Tử Quải Ô Cung

Chương 16



Mọi người đưa mắt nhìn, thì ra sào huyệt của Sơn Dương ngũ tà đã bốc cháy, khắp nơi lửa đỏ ngùn ngụt, khói đen mịt trời tiếng nổ liên tu bất tận, cây cỏ hoa lá xung quanh nhanh chóng héo úa và bốc cháy.



Mùi khét và sức nóng khiến mọi người không ai đứng đó được nữa.



Ngô Sương trố mắt nhìn, như đang tìm kiếm gì đó. Mục Đoan Dương vội bồng ái tôn lên, Trì Thông, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương cũng cắp lấy những người thọ thương chuẩn bị bỏ đi.



Bỗng nghe Trí Viên đại sư hỏi :



- Thích nữ hiệp đâu rồi?



Mọi người nghe vậy liền đảo mắt nhìn, quả nhiên thiếu nữ áo đen đã biến mất tự bao giờ.



Ngay khi ấy, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn từ trong lửa đỏ khói mù đằng xa vọt lên, ba lượt tung mình đã đến gần, thì ra chính là thiếu nữ áo đen.



Thiếu nữ áo đen chân vừa chạm đất đã vung đoản cung nói :



- Chúng ta đi thôi!



Ngô Sương đưa mắt nhìn nàng hỏi :



- Sư muội, chính sư muội đã phóng hỏa...



Thiếu nữ áo đen xẵng giọng :



- Sao, diệt ác phải trừ tận gốc rễ, cũng sai ư?



Ngô Sương cười lặng thinh, cùng mọi người chậm rãi bước đi.



Mọi người qua đến một ngọn núi khác, ngoảnh lại nhìn, những cung điện lầu các trên Sơn Dương cung thảy đều trở thành tro bụi, mới đây còn tráng lệ huy hoàng là thế, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã tiêu tan.



Mọi người lòng đều vô vàn cảm khái, nhưng không ai nói gì cả.



Hồi lâu, mãi đến khi thấy ánh bình minh soi rọi trên mặt mọi người...



Lúc này hai anh em họ Triệu đã hồi tỉnh, do Trí Thông chăm sóc, cùng Tôn Toàn, Lư Tập Như và La Mẫn Chương ngồi xuống đất nghỉ ngơi.



Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương đưa mắt nhìn những đóng tro tàn còn bốc khói, lặng thinh thẩn thờ.



Trí Viên đại sư quan tâm nhìn từng người thọ độc thương mới lành, đang uể oải ngồi dưới đất.



Ngô Sương thì chấp tay sau lưng, thảnh thơi ngắm cảnh.



Thiếu nữ áo đen thoáng cúi đầu, ngón tay nhẹ ve vuốt đoản cung, như không hề bận tâm đến những gì xung quanh.



Mục Đoan Dương đưa mắt nhìn năm thạch bảo tuy sụp lở điêu tàn nhưng vẫn còn sừng sững trên lưng núi, lại cúi nhìn ái tôn đang mê man ngủ trong lòng, khẽ buông tiếng thở dài, quay sang Trí Viên đại sư nói :



- Đại sư chúng ta đi thôi!



Đoạn quay sang Ngô Sương và thiếu nữ áo đen khom mình vòng tay thi lễ nói :



- Mục Đoan Dương một lần nữa vô vàn cảm tạ đại ân cứu mạng của hai vị!



Sau đó lại cúi xuống nhìn ái tôn và những người đi cùng, giọng não nùng nói :



- Lão phu tuổi đã gần đất xa trời, Trí Viên đại sư là cao tăng đắc đạo, tứ đại giai không, hai người sớm đã xem thường sự sống chết, sớm hay muộn ra đi đều không bận tâm...




Đưa tay chỉ những người đi cùng nói tiếp :



- Nhưng các vị bằng hữu này đều mang nặng thâm thù, nếu không báo được thì thật là suốt đời ân hận. Phen này cùng lão phu đến đây, hung thủ chính chưa gặp mà đã khốn đốn thế này...



