Tú Sắc Nông Gia

Chương 100

Cách một ngày, hai người liền đi chợ, đầu tiên là đến chỗ bán gia súc mua một con trâu, đặt mua một chiếc xe thồ. Sau này nhà họ có xe trâu rồi thì đi chợ cũng sẽ tiện hơn nhiều, vào ngày mùa con trâu này còn có thể giúp kéo cối nghiền.

Sau đó quanh quẩn một vòng chợ, rốt cục Loan Loan cũng chọn được một chiếc màn trúc vừa ý, đương nhiên cũng đi chọn một chiếc lược xinh xắn hơn lần nữa, tuy giá hơi đắt một chút, nhưng dùng tốt hơn cái bị Vương Tiểu Thảo lấy đi nhiều.

Bách Thủ vốn muốn mua cho nàng vài món trang sức nhưng Loan Loan cảm thấy không cần thiết. Mỗi ngày nàng đều quanh quẩn quanh nhà, cũng chỉ tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo mặc vào thì đeo trang sức cho ai xem chứ? Vả lại, mấy món đắt tiền này nếu để cho người ta nhìn thấy lại có người đến hỏi linh tinh này kia, nàng chẳng thích những chuyện đó. Lát sau liền bảo Bách Thủ mua một cái trâm cài gỗ gấc, dùng thuận tay, khi mang theo cũng không gây chú ý, và lỡ ngày nào đó bị mất cũng sẽ không đau lòng.

Lúc gần đi nàng lại vừa ý một thùng tắm lớn, đúng lúc có xe trâu rồi, đặt thùng tắm lên xe, xếp gọn các đồ cần thiết xong hai người vội vàng đánh xe trâu ra khỏi chợ. Sau đó lại nhìn thấy Vương Thanh Sơn đang bày quầy bán giỏ trúc trên đường. Các loại gùi đan bện từ nhiều phương pháp khác nhau, bề ngoài nhìn vào hấp dẫn hơn trước kia nhiều lắm, bên cạnh còn có mấy cái giỏ trúc nhỏ dùng nhiều cách bện làm thành những hình dáng khác nhau, mua một vài món nhỏ nhắn về trang trí nhà cửa cũng không tệ, nhưng nếu như có vài màu thì sẽ tốt hơn nữa.

Vương Thanh Sơn nhìn thấy hai người thật vui vẻ nói: “Bách Thủ đại ca, hai người đang muốn về nhà à?”

“Ừ, gần trưa rồi ngươi còn chưa định dọn quầy sao?” Bách Thủ dắt trâu ngừng trước quầy.

Vương Thanh Sơn cười cười: “Không sao, hai người về trước đi, ta bày hàng chút nữa đã.” Thấy Bách Thủ đang dắt trâu, xe thồ chắc chắn giống như mới, không giống cái của nhà Lý Trụ Đầu, liền hỏi: “Hai người mới mua xe trâu nữa sao?”

Bách Thủ gật đầu: “Mua một con trâu để ngày mùa sau này còn có thể giúp việc, mà cũng tiện đi chợ.”

Vương Thanh Sơn lập tức có chút hâm mộ: “Đúng đó, đúng đó, trong nhà có một con trâu quả thật thuận tiện hơn nhiều, còn có thể kiếm được bạc.”

Chính là nói ngày mùa có thể đi cày ruộng giúp nhà người ta!

Bách Thủ cười cười. Loan Loan thì lại cầm lấy một cái giỏ trúc nhỏ nhìn nhìn, chế tác xác thực tinh tế hơn Bách Thủ một chút, liền cười nói: “Giỏ này huynh bện quả thật không tệ, có nhiều người mua không?”

Nói đến đây, vẻ mặt Vương Thanh Sơn tươi hẳn ra: “Coi như cũng được, chuyện này cũng thiệt thòi cho hai người rồi. Tất cả mọi người đều cảm thấy bện đẹp, mà gần như đều là dân chúng bình thường đến mua cả.”

