Tử Quải Ô Cung

Chương 26



Hãy nói về nhóm người Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư nghỉ tạm trong ngôi miếu hoang gần Thạch Cao sơn, sau cuộc chiến đấu thì trời đã sáng.



Mọi người cũng chẳng nghỉ ngơi, bàn tính qua loa rồi cùng Chu Hàn đi về hướng Bắc.



Năm ngày sau đã sắp ra khỏi khu vực núi, cách huyện thành Hàm Đan không xa.



Gần chưa hôm ấy đang đi đến Ma Giản câu, đường hào sâu rộng, cỏ dại um tùm không có lối đi, hết sức hoang vu hiểm trở.



Mọi người đi trong hào sâu vừa rẽ qua một khúc quanh, bỗng thấy phía trước chừng hai dặm có một người rất thấp lùn đang đi qua đi lại theo chiều ngang đường hào.



Mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng nói cả, chỉ Mục Đoan Dương là có vẻ căng thẳng.



Chừng một khắc sau, đôi bên chỉ còn cách nhau không đầy năm trượng, đã nhìn thấy rất rõ ràng, thì ra đó là một lão bà mặt đầy nếp nhăn, phía sau tóc búi vểnh cao dài thượt, được cài ngang bởi một cây trâm bằng xương ta dài, mặc một chiếc áo rộng thình màu lam bằng vải thô củ sờn, tay áo phủ cả hai tay, không sao trông thấy trong tay có cầm gì hay không, đầu cúi thấp không ngừng đi qua đi lại, môi mấp máy liên hồi nhưng chẳng rõ đang lẩm bẩm ngửng gì.



Lúc này Trì Thông đi đầu chỉ còn cách đối phương chừng ba trượng, nhưng lão bà vẫn tiếp tục đi qua đi lại, miệng cũng lẩm nhẩm không ngừng, như không hề hay biết đang có nhiều người đến gần.



Nhóm người Trí Viên đại sư thảy đều hết sức lấy làm lạ về hành động của lão bà thấp lùn, Mục Đoan Dương vừa chú mắt nhìn đối phương, vừa theo phản ứng tự nhiên kéo Mục Đoan Dương đến gần.



Trí Viên đại sư, Mục Đoan Dương và Chu Hàn đi sau cùng lúc này chỉ thấy bước chân của lão bà dường như nhanh hơn trước một chút, ngoài ra không còn gì khác lạ.



Chu Hàn thầm nghĩ :



- Đường hào rộng hơn sáu trượng, mụ ngăn cản được chăng?



Nhưng Trì Thông đi đầu và La Mẫn Chương kế tiếp theo sau bởi cách bà lão gần hơn nên cảm giác lại khác, lúc này họ chỉ còn cách lão bà chừng năm bước, chẳng những thấy đối phương bước nhanh hơn, mà khoảng đi lại cũng rút ngắn dần, và còn cảm thấy có một luồng kình khí vô hình theo sau, không còn khoảng trống để mà vượt qua.



Những người đi sau bỗng thấy Trì Thông và La Mẫn Chương xông tới trước, rồi thì bình bình hai tiếng, mọi người chưa kịp nhìn rõ, Trì Thông và La Mẫn Chương đã bị đẩy lùi bốn bước.



Lão bà vẫn điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, chỉ có điều chân bước nhanh hơn và miệng lẩm nhẩm gấp rút hơn, nhưng vẫn không nghe rõ bà ta đọc gì.



Trì Thông và La Mẫn Chương vừa giận vừa thẹn, mặt mày đỏ bừng, thủ thế vừa định lao tới...



Bỗng nghe Trí Viên đại sư cao giọng tuyên Phật hiệu :



- A di đà Phật! Trời đã trưa rồi, chư vị hãy tạm dừng ngơi nghỉ, dùng lương khô rồi hãy đi tiếp.



Vì Trí Viên đại sư với Mục Đoan Dương là người lãnh đạo, mọi người liền tuân lời dừng chân ngồi xuống đất, tự lấy lương khô ra ăn.



Chỉ có Trì Thông và La Mẫn Chương bởi trong lòng còn tức tối, tuy ngồi xuống đất nhưng không ăn uống.



Trong lúc nghỉ ngơi, Trí Viên đại sư với Mục Đoan Dương và Chu Hàn ngồi cùng một chỗ.



Mục Đoan Dương với ánh mắt dò hỏi nhìn Trí Viên đại sư. Trí Viên đại sư chỉ nhẹ lắc đầu rồi ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.