Mục Đoan Dương chưa dứt lời, ngoại trừ Trí Viên đại sư, mọi người mặt đầy căm phẫn và u uất, Trì Thông xen lời :



- Lão gia, chúng ta quay về giữa chừng thế này được chăng?



Mục Đoan Dương mắt rực sáng, sau đó lại cười ảo não nói :



- Hiền điệt, chẳng phải là lão phu thoái chí, lão phu vừa nói rồi, tuổi lão phu đã gần đất xa trời, đâu còn luyến tiếc gì nữa. Nhưng những người thọ độc thương cần phải tìm nơi tĩnh dưỡng một thời gian, sao đó hãy toan liệu.



Trí Viên đại sư gật đầu, ra chiều tán đồng ý kiến của Mục Đoan Dương, Trì Thông và mọi người cũng nhận thấy điều tiên quyết phải vậy, bèn không nói gì nữa.



Lúc này Mục Đoan Dương mới có thời gian cho Ngô Sương và thiếu nữ áo đen biết những người đi cùng lão chính là hậu nhân của Hỗn Nguyên Chưởng Trì Phương Lượng, Đoản Thương Phi Chùy Tôn Duy Dương, Hắc Tu Tử La Phiêu, Nhuyễn Tâm Đồ Hộ Lư Vi Thông, Càn Khôn Thủ Vương Vĩnh Giang, Trủy Thủ Kim Đao Nhạc Cường cùng Hà Lạc Song Đảng Triệu Kiên đã tán mạng dưới tay văn sĩ áo đen vào ngày mừng thọ bảy mươi của lão anh hùng.



Bị văn sĩ áo đen quấy nhiễu và giết người ngay trong ngày mừng thọ, lão anh hùng Mục Đoan Dương cảm thấy mất hết sĩ diện, đã thề nặng trước quần hùng võ lâm, sẵn sàng bỏ hết toàn bộ gia sản ra để nhờ đồng đạo thiên hạ điều tra hung thủ, báo thù cho những người thọ nạn.



Ngay sáng hôm sau, lão anh hùng đã gởi thiếp đi khắp nơi thông báo với võ lâm thiên hạ, trước tiên lo liệu chu tất hậu sự cho những người thọ nạn, sau xuân năm nay đã cùng mọi người đi xuống phía Nam trước, những người đến sau sẽ do Đồng Can (gậy) Thiết Lạp (nón) Phùng Kình Thư, sư thúc của Tứ Hải Mạnh Thường Bao Kiếm Tiêu phụ trách việc liên lạc và tiếp ứng.



Trước khi xuất phát, lão anh hùng phái Mục Tiểu Đoan đến Diệu Phong sơn mời Trí Viên đại sư đi cùng.



Khi đi ngang qua Ngưu Lan sơn, Mục Tiểu Đoan đã tình cờ gặp Trường Diện Nhân Ma từ quan ngoại vào Trung Nguyên định đến Sơn Dương phong liên kết với Ngũ tà để để đối phó với Vạn Tự Đoạt Đỗ Xuân Phong ở Long Bình và Thiết Đởm Kinh Hồn Chư Cát Viễn ở Đức Châu.



Vốn là Trường Diện Nhân Ma không biết Mục Tiểu Đoan, hôm ấy vừa đến ngoại ô thành Thuận Nghĩa, từ xa trông thấy một đám người đứng bên lề đường và cạnh đó có một con ngựa màu đỏ sẫm.



Khi đến mới thấy rõ tổng cộng có bốn người, một lão bà nước mắt ràn giụa ngồi dưới đất, trong lòng bồng một cậu bé cỡ mười hai, mười ba tuổi.



Lão bà vừa khóc vừa nhẹ xoa bóp khắp người cậu bé và kể lể, cậu bé này cha mất sớm, là đứa cháu duy nhất và cũng là mạng sống của bà...



Cậu bé nằm trong lòng bà lão sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay phải đen tím, và như đang lan dần lên ngực.