Loan Loan mỉm cười: “Đương nhiên rồi! Kẻ có tiền đâu thiếu tiền, đồ họ muốn mua nhất định phải đẹp mắt. Bây giờ mấy nhà giàu có mua những vật này đều là khách hàng cũ, người quen, nếu huynh có thể bán cho kẻ có tiền, lại thiết lập quan hệ, nói không chừng về sau họ sẽ càng thường đến chỗ huynh hơn. Mấy chiếc giỏ này của huynh vốn có cách bện khác biệt, đẹp mắt, nhưng nếu như có thêm màu sắc thì sẽ tốt hơn, ví dụ như màu đỏ chẳng hạn.”

Vương Thanh Sơn nghe xong hai mắt tỏa sáng, mấy nhà giàu thích nhất đúng là màu đỏ, đã vui tươi lại may mắn. Trong lòng lập tức nghĩ xem làm thế nào làm cho mấy giỏ trúc này có màu sắc thêm đây.

Hai người chào từ biệt hắn rồi cùng nhau rời khỏi chợ. Trên đường về Loan Loan cùng đi bộ với Bách Thủ, trên xe trâu chỉ để mấy món đồ họ đã mua, đến lúc vào thôn lại đúng dịp gặp được bà mối Vương.

Thấy hai người dắt xe trâu đi, bà mối Vương kinh ngạc nói: “Úi chà, vợ Bách Thủ, các ngươi mua xe trâu rồi à?”

“Đúng vậy, có cái này rồi sau này đi chợ tiện hơn.” Loan Loan nở nụ cười nói. Lại thấy bà mới từ trong nhà đi ra, bây giờ đã trưa rồi không biết bà còn đi đâu nữa? Liền tùy tiện hỏi: “Đại nương định đi đâu vậy?”

Vừa nói xong câu này, hai con mắt bà mối Vương lập tức cười híp lại thành một đường. Thần thần bí bí nói với nàng: “Việc vui, việc vui.”

Loan Loan không hiểu ý của bà, sau đó lại thấy bà đi thẳng đến nhà Vương Thanh Sơn liền hiểu ra. Việc vui có liên quan đến nhà Vương Thanh Sơn cũng chỉ có một chuyện, đó là hôn sự của Vương Thanh Sơn. Tuy nói có việc vui thì trong thôn cũng lây không khí vui mừng, nhưng dù sao cũng không liên quan đến nàng nhiều.

Hai người về đến nhà vốn phải giải quyết vấn đề cơm trưa, bởi vì thấy chiều nay còn bận rộn rất nhiều chuyện nên Loan Loan quyết định làm hai bát mì qua loa là xong. Nàng xuống bếp nấu mì, còn Bách Thủ đem thùng tắm vào phòng tắm trước, sau đó vác mấy khúc gỗ đã chuẩn bị ra giữa sân đóng một cái rương, cái rương trong nhà là do cha hắn làm khi còn trẻ nên đã rất cũ rồi. Về phần tủ chén trong bếp, vốn hắn muốn dựa theo ý Loan Loan làm lại một cái bằng gỗ toàn bộ, nhưng vật liệu có hạn mà trong nhà lại còn rất nhiều chuyện, lúc xây tường còn thừa chút đá, nên định trực tiếp dùng đá đó làm, ở giữa gác tấm gỗ vào, mặc dù tủ chén này không thể di chuyển nhưng làm tủ bằng đá vừa chắc chắn lại dùng được lâu.

Mang toàn bộ đồ đạc, vật liệu, công cụ ra sân hết. Không đợi hắn bắt đầu làm, Loan Loan đã nấu mì xong, nàng có xào chút thịt băm vào nên ăn rất thơm. Bách Thủ ăn hết hai chén liền, đặt bát đũa xuống rồi ra sân bắt đầu làm việc. Loan Loan dọn dẹp phòng bếp xong, đi ra mang quần áo mấy ngày qua ngâm vào chậu, sau đó treo màn trúc lên bề mặt cọc gỗ trong phòng tắm. Nền phòng lúc mới làm đã dùng chày đá nện chặt nên rất cứng chắc, chứ không nhão như nền đất.

