Dưới sự dặn dò Khải Tư, Anna đưa Tiểu Đào lên lầu, khi vào cứa Tiểu Đào không cẩn thận một cái dẫm lên cái váy dài màu đỏ cùa Anna, Anna không chuẩn bị tâm lý, cái vái bị xé rách, mà cô cũng ngã nhào xuống, thành một tư thế úp sấp rất khó coi, vốn bằng tài năng cùa cô có thể tránh được, nhưng lạl quan tâm đến móng tay vừa mới sửa cùa cô bị gãy, cho nên nện mạnh người xuống sàn.
Sau đó Đào Tiểu Đào vội đi đến khóc to mờ đôi mắt xinh đẹp ra. trình diễn tiết mục đau khổ.
Tuy trong lòng Anna tức giận, nhưng trước mặt đứa bé thế này, cũng khỗng có cách nào uy hiếp cá.
Tiếp theo, cô miễn cưỡng đứng dậy, giục Đào Tiều Đào dí tắm, tắm xọng thi lên giương ngủ. Khi vào đi tắm. Đào Tiểu Đào khóc nghẹn ngào ấm ức nói với cô nó không tự tắm, mọi lần đều là mẹ tắm cho nó.
Anna nhìn đứa bé vô tội trước mặt, nó đúng là xinh đẹp như thiên sứ, nhìn qua ngây thơ nhu vậy, cô vốn muốn chửi ầm lên cơn giận đang nghẹn ờ họng, Anna giậm giậm giày cao gót mấy cái rồi đi vào phòng tắm, sau đó pha nước nóng, làm một tư thế mời để Đào Tiểu Đào vào tắm.
Đào Tiểu Đào mân mê góc áo của mình, khẽ cắn môi dưới, hơi cúi đầu, lông mi thật dài chớp chớp, cực kỳ vô tội mà ngượng ngập nói: Nhưng mà, mỗi lần mẹ đều chà lưng cho con, gội đầu nữa. Dì xinh đẹp à, con không tự làm đâu."
Anna vốn đang giận dữ lại vi một câu ngọt ngào dì xinh đẹp kia mà đột nhiên vui hẳn, cô cúi người, đổi diện với Đào Tiểu Đào, nhìn Đào Tiểu Đào, tâm trạng vui vẻ nói: “Tiểu quỷ, nói dì nghe, là dì xinh đẹp, hay là mẹ con xinh đẹp?” Trong lòng Anna, Đào Chi Yêu mãi mãi là cái gai, vl dù cô có làm thế nào, dù cô có làm tốt cỡ nào, trong mắt Khải Tư dại nhân mãi mãi chì có người phụ nữ kia, căn bàn chẳng thèm nhìn cô một lần!
Cho nên. cho dù cô giết người hay có tài năng gì thì mãi mãi cũng không ngăn cản được người phụ nữ kia, duy còn It nhất vè đẹp của bàn thân mình là cô còn có tự tin được.
Nghe cô nói vậy, trong lòng Đào Tiểu Đào im lặng mà khinh thường, vì sao tất cả phụ nữ đều thích làm dì ghẻ của công chúa Bạch Tuyết hòi mọi người xem cô có xinh đẹp hơn người phụ nữ kia không? Đến cái tuổi chết già này rồi mà còn ngây thơ như vậy à?
Nhưng, Đào Tiểu Đào vẫn mim cười vô tội, điềm nhiên nói: “Trong mắt cha con, mẹ là đẹp nhất. Trong mắt chú khác, dì là đẹp nhất."
Đáy mắt Đào Tiều Đào xẹt qua một tia chán ghét, ngựời phụ này muốn so với mẹ nó sao? Trong mắt nó, mẹ dù có thành bộ dáng xấu nhất cũng đẹp hơn cô ta gấp trăm lần! Một người ngay cả yêu cũng chưa từng, ngay cả tình là gì cũng không biết, căn bản cô ta không xứng để so với mẹ.
Dù không phải đẹp nhất, cũng không so sánh với mẹ nó, nhưng Anna nghe câu trá lời kia vẫn rất đắc ý, mặt Anna ừng hồng như đánh phấn, kéo tay nó dậy, dưới nét mặt không muốn cùa nó vuốt vuốt toc nó, dịu dàng nói: “Đi nào, tắm thôi."