Nghe lão bà khóc lóc kể lể, bà với cháu đang từ bắc thôn về nhà, đi đến đây thấy trong đống loạn thạch bên lề đường có một đóa hoa nhỏ màu vàng.



Trẻ con thấy hiếu kỳ, bèn chạy đến hái, vừa mới đưa tay ra, chẳng rõ con gì đã cắn một phát vào giữa ngón cái và ngón giữa cậu bé.



Cậu bé đau đớn thét lên, bà lão cũng hốt hoảng đến gần xem, thấy một con rắn nhỏ màu xanh ừ trong đóng đá bò ra, dài chỉ hơn thước, nghe tiếng thét của cậu bé, rắn xanh vội bò nhanh vào trong lùm cỏ.



Ngay khi ấy, có một vị cô nương xinh đẹp mặc võ phục màu xanh biếc và cưỡi trên một con ngựa màu đỏ sẫm đến nơi, vội phóng xuống đất, co chân ngồi xuống, lấy ra một con ve ngọc màu xanh biết...



Ngay khi Mục Đoan Dương kể đến vị cô nương võ phục xanh và cưỡi ngựa đỏ, Ngô Sương đã động tâm hai lượt, giờ lại nghe lấy ra một con ve ngọc màu xanh biếc, chàng không dằn được nữa, buột miệng kêu lên :



- Ồ, lão tiền bối, đó có phải là Bích Ngọc Thiền không?



Mục Đoan Dương nghe Ngô Sương đột nhiên hỏi, bất giác kinh ngạc đưa mắt nhìn chàng, như muốn tìm ra chút manh mối, nhưng Ngô Sương đã phát giác thái độ bất thất thường của mình, liền bình tĩnh trở lại ngay.



Mục Đoan Dương nhẹ lắc đầu, cuối nhìn Muc Tiểu Đoan trong lòng, chậm rãi nói :



- Lão phu về sau mới suy đoán, rất có thể đó là Bích Ngọc Thiền, nhưng lão phu không phải chính mắt nhìn thấy, mà cũng chẳng phải nghe Đoan nhi kể lại, chỉ là nghe các vị bằng hữu ở Thuận Nghĩa đồn đại thôi.



Lúc này, thiếu nữ ái đen bỗng ngẩng lên với ánh mắt thoáng vẻ ghen tuông và hoài nghi nhìn Ngô Sương hỏi :



- Ngô huynh quen biết nàng ta ư?



Ngô Sương lòng tuy biết rõ vị cô nương kia là ai, song chàng thờ thẫn gật đầu, rồi lại lắc đầu khẽ nói :



- Không, ngu huynh không hề quen biết!



Nói xong, chàng hết sức áy náy.



Thiếu nữ áo đen lại đưa mắt nhìn chàng, nhưng không nói gì nữa, quay sang Mục Đoan Dương nói :



- Lão tiền bối hãy kể tiếp đi!



Mục Đoan Dương bèn kể tiếp, thiếu nữ áo xanh dùng râu ngọc thiền chích vào vết thương cậu bé, liền tức thì một tia nước vàng phún ra, theo râu thiền chảy vào bụng thiền, như thể toàn bộ nước vàng từ vết thương phún ra đều bị ngọc thiền hút hết, chỉ thấy hai cánh thiền lúc sáng lúc tối, trông hết sức đẹp mắt.



Lúc bấy giờ có bốn người đứng xem, hai là nông dân qua đường, một là Đoan nhi, người còn lại là Trường Diện Nhân Ma.



Con ngựa màu đỏ sẫm cao to khỏe mạnh thoáng nhìn cũng biết là một tuấn mã Quan ngoại, đang cúi đầu gặm cỏ ngoài hai trượng.



Có lẽ vừa trông thấy Trường Diện Nhân Ma, Đoan nhi đã cảm thấy ghét.



Chỗ Trường Diện Nhân Ma đứng là trên lề đường, địa thế cao hơn, cách thiếu nữ áo xanh chừng sáu bước.



Đoan nhi đứng bên trái Đề Bách, cách y chừng ba thước.