Vì sự an nguy của ái tôn nên Mục Đoan Dương vẫn lưu ý phòng bị.



Sau một hồi lâu, Triệu Thủ thấy bà ta vẫn không ngừng đi tới đi lui, không dằn được thắc mắc, quay sang huynh trưởng Triệu Vi hỏi :



- Bà ta định làm gì vậy.



Triệu Vi vừa định đáp, bỗng nghe lão bà quát to :



- Tiểu tử, ngươi cứ nhìn mụ già này chòng chọc là có ý gì hả?



Tiếng quát đinh tai nhức óc, nếu không chứng kiến tận mắt, thật khó thể tin được là do một lão bà thấy bé đã phát ra, mọi người bất giác giật mình kinh hãi.




Lúc này lão bà đã dừng lại, hai tay chống nạnh, mặt nay tức giận, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt Triệu Thủ không chớp.



Triệu Thủ bối rối :



- Ai... Ai nhìn tôn giá kia chứ?



Lão bà càng thêm tức giận quát :



- Tiểu tử, ngươi còn chối hả?



Chu Hàn tự nãy giờ đã rất bực tức, song vì vị nể Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương nên chàng cố nhẫn nhịn, giờ thì không còn chịu được nữa, đứng phắt day lớn tiếng nói :



- Lão bà bà, vãn bối xin hỏi một điều trước!



Lão bà liền di chuyển ánh mắt tức giận sang Chu Hàn.



Chu Hàn đưa tay chỉ Triệu Thủ cười nói :



- Nếu lão bà bà không nhìn vị huynh đài ấy, sao biết vị huynh đài ấy nhìn lão bà bà?



Lão bà thấp bé cười khẩy :



- Tiểu tử, ngươi tinh ranh lắm, nhưng không bắt bẻ được mụ già này đâu, hẳn ngươi không ngờ ta nghe được tiếng chớp mắt của y chứ gì?



Chu Hàn lại cười :



- Lão bà bà nghe được tiếng chớp mắt của vị huynh đài ấy thì cũng nghe được tiếng chớp mắt của mọi người, sao biết mắt người nào là nhìn lão bà bà?



Lão bà thấp bé ngẩn người, như không ngờ Chu Hàn lại hỏi vậy, tức giận nói :



- Tiểu tử, ngươi chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết được bao nhiêu! Lão thân bình sanh hành sự rất công bằng, các ngươi đi đường, lão thân cũng chẳng nhàn rỗi, kẻo các ngươi lại bảo lão thân là cậy khỏe hiếp mệt, chiếm phần lợi thế.



Chu Hàn thầm nghĩ là bà này thật quái đản hết sức, bèn cười nói :



- Vậy là lão bà bà vừa đi vừa lẩm nhẩm, đó hẳn là vì bọn này chuyện trò với nhau, để bọn này khỏi bảo lão bà bà chiếm phần lợi thế về khoản không nói chuyện chứ gì?



Lão bà thấp bé trợn mắt :



- Bậy!



Đoạn dịu mặt nói tiếp :



- Lão thân là người mặt ác lòng thiện, cho ngươi biết cũng không hề gì. Đó là lão thân nói những người này đã sắp chết đến nơi, đi càng nhanh thì chết càng sớm.



Ngay khi ấy, bỗng từ nơi xa phía sau lão bà bà thấp bé vang lên một giọng rắn rỏi nói :



- Tam muội thật quá lôi thôi!



Mục Đoan Dương đưa mắt nhìn ra phía trước, nhưng không phát hiện ra người vừa nói.



Trí Viên đại sư cũng đang chú mắt nhìn vào một lùm cỏ dại ở phía trước cách nhau hơn mười trượng.



Mục Đoan Dương nhích gần Trí Viên đại sư, khẽ nói :



- Đại sư, hẳn là có chuyện nữa rồi!



Trí Viên đại sư chưa kịp đáp, lại nghe lão bà thấp bé nói :



- Người nào là Mục Đoan Dương?



Tử Mẫu Giản Mục Đoan Dương liền đứng lên, trầm giọng nói :



- Lão phu đây!



Lão bà thấp bé lại nhìn Trí Viên đại sư hỏi :



- Đại sư hẳn là Trí Viên hòa thượng ở Diệu Phong sơn phải không?