Đào Tiểu Đào cười lạnh vài tiếng.
Trong phòng tắm, Đào Tiểu Đào dang hai tay ra, sau đó quay đằu vô tội nhìn Anna, Anna nhìn một lát, rốt cục hiểu là nó muốn cô giúp cời quần áo cho nó.
sắc mặt trầm một chút, nhưng Anna vẫn cố nén tức đi đến cởi quần áo trên người nó.
Mà Đào Tiểu Đào vẫn nhàn nhàn như cũ nói: “Di à, ờ nhà con tắm bằng bông tắm cơ."
Anna lạnh lùng nói: “Biết rồi, tiểu quỷ phiền toái." Đào Tiểu Đào thử nước ấm, cảm thây không tệ lắm mới bước vào, nhắm mắt lại, thoài mái nằm một lát.
Sau khi chuẩn bị xong, Đào Tiểu Đào tiếp tục nói:
“DI à, giờ giúp con gội đầu đi.”
Anna nắm tay, hung tợn nhìn nó một cái, cho tới bây giờ chưa có ai dám ra lệnh cho cô như vậy. Đào Tiểu Đào đợi hồi lâu thấy không có phàn ứng gỉ, mắt hơi mờ ra, vô tội nhìn Anna, đáng thương nói: “DI à, vừa rồi không phải gia gia nói, con muốn cái gl, chì cần dặn lại là được sao? Chẳng lẽ gia gia vừa gạt con à?" Đào Tiểu Đào mờ to đôi mắt ngập nước, lệ lấp lánh nhìn cô,
Anna cố gắng tươi cười, cố sức sắm vai một bà dì hòa ái dễ gần, bất đắc đỉ đi đến, nhẫn nại nhìn móng tay đẹp đẽ của minh bị tổn hại mà oán hận, giúp tên tiều quỳ này làm ướt tóc, sao đó cho dầu gội lên, nhẹ nhàng giúp nó gội đầu. Đào Tiểu Đào thờ dài thoải mái, tán dương: “Dì xinh đẹp à, dì và mẹ cháu đểu dịu dàng giống nhau."
Anna im lặng cười lạnh.
Tên tiểu quỷ này, đúng là ngày càng làm người ta không thê thích nội.
Một lát sau, Đào Tiểu Đào nhỊn vào bể nước to, lạl muốn làm con vịt nhò nổi trên mặt nước, kích động đứng dậy, kết quà dùng quá nhiều sức, làm bọt xà phòng dính hết vào mặtAnna. Đào Tiểu Đào lúc này mới phát hiện nó đã gây đại họa, khuôn mặt nhò nhắn mơ màng ngớ ngác nhìn khuôn mặt toàn bọt xà phòng cùa Anna, cố nén cười, lo lắng nói: “DI à, dì không sao chứ, con, con không cố ý đâu.." Đào Tiểu Đào như chứng minh cái gl, nâng con vịt nhò trên tay lên, xấu hổ cười cười, nhẹ giọng giải
thích nói: “DI à, con, con xin lỗi."
Bụng Anna đầy lùa giận, nhưng mỗi khi nó làm sai điều gi, đều sợ hái giải thích như vậy, bộ dáng đáng thương như vậy, cô căn bản không mắng được.
Hung hăng kéo người nó xuống, để nó ngồi cạnh bồn tắm, căm giận lau bọt trên mặt, Anna lạnh lủng nói:
“Tiếp tục."
Lần nàỵ Đào Tiểu Đào rất ngoan, không nhúc nhích đê cô tắm cho.
Khi Anna đang chuẩn bị chà lưng cho nó, Đào Tiểu Đào đột nhiên nhìn châu nước cạnh cô, không thoài mái xoay xoay cổ. khó chịu nói: “Di à, chỗ này ngứa quá, có phài nước không sạch không?"
“Mày lại nghi tao à?” Anna hung tợn uy hiếp nói. Đào Tiểu Đào sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, rụt cổ lại, vô tội nói: “Không phải đâu dì, thật sự rất khó chịu mà."