Tâm lý con người rất kỳ lạ, thích gì hoặc ghét gì đều hay đưa mắt nhìn.



Đoan nhi cũng vậy, bởi có cảm giác ghét Đề Bách, nên Đoan nhi đã luôn chú ý đến y, và phát hiện Đề Bách từ lúc có mặt, hai mắt không hề rời khỏi ngọc thiền trên tay thiếu nữ áo xanh và ra chiều thèm thuồng. Đoan nhi liền này sinh một ý nghĩ kỳ lạ, nhưng sau đó lại nghĩ ban ngày ban mặt và đông người thế này, lẽ nào y dám ra tay cướp đoạt, bèn dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi.



Bỗng nghe thiếu nữ áo xanh cất tiếng nói :



- Lão bà bà, vị tiểu huynh đệ này không còn nguy hiểm nữa, hai người đi về được rồi!



Đoan nhi liền đưa mắt nhìn, canh tay phải của cậu bé lúc này đã trở lại màu sắc bình thường, và từ từ mở mắt ra, giọng yếu ớt gọi :



- Nãi nãi!



Lão bà mừng đến nước mắt chảy dài, miệng không ngớt nói :



- Nữ Bồ Tát... nữ Bồ Tát...



Đồng thời kéo tay áo cậu bé xuống.



Thiếu nữ áo xanh mỉm cười đứng lên, vừa định nhét con ngọc thiền trong tay vào nơi lưng...



Bỗng nghe người mặt dài cất tiếng nói :



- Tiểu cô nương, cho lão phu mượn Ngọc thiền xem chốc lát được chăng?



Vừa dứt lời, tay trái đã vươn ra, với chiêu Thám Nang Thủ Vật (thò tay vào túi lấy đồ) nhanh như chớp chộp vào cổ tay phải thiếu nữ áo xanh.



Đồng thời tay phải co lên bên lưng, chuẩn bị một chiêu bất thành, sẽ tung ra chiêu thứ nhì ngay.



Bởi việc xảy ra quá đột ngột.



Đoan nhi cả kinh, khi nãy đã nghĩ rồi lại gạt bỏ, chẳng ngờ lại thật sự xảy ra thầm trách mình khinh suất, liền buông tiếng quát vang, toàn lực vung chưởng bổ vào bên lưng Đề Bách.



Nhưng ngay khi Đề Bách vừa xuất thủ, thiếu nữ áo xanh bỗng cười khúc khích, cổ tay phải hạ xuống, thoáng nghiêng người, tung mình lướt ra xa hơn trượng.




Đề Bách tả chưởng vừa hụt, hữu chưởng đã tung ra chiêu Mãnh Hổ Thám Trảo, song hai thế liên hoàn thảy đều rơi vào khoảng không.



Ngay khi Đề Bách một thoáng sững người, thiếu nữ áo xanh đã ngồi trên lưng ngựa, ngoảnh lại nói :



- Lão tặc mặt dài kia, bổn cô nương hôm nay bận việc, xin cáo từ!



Đoạn hai chân kẹp mạnh, con tuấn mã trong tiếng cười khanh khách đã phóng vút đi, thoáng chốc đã mất dạng.



Ngô Sương nghe đến đó, bởi trong lòng khoái trá, nên bất giác vẻ hớn hở hiện lên mặt.



Thiếu nữ áo đen lườm chàng một cái, khẽ buông tiếng hừ mũi, lẩm bẩm :



- Có gì đáng vui mừng kia chứ!



Ngô Sương giật mình, liếc mắt nhìn thiếu nữ áo đen, thấy nàng đang cúi đầu nghịch ngợm đoản cung trong tay, như là nói chuyện với cung vậy.



Ngô Sương vội quay lại, ngượng ngùng lướt nhìn mọi người, ngoại trừ Mục Đoan Dương, tất cả đều cười thầm, nhưng không ai dám biểu lộ ra.



Mục Đoan Dương lại chậm rãi nói tiếp :



- Bởi Đề Bách hai chiêu không trúng đích, người đã di chuyển ra xa bảy thước, nên thế công của Đoàn nhi cũng rơi vào khoảng không.