Trí Viên đại sư vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải dựng đứng trước ngực thi lễ nói :



- Chính bần tăng, nữ thí chủ có điều chi dạy bảo?



Lão bà thấp bé trầm giọng :



- Ngươi xuất gia không tu đạo tham thiền trong thâm sơn mà lại bước chân vào chốn giang hồ làm điều xằng bậy, vậy chẳng phải tự chuốc lấy trầm luân ư?



Trí Viên đại sư nghiêm giọng :



- Nữ thí chủ quá nặng lời, bần tăng chẳng qua vì việc tiểu đồ, kết liễu một vụ ân oán, sao nói được là tự chuốc lấy trầm luân?



- Lão thân căm thù nhất là kẻ làm sai mà không nhận lỗi.



- Bần tăng tự xét mình lòng dạ trong sáng, không làm gì hổ thẹn với trời đất. Nữ thí chủ cản đường gây hấn thế này, chả lẽ chính là vì bần tăng đã không ở trong miếu tu hành ư?



Lão bà thấp bé hừ mũi một tiếng thật mạnh, đồng thời lại nghe từ xa phía sau lão bà vọng đến một tiếng thở dài thậm thượt.



Sau đó lão bà nói nhanh :



- Các ngươi đã ăn no cả rồi, lão thân còn chưa ăn uống gì, bây giờ lão thân cho các người ba con đường để đi, muốn đi đường nào tùy ý chọn lựa, lão thân không thể chờ lâu.



Chu Hàn tiếp lời :



- Nơi này chỉ có mỗi một con đường đã bị lão bà bà ngăn cản, sao lại có ba con đường kia chứ?



Lão bà thấp bé tức giận :



- Tiểu tử, ngươi giỏi móc máy lắm, lão thân đã nhớ kỹ ngươi rồi. Đừng lo, lát nữa sẽ biết tay ta!



Mục Đoan Dương bỗng nói :



- Ba con đường gì, tôn giá nói đi!



- Con đường thứ nhất là các ngươi ngoan ngoãn đi theo lão thân, lão thân đi đến đâu, các ngươi theo đến đó.



- Con đường thứ nhì sao?



- Con đường thứ nhì là bằng vào võ công phân cao thấp, thắng được lão thân thì qua, không thắng được thì ở lại... Con đường thứ ba là lão thân đứng tại nay, vượt qua được đường vạch này thì đi, không vượt qua được thì đi theo lão thân.




Vừa nói vừa dùng tay vạch một đường ngang để làm phạm vi.



Mục Đoan Dương biết lão bà này đã dám nói vậy, võ công hẳn là bất phàm, lại nghĩ đến cảnh tượng Trí Thông và La Mẫn Chương khi nãy, càng nhận thấy đối phương không phải là một nhân vật tầm thường.



Phía mình tuy có mười một người, nhưng ngoài mình với Trí Viên đại sư, Trí Thông và Chu Hàn, còn lại đều là thọ thương mới khỏi, nhất là Đoan nhi còn phải cần người dìu đỡ.



Suy đi tính lại, nhận thấy ba con đường do lão bà thấp bé nêu ra, không con đường nào c? thể đi được dễ dàng. Tình cờ đưa mắt nhìn sang Trí Viên đại sư, thấy tay phải lão hòa thượng từ dưới tay áo thò ra ba ngón.



Lúc này, lão bà thấp bé nóng ruột hỏi :



- Thế nào, còn chưa nghĩ xong ư?



Mục Đoan Dương ngẩng lên, rắn giọng nói :



- Con đường thứ ba!



- Vậy thì mau nhanh lên, lão thân trước nay chưa bao giờ phải chờ đợi lâu thế này!



Trí Viên đại sư chậm rãi đứng lên, những người khác cũng lần lượt đứng lên theo.



Lão bà thấp bé trầm giọng nói :



- Người nào xông vào trước đây?



Chu Hàn vừa định xung phong, bỗng nghe Trì Thông với La Mẫn Chương đồng thanh nói :



- Trì mỗ, La mỗ động thủ trước!



Liền thì, Trì Thông quyền chưởng cùng lúc tung ra, La Mẫn Chương đồng thời vung động hai ngọn phủ sắc bén, công tới như gió cuốn.



Chỉ thấy lão bà thấp bé hai cánh tay áo rộng thùng thình phất nhẹ trước ngực, đồng thời chân trái tung lên, điểm vào huyệt Khí Hải dưới bụng La Mẫn Chương.



