Tú Sắc Nông Gia

Chương 103

Edit: Tuyentuyen Beta: Tuyết Y [ Thanh minh hiện bao, cốc vũ hiện hoa] Đây là ngạn ngữ nghề nông về cây quýt. Cũng chính là nói đến cốc vũ (một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư), vào khoảng thời gian cuối tháng tư đã nở hoa. Bởi vì khí hậu khác nhau, nên bên này cũng chậm hơn một chút.

Toàn bộ cây quýt của Vương Bảo Sơn trên núi năm nay đã nở hoa, hắn hết sức hứng khởi đến tìm Bách Thủ. Sáng sớm Bách Thủ liền theo hắn đi lên núi xem xét, và Loan Loan cũng đi theo xem.

Vào tháng ba thì cây quýt đã bắt đầu đâm chồi, sau đó ra hoa, đến tháng năm trên cây đã nở đấy hoa trắng. Nếu phát triển tốt thì đợi thêm một hai tháng nữa, lá cây sẽ chuyển từ màu xanh nhạt thành màu xanh đậm, trên cây sẽ treo đầy những quả quýt nhỏ như đầu ngón tay. Theo thời gian trôi qua, màu sắc quả sẽ từ màu xanh nhạt thành màu xanh sẫm,. Đến mùa thu, quả quýt sẽ chuyển thành màu đỏ thẫm, thông thường từ tháng chín đến tháng mười một sẽ là mùa quýt chín!

Những năm trước hoa cây ăn quả nở ít, hơn nữa hoa cũng không được tốt như vậy. Xem ra mùa đông dùng biện pháp của Bách Thủ đúng là có hiệu quả rồi. Trên mặt Vương Bảo Sơn không giấu được nụ cười, và Bách Thủ cũng vui mừng thay cho hắn.

Không phải khi hoa nở rồi là hết chuyện, vẫn còn cần phải chú ý nhiều hơn nữa.

“Huynh cần chú ý cắt tỉa những cành quá dày, khống chế độ cao, giữ gìn hình thái của tán cây. Sau khi quả mẩy, căn cứ theo tình huống mà tỉa bớt quả đi, mỗi cành giữ hai đến ba quả là được, mà cũng phải chú ý tỉa ngọn đúng lúc, phòng ngừa mọc thêm hoa quả. Mặt khác cần phải chú ý bón phân, bình thường phải bón đủ phân trước lúc hoa nở. Bây giờ nhìn hoa nở tốt thế này chứng tỏ huynh làm bước đó cũng không tệ. Nhưng lúc quả mẩy thì có thể giảm chút phân bón đi. Một số cành có kết vài quả nhưng còn non đã rụng, đây là biểu hiện của việc thiếu phân, ta đề nghị huynh có thể dùng một ít xương cá vùi dưới đất cách gốc cây hai thước (*) là được…..”

(*) thước (Trung Quốc): đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét

Những thứ Bách Thủ giải thích, thế nhưng Loan Loan lại không biêt, Vương Bảo Sơn nghiêm túc nghe, trong lòng thầm ghi nhớ. Hắn muốn kết hợp những gì Bách Thủ nói cho hắn biết và kinh nghiệm của bản thân mình, đảm bảo năm nay có thể thu hoạch được quả tốt.

Xem vườn cây ăn quả của Vương Bảo Sơn xong, Loan Loan bèn theo Bách Thủ xuống núi. Ngay trên Đường vào trong thôn thì gặp Lai Sinh đang chơi đùa. Nhìn thấy hai người đi tới, dường như hắn cũng không có ý chào hỏi mà tiếp tục trò chơi của mình.

Bách Thủ liền đi đến bên cạnh hắn hỏi “Lai Sinh đệ ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Lai Sinh cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Lai Sinh, đệ đang chơi cái gì vậy?”. Loan Loan nhìn thấy hắn cầm một nhánh cây ở bên đường đâm đâm, nàng liền hỏi hắn.

“Tẩu không biết đâu”. Lai Sinh vẫn là một bộ dáng rất chín chắn như trước kia, lại còn phất phất tay với nàng.

Kẻ ngốc không hề biết gì cả, ông nội của hắn hôm qua mới hạ táng, cũng không thể nói trạng thái bây giờ của hắn rốt cuộc là bình thường hay không bình thường nữa. Loan Loan suy nghĩ một chút liền nói “Lai Sinh, lát nữa chúng ta phải đi lên núi, đệ có muốn đi cùng không?”.

Lai Sinh lại khoát tay với nàng “Đệ không đi đâu, không thấy ông nội đâu nữa, lát nữa đệ phải về nhà chờ ông nội”.

Loan Loan cùng Bách Thủ đều hơi giật mình!

