Dạ Hoàng cố chống đỡ, dùng chút hơi sức cuối cùng ra lệnh cho Lưu Thương.
"Tập hợp mọi người lại đi bắt người đàn bà kia! Nhớ kỹ, phải bắt sống, mang cô ta tró về đây để Hắc Đế tự mình chọn cách trừng phạt cô ta. Hiểu chưa?"
Nói dứt lời, giọng nói luôn dịu dàng đáng yêu của Dạ Hoàng trở nên có chút khẩn trương, thậm chí hơi hổn hến! Trong giò phút này hắn hoàn toàn không hơn gì LƯU Thương, sự nổi giận của Hắc Đế là điều quan trọng nhất với hắn, hiện tại Dạ Hoàng tuyệt đôi có thể khắng định người duy nhất có thể dập tắt lửa giận của Hắc Đế chính là n%ười phụ nữ nhìn rất bình thường kia, nhưng người phụ nữ đó có một ma lực và khí chất không giống bình thường, giết người xong lập tức bỏ đi, là một người đàn bà ỳ ả tạo.
Cô ta có thế yên lặng, không một tiếng động giết chết ba người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, còn có thế chịu đựng sự nhục nhã họ đối với cô, chẳng lẽ mục đích cô ta tới đây là đế %iết Diêm tiên sinh, như vậy... Cô ta dĩ nhiên là người của bên kia?
Nhớ tới tên ác ma nối danh quốc tế đó, người nhân danh tổ chức từ thiện nuôi dưỡng những đứa bé và huấn luyện họ thành sát thủ thay hắn làm việc, tên ma quỷ Khải Tư, sắc mặt Dạ Hoàng trầm xuống, bởi vì hắn cũng từng là một trong những đứa bé ấy, nhờ Hắc Đế giữa đường cứu hắn, hắn mới có thể sống đến bây giờ. Cha mẹ hắn đều bị giết, từ ngày đó hắn trở thành cô nhi, Hắc Đê' đã nói cho hắn biết chân tướng việc cha mẹ hắn bị giết. Bắt đầu từ đó hắn đã thề, một ngày nào đó nhất định sẽ giết tên ác ma kia, báo thù cho cha mẹ! Đõ nhiều năm trôi qua, Hắc Đê vẫn giúp hắn, tuy rằng ngoài miệng Hắc Đê không nói gì nhưng hành động đã chứng tỏ
Hăc Đe vân âm thầm chong đỡ mọi việc dùm hắn.
Diêm tiên sinh kia là người mà đời này Hắc Đế hận nhất nhưng không thể không giũlại. Diêm tiên sinh làm Hắc Đê bận lòngkhông phải vì Hắc Đế và ông ta có giao tìnhgì, mà bởi vì tên cẩu tặc Diêm tiên sỉnh-nqười mà Hắc Đế ghét nhạt, lúc đầu chính là thủ hạ của Hắc Để, nhưng chỉ vì một chút danh lợi liền cùng ác mơ quốc tế Khải Tư liên kết hợp lại dùng mọi thủ đoạn đê thu về những món lãi kếch sù, thậm chí còn cóý đồ hâm hại Luyến Nhỉ.
Đời này Hắc Đế không thế đễ dàng tha thú hai sự việc, một là phản bội hắn, hai là làm tổn thương người nhà của hắn.
mà hai việc này Diêm tiên sinh đều phạm phải.
Ông ta liên kết với Khải Tư phản bội Hắc Đế, hơn nữa còn dùng Luyến Nhi-con của chị gái hắn, hiện tại là đứa nhỏ trong gia tộc mà Hắc Đế yêu quý nhất-đe dọa, ép buộc Hắc Đê' nhường quyền, đem địa vị Hắc Đế giao cho ông ta.