Trì Thông bỗng cảm thấy quyền lực và chưởng lực của mình bị hai luồng kỳ lạ nhau đẩy mạnh, liền tức chân đứng không vững, vội trụ người và lại lao tới, liên tiếp tung ra bốn chưởng sáu cước.



La Mẫn Chương song phủ vừa mới vung ra, liền cảm thấy một luồng cuồng phong ập đến nơi đan điền, vội quay người tránh né, soạt một tiếng, ống quần trái đã bị rách toạc một đường dài cỡ ba tấc.



Y đỏ mặt, lại vung phủ lao tới, hai người giáp công, chưa đến mười chiêu lại bị đối phương bức lui.



Khi Trì Thông và La Mẫn Chương lao tới tấn công lần thứ ba, Trí Viên đại sư đà những người đã tập trung đến cách đấu trường không nay hai trượng.



Chu Hàn quét mắt nhìn những người trẻ tuổi nói :



- Chư vị ai qua được cứ qua, không nên ham chiến.



Trí Viên đại sư cũng nhẹ gật đầu đồng ý, nhân lúc Trì Thông và La Mẫn Chương tấn công dồn dập nhất, Chu Hàn vừa mới nháy mắt ra hiệu, bỗng nghe bình bình hai tiếng. Trì Thông và La Mẫn Chương đã bị đối phương đẩy lui năm bước.



Trong tiếng quát liên hồi, Tôn Toàn với tả thương hữu chùy, Triệu Vi và Triệu Thủ với tả hữu song đảng (đinh ba), Vương Nhuệ và Lư Tập Thư với hai thanh trường kiếm, sáu món binh khí cùng lúc công tới, nhất là Triệu Phủ bởi lòng còn bực tức, thế công càng hung mãnh hơn trước.



Lão bà thấp bé cười hăng hắc, vừa xuất chiêu ứng phó vừa nói :



- Vậy mới vui và nhanh chóng giải quyết vấn đề chứ!



Trì Thông và La Mẫn Chương mặt đầy tức giận, sau chốc lát nghĩ thở, lại lao tới lần thứ tư.



Ngay khi hai người vừa đến gần đối phương, bỗng Tôn Toàn hự lên một tiếng, bị đẩy lùi ba bước.



Lúc này lão bà thấp bé vung tay áo phải gạt phăng ba món binh khí, để hở hoàn toàn mạng sườn phải, Lư Tập Như liền thừa cơ tung cước đá vào huyệt Lặc Súc đối phương, thật nhanh và chuẩn xác.



Nhưng khi mũi chân sắp chạm vào y phục đối phương, lão bà bỗng xoay người, tay áo trái quét nhanh ra, quấn vào cổ chân Lư Tập Như.



Lư Tập Như bởi xuất chiêu quá mạnh, thu chân không kịp, cổ chân liền bị tay áo đối phương quấn trúng và ném bay ra xa hơn trượng.



Đồng thời nghe lão bà cười khanh khách nói :



- Tiểu tử, mau giở thế Đảo Xuyên ba đi.



Lư Tập Như đang bay đi trên không nghiến răng nói :



- Lư mỗ lại thích dùng thế Phản đầu lâm!



Bịch một tiếng, Lư Tập Như rơi ngồi trên đất, mặt đầy hổ thẹn đưa mắt nhìn mọi người.



Trí Viên đại sư liền nói :



- Lư thí chủ hãy tạm lui sang bên ngơi nghĩ.



Lư Tập Như vừa đứng lên, chỉ nghe lão bà cười khằng khặc nói :



- Không nghe lời người già cả, quả nhiên bị khốn đốn mà!



Mục Đoan Dương thấy vậy, lo lắng nhìn Mục Tiểu Đoan, rồi lại đưa mắt nhìn Trí Viên đại sư.



Lúc này tiếng quát to liên hồi, Tôn Toàn với hai anh em họ Triệu lại bị đẩy lùi.



Chỗ Tôn Toàn thoái lui cách Chu Hàn gần hơn hết, Chu Hàn liền nhắc nhở :



- Tôn huynh, bên phải một trượng, qua được người nào hay người ấy.



Tôn Toàn liền tức vung động tả thương hữu chùy, tung mình về phía lão bà.



Lão bà quắc mắt cười khẩy, tả chưởng vung mạnh, bức lui năm món binh khí và song chưởng cùng lúc công tới, đồng thời hữu chưởng bổ về phía Tôn Toàn.