Anna không nhịn được liếc mắt, thấy nó vẫn lắc lắc không ngừng, lạnh lùng nói: “Để tao xem." Nói xong cô liền đưa tay qua, vl cách Đào Tiểu Đào hơi xa, toàn bộ thân thể cô liền hướng vào trong, nghĩ sẽ chạm vào nơi như dự đoán, nhưng Đào Tiểu Đào đột nhiên lủi người vào trong, Anna bị bất ngờ, hơn nũa váy trên người quá chật, cả người liền ngã vào bồn nước.
Nhìn cô cả đầu cũng chìm trong nước, Đào Tiểu Đào giả bộ sợ thét chói tai. vừa đúng lúc lay lay, không cẩn thận cản cò muốn ngẩng đầu lên. sau đó lại cực kỳ vô tôi, bàn tay nhò bé không cẩn thận ấn đầu cố xuống.
Anna lại là người thét chói tai mà giãy dụa, thật lâu thật lâu, cơ hồ không thở nổi mới bò được dậy khỏi bồn tắm.
Nhìn bé trai trước mắt, nghĩ đến mình tý nữa thì bị nó ám sát, Anna cuối
cùng không thể nhịn được nữa, đang định đưa tay ra bóp cái cổ nhỏ bé của nó, hung hăng muốn bóp chết, nhưng Đào Tiểu Đào đã chuồn khỏi nhà tắm,
trên người khoác cái áo tắm bông, thét chói tai, vừa kêu cứu mạng vừa
chạy xuống lầu.
Tiếp theo nhìn đến, là Đào Tiểu Đào vô cùng đáng
thương vô cùng sợ hãi vô cùng vô tội vọt vào trong lòng Đào Chi Yêu,
khóc lóc uất ức, sau đó bắt đầu thê lương lên án tội trạng của Anna.
Sau khi Anna bị Khải Tư khiển trách lui xuống, Khải Tư liền dặn dò bắt đầu chuẩn bị cùng ăn tối, với cái gọi là người một nhà.
Trong lòng Đào Chi Yêu và Khải Tư hiểu rõ, nhưng hai người không rõ Đào Tiểu
Đào có biết không, Đào Chi Yêu vì không muốn xảy ra chuyện gì bất lợi
cho nó, đành phải làm bộ như cái gì cũng không biết, coi Khải Tư như cha nuôi thật vừa chia xa nay gặp lại.
Mà Đào Tiểu Đào cũng đóng kịch thật hoàn mỹ.
Ba người, bên ngoài cực kỳ hài hòa sung sướng ăn xong bữa tối.
Đào Tiểu Đào rúc vào lòng Đào Chi Yêu, cực kỳ khoa trương ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nói: “Gia gia, con và mẹ có thể đi ngủ không? Con
buồn ngủ lắm rồi……” Nói xong cũng rất đáng yêu mở miệng ngáp một cái
thật dài.
Khải Tư gật đầu dịu dàng nói: “Đương nhiên có thể, mẹ
con hôm nay cũng mệt mỏi một ngày rồi, ngày mai phải đi làm công chuyện, tiểu thiên sứ nhớ phải ngủ với mẹ thật ngon nhé.”
Đào Tiểu Đào cười rạng rỡ, mắt nhìn hắn, cực kỳ hồn nhiên vô tư, gật đầu nói: “Dạ.”
Khi Đào Chi Yêu bế Đào Tiểu Đào lên lầu, Khải Tư bỗng nói với Đào Chi Yêu
đầy ý tứ: “Chuyện con đồng ý với ta nhớ phải làm được, nếu không, cái
giá phải trả, sẽ không thể gánh vác nổi!”
Đào Chi Yêu hiểu rõ nói: “Yên tâm đi. Cha.” Khi gọi hắn, Đào Chi Yêu nói từng chữ một, cơ hồ cắn răng phẫn hận nói.
Khải Tư vừa lòng gật đầu, cười nói: “Tiểu thiên sứ, ngày mai gặp lại.”