Sau đó, tất cả nguy cơ đều bị Hắc Đế hóagiải, nhưng điều khiến người kinh ngạc vồ cùng chính là Hắc Đế không giết Diêm tiên sinh, củng không tra tấn ông ta sống không bằng chết, mà đem ông ta nhốt trong thê giới cực lạc, giao trông nom nơi này. Dần dần hắn hiểu được Hắc Đế vẫn đang thu thập chứng cứ, muôh dùng thủ đoạn đem tội ác của tên ác ma này phơi bày trước công chúng để diệt trừ hậu hoạn. Diêm tiên sinh kia tuy rằng tội ác tày trời nhưng cũng là nhân chứng quan trọng nhất!
Hắc Đế chỉ vì một tâm nguyện nhỏ của hắn, cho dù hận Diêm tiên sinh cũng vẫn nhẫn nại để hắn sống.
Diêm tiên sinh kia ngu ngốc ngoan ngoãn ỏ trong phòng. Nhưng mấy ngày nay dục vọng kìm nén làu ngày không ngừng làm ầm lên, cần Dạ Hoàng đứa một người đàn bà tới giúp hắn giải quyết sinh lý. Dạ Hoàng nghĩ đến ngày hôm đó, Hắc Đế chán ghét người đàn bà kia như thế, nhưng đối xử với cô ta có chút đặc biệt, vì vậy liền bày trò đùa dai, đem người đàn bà đó đi hầu hạ Diêm tiên sinh-người bị Hắc Đế ghét nhất. Tưởng có thể lấy điểm này thử Hắc Đế, thử xem hắn có phải thật sự quan tâm người đàn bà kia? Có phải người đàn bà đó có địa vị đặc biệt trong lòng Hắc Đế?
Nhưng hắn không nghĩ tới, thử không được mà còn gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Dạ Hoàng cảm thấy vô cùng hối hận.
Đào Chi Yêu đang lấn trốn sau căn phòng, vẫn dựa theo lời nói của nữ phục vụ kia chạy trốn.
Lúc Đào Chi Yêu rời đi, không nhìn thấy nũ phục vụ đó, sau khi thấy cô giải quyết xong xuôi mọi việc liền gọi điện thoại, giọng nói cung kính: "Chủ nhân mọi việc đã được giải quyết thỏa đáng, Diêm tiền sinh đã không còn cơ hội mở miệng nói chuyện."
Bên kia truyền đến một giọng nói nho nhâvà cao quý, dùng tiếng Anh lưu loát "Alice, làm tốt lắm, trở về đi."
"Rõ, thưa chủ nhân." Nói xong, nữ phục vụnhìn Đào Chi Yêu liếc mắt một cái rồi theo hướng khác rời khỏi.
Đào Chi Yêu tiếp tục đi theo hướng mà nũphục vụ chỉ dẫn, nhưng càng chạy càng phát hiện không hợp lý, nhìn con dao nhỏ trong tay, đột nhiên thấy trên con dao có một dẳu ân đặc biệt.
Trong phút chốc Đào Chi Yêu gỉôhg nhu nhìn thấy một thứ ghê tởm nhất trên đời, cô ném con dao đi, ôm bụng nôn mửa không ngừng.
Ở trên con dao có một dấu ấn rất nhỏ, nếu không để ý kỹ thì bằng mắt thường hoàn toàn không thế nhìn ra hình vẽ và kí tự, bởi vì cô từng ở trong công ty đào tạo sát thủ, lúc nhận nhiệm vụ thường mang theo con dao bên mình, trên thân nó cũng có một dấu ấn như vậy.
Cuối cùng cô đong làm gì... Cô điên rồi, tại sao giúp đỡ một người giông mình, từng là tù nô, từng là một con rối giết người, một công cụ giết người!
Cô thật xấu xa! Thật bẩn thỉu!
Trong nháy mắt Đào Chỉ Yêu trở nên hoang mang!
