Thấy cậu cũng hứng thú với người mình thích, Luyến Nhì xúc động, liền vung bàn tay nhỏ bé lên, gọi ngọt ngào: “Ánh Tiếu Đào, anh Tiểu Đào.”
Người giữ cổng kiêu ngạo mặt lạnh nhu tiền luôn nghiêm nghị nhìn Đào Tiểu Đào xinh đẹp dễ thương, giống như trước đây, luôn hớn hở mở cửa cho nó, Đào Tiểu Đào, ở cái trường quý tộc này không ai không biết không ai không hiểu, khuôn mặt yêu nghiệt, tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lạnh lùng, trầm mặc, còn có lai lịch không rõ ràng của nó càng tăng thêm cảm giác thần bí, thậm chí nó còn là thiên tài, không biết cha mẹ nó là người vĩ đại thế nào, mới có thể sinh ra đứa trẻ thông minh đến vậy, còn không biết cha mẹ tiến bộ thế nào, mới có thể cho nó đi học tùy thích như vậy, khi nào thích đến thì mới chậm rề rề đến, cho nên, dù muộn học nó cũng chưa bao giờ bi mắng hay xử phạt.
Huống hô, thành tích học tập của nó xuất sắc nổi trội, đến nay mới đi học ba năm,nhưng đã nhảy bốn lớp, nghe nói đã có thê sớm tốt nghiệp tiểu học, nhưng có một lần, có nạườì từng nghe người mẹ thanh lệ tao nhã thoát tục của Tiếu Đào oán trách: “Tiếu Đào,mẹ hỉ vọng con từ từ trưởng thành giong những đứa trẻ khác, từ từ hưởng thụ thời gian thơ ấu vô tư vô lự của mình, cho nên, về sau mỗi năm nhiều nhất chỉ có thể nhảy một lớp. Con cũng phải đế mẹ hưởng thụ cảm giác được làm mẹ chứ. Con hiếu chuyện như vậy, lại chăm chỉ như vậy, làm mẹ thấy mình thật vô dụng à. ”
Nghe nói từ sau lần đó, Đào Tiếu Đào liền từ chối việc thầy giáo cho nó lên thẳng trung học, bắt đầu làm theo giao ước với mẹ nó, mỗi năm, chỉ nhảy lên một lớp. Cho nên, đến bây giờ, nó vẫn học lớp sáu.
Nhưng tiến độ học tập của nó đã đến cấp III.
Cho nên thầy giáo không thích nói vềchuyện này, nhưng đứa bé kỳ quái này lại xinh đẹp hiếu chuyện, nên luôn thiên vị nó, đi học muộn một chút cũng không sao, có việc không đi học được cũng không sao. Ngay cả bác bảo vệ củng rất thích đứa bé trầm mặc này, nó dường như rất hiểu lòng người,nhưng lại không quá giống một người trưởng thành.
Khiến cho thầyg/áo và bạn học đều nhìn đến đau lòng, còn có vẻ thích thú say mê. Mỗi ngày Đào Tiểu Đào đều mang về rất nhiều bức thư tình cho Đào Chi Yêu xử lỷ cũng cho biết mức độ được hoan nghênh của nó. Không chỉ riêng nữ sinh cùng cấp, cấp cao, cấp thấp đều có. Một sô' thì thích nó, một sô' thì muốn có một đứa em thông minh xinh đẹp như nó. Tóm lại, dù vì mục đích gì, Đào Tiểu Đào vẫn đi về một mình tại vườn trường như cũ, rất ít khi nói chuyện, nhưng là người tốt bụng, luôn lặng lẽ giúp người khác, mà không đòi hỏi gì.
Ở ngoài mặt thật lạnh, nhưng có đôi khỉ lại vô cùng mềm lòng
Dường như giống người nào đó đã sinh ra nó.
Vừa bước vào trường học Đào Tiểu Đào đã nghe thấy có người gọi tên nó, giọng nói dường như rất quen thuộc.
Quay đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe thê thao màu đen đắt tiền bên cạnh hình giọt nước ở ven đường, có một người đàn ông với dung mạo tuấn mỹ khiếp người, khóe miệng là một nụ cười như gió mát đang ôm một cô bé trong lòng.
mà cô bé kia, Đào Tiểu Đào biết, là một trong các nữ sinh thích nó, Trần Vũ Luyến. Người kia luôn thích làm nũng với nó, dù nó làm gì, dù sắc mặt nó thế nào, vẫn mở to đôi mắt trong suốt nhìn nó như cũ, khóe miệng Trần Vũ Luyến chu ra gọi nó “Anh Tiểu Đào, anh Tiểu Đào. ”
Trong số những nữ sinh quấn quýt lấy nó, Tiểu Luyến Nhi là một trong số ít nó không cảm thấy chán ghét, mà ngược lại, còn có chút vui khi nghe cô bé gọi anh Tiếu Đào. Nhìn cô bé ra sức vẫy tay chào hỏi nó trong lòng người đàn ông kia, trong mắt có chút chờ mong, Đào Tiếu Đào đang đi thì dừng chân lại, đi ra ngoài, lưng đeo cặp sách trống không lặng lẽ đi đến trước mặt họ, cười với Luyến Nhi, sau đó ánh mắt không che dấu chút nào đánh giá người đàn ông kia, xoay người chào: “Chào chú. ”
Cung Nhã Thương nhìn người ăn mặc gọn gàng trước mắt, cô’ áo gài nơ đồng phục trường, rất có quy củ, nhưng giống nhu Luyến Nhi nói, nó có điểm giông hắn, làm người ta nhìn là không thế quên được gương mặt.
