Buông Mộc Khả Hân ra, Bạc Khinh Nhiễm lạnh lùng ngước nhìn Phượng Mặc hai huynh đệ. Tiêu Dao Vương phong lưu phóng kháng che giấu dã tâm to lớn, Chiến Thần Tam Vương Gia bách chiến bách thắng lại một lòng từ bỏ ngôi vị. Những điều này vượt qua ngoài dự đoán của hắn. Còn một cái nữa đó là cảm xúc khi bọn hắn gặp Tiểu Uyên, rốt cuộc nàng cùng bọn họ quan hệ như thế nào.
Mộ Dung Cảnh Hy đứng dậy đánh vỡ bầu không khí căng thẳng " Nam Quốc không định để Trẫm ngồi đây thôi chứ?"
Phượng Mặc Yên nén đau xót và bất lực trong lòng, cố cười xoay người đến chỗ "Xin lỗi đã làm các vị đợi, bổn vương gặp lại Nhiếp Chính Vương Phi, chỉ hơi xúc động một chút, nào vào tiệc"
Phượng Mặc Khuynh cũng đi về chỗ, tại sao nàng lại ở đây? Nàng chưa chết? Nhưng sao nàng lại không quen biết bọn họ? Còn hận hắn ư?
Bạc Khinh Nhiễm cùng Mộc Khả Hân cũng được sắp xếp chỗ ngồi tôn quý. Ca vũ nhảy múa ngoài kia, bốn nam nhân lại không hề để ý, Bạc Khinh Nhiễm chỉ chăm sóc cho nữ tử xinh đẹp bên cạnh. Phượng Mặc Yên mắt đỏ nhìn bọn hắn, tay cầm rượu liên tục uống, tại sao Hân Nhi, tại sao nàng lại không nhận ra ta?
Phượng Mặc Khuynh cũng không rời mắt khỏi nàng, xung quanh khí lạnh không ca vũ nào dám đến gần. Người còn lại là Mộ Dung Cảnh Hy, hắn chỉ lo lắng cho Lộ Tiếu Tiếu vốn không hứng thú với nữ tử phong trần ngoài kia.
Nhạc kết thúc, xung quanh vỗ tai như sấm. Một bạch y nữ tử ngồi trong hàng nữ quyến, nàng liếc sang Phượng Mặc Khuynh đôi mắt hiện đau lòng, lại quay sang Mộc Khả Hân, kinh ngạc, hận thù, giận dữ. Tại sao lại trở về không phải nàng ta đã chết rồi.
Mộc Khả Hân quay liếc nhìn, đôi mày liễu nhíu chặt, Bạc Khinh Nhiễm bên cạnh khẽ hỏi " Ngươi quen nàng?"
" Không, nhưng nữ tử này nhìn ta với ánh mắt không thiện cảm " Nàng cau mày nói, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, khiến nàng không thoải mái " Ta đi dạo quanh đây, đừng đi theo "
Bạc Khinh Nhiễm trong lòng lo lắng cũng gật đầu, phái ám vệ âm thầm theo nàng. Hắn mắt lạnh nhìn thẳng Khổng Vân Khuê, nàng sợ hãi cúi đầu. Nam nhân đó quá đáng sợ, không thể không tuân theo.
Thấy nàng rời khỏi điện Phượng Mặc Yên đau nhói cúi đầu, một tia ánh mắt cũng không cho hắn. Phượng Mặc Khuynh đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng bên bờ hồ, ánh trăng chiếu rọi xuống cảmh vật xung quanh. Lần đầu đến Nam Quốc nhưng lại cảm thấy quen thuộc, phía sau tiếng bước chân, Mộc Khả Hân lên tiếng " Không phải kêu đừng đi theo sao, Khinh Nhiễm "
Quay sau lưng không phải Bạc Khinh Nhiễm, nam tử hắc bào đen nhánh, mái tóc cột phía sau, ngũ quan điêu khắc. Hắn nghe nàng gọi Khinh Nhiễm, đôi môi hơi tái, nàng thân thiết với Nhiếp Chính Vương như vậy " Xin lỗi, ta không có ý chọc giận nàng"
" Ra là Tam Hoàng Huynh, yến tiệc bên trong ngươi tại sao lại ra đây " Mộc Khả Hân điềm tĩnh nói, nam tử trước mắt nàng đã từng nghe đồn qua, chiến thần của Nam Quốc, dung mạo không hề thua kém Bạc Khinh Nhiễm.