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người đang đuối theo, từ trước đến nay Đào Chi Yêu luôn bình tĩnh nhưng hôm nay lần đần tiên cô cảm thấy hai chân mình run rẩy. Lần đầu tiên cảm thấy bản thân đang sợ hãi, rất sợ, đơn giản là cô vừa tiếp tục làm đồng lõa của Khải Tư một lần nữa. Cô không thế tha thứ cho mình. Không tự chủ nước mắt dâng lên trong mắt, lúc này cò không cần ngụy trang gì nữa, vẻ mặt trở nên mờ mịt ngây ngốc, điềm đạm đáng yêu. Bước chân lảo đảo không ngừng chạy vào bên trong, bọn họ đuổi theo ngày càng gần, Đào Chi Yêu nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, trên người toát ra một loại khí chất cao quý, nhưng lúc này Đào Chi Yêu không cách nào nhìn rõ mặt hắn.
Khẽ cắn môi, Đào Chi Yêu cố ý ngả vào lòng hắn, nước mắt lưng tròng, bi thương nhìn hắn, mở miệng cầu xin: “Tiên sinh, hãy cứu tôi.”
Nói xong, nhìn vào đôi môi gợi cảm của hắn, đột nhiên kiễng mũi chân, đặt một nụ hôn thật sâu.
Đã hơi say rượu, đang chuẩn bị móc chìa khóa mở cửa phòng, người đàn ông sững sờ nhìn một màn xảy ra trước mắt, nhưng mà, rất nhanh, ánh mắt hắn đã nhìn xuyên qua cô, thấy rất nhiều người mặc áo đen đuổi theo phía sau cô, không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này, tự nhiên biết những người kia là loại người nào.
Nghĩ đến đây, biết chuyện gì đã xảy ra, Lạc Ngọc Sanh mỉm cười.
Nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu của cô, còn có môi anh đào lạnh như băng, mang theo vị ngọt ngào nhàn nhạt, làm hắn động tâm, hắn quyết định giúp cô. Lạc Ngọc Sanh đột nhiên ôm cô xoay tròn một cái, dùng áo khoác vũ hội màu đen trên người quấn về phía trước, để cô dựa vào góc tường, ôm cô thật chặt, che khuất thân thể của cô.
Dường như không phải là đóng kịch bình thường, Lạc Ngọc Sanh thật sung sướng hưởng thụ nụ hôn không thể lý giải này.
“Mau! Đi xem đi! Người đi đâu? Phải tìm cẩn thận cho ta!” Hắc Đế rống giận uy hiếp, nếu như không tìm thấy người phụ nữ kia thì đừng gặp hắn, vì thế Lưu Thương phải tự dẫn người đi tìm người phụ nữ chạy trốn kia.
Khi đi qua một con đường nhỏ, Lưu Thương nhíu mày, nhìn một đôi nam nữ mãnh liệt ôm nhau bên trong, người đàn ông kia, một thân trang phục lịch lãm, xem ra là khách vừa từ vũ hội hóa trang trở về, nhớ đến sắc mặt âm u của Hắc Đế cảnh cáo hắn không được quấy rầy những vị khách khác, rất nhanh, Lưu Thương đã bỏ qua nụ hôn kia, tầm mắt rời khỏi người đôi nam nữ hôn đến khó tách này.
“Ở đây không có, đến phía trước tìm cho ta! Đào sâu ba thước cũng phải tìm bằng được cô ta!” Sắc mặt Lưu Thương u ám, giận dữ nói.
Người phụ nữ kia…… Trên thế giới này, quả nhiên phụ nữ là phiền toái nhất. Lưu Thương không khỏi cảm khái trong lòng.
Vốn chỉ làm bộ hôn hời hợt, đã lừa được những tên đuổi theo kia, nhưng, cuối cùng Đào Chi Yêu cũng hiểu được, không thể tùy tiện khiêu khích quyến rũ đàn ông.
Không khí trong ngực dường như bị rút sạch, cả người gần như thở gấp.
Chiếc lưỡi cực nóng của hắn tìm tự do giữa hàm răng của cô, dường như muốn hấp thu hết hương vị ngọt ngào của cô.