Hai người trở lại căn phòng Khải Tư chuẩn bị cho họ, nằm trên giường, khi
sắp sửa ngủ, Đào Tiểu Đào đang giả vờ buồn ngủ đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Mẹ, vì sao mẹ lại đến?”
Đào Chi Yêu nhìn nó, nhẹ nhàng vuốt mái
tóc vừa sấy khô của nó, lật người ôm lấy nó, cầm cằm nó nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì có Tiểu Đào ở đấy. Mẹ và Tiểu Đào không phải đã nói rồi sao? Về
sau sẽ không rời xa nữa.”
Trong bóng đêm Đào Tiểu Đào chớp chớp
mắt, nhẹ giọng reo lên: “Vậy thì, chú kỳ quái kia vì sao nói ngày mai mẹ phải đi làm công chuyện?”
Đào Chi Yêu đầu tiên là bị người chú
kỳ quái trong miệng nó làm nghi ngờ một chút, tiếp theo lại vì vấn đề nó hỏi mà sửng sốt một chút.
Thật lâu sau, Đào Chi Yêu giận dữ nói: “Tiểu Đào, đôi khi có một số việc là ta không thể không làm, cho dù
việc đó không có quan hệ với ta. Tin mẹ, không lâu đâu, mẹ sẽ mang con
rời khỏi đây. Chờ mẹ làm xong chuyện này.”
Đào Tiểu Đào đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hai người cùng kéo chăn lên, sau đó nằm vào trong chăn, để tránh máy theo dõi và vân vân, ở bên trong chăn, Đào Tiểu Đào
nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không phải đứa trẻ ngốc. Mẹ nói cho con cuối
cùng mẹ cần thứ gì, có lẽ, con có thể giúp mẹ mà.”
Đào Chi Yêu
nhớ đến hôm nay nó đóng kịch ở đại sảnh, ngẩn người, đột nhiên phát
hiện, bảo bối của cô tuy rằng bình thường nhu thuận hiểu chuyện, nhưng
lại có suy nghĩ khác người.
Thấy Đào Chi Yêu do dự, Đào Tiểu Đào tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi. Con hứa, nhất định sẽ không làm loạn.”
Đào Chi Yêu ôm chặt nó, ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng nói: “Mẹ cần một thứ
quý giá nhất của chú kia, một tập văn kiện. Tiểu Đào, con còn nhỏ, đừng
cố gắng làm gì, ngoan ngoãn an toàn lớn lên, là tâm nguyện lớn nhất của
mẹ, con hiểu không?”
Đào Tiểu Đào cọ cọ trong ngực cô, làm nũng nói: “Con biết rồi mẹ. Tiểu Đào nhất định ngoan ngoãn đợi mẹ trở về.”
Nó sẽ ngoan ngoãn, nếu có thể, nó cũng muốn ngoan ngoãn, bởi vì muốn làm
một đứa con ngoan của mẹ, nhưng mà, điều kiện trước tiên là, mẹ nó không bị uy hiếp và thương tổn.
Đồ quý giá nhất của ác ma kia sao…… Có lẽ, ngày mai nó sẽ đến chỗ “gia gia” kia tâm sự, vân vân, bồi dưỡng
tình cảm ông cháu một tý, trong lòng Đào Tiểu Đào âm thầm tính toán.
Sau đó nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng riêng biệt trên người mẹ, yên lòng ngủ trong ngực cô.
Trước khi ngủ, Tiểu Đào nhịn không được nghĩ, cái vòng cổ kia cha phát hiện chưa? Cha có thể đến cứu bọn họ không?
Trong căn hộ của tổng tài tập đoàn Cung thị.
Rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng là bên trong lại kéo rèm bốn phía, thành một mảnh đen, mãi mãi không có ánh mặt trời.
Một người đàn òng suy sụp tinh thần, khuôn mặt đen lại đầy râu, ngồi tê liệt trên mặt đất, dựa lưng vào sô pha, tóc rối bời, quần áo xốc xếch, trước mặt bày bừa đù loại binh rượu, người đận ông im lặng cầm lấy một lọ trong đó, mờ ra rồi nuốt từng ngụm từng ngụm cay đắng vào bụng.