Đề Bách lúc này vừa thẹn vừa tức, bèn trúc hết lửa giận vào Đoan nhi, y hậm hực nói :



- Tiểu tử, đây là người tự tìm lấy cái chết!



Đoan nhi chưa kịp đáp, một luồng chưởng kình đã ập đến, võ công của Đoan nhi đương nhiên kém xa Đề Bách, chỉ vài chiêu đã bị lão ma ấy điểm huyệt và bắt mang đi.



Sau cùng, Mục Đoan Dương nói :



- Hôm sau lão phu hay tin, liền tức thì phái người phi báo với Trí Viên đại sư, hẹn gặp nhau tại thành Đại Nghĩa. Đồng thời lão phu cùng mọi người lên đường ngay, vừa đi vừa lưu ý thám thính, sau cùng đã tìm đến Ngũ tà trên Sơn Dương phong. Những gì sau đó hai vị đã tận mắt chứng kiến rồi, lão phu không cần kề lại nữa.



Trí Viên đại sư tiếp lời :



- Lão anh hùng, chúng ta hãy giữ nguyên ý định, tìm nơi cho những người thọ thương tĩnh dưỡng, khi nào bình phục hãy bàn kế hoạch ứng phó.



Mục Đoan Dương giọng áy náy :



- Việc này do lão phu mà ra, những người đi cùng không phải trượng nghĩa trợ giúp thì cũng là mang nặng thù sâu. Đồng Can Thiết Lạp Phùng Kinh Thu hẳn cũng đã dẫn người đến tiếp ứng, lao sư động chúng thế này chủ hung chưa có manh mối đã xảy ra chuyện rắc rối trước, Về sau nghe lời đồn đại, văn sĩ áo đen kia lại sát hại rất nhiều người tại Hà Nam, sau đó thì biệt vô âm tín, nếu không tìm được chút manh mối nào, lão phu thật có lỗi với các vị bằng hữu võ lâm đã quá cố và hậu nhân của họ.



Thiếu nữ áo đen bỗng ngẩng lên nói :



- Lão tiền bối, mọi người hãy trở về trước, cuộc ân oán này để tiểu nữ lo liệu cho.



Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Ngô Sương vội giải thích :



- Có lẽ chư vị chưa hiểu hết trong lời nói của Thích sư muội, ý của Thích sư muội là văn sĩ áo đen kia võ công cực cao, nếu chưa có kế hoạch mà tìm kiếm thế này, thật chẳng khác mò kim đáy biển, khó mà tìm gặp được. Vả lại, địch trong tối, ta ngoài sáng, lại càng có hại vô ích.



Nói đến đó, Ngô Sương quét mắt nhìn mọi người, cất cao giọng hơn nói tiếp :



- Sự kiện ở Mục Gia Dục, tại hạ và Thích sư muội đều đã được nghe người nói đến, văn sĩ áo đen ấy tên Kim Đại Quang, ngoại hiệu Âm Thủ Sách mệnh, hậu duệ của Âm Tào Sứ Giả Kim Ngũ trong Lũng Đông bát đồ năm xưa, đệ tử đích truyền của Hoa Diện Quỷ Vương Thường Miên Hương trên Vu Lộ sơn. Kim Đại Quang từ khi xuất sơn đến nay chỉ có ba lần thất thủ, hai lần ở huyện Bình Nguyên Sơn Đông và Nê Câu trấn ở nam Sơn Đông, đã bị thần đạn của Thích sư muội kinh tẩu, lần khác nữa là đang đêm xâm nhập Thiếu lâm tự, bị Giám viện Thiện Nguyên đánh trúng một chưởng, thọ thương đào tẩu.



Ngô Sương nói xong, chẳng những nhóm người Mục Đoan Dương và Trí Viễn đại sư vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả thiếu nữ áo đen hết sức cao ngạo cũng trố to mắt ngập đầy vẻ sung sướng.