“Ư…… Ư……” Đào Chi Yêu càng giãy giụa, hắn hôn càng sâu, ôm lấy cô thật chặt, dường như muốn hôn cô đến không còn biết trời trăng gì, răng môi giao nhau, hơi thở nóng hổi phả lên mặt đối phương, Đào Chi Yêu bỗng cảm thấy mình sắp bị hòa tan.
Toàn thân nóng hổi, cả người vừa chống lại vừa đắm chìm trong kỹ thuật hôn cao siêu của hắn.
Có lẽ người đàn ông cũng muốn người phụ nữ xinh đẹp trong lòng không bị ngạt, có thể hít thở không khí, có chút không nỡ buông cô ra, miệng còn chậc chậc tỏ ý chưa đủ.
Đào Chi Yêu vừa nhận được một chút không khí mới, liền khom người thở sâu không ngừng, khẽ ho khan.
Nhìn bộ dáng của cô, Lạc Ngọc Sanh cười khẽ thành tiếng, “Ai, em không sao chứ?”
Phục hồi thân thể một chút, ánh mắt Đào Chi Yêu đột nhiên lạnh lùng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Sau đó, Lạc Ngọc Sanh chỉ thấy một trận gió lạnh thổi qua mặt, Đào Chi Yêu giơ tay tát một cái thật mạnh vào gương mặt trắng nõn mà hoàn mỹ của hắn.
Tiếng tát dứt khoát vang lên, Đào Chi Yêu căm hận nói: “Anh là đồ lãng tử, đồ háo sắc!” Cô chỉ làm bộ, hôn hắn hời hợt, không ngờ, tên sắc lang này, lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Vì những người truy tìm, đều ở gần đó, cho nên trong lòng hắn căm giận, cũng không dám ngọ nguậy.
Người đàn ông này, lại nhân cơ hội đắm chìm như vậy, còn, còn… Đào Chi Yêu đỏ bừng mặt, hung hăng nhấc tay, càng không ngừng chùi đôi môi vừa bị hắn hôn qua.
“Ai, ai, em làm gì vậy? Nụ hôn của anh làm em khó chịu vậy sao?” Vẻ mặt không thể tin, Lạc Ngọc Sanh ngơ ngác nhìn cô, đang muốn nổi cáu, nhưng nhìn vẻ mặt vừa hận lại vừa uất ức của cô, thật kỳ lạ, lửa giận trong lòng không còn, chỉ có tiếc thương.
Nhưng mà, nhìn cô phẫn hận càng không ngừng lau môi mình, Lạc Ngọc Sanh lại có chút buồn bực.
Chẳng lẽ hắn hôn làm cô chán ghét, khó chịu đến vậy sao?
Đào Chi Yêu căm giận nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Hôm nay cám ơn anh không vạch trần tôi, phối hợp diễn trò với tôi. Tạm biệt.”
Đào Chi Yêu đang định rời đi, người đàn ông vừa rồi còn ra vẻ ba lăng nhăng đột nhiên vươn tay dùng lực lớn, kéo cô vào cửa phòng vừa mở ra.
Đào Chi Yêu đi vào, liền hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Anh định làm gì?”
“Suỵt……” Lạc Ngọc Sanh ra dấu tay, nói nhỏ: “Vừa nãy bọn họ quay lại.”
Khuôn mặt Đào Chi Yêu có chút ủ rũ, chỗ này, căn bản cô không phân biệt được nơi này là nơi nào, muốn tìm đường ra, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Cúi đầu rầu rĩ nói: “Vô dụng, cho dù ở trong phòng, thông qua máy theo dõi, bọn họ vẫn có thể tìm được tôi.”
Lạc Ngọc Sanh hứng thú nở nụ cười, chỉ chỉ vào máy theo dõi đã bị hắn động tay động chân, “Cũng chưa chắc.” Hắn không thích khi mình ngủ, hay khi đang làm tình với phụ nữ, còn bị người nhìn rõ sờ sờ.