Đợi nàng múc nước chà rửa thùng tắm thì Bách Thủ đã làm xong rương, ván gỗ đều có sẵn nên rất nhanh đã làm xong.

Loan Loan cẩn thận xem xét, thầm khen tay nghề của cổ nhân thật thần kỳ, ngoại trừ đinh đóng trên miệng rương, thì mấy chỗ khác cũng không dùng đến cái đinh nào. Tuy hiện đại khoa học kỹ thuật rất phát triển nhưng vẫn không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân được.

Chuyển rương vào buồng trong, Loan Loan cầm khăn lau bắt đầu quét dọn. Bách Thủ cầm dụng cụ đi xuống bếp. Nàng không bỏ quần áo vào ngay mà đặt mấy bộ quần áo cũ vào trước, đợi cái rương mới này có hơi người rồi mới xếp mấy bộ quần áo tốt của hai người vào.

Đây là tật xấu của nàng ở hiện đại. Mỗi lần mua đồ về không phải rửa trước thì cũng phơi trước. Như tủ quần áo kia, nàng mua về rồi cũng phải mở ra cho thoáng khí, sợ bên trong còn mấy chất có hại như formandehyte, cũng khử đi mấy mùi vị khác thường. Cho dù là đồ mắc tiền thì cũng đều như vậy.

Sau đó Loan Loan đeo gùi lên lưng ra ngoài cắt cỏ heo, đợi khi nàng trở về, Bách Thủ đã nhanh chóng làm xong tủ chén, trong phòng tắm vọng ra tiếng thùng thùng trầm đục.

“Ai ở bên trong vậy?” Loan Loan kỳ quái hỏi.

“Là Lai Sinh, ta bảo đệ ấy giúp nện đá xuống sàn.”

Loan Loan đi vào phòng tắm xem xét. Lai Sinh đang đứng ở chỗ tắm rửa cầm chày đá buồn bực nện xuống, khảm mấy cục đá vào nền đất. Ở giữa đã có mấy cục đá khảm xong rồi. Loan Loan cười nói với hắn: “Lai Sinh vất vả rồi, tối nay làm bánh cho đệ ăn.”

Nghe vậy, Lai Sinh rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi: “Thật hả?” Lâu lắm rồi chưa được ăn bánh, hắn thực sự rất thèm.

“Đương nhiên thật.” Loan Loan cười nói.

Biết buổi tối có món hắn thích ăn, bỗng chốc Lai Sinh có tinh thần trở lại, tốc độ trên tay đương nhiên nhanh hơn. Loan Loan nhìn thấy thì cười cười ra khỏi phòng tắm, đứa nhỏ này thật dễ dụ, có đồ ăn ngon liền ra sức làm việc hơn cả người khác!

Sắc trời còn sớm, muốn nấu cơm thì còn phải chờ lát nữa, Loan Loan bưng chậu ra bờ sông, nàng mệt đến ngất ngư, cũng do nàng ngốc mới đi ngâm quần áo trước, đương nhiên bê lên nặng hơn nhiều rồi. Trong nhà không có giếng thật bất tiện.

Nàng ở bờ sông giặt được một lát thì mẹ Kim Đản bưng một chậu quần áo tới, nhìn thấy nàng liền cười chào hỏi: “Vợ Bách Thủ thường giặt đồ giờ này hả?”

Người trong thôn thường giặt đồ vào buổi trưa, chiều đến có mặt trời phơi nắng dễ hơn.

“Đúng vậy! Sáng nay muội phải đi chợ.” Loan Loan nói.

Mẹ Kim Đản lấy quần áo bẩn ra, cầm chậu múc nước trong sông, cho một bộ quần áo vào, vừa giặt vừa nói: “Có trẻ con thì việc mỗi ngày lại nhiều thêm phân nửa, sáng nay mới giặt đồ sạch sẽ vậy mà Kim Đản ra bờ sông chơi làm ướt hết cả quần áo, bây giờ lại phải giặt thêm lần nữa.”

Trong chậu quả thực có ba bộ quần áo trẻ con.

