Nàng nhớ lại, nhớ tất cả. Mộc phủ tiểu thư Mộc Khả Hân, Phượng Mặc Yên, Phượng Mặc Khuynh. Cuộc sống ở Nam Quốc. Tại sao? Tại sao phải đối xử với nàng như vậy. Hắn nói hắn chỉ yêu mình nàng, sẽ bảo vệ nàng vậy mà hắn lại gây ra tổn thương cho nàng.
Khó khăn mới tìm được một nam tử khác nhưng cũng bỏ nàng mà đi. Mộc Khả Hân không thể có được tình yêu sao? Bạc Khinh Nhiễm đang đâu? Không phải hắn nói sẽ luôn bên nàng, tại sao đến lúc cần hắn lại không có ở đây. Co người một chỗ, nước mắt cứ thế chảy ra. Nàng là người đứng đầu sát thủ nhưng nàng cũng là một người, là người thì có thất tình lục dục. Lòng nàng đau như dao cắt.
Nhìn thấy nàng khóc Mộ Dung Cảnh Hy như bị hàng trăm cây đao đâm vào tim, đau đến không thở nổi, hắn đi đến bên giường ôm nàng vào lòng ngực rắn chắc "Khả Hân, có ta ở đây, đừng khóc được không?"
Hạ Tuyết Thần đứng một bên kinh ngạc, Mộ Dung Cảnh Hy cũng có lúc trở nên như vậy, hắn biết khi xưa hắn cũng có tình với Lộ Tiếu Tiếu nhưng chưa bao giờ Mộ Dung Cảnh Hy để lộ biểu cảm này. Còn có nữ nhân này vừa kêu hận Phượng Mặc Yên? Nam Quốc Tân Hoàng Phượng Mặc Yên?
Bên kia Mộc Khả Hân đã ngừng khóc, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, mày rậm mắt phượng kiêu ngạo lúc này ngập lo lắng. Vô thức đưa tay chạm lên mặt Mộ Dung Cảnh Hy "Hãy để ta về Tây Quốc được không?"
Hắn cứng ngắt, nàng vẫn không bỏ cuộc, vẫn muốn tìm Bạc Khinh Nhiễm. Hạ Tuyết Thần nhìn nàng, nữ nhân này tâm để trên nam nhân khác, Mộ Dung Cảnh Hy tội gì phải hạ mình như vậy.
"Khả Hân, nàng thật sự muốn về Tây Quốc?" Mộ Dung Cảnh Hy hít một hơi sâu hỏi. Trong lòng đã biết câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe, để rồi lại đau lòng.
Mộc Khả Hân cắn môi, dứt khoác nói "Đúng vậy"
Nàng không thể bỏ mặc Bạc Khinh Nhiễm, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Nàng cũng muốn biết tung tích của hắn. Mộ Dung Cảnh Hy nhịn đau đớn nói "Được, chờ nàng hồi phục ta sẽ cho người đưa nàng về Tây Quốc"
" Cảm ơn ngươi" Nàng cười nhẹ, tuy là hắn từng ghét nàng, muốn giết nàng nhưng lâu nay ở Bắc Quốc, hắn đối xử nàng rất tốt.
Mộ Dung Cảnh Hy cười khổ, hắn không cần câu cảm ơn xa cách của nàng, hắn chỉ cần nàng nhớ rõ hắn " Tuyết Thần, kê thuốc cho nàng"
" Được rồi" Hạ Tuyết Thần liếc qua Mộc Khả Hân sau đó rời đi, nữ nhân phiền phức.
Trời dần sụp tối, trong điện bóng tối bao trùm, chỉ còn vài ngọn nến mập mờ, Mộc Khả Hân ngồi trên giường mắt nhìn ra ánh trăng. Nàng mất trí nhớ về Nam Quốc, nhưng Phượng Mặc Khuynh cùng Phượng Mặc Yên nhớ rất rõ, đã bỏ nàng sao lại bày ra biểu cảm đau đớn.
Phượng Mặc Yên từ nay nếu còn gặp lại nhau chỉ nên xem nhau là người xa lạ, Phượng Mặc Khuynh nàng yêu hắn, không biết từ lúc nào nam nhân lạnh lùng như băng đó đã xen vào tim nàng. Nó nhẹ nhàng làm nàng không cảnh giác. Có điều quá khứ tốt đẹp hay xấu xa đến mấy cũng không thể quay lại, tốt nhất đừng nên gặp lại.
