Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ

Chương 8

Không còn vài ngày nữa thì đã là tháng mười hai, chỉ là nhiệt độ giảm xuống thực quá nhanh. Tối hôm qua còn có một trận tuyết không nhỏ.

Thừa dịp còn có chút thời gian nhàn rỗi, Thẩm Bạch cùng em trai trò chuyện qua điện thoại, đứa cháu trai cũng đã được nửa tuổi, Thẩm Bạch yêu mến không thôi..

“Anh à, mẹ sắp đi qua chỗ anh, đại khái có ý gì thì em không nói anh cũng rõ mà.” Một bên đùa với đứa con, một bên không quên đem chuyện này nói cho Thẩm Bạch “Đến lúc đó, cùng mẹ nói chuyện sẽ thật dễ, có lẽ còn có khả năng chuyển biến, em cảm thấy mẹ cũng suy nghĩ khá cẩn thận rồi.”

Lần trước nói chuyện cùng mẹ đều rất nhẹ nhàng. Chỉ là lúc ấy, hai người nói chuyện rất ít, đến tột cùng nói những thứ gì, Thẩm Bạch cũng nhớ không rõ, chỉ là thấy mẹ hắn  hốc mắt hồng hồng rời đi. Mà tựa hồ sau lần đó, mẹ cũng không thân cận cùng hắn là bao.

Bởi vì hờn dỗi, Thẩm Bạch chuyển nhà ra đây. Từ trước đến nay, người cha luôn yêu thương hai đứa con trai cũng không cố ý giữ Thẩm Bạch lại. Cha chỉ nói cho Thẩm Bạch, có một số việc lúc trẻ cần suy nghĩ rõ ràng. Tình thương của cha như núi, cho dù Thẩm Bạch làm việc bên ngoài, cha cũng lén giúp đỡ Thẩm Bạch đôi chút, những chuyện này hắn đều phát giác được, cho nên tình cảm với người trong nhà vẫn còn rất thâm hậu, chỉ là không hiểu được, đến tột cùng phải đối mặt thế nào.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua bốn năm rồi, Thẩm Bạch đã hai mươi sáu sắp hai mươi bảy tuổi. Tắt đi điện thoại, đứng lên, đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới, tuyết trắng phau phau vẫn còn khá nhiều.

Thư Kí nhắc nhở Thẩm Bạch nửa giờ sau có hội nghị. Thẩm Bạch nhìn thời gian, xong hội nghị cũng gần đến giờ Khang Ngôn tan tầm, đêm nay Hàn Đống hẹn dùng bữa tối.

Lái xe đến dưới lầu công ty của Khang Ngôn, bởi vì trời bắt đầu mưa tuyết, cho nên hơi chút chậm chạp, Hàn Đống bọn họ đang đợi.

Hàn Đống nói hắn đã chọn nơi, chỉ cần đi đến thôi. Thẩm Bạch chạy xe theo đằng sau xe Hàn Đống, Khang Ngôn dựa vào cửa sổ xem tuyết.

Trong lúc dùng café chờ món ăn tới, Hàn Đống ngồi nghiêm chỉnh, nói có chuyện muốn nói, không khí thoáng cái long trọng lên

Từ đại học bắt đầu, Hàn Đống liền coi Thẩm Bạch như anh em trong nhà, cho nên cũng trọng yếu như người trong nhà. Mà quan hệ của Khang Ngôn cùng Thẩm Bạch, cùng quan hệ với Lý Tuệ, tự nhiên cũng là người trong nhà, tóm lại, bốn người này chính là một thể.

Ngồi xuống một hồi, đã thích ứng hơi ấm lò sưởi trong phòng , Thẩm Bạch đem áo khoác cởi ra, hơi tò mò hỏi Hàn Đống: “Sự tình gì mà cho nghiêm túc như vậy.”

Cái này sao, Hàn Đống nhìn thoáng qua Lý Tuệ, thấy Lý Tuệ vẻ mặt vui vẻ, hắng giọng một cái nói:“Mình cùng Tuệ Tuệ tính kết hôn.”