Nhưng mà, vi sao mỗi ngày hắn sống mơ mơ màng màng, mỗi ngàỵ nôn đến không còn hình người, vẫn không thề quên nỗi đau này, vẫn không thề quên câu nói ngắn ngún kia...
Npày kết hôn ấy, cô nói cho hắn, cô không yêu han. Sau đó đưa con hắn biến mất trong sụ khinh miệtcúa người đời...
Rõ ràng nghĩ hắn đã giành lại được cô và con hẳn, hắn sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới nậy,
Đúng vậy, hắn từng hạnh phúc, nhưng thời khắc hạnh phúc nhất, nháy mắt đã thành đau đớn không thôi.
Nhìn bức ảnh còn sót lại trong tay, xem một lần, hắn đau lòng một lần, hắn hận cũng thêm một phần. Trên bức ảnh là người phụ nữ kia, mang theo nụ cười hạnh phúc xinh đẹp dị thường, hắn nghĩ đến đó là chứng minh cô yêu hắn, không ngờ, tất cả đều là âm mưu!
Cung Nhã Thương căm giận há miệnci nốc cạn chai rượu, vì trong lỏng rất đau rất khô, cho nên chi có thể dùng cách này đề trừng phạt bản thân, đề mình có thể thờ ơ, bởi vì, nếu không sẽ đau đến muốn khóc...
Nhìn bức ảnh trong tay, một nhà ba người hạnh phúc, Cung Nhã Thương vừa khóc vừa cười phát ra thanh âm lạ lùng.
Cung Nhược Hạ cầm chìa khóa miễn cưỡng đi vào nai quen thuộc này, vừa mới nhìn thấy một bóng người như ma quỷ ngồi bệt ờ cửa, vì không thể đi vào, nên đứng ngoài gọi hồi lâu đến khàn cả tiếng.
;Cung Nhược Hạ đột nhiên thấy may vl lúc trước cô lại nhận chìa khóa cúa hắn, hoan nghênh cô mọi lúc có thể đưa Luyến Nhi đến chơi.
Không biết vi sao, đứa em trai này cùa cô rõ ràng lãnh huyết vô tinh, lại cực kỳ thích tré con, từ sự yêu chiều của hắn với Luyến Nhi đã nhln ra được.
Cung Nhược Hạ đi đến cửa, nhìn Dạ Hoàng nằm trên mặt đất, tựa hồ cũng đã mấy ngày mấy đêm, đá đá hắn, Dạ Hoàng giật minh tinh lại, đầu tiên là ánh mắt mê mang nhìn quanh bốn phía và nhìn Cung Nhược Hạ thật lâu, tiếp theo, nghe thấy tiếng Cung Nhược Hạ mở cửa, Dạ Hoàng rốt cục cũng tình táo lại, rùng mình một cái, Dạ Hoàng bỗng đứng bật dậy.
Cung Nhược Hạ nhln hắn một cái, tự mớ cứa đi vào.
Bước vào đã ngửi tháy một mùi rượu nồng và một mùi ghê tởm.
Dạ Hoàng nhln căn phòng tối om, cau mày ngừi được một hương vị kỳ quái, cúi đầu lầm bam nói: "Hắn quan tâm, hắn thật sự quan tâm. Không ngờ, hắn quan tâm như vậy.”
Cung Nhược Hạ liếc mắt một cái liền thấy Cung Nhã Thương nằm trên mặt đất, ngủ giữa một vòng lớn bình rượu, trong mắt Cung Nhược Hạ hiện lên một tia đau lòng và lănh ý. Cô muốn ịchờ đến ngày hắn tình lại, nhưng không ngờ, cô sai rồi, cô đợi ba ngày, hắn vẫn không có tin gì. Bất chấp sự hỏi han của mọi người, thậm chí cá mẹ hắn, hắn cũng không nghe không hói, vẫn nhốt mình ờ đây suốt ba ngày.rồi Nhìn vòng cổ kia trong tay, Cung Nhược Hạ biết giờ lả lúc tìm hắn nói chuyện.