“Xin chào. ” Cung Nhã Thương không biết tại sao, cũng không thích thân mật với người xa lạ, nhưng lại yêu thích đứa bé kỳ lạ này đến không nói nên lời.
Luyến Nhi hơi khom người, nhìn mặt Đào Tiểu Đào, quan tâm nói: “Anh Tiểu Đào, anh bị bệnh à? Hôm nay sao lại đến trường muộn như vậy?”
Đào Tiểu Đào thấy cô bé ngây thơ, trong mắt toàn là lo lắng, khẽ cười nói: “Không có việc gì. Hôm nay trong nhò có chút việc làm chậm trễ. Luyến Nhì đừng lo.” Luyến Nhi này rất đơn giản, trước kia vì trốn tránh người truy đuối mẹ hay có việc gấp, nó đều ở nhà vài ngày không đến trường, hoặc thường xuyên đến muộn, vỉ không
muôn đê Tiêu Luyến Nhi nghĩ nhiêu, nó đêu nói nó bị bệnh, cho nên không thể đến trường. Không ngờ, cô bé vẫn nhớ.
Luyến Nhi thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngựcnóị: “Vậy là tốt rồi. ”
Đào Tiểu Đào đánh giá một chút thấy họ chuẩn bị tư thế rời đi, hỏi: “Luyến Nhi đi đâu? Hôm nay về sớm vậy có phải thấy khó chịu không?”
Hai má Luyến Nhi đỏ lên, nhìn nhìn Cung Nhã Thương, dùng giọng nói như tiếng muỗi nói: "Em, em không sao, anh Tiếu Đào. Đúng rồi, em quên nói cho anh, đây là cậu em a, cậu ấy cũng xinh đẹp như anh Tiếu Đào vậy? Là em rất muốn gặp cậu, cho nên mới nói không khỏe để cậu sớm đến đón em. Anh Tiểu Đào. có phải em rất xấukhông?”
Nghe lời nói thẳng thắn của đứa cháu, Cung Nhã Thương bật cười thành tiếng. Luyến Nhì ngốc nghếch này, thật đúng là không nghĩ bọn họ nhận ra cô bé nói dối sao?
Đào Tiểu Đào nhìn hai má Luyến Nhi đỏ bừng, lại trắng nõn, cực kỳ đáng yêu, lắc đầu nói: “Không đâu. Trước kia anh Tiếu Đào cũng rất nhớ mẹ mình, muốn sớm nhìn thấy mẹ, nên thường giả bệnh đấy. ” Hai mắt Luyến Nhi kinh ngạc mở to nhìn Đào Tiếu Đào: “Thật không? Ánh Tiếu Đào cũng thường xuyên làm vậy?”
Đào Tiếu Đào bất đắc dĩ cười gật đầu. Quả nhiên, nó không thích hợp dụ dỗ cô bé. Mệt mỏi quá.
Bởi vì là Luyến Nhi, nó mới miễn cưỡng ứng phó. Nếu tà người khác, đế ý nó cũng không muốn đế ý.
Cung Nhã Thương nhận ra nó đang cô' chịu đựng, vội ôm chặt Luyến Nhi, nói với nó: “Tiểu Đào, chi bằng cháu đi cùng với chúng ta đến nhà Luyến Nhi làm khách đi. Mẹ Luyến Nhi nấu ăn rất ngon đấy.” Không biết tại sao, với đứa bé kỳ lạ này, dường như hắn có chút chờ mong được ỏ chung với nó nhiều hơn. Thật kỳ lạ!
Đào Tiếu Đào lắc đầu theo cảm giác, “Không cần, cảm ơn chú. Cháu còn muốn đi học. Bye bye trước. ” Cuộc sống đi theo mẹ, từ nhỏ nó đã luyện được trực giác phòng bị với bất kỳ người nào. vì không phải nó chỉ bảo vệ mình, về sau còn muốn bảo vệ mẹ thật tốt.
“Vậy được rồi. Lần sau 5>ặp.” Cung Nhã Thương thản nhiên nói.
Vẻ mắt Luyến nhi nuối tiếc nhìn nỏ, chò mong nói: “Anh Tiểu Đào, lần sau anh nhất định phải đến nhé. ”
Đào Tiểu Đào gât gât đầu, rồi xoay người mà đi.
Trong nháy mầt xoay người, gió lớn đột nhiên nối lên, Cung Nhã Thương liếc mắt nhìn thấy, trên trán của nó có một vết đen nhạt. Nhưng vì chỉ xảy ro trong nháy mắt xoay người, thời gian quá ngắn, Cung Nhã Thương cũng không thây rõ là cái gì, vì thế nghi ngờ chỉ trong chốc lát, quên đi rất nhanh.
Với một đứa bé lạ vừa mới quen, hắn củng không để ý nhiều.
Sau khi bóng dáng nhỏ bé của Đào Tiếu Đào biến mất sau cửa lớn, Cung Nhã Thương bế Luyến Nhi lên xe, chạy như bay mà đi.