không có hoa tươi, cái gi cũng không có, nhưng mả, vì sao Đào Chi Yêu lúc lại cảm thấy đây là lời cầu hôn lãng mạn và sâu lắng nhất trên thế gian này?!
Là vì anh cũng đang chứng kiến tình yêu cùa hai người sao?
ở hai bên, mọi người vừa khóc vừa cười, bọn họ không hiểu hai người nói chuyện gì, thậm chí, họ không hiểu vì sao một người bỗng sống lại, còn một người lại có cánh tay lành lặn, nhưng mà, hạnh phúc này mọi người đều chờ mong đã lâu rồi.
Thấy Đào Chi Yêu thật lâu không nói đồng ý, lòng Đào Tiểu Đào nóng như lửa đốt, kéo tay áo mẹ, Đào Tiểu Đào thúc giục nói: "Mẹ, nhanh đồng ý với cha đi."
Đào Chi Yêu lại nói: “Em từng lừa anh. Anh có quan tâm không?" .. không ngại, giờanh biết anh nên tin em là người phụ nữ lương thiện nhất anh từng gặp, cũng là người anh yêu nhất." Đào Chi Yêu lại nói: “Quá khứ, anh không quan tâm sao? Sau lưng em có một ấn ky rát xấu, lúc nào nó cũng nhắc em nhớ vềnhững dơ bẩn em đã trải qua. Em...”
“Anh không ngại, anh chỉ biết em là người thiện lương trong sáng, xinh đẹp vô cùng, anh tinh nguyện làm tất cả."
''Em từng giết người."
“Đó là vì em không thể là chính mỉnh, anh 'tin nếu em được lựa chọn, ngay cả con !kiến em cũng không muốn làm hại.”
“Em từng nói em không yêu anh.”
Cung Nhã Thương từ từ vươn tay vuốt hai má cô, cánh tay này, là Mị Nguyệt để lại, đây làlần đầu tiên Đào Chi Yêu cầm nhận được độám của hẳn, từ trước đến giờ, toàn thân tử thần vẫn luôn lạnh như băng.
'Không sao,” Cung Nhã Thương khẽ hôn lên vành tai cô, dùng tiếng nói chỉ hai Ịngười nghe thấy: “Vậy hãy đê anh nói anh ịyêu em."
Đào Chi Yêu khóc cười nói: “Cung Nhã Thương, anh bảo em nên làm sao bây giờ?" Lấy anh, cả đời buộc anh lại.” Cung Nhã Thương thay cô nghĩ ra một biện pháp tốt.
'Mẹ ” Đào Tiểu Đào lại bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu, mắt to chớp chớp nhìn Đào chi Yêu làm nũng nói.
Đào Chi Yêu rốt cục nín khóc mà cười nói: “Em đồng ý, nhưng em muốn tự tổ chức một hôn lễ mà mình ưng ý, nếu không, chuyện này không bàn nữa."
Cung Nhã Thương ôm lấy cô, cười yêu chiều nói: "Tắt cả đều theo ý em."
Nói xong lại ôm lấy Đào Tiểu Đào, ba người vừa khóc vừa cười cùng ôm nhau. Thấy một nhà ba người cùng ôn chuyện tình cảm tương lai, những người khác cũng biết ý không ờ lại phá hỏng cảnh đẹp, cho nên đều lén lút rời khỏi phòng, còn khóa cửa lại.