Cung Nhược Hạ nổi giận đùng đùng đi đến, không lưu tình chút nào một cước đá vào người hắn, lạnh lùng nói: "Cung Nhã Thương, ba ngày, cậu chán chường đù chưa?"
Bị đá, Cung Nhã Thương mắt say lờ đờ mông lung nhln cô một cái, mờ miệng cười nói: "Chị, chị đến đây. Đến uổng rượu cùng em. Không say không nghi. Cạn!" Cung Nhã Thương nghiêng người cười khúc khắc nhln Cung Nhược Hạ.
Cung Nhược Hạ thấy dáng vè suy sụp không có sức sống cúa hắn như vật, tức giận không thôi, hung hăng đá hắn mấy cái, Cung Nhược Hạ ném vòng cổ cho hắn, châm chọc lạnh lùng nói: "Đây là ngày đó sau khi cậu đi tôi vô tình tìm được, vòng cổ này Tiểu Đào vô ý để lại, nó coi vòng cổ này là báo bối, là trân báo, tôi thật không nghĩ ra lý do để thuyết phục mình vì sao vòng cổ lại xuất hiện ờ đó, vốn muốn chờ cậu binh tĩnh để nói chuyện, không ngờ cậu lại nhu vậy, tôi đã nói xong rồi, về chuyện của cậu tôi không xen vào nữa, tự cậu giải quyết đi."
Cung Nhược Hạ nói xong chán ghét nhìn bình rượu bừa bãi trên mặt đất, khinh thường ôm mũi vòng qua những thứ kia căm giận rời đi.
Trước khi đi, nhìn Cung Nhã Thương liếc mắt một cái.
Dạ Hoàng theo vào nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi cùa cô, trong lòng khen người phụ nữ này thật mạnh mẽ.
Người phụ nữ dám đá Hắc Đế như vậỵ, dám hét với Hắc Đế như vậy, đây là người đằu tiên hắn gặp.
Thật ra Dạ Hoàng không biết, từ lúc trước, còn có một người phụ nữ từng như vậỵ với Hắc Đế.
Cung Nhă Thương nhìn vòng cố trong tay, là Lọng Diệu quen thuộc mà xa lạ. Vòng cổ này hắn từng mang trên người, sau đó lại mang trên người Tiểu Đào.
'Cung Nhã Thương tình rượu hon phân nửa, lời Cung Nhược Hạ vừa nói bỗng hẳn bắt đầu có phản ứng lại.
Tìm được ở hội trưởng hôn lễ đó? Tiểu Đào làm rơi?
Hắn nhớ Tiểu Đào coi vòng cổ này như bảo bối, từng nói nó là vòng cổ tìm cha về, cả đời nó sẽ quý trọng nó đại biểu cho duyên phận của mẹ và cha nó....^
Sao lại có thể làm rơi?
Cuối cùng sao lại thế này?
Vòng cổ sao lại rơi? Tiểu Đào làm vậy lả có ý gì?
Cung Nhã Thương muốn nghĩ, nhưng vì rượu đầu lại đau vô cùng, mỗi một lần nghĩ, đầu lại như nổ mạnh một lần
Đi đến bên người hẳn, đột nhiên hé ra bức ánh chup trong tầm mắt cùa hẳn, nhỉn vẻ mặt thống khô của Hắc Đế, Dạ Hoàng kéo bức ánh kia ra, trên ảnh chụp, là người phụ nữ Hắc Đê muốn kết hôn, còn có tiêu thiên sứ Hắc Đế yêu nhất, một nhà ba người họ mim cười hạnh phúc nhát.
Đột nhiên, một nơi nhò làm Dạ Hoàng chú ý.
'Chờ một chút, trong bức ánh kia, người phụ nữ kia hơi nghiêng người, trên lưng trần cúa cô, lại mơ hồ ẩn hiện ánh hoàng kim, hlnh như là một hình xăm.
Dạ Hoàng nhìn, thật quen mắt.
Cuối cùng là đã từng nhìn thấy ở đây?! Dạ Hoàng nhìn bức ảnh, càng không ngừng nghĩ a nghĩ a.
Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nhớ ra.
Là người phụ nữ ở thế giới cực lạc dưới lòng đất kìa!