Đàn bà con gái thường thích được người ca ngợi, nhưng nàng không sao hiểu nổi, vị sư huynh anh tuấn này sao lại biết được nhiều và tường tận đến vậy, về bản thân mình, thật ra chàng biết được bao nhiêu?



Ngô Sương thấy mọi người phấn khởi nhìn mình, mỉm cười nói tiếp :



- Mùa đông năm rồi tại hạ có đi ngang qua Hà Nam, vừa lúc Kim Đại Quang đang lộng hành tại đó. Một hôm vào lúc hoàng hôn, tại hạ đã tình cờ gặp Kim Đại Quang gần Đại Quang điếm.



Lúc này ngoại trừ tiếng nói trong rõ của Ngô Sương, mọi người đều ngưng thần lắng nghe, yên lặng đến cơ hồ nghe rõ tiếng thở của từng người.



- Lúc bầy giờ y đang đấu với một thiếu niên sử dụng Vạn Tự đoạt, sau đó thiếu niên ấy bị thương, tại hạ bèn ra tay giải cứu. Sau ba chiêu y thừa cơ đào tẩu, vì phải cứu chữa cho thiếu niên, tại hạ không đuổi theo ngay được. Sau đó tại hạ truy tìm theo hướng nam, gần sáng đến gần Tiềm Long cốc trong vùng núi Phục Ngưu, nhưng không thấy y đâu cả.



Thiếu nữ áo đen vừa nghe ba tiếng Tiềm Long cốc, liền buột miệng hỏi :



- Tiềm Long cốc?



Ngô Sương chưa kịp đáp, nàng lại hỏi tiếp :



- Ngô huynh có vào trong cốc hay không?



Ngô Sương không trả lời, chỉ nói tiếp :



- Kể từ đó Kim Đại Quang bỗng dưng mất tích, không ai biết y đâu nữa. Thích sư muội đã bằng lòng ra sức, tại hạ cũng hết lòng lưu ý dò la, nếu có manh mối sẽ tức khắc báo ngay với chư vị.



Ngô Sương nói năng lễ phép, cử chỉ khiêm tốn, khiến mọi người hết sức mến phục.



Lúc này mặt trời đã lên cao, Ngô Sương nói xong, quay sang thiếu nữ áo đen dùng tay ra hiệu say đó ôm quyền thi lễ với mọi người, cùng thiếu nữ áo đen tung mình lướt đi, chỉ thấy hai vật một đen một lam như tia chớp bay vào trong núi.



Trí Viên đại sư trước tiên phá bầu không khí yên lặng, cao giọng tuyên Phật hiệu :



- A di đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!



Mục Đoan Dương cảm khái nói :



- Đại sư, chúng ta quả thật đã già rồi!



Những người khác đều trố to mắt, ngây ngẩn như kẻ mất hồn, hồi lâu chẳng thốt nên lời.



Thế là, dưới sự lãnh đạo của Mục Đoan Dương với Trí Viên đại sư, nhóm viễn chinh gồm mười người rời khỏi Sơn Dương phong, bởi trên đường chăm sóc cho những người thọ thương, ba ngày sau mới ra khỏi vùng núi.



Đồng thời, phái Nhạc Tiểu Phương trở về trước, báo cáo tình hình với Đồng Can Thiết Lạp Phùng Kình Thu, chờ mọi người về đến hãy thương nghị kế sách lâu dài.



Sau khi ra khỏi vùng núi, họ nghỉ ngơi vài hôm trong thành Lam Điền, sau đó theo biên giới tỉnh Tây Sơn qua Phong Lăng Độ đi về hướng Đông bắc.



Hơn hai mươi ngày sau đã đến Thạch Cao sơn, giữa ranh giới tỉnh Sơn Đông và Sơn Tây, lúc này những người thọ thương ngoại trừ Mục Tiểu Đoan còn phải dìu đỡ tất cả đều đã gần bình phục.



Hôm ấy đang đi qua một vùng hết sức hoang vắng, suốt một ngày trời không gặp một bóng người.



Mãi đến tận giờ dậu mới trông thấy hai người từ phía trước đi đến, dần đến mới thấy rõ diện mạo hai người.