Tôn Toàn thoáng sửng người, tả thương xoay nhanh bảo vệ trước ngực, ai ngờ chưởng lực đối phương không phải nhắm vào người mình.



Tôn Toàn vừa mới sửng sốt, bỗng cảm thấy mãi mãi, luồng kình lực trúng vào đầu chùy, bình một tiếng, ngọn chùy đã vuột tay bay đi, Tôn Toàn loạng choạng lùi sau bảy bước mới đứng vững lại được, mặt đầy vẻ tức giận và xấu hổ, hổ khẩu nứt toác, máu tươi theo ngón tay chảy xuống ròng ròng.



Chỉ nghe lão bà lớn tiếng nói :



- Tiểu tử, kẻ nào còn dám giở trò trước mặt lão thân, hãy xem đó làm gương.



Mục Đoan Dương bỗng nói :



- Tôn Toàn, hãy đến đây!



Tôn Toàn nhặt lại chiếc chùy, cùng Lư Tập Như đứng sóng vai nhau gần Trí Viên đại sư.



Bởi sự thất bại của Tôn Toàn chính do Chu Hàn mà ra, nên Chu Hàn lúc này hết sức áy náy, bèn quay sang Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư nói :



- Hai vị lão tiền bối, Chu Hàn xin được giúp họ một tay!




Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư cùng gật đầu, Trí Viên đại sư còn căn dặn thêm :



- Chúng ta tuy chưa rõ lai lịch của lão bà này, nhưng võ công cao thâm khôn lường, Chu thiếu hiệp hãy hết sức thận trọng.



Lúc này những người giáp công lão bà lại bị đẩy lui lần nữa, trong khi ấy lão bà vẫn đứng ở nguyên chỗ, chưa rời khỏi đường vạch ngang.



Chu Hàn tung mình lao tới, người đang trên không đã liên tiếp tung ra bảy cước chín chưởng, uy thế hung mảnh khôn tả.



Chỉ nghe bình bình hai tiếng, Chu Hàn rơi xuống đất, thoái lui năm bước, lão bà thấp bé cũng lùi sau hai bước, cất tiếng khen :



- Tiểu tử khá lắm, không phải chỉ miệng lưỡi sắc bén, võ công cũng chẳng kém cỏi, danh tính ngươi là gì?



Chu Hàn lại lao tới quát :



- Tại hạ là Chu Hàn, xin kính tôn giá hai chiêu nữa!



Đồng thời quyền chưởng tề xuất, liên tiếp tung ra hai chiêu Lực Tranh Thượng Du và Lực Bạt Sơn Tháo, uy thế thật kinh người.



Lão bà vừa rồi bởi nhất thời tự phụ khinh suất, bị Chu Hàn đẩy lùi hai bước, tuy miệng khen nhưng lòng hết sức tức giận, nên khi Chu Hàn lao tới lần thứ nhì, bà ta đã vận tụ toàn thân công lực, chuẩn bị cho chàng thanh niên này nếm mùi đau khổ.



Trí Viên đại sư liền nắm lấy cơ hội quát to :



- Đi!



Tay trái nắm lấy tay phải Lư Tập Như, tay phải nắm lấy tay trái Tôn Toàn, ném mạnh về phía trái lão bà thấp bé.



Lão bà buông tiếng cười gằn, song chưởng chớp nhoáng vung lên, bổ vào Lư Tập Như và Tôn Toàn, rồi thuận thế hai tay rụt về, lại tung ra về phía Chu Hàn.



Bình bình bình ba tiếng rền rĩ, Chu Hàn bật lùi hai bước và người chao mạnh.



Lão bà thấp bé cũng chao người ba lượt.



Bỗng nghe Trí Viên đại sư cao giọng nói :



- Nữ thí chủ, nương tay thì nương tay, tích công đức nhiều gieo tội ác ít, bần tăng sẽ tụng kinh cầu nguyện nhiều cho thí chủ.



Tôn Toàn và Lư Tập Như đã bình an qua khỏi đường vạch ngang, hai chưởng lão bà thấp bé tung ra đã được Trí Viên đại sư đón tiếp, tiếng vang thứ ba chính là sự va chạm chưởng lực giữa Chu Hàn với lão bà thấp bé.



Trong lúc Chu Hàn ra sức tấn công tới tấp và lão bà thấp bé chỉ một thoáng phân thân, chẳng những Trí Viên đại sư cùng Tôn Toàn và Lư Tập Như đã vượt qua được đường vạch ngang. mà ngay cả Trì Thông, Vương Nhuệ, Triệu Vi và Triệu Thủ cũng đã thừa lúc hỗn loạn, lần lượt đều vượt qua cả.