Phượng Mặc Khuynh nhìn dung nhan khuynh thành trước mắt " Ta muốn gặp nàng?"
" Gặp ta? Tam Hoàng Huynh có điều chỉ giáo, Ngữ Lan xin nghe "
Hắn đi đến nắm tay nàng " Khả Hân nàng vốn không phải Phượng Ngữ Lan, nàng thừa biết sao nàng lại trốn tránh ta"
Mộc Khả Hân đồng tử mở rộng, hắn biết thân phận nàng, nam nhân này biết chủ nhân thân thể này. Nhưng tại sao lại kêu nàng là Khả Hân. Rốt cuộc mọi chuyện đang như thế nào, nàng giựt tay khỏi hắn, lui bước về sau " Đúng ta không phải Cửu Công Chúa Nam Quốc, ngươi sẽ tố cáo ta?"
Nếu hắn nói ra nàng chỉ có con đường chết. Phượng Mặc Khuynh nhìn bàn tay lạnh lẽo, cười khổ "Ta sao lại tố cáo nàng, Khả Hân ta muốn bù đắp cho nàng, về bên ta được không"
Hắn không định tố cáo nàng? Tại sao? Vì chủ nhân thân thể này? Rốt cuộc mối quan hệ của họ là gì? " Bây giờ thế nào ta cũng là công chúa Nam Quốc đi hoà thân, không thể nói đi là đi"
Huống hồ nàng dường như đã hơi thích nam nhân đó, Bạc Khinh Nhiễm.
" Thế thì sao, chỉ cần nàng đồng ý ta sẽ đưa nàng về. Tây Quốc thì thế nào, ta vì nàng sẽ chống được. Khả Hân, Nam Quốc vốn không sợ Tây Quốc, tin ta" Phượng Mặc Khuynh vốn lạnh lùng ít lời, chỉ khi gặp nàng mới có thể nói nhiều đến vậy.
"Tam Vương Gia đây là muốn kêu Vương Phi của Bổn Vương đi sao" Bạc Khinh Nhiễm từ tốn bước ra, lạnh lùng nhìn hắn. Phượng Mặc Khuynh đúng là không xem hắn ra gì, dám ngang nhiên dụ dỗ Tiểu Uyên.
Thu hồi dáng vẻ khi nãy, đứng trước mặt Bạc Khinh Nhiễm, hắn vẫn là Vương Gia cao quý lạnh lùng " Nhiếp Chính Vương Gia không ngờ có sở thích nghe trộm "
"Bổn Vương cũng không biết Tam Vương Gia lại là người không giữ chữ tín, Ngữ Lan vốn được gả cho Bổn Vương, bây giờ lại muốn huỷ " Bạc Khinh Nhiễm nheo mi, Phượng Mặc Khuynh có vấn đề, hắn sẽ cho người điều tra.
Phượng Mặc Khuynh nắm chặt đấm, trong mắt hiện luồng khí lạnh. Mộc Khả Hân đi đến chính giữa " Đủ rồi, ta có hơi mệt Tam Hoàng Huynh cáo từ, ta mong sau này không còn nghe thấy lời này nữa"
Nhìn liếc sang Bạc Khinh Nhiễm sau đó rời đi, dù sao Phượng Mặc Khuynh có thể quen chủ nhân thân xác này, hơn thế quan hệ cũng không đơn giản, nếu phát hiện nàng khác thường chắc chắn sẽ nghi ngờ, tốt nhất nàng không nên đến gần hắn.
Bạc Khinh Nhiễm cũng quay đầu đi theo nàng. Phượng Mặc Khuynh đứng đó, trong ánh trăng cô đơn lạnh lẽo. Khả Hân, ta sẽ không bỏ cuộc, hắn nắm chặt nấm đấm âm thầm thề.
Yến tiệc mất đi vài nhân vật chính cũng thành nhàm chán, hơn thế thần trí của Tiêu Dao Vương cũng vốn không trong không khí vui vẻ, nên không lâu sau cũng giải tán. Mộ Dung Cảnh Hy cùng Lộ Tiếu Tiếu đi về cung. Phượng Mặc Yên thoắt cái cũng biến mất.