Bất quá Hàn Đống còn nói, bọn họ tính trực tiếp kết hôn, đính hôn liền bỏ qua.

“Sao vội vã như vậy, Lý Tuệ lại chạy không thoát.”

“Cái này, mình cũng trưởng thành rồi ” Khi nói chuyện nhìn thoáng qua Lý Tuệ “Mình cuối cùng không thể một mực lôi kéo Tuệ Tuệ a. Đều là chuyện sớm muộn. Chủ yếu là song phương cha mẹ muốn ôm cháu.”

Cuối cùng liếc hướng Lý Tuệ, tựa hồ là đang hỏi “Nhé, thân ái”, khiến Lý Tuệ thoáng cái liền đỏ bừng mặt.

“Khang Ngôn, chúng ta đi làm phù rể cho Hàn Đống a.”

“Phù rể?” Khang Ngôn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm Thẩm Bạch sao luôn đột nhiên đề nghị.

“Sao thế, em không thích làm phù rể sao?”

“Khang Ngôn là đạt tiêu chuẩn rồi, về phần cậu á, để cho chúng tớ suy nghĩ đã, đúng không Tuệ Tuệ. Vấn đề này còn phải cùng các trưởng bối bàn bạc, nhìn cậu không thích hợp tý nào đâu.”

Người nào cũng biết lời này là lời nói vui đùa, mà Thẩm Bạch cũng vui đùa đắc ý, biểu hiện ra bộ dạng phát điên, bốn người ngồi bên đều cười ra tiếng, cũng may là ghế bành, không sao cả.

Nói thêm vài chuyện nữa thì món ăn được đưa lên.

Bữa tối qua đi, cũng đã tới gần chín giờ, ngoài trời vẫn đang mưa tuyết, cho nên sẽ không tính hoạt động thêm gì nữa, đều tự trở về

Trên đường trở về, Khang Ngôn vẫn dựa vào cửa sổ nhìn cảnh tuyết, Thẩm Bạch chuyên chú lái xe.

“Làm sao vậy, nghe được Hàn Đống muốn kết hôn nên anh cũng muốn sao?”

“Ách, cái gì?”

Dừng lại xe, mang theo ý cười vươn tay sờ mặt Khang Ngôn , sau đó tiến đến bên tai Khang Ngôn nhẹ giọng nói:“Có phải em cũng thích anh lấy em về nhà hay không?.”

Nói vừa xong, Khang Ngôn liền mặt đỏ đến tận mang tai. Vội vàng đẩy Thẩm Bạch ra, lại bị Thẩm Bạch một mực bắt được hai tay, chống lại ánh mắt chăm chú của Thẩm Bạch.

“Anh” Thẳng tắp nhìn Khang Ngôn, ánh mắt tựa hồ ở một giây muốn ăn sạch người trước mặt  “Anh muốn nghĩ một biện pháp, như Hàn Đống buộc lại Lý Tuệ, anh cũng muốn buộc lại em bên mình mãi mãi.”

Thời điểm tuyết rơi luôn yên tĩnh, không giống tích táp khi trời mưa. Đương bông tuyết chậm rãi rơi đến thế giới, mọi người đều đi vào trong phòng, tựa hồ ai cũng không đành lòng đi phá hư bông tuyết đang vây lại thế giới này.

Trong xe ấm áp, cũng yên tĩnh. Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn đều rõ ràng  nghe thấy hô hấp lẫn nhau , thậm chí ngay cả tiếng tim đập của mình đều được phóng đại vô số lần.

“Kỳ thật, trong lòng anh, mức độ yêu em vượt xa so với em tưởng tượng.” Ôm Khang Ngôn, Thẩm Bạch ôn nhu nói  “Có một số việc, về sau chậm rãi nói cho em nghe.”

“Ân.” Khang Ngôn nhẹ giọng đáp lời “Em cũng biết.”

Hai người ở trong xe hôn nhau đến quên hết tất cả, một lúc sau liền đi trong gió tuyết mà về ……
Bình Luận (0)
Comment