Lúc này Mục Đoan Dương tay bồng Mục Tiểu Đoan đang phóng đến ngay đường vạch, cách lão bà chừng tám thước, thêm bước nữa là kể như đã vượt qua, chỉ còn mỗi mình Chu Hàn đối mặt với lão bà mà thôi.



Lão bà thấp bé vốn rất tự đại cao ngạo, chẳng xem nhóm người Trí Viên đại sư vào đâu, nào ngờ tình thế lại xảy ra ngoài ý muốn thế này, giờ đây đối phương chỉ còn ba người chưa qua khỏi đường vạch, nếu không hạ sát thủ, gỡ lại một chút sỉ diện, chẳng những phen này hoài công, mai kia lan truyền ra chốn giang hồ thì còn mặt mũi nào gặp đồng đạo võ lâm nữa.



Thế là, bà ta giận dữ quát vang :



- Chả lẽ lão thân lại lật thuyền trong mương rạch hay sao?



Đoạn bỏ qua Chu Hàn, tung mình về phía Mục Đoan Dương, người còn trên không đã toàn lực tung ra hai chưởng.



Mục Đoan Dương trong cơn nguy cấp vội đẩy Mục Tiểu Đoan ra, tuy ông vượt qua khỏi đường vạch, nhưng Mục Tiểu Đoan đã bị chưởng lực đối phương đẩy lui ngược trở lại.



Tội nghiệp Mục Tiểu Đoan, ngay khi loạng choạng sắp té ngã, lão bà thấp bé đã lao nhanh đến, đưa tay cắp lấy Mục Tiểu Đoan, phóng đi về hướng đến của mọi người khi nãy.



Mục Đoan Dương thấy vậy kinh hãi, tức giận quát :



- Lão quỷ bà, lão phu không thù không oán...



Đồng thời tung mình đuổi theo ngay.



Lúc này Mục Đoan Dương đã song giản cầm tay, râu tóc dựng đứng, đuổi theo như điên cuồng, theo sau là Chu Hàn và Trí Viên đại sư.



Lão bà thấp bé thân pháp nhanh khôn tả, tay cắp Mục Tiểu Đoan trong nách, nhưng không hề có chút vướng bận.



Phóng đi chừng năm dặm, phía trước xuất hiện một khu rừng, bà ta liền phóng đi về phía ấy.



Mắt thấy đã đến gần khu rừng, trong khi khoảng cách đôi bên còn hơn mười trượng, bỗng nghe Mục Đoan Dương quát vang, tay trái vung mạnh, tử giản bay thẳng vào hậu tâm lão bà thấp bé.



Cùng lúc ấy, lão bà thấp bé cũng vừa khuất dạng vào rừng, chỉ nghe tiếng lá khua rào rào, do thiết giản của Mục Đoan Dương gây ra.



Lúc này chỉ thấy Mục Đoan Dương loạng choạng chúi tới trước mấy bước, người chao đảo liên hồi.



Chu Hàn vội lướt đến, hai tay vịn vào vai phải Mục Đoan Dương, hơ hải gọi :



- Lão tiền bối! Lão tiền bối!



Trí Viên đại sư cũng vừa kịp đến nơi ngay sau đó, vội vung tay vỗ vào hai huyệt Đầu Xung và Đại Vũ của Mục Đoan Dương và gọi :



- Lão anh hùng! Lão anh hùng!



Bỗng nghe nơi cổ họng Mục Đoan Dương kêu lên rồn rột, tiếp theo phun ra một ngụm đờm đặc sệt, buông tiếng thở dài, mắt rướm lệ nhìn hai người trước mặt, lắc đầu áo não nói :



- Quả là đã già nua vô dụng rồi!



Trí Viên đại sư vội an ủi :



- Đoan nhi thông minh, tính tình lại hiền lành, trong đời chỉ gặp nhiều hoạn nạn chứ không vắn số, lão anh hùng hãy tin lời lão nạp, không nên quá thương tâm bi lụy.



Lúc này, mọi người cũng đã lần lượt đến nơi.



Cuối thu chốn hoang sơn, lá rụng cỏ úa, cảnh vật tiêu điều thê lương, càng khiến người lòng sầu da diết.


Bình Luận (0)
Comment