Loan Loan liền cười nói: “Có đứa trẻ nào không nghịch ngợm đâu, trẻ con có thể chạy, có thể nhảy mới tốt chứ, chứng tỏ thân thể càng khỏe mạnh mà!”

“Đúng đúng đúng, muội nói có lý.” Lời này nàng thích nghe.

Lại đưa mắt nhìn bốn phía vắng lặng, hạ giọng nói với Loan Loan: “Trưa nay bà mối Vương đến nhà chúng ta.”

“Lúc bọn muội đi chợ về đúng lúc gặp được bà ấy, thì ra bà ấy tới nhà tẩu sao!” Vẻ mặt Loan Loan lộ vẻ ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, muội đoán xem bà ấy đến nhà chúng ta làm gì?”

Loan Loan nhìn nàng nghi hoặc lắc đầu.

“Là tới làm mối cho Thanh Sơn đấy.”

“Ôi chao, đây quả thật là chuyện tốt nha!” Quả nhiên.

“Cô nương kia ở Ngưu gia thôn đấy, năm nay mười chín rồi, nghe nói gia cảnh không tệ, trước kia có rất nhiều người tới nhà làm mai nhưng đều không được, đoán chừng Thanh Sơn nhà ta cũng chưa chắc được.”

“Dù gia cảnh trong nhà tốt mấy nhưng cô nương gả ra ngoài cũng cách một tầng rồi, diện mạo cô nương ấy thế nào?”

“Mặt mày đoan chính, dường như rất biết cách ăn nói, ở nhà làm việc cũng rất giỏi. Dung mạo không tệ, gia cảnh tốt, ăn nói khéo léo, còn giỏi giang, quả thực đúng ý mẹ chồng ta. Muội nói xem người như vậy, gia đình như vậy sao vừa ý nhà chúng ta chứ! Có nàng chọn người khác chứ làm gì tới phiên người khác chọn nàng đây? Để bà mối Vương đi thăm dò thử thế nào, chắc là đến mai sẽ có tin tức.”

Nếu những điều này đều là sự thật, loại khuê nữ thế này thật đúng là không có khả năng gả cho Vương Thanh Sơn, tất cả cha mẹ đều muốn tìm cho con mình một người vừa lòng đẹp ý mà.

“Trên đời không có ai thập toàn thập mỹ, nhà họ thể nào cũng có vài ba chỗ không bằng người a.”

Như tìm được tri kỷ, mẹ Kim Đản lập tức tán thành: “Ha ha, muội giống ý ta rồi. Nghe nói bên trên nàng còn có một ca ca chưa kết hôn. Ca ca nàng có chút kiến thức, trước kia từng làm công ở thôn trang của nhà giàu có, năm trước mới về. Muội nói xem sao người từng làm việc ở nhà giàu lại không cưới được vợ chứ?”

Việc này nàng cũng khó nói được gì, có lẽ người ta muốn tìm được người vừa ý mình?

“Ca ca nàng bao nhiêu tuổi?”

“Có lẽ ba mươi lăm rồi!”

“Lớn tuổi vậy à?” Nam nhân lớn tuổi như vậy sao còn không có vợ con?

Loan Loan lại hỏi: “Tẩu nói xem nhà đó họ gì vậy?”

“Họ Cát.”

Loan Loan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sao lại có chút quen tai vậy?

Giặt xong quần áo Loan Loan liền về nhà, phơi quần áo xong, nàng vừa nấu cơm heo, vừa nhào bột mì, tối nay làm bánh bao kẹp thịt. Nàng chỉ ăn một cái rưỡi, Bách Thủ ăn hết ba cái, còn lại đều bị Lai Sinh ăn hết. Loan Loan thật muốn một tát đập chết hắn, may là hắn còn biết giữ lại hai cái cho ông nội.

Hai người vui vẻ nằm trên giường nói chuyện, trước khi ngủ Loan Loan kể lại chuyện nghe được ở bờ sông cho Bách Thủ nghe. Bách Thủ nghe xong cảm thán một câu: “Thanh Sơn cũng nên lập gia đình rồi!”
Bình Luận (0)
Comment