Cánh cửa cung điện bị người đẩy vào, Mộc Khả Hân cảnh giác nhìn, nam tử mặc trường bào đỏ thẫm bước vào, gương mặt tuấn lãng tràn ngập đau khổ, nơi khoé mắt còn vương giọt lệ. " Khả Hân"
Mộc Khả Hân chạy lại đỡ hắn lung lay sắp ngã " Mộ Dung Cảnh Hy, ngươi uống rượu? "
" Khả Hân, nàng vẫn muốn rời đi, tại sao chứ? Ta không tốt sao? Muốn vàng bạc, ta cho nàng, thiên hạ ta cũng cho nàng, tình yêu ta cũng cho nàng. Khả Hân tại sao vẫn muốn bỏ ta" Mộ Dung Cảnh Hy nắm chặt tay nàng, thều thào nói, trong mắt ngập đau khổ.
Mộc Khả Hân nhìn dung nhan nam tử trước mắt, ngày đầu gặp hắn là đế vương tuấn mỹ kiêu ngạo, không để tâm những người khác. Lần sau hắn lại đòn giết nàng, bây giờ lại vì nàng mà cầu xin. "Vì sao phải vậy?"
" Nàng còn không biết? Mộc Khả Hân tâm nàng chỉ toàn là Bạc Khinh Nhiễm, ta yêu nàng, Mộc Khả Hân trẫm yêu nữ nhân vô tâm như nàng, tại sao chứ" Mộ Dung Cảnh Hy cười khổ, hắn muốn nữ tử nào chẳng được. Thế gian cả ngàn nữ nhân sao cứ phải là nàng.
Mộc Khả Hân trong lòng nhói đau, nữ nhân nghe hắn nói không cảm động là giả. Nàng đột nhiên áp môi nàng lên môi hắn. Mộ Dung Cảnh Hy bất ngờ mở to mắt, hắn không tin được.
Nhưng không lâu sau lật ngược lại, Mộ Dung Cảnh Hy ôm eo nàng, dần chiếm thế thượng phong, nụ hôn vũ bão giống con người của hắn, chiếc lưỡi nhanh chóng đánh chiếm khoan miệng nàng. Mộc Khả Hân vòng tay ôm cổ hắn. Không biết có phải do dư vị rượu còn vươn đầu óc nàng như lâng lâng. Không biết từ lúc nào, thân người đã bị Mộ Dung Cảnh Hy đặt lên giường.
Nụ hôn cũng không ngừng lại. Hắn hôn lên cổ nàng, miệng luôn gọi " Khả Hân, Khả Hân của ta"
Suốt một đêm trong cung điện thanh vắng lại truyền ra những tiếng động lạ. Khiến người đi qua đều đỏ mặt.
Trong vườn trúc, tiếng nhạc vang vãng truyền ra, lúc thì lẳng lặng khi lại cao vót. Xung quanh lá cây lại không một cái rơi xuống mặt đất. Hạ Tuyết Thần bước đến đứng cách xa " Sơ Tuyết, hảo công phu, chiếc lá này cũng có thể làm vũ khí giết người"
Hắn vừa nói vừa đưa tay chạm vào phiến lá xanh vì nội lực mà cứng hơn dao. Mộ Dung Sơ Tuyết ngừng đánh nhạc, các lá cây cũng thuận theo rơi xuống, bạch y không nhiễm bụi trần, hắn từ tốn nói " Như nhau, không phải ngân châm của ngươi cũng giết người không đao"
Hạ Tuyết Thần cười, mắt hoa đào híp lại " Đoán xem hôm nay bản thần y cứu ai?"
Mộ Dung Sơ Tuyết tay đặt trên cây đàn bạch ngọc khẽ vuốt, trầm thấp trả lời "Bổn vương cần phải biết sao?"
Hắn bĩu môi " Chính là Nam Quốc công chúa, Sơ Tuyết bản thần y không tin được vào mắt mình, Cảnh Hy cũng sẽ có ngày ôn nhu từ bỏ tự tôn đế vương để lấy lòng một nữ nhân. Hơn thế nữ nhân đó khi mở mắt vậy lại kêu tên Tân Nam Hoàng. Thật sự quá là kì lạ"
Hạ Tuyết Thần thao thao bất tuyệt, không để ý lúc này Mộ Dung Sơ Tuyết đang im lặng, trong mắt loé tia sáng. Nam Hoàng Phượng Mặc Yên? Vật đó từng xuất hiện ở Nam Quốc sau đó biến mất. Vật có thể làm khuynh đảo tứ quốc, Phượng Mặc Yên, Phượng Mặc Khuynh, Bạc Khinh Nhiễm, còn có Cảnh Hy. Đó là vật hay phải nói.... là một người.
Mắt thấy Mộ Dung Sơ Tuyết đứng dậy bỏ đi, Hạ Tuyết Thần khó hiểu gọi to " Sơ Tuyết, Sơ Tuyết bản thần y chưa kể xong, ngươi bỏ đi đâu."