Đó là một chột mắt, bên dưới má phải có một vệt sẹo thâm đen, râu ria xồm xoàm, người kia là một gã say y phục xốc xếch, người mập phù và bước đi chệnh choạng, hai người tuổi đều trạc tứ tuần.



Mục Đoan Dương với Trí Viên đại sư vừa thấy tướng mạo và dáng vẻ của hai người, liền tức lưu ý đề phòng, nhất là gã say ánh mắt đờ đẫn.



Trí Viên đại sư thầm nghĩ, vùng này trông tầm mắt không một hộ dân cư, người này ở đâu mà uống say như vậy, và đi thế này thì sao kịp đến chỗ nghỉ ngủ?



Đang thắc mắc thì hai người đã đi đến gần trước mặt.




Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư tránh sang bên trước, bỗng gã say lảo đảo, đâm sầm vào Trì Thông, hai tay quơ loạn xạ như tìm vật bám vào.



Trì Thông lẹ làng bước chéo sang bên trái, tay phải với năm thành công lực vung ra, đinh ninh sẽ khiến cho đối phương ngã chúi xuống đất.



Nào ngờ hai tay va chạm nhau, Trì Thông cơ hồ không cất tay lên được.



Gã say chỉ tự nhiên chúi sang trái hai bước, người chao đảo hai lượt.



Trong khi ấy Trì Thông do khinh suất, nơi ngực áo đã bị đối phương xé rách một dường dài hơn tấc.



Trì Thông vừa thẹn vừa giận, sắc mặt trở thành đỏ tím, quát to :



- Đây là tôn giá tự chuốc lấy!



Ngay khi ấy, gã đại hán chột mắt tiến tới hai bước, một tay vịnh vai gã say nói :



- Ngươi sao vậy? Mới uống có chút Miêu Nhi Nhược mà đã loạng quạng thế này.



Gã say lè nhè nói :



- Ta tìm xem trên mình y có rượu hay không, ta muốn uống rượu... Mẹ kiếp, rượu... rượu...



Đó cũng là lúc Trì Thông đang nổi cơn thịnh nộ toan phát tác.



Mục Đoan Dương và Trì Thông đại sư đều là người dày dạn kinh nghiệm giang hồ, đã nhận ra gã say vừa rồi đã thi triển chiêu Tiếu Thám Tri Kỷ trong túy quyền, chẳng trách Trì Thông đã thua thiệt.



Hai người cùng lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Trì Thông, ngăn cản y nổi đóa.



Trí Viên đại sư lớn tiếng nói :



- Tửu hậu vô quân tử, vị thí chủ này hẳn đã uống quá nhiều rượu, mọi người hãy lưu ý tránh đường.



Mục Đoan Dương cũng liền nói :



- Đã có nơi uống rượu tất nhiên là không còn cách trấn điếm bao xa, chúng ta hãy đi mau để kịp sớm nghỉ ngơi.



Đoạn liền cùng Trí Viên đại sư sải bước đi trước.



Lúc này gã say đã cách ngoài ba trượng, chỉ nghe y lè nhè nói :



- Uống rượu ư? Uống rượu cũng phải có khẩu phúc mới được...



Những lời tiếp theo sau không còn nghe rõ nữa, khoảng cách hai bên xa dần.



Nhưng mọi người đi hơn hai giờ, trời dần tối, vẫn chẳng thấy một nhà dân nào cả.



Mọi người đang sốt ruột, khi vượt qua một ngọn đồi thấp, bỗng thấy trước một ngọn đồi khác ở chếch phía phải cách hơn dặm loáng thoáng có một ngôi miếu cũ.



Mục Đoan Dương bèn quay sang Trí Viễn đại sư nói :



- Đại sư, đêm nay chúng ta đành phải nghỉ tạm tại đó thôi!



Trí Viên đại sư gật đầu đồng ý, thế là mọi người bèn theo một con đường nhỏ chừng ba thước đi về phía ngôi miếu cũ.



Con đường chỉ trừ khoản giữa nửa thước, ngoài ra mọc đầy cỏ dại, như đã từ lâu không người qua lại.



Khi đến gần, thấy trước miếu có hai cây cổ bách rất sum xuê, cửa miếu khép hờ, tấm biển bên trên đã mục nát, chữ viết trên ấy bởi do trời tối nên không sao trông rõ được.



Ngôi miếu không to, chỉ có một gian đại điện và ba gian phòng ngang ở phía Đông nam, nối tiếp dãy nhà ngang có lẽ là một gian sảnh đường, đã có hai gian sụp lở và mất cửa sổ.



Trong vườn cũng cỏ dại um tùm, trên cùng một cây cổ bách ở gốc Tây nam hãy còn treo một chiếc chuông to bằng thép.



Vào đến đại điện, Mục Đoan Dương lấy hỏa tập lên soi, thấy trên khám thờ giữa đai điện có treo một bức màn vải rất dày màu vàng sẫm, đã phai nhạt đến mức thành màu vàng trắng, cũng chẳng rõ thờ phụng thần gì, trước khám thần có một hương án to dày, trước hương án là một chiếc bàn vuông to, thảy đều đã trốc sơn, nhưng nhờ chất liệu tốt nên vẫn còn rất rắn chắc.



Quanh khám thần có mười tám bức tượng La Hán, cũng tàn khuyết không vẹn, chứng tỏ ngôi miếu này đã đoạn tuyệt hương hỏa từ lâu. Nhưng lại hết sức sạch sẽ, như có người thường xuyên quét dọn.



Mọi người dọn dẹp một khoảng bên trái đại điện, lấy lương khô ra ăn tạm qua bữa.



Sau đó dọn dẹp chỗ cho Mục Tiểu Đoan nằm, những người khác đều ngồi xếp bằng điều tức.



Trí Viên đại sư vẫn theo phép tắc Phật môn, lần lượt vái lạy các tượng Phật, sau đó mới ngồi nhắm mắt điều tức.



Lúc này trời có sao không trăng, đại điện tối mịt, tuy có mười người trong ấy, nhưng yên lặng không có một tiếng động.



Mọi người đang nhắm mắt điều tức, bỗng nghe có tiếng bước chân vang lên.



Tuy mỗi người công lực khác nhau nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, thảy đều nghe rất rõ ràng.



Đang thắc mắc, bỗng thấy một bóng người lướt vào đại điện, tiếp theo hỏa tập lóe lên, người ấy đã đứng trước khám thần, tay trái vé màn, tay phải cầm một bao nải nhỏ thò vào trong, khi rút ra thì bên tay phải có thêm một cái chén vỡ, rồi thì đại điện bừng sáng, thì ra đó là một ngọn đèn dầu.



Sau đó, y nhẹ nhàng đặt ngọn đèn dầu lên chiếc bàn vuông, loáng cái đã nằm dài trên hương án, ngọn lửa đèn cạnh bên không chút lay động.



Lúc này mười tám mắt thảy đều tập trung vào người mới xuất hiện, nhưng từ khi vào điện, người ấy không hề nhìn đi nơi khác, như hoàn toàn không biết trong đại điện có người.



Nhóm Mục Đoan Dương chưa trông thấy rõ hết diện mạo người ấy, chỉ thấy từ bên trái nhìn thấy đó là một lão nhân mặt áo dài xám, mặt mày vàng ệch như người bệnh hoạn.



Lát sau, bỗng nghe lão nhân ngáp dài, quay người vào hướng bức màn, rồi thì chỉ chốc lát đã ngáy vang ngủ đi.



Chín người thảy đều hết sức lấy làm lạ, thắc mắc hơn hết là Trí Viên đại sư với Mục Đoan Dương, hai người vắt óc suy nghĩ, nhưng không sao nghĩ ra được trong võ lâm đương kim có một nhân vật thế này.



Thấy đối phương đã ngủ say sưa, nghĩ hồi lâu không ra manh mối, bèn nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọa.


Bình Luận (0)
Comment