Đáy lòng bọn họ thấy chua xót nói không nên lời. Người thân chết mà hắn không đau buồn, không khổ sở, thậm trí cũng không biết cuối cùng ý nghĩa là thế nào, đây chẳng nhẽ là hạnh phúc trong bất hạnh sao?

Sáng sớm Dương Nghĩa Trí đến gọi hắn về ăn cơm, cơm nước xong, cuối cùng tự hắn múc một bát cháo mang thẳng về nhà, hỏi hắn làm gì thì hắn nói: “Ông nội còn chưa ăn cơm, cháu đem về đặt ở đầu giường cho ông nội, lúc nào ông nội về thì cũng có mà ăn”.

Trong lòng Dương Nghĩa Trí thấy rất khó chịu, nhưng chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ và giải thích….

Nhưng giải thích cùng kẻ ngốc thì hắn có hiểu được không?

Ngày hôm nay, người trong thôn thấy hắn chốc chốc lại chơi trong thôn, rồi chốc chốc lại trở về nhà, cơm nước xong còn nhớ rõ bưng một bát về. Đến tối hắn phát hiện thức ăn trong ba cái bát vẫn y nguyên, hắn rất khó hiểu, bèn hỏi Dương Nghĩa Trí: “Trưởng thôn, vì sao ông nội không ăn?”

Cổ họng Dương Nghĩa Trí nghẹn lại, rất lâu sau trên mặt mới nặn ra được nụ cười nói: “Lai Sinh à, cháu đã quên lời ta nói rồi sao, ông nội cháu lên trời rồi, ở trên đó có đồ ăn mà”.

Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nửa ngày rồi chỉ vào bầu trời đêm tối như mực, trợn tròn mắt tò mò hỏi ông: “Ông nói là ở trên đó à?”

Dương Nghĩa Trí gật đầu.

Lai Sinh nhìn đông, nhìn tây, sau đó mặt mày tỏ ra khổ sở, sau đó hắn đi vào trong nhà thắp đèn mang ra sân, ngồi chồm chỗm bên cạnh tò mò nhìn lên bầu trời.

Dương Nghĩa Trí không hiểu, hỏi hắn: “Sao cháu lại mang đèn ra đây?”

“Chiếu sáng a!”. Sau đó chỉ vào một mảnh trời đen kịt nói: “Ông xem trên đó thật tối a, đường cũng không nhìn thấy, cháu đốt đèn lên thì ông nội có thể nhìn thấy đường về nhà rồi!”

Lúc ấy Dương Nghĩa Trí lập tức im lặng!

Theo như lịch thì ngày thứ hai Lai Sinh phải đến nhà Bách Thủ ăn cơm, vì sợ tiểu tử kia không biết, nên Bách Thủ đã đi đến nhà Lai Sinh trước, lúc đến đã thấy Lai Sinh đang loay hoay với ngọn đèn kia ở trong nhà chính, dáng vẻ dường như rất vui vẻ.

Bách Thủ hỏi hắn: “Lai Sinh đệ thế nào rồi?”

Lai Sinh bẹp miệng nói: “Đều do trưởng thôn không tốt, thổi tắt đèn của người ta làm cho ông nội hôm qua lại không về nữa…”

Về sau, Loan Loan biết chuyện bèn nghĩ, cũng không thể cứ lừa gạt hắn mãi thế được, ngộ nhỡ từ nay về sau ngày nào hắn đều đợi lão gia tử kia như vậy sao? Nàng mỗi sáng sớm đều nghĩ, nghĩ cách nói thế nào cho Lai Sinh vượt qua và sớm trở lại cuộc sống bình thường như trước kia.

Ăn xong điểm tâm, Lai Sinh lại chạy đi. Loan Loan nhắc hắn buổi trưa nhớ trở về ăn cơm, hắn cũng trả lời rất vui vẻ. Sau đó Loan Loan và Bách Thủ đi chợ. Nàng đã sớm nghĩ đến bớt ra chút thời gian đến nhà đại tỷ Vương Lí thăm một chút, sau khi đi chợ về, hai người bèn đi đến nhà Vương Lí một chuyến.

Hỏi người trong thôn, biết nàng là muội muội của Vương Lí, người trong thôn nhiệt tình chỉ đường cho nàng, lúc đến bên ngoài sân thì cửa đang đóng. Loan Loan gõ cửa, không đầy một lát trong sân truyền đến tiếng bước chân. Người mở cửa đương nhiên là Vương Lí, khi thấy là Loan Loan và Bách Thủ, Vương Lí có chút ngoài ý muốn, sau đó vội vàng mời bọn họ vào trong nhà ngồi.

Loan Loan mang mười quả trứng gà đưa cho nàng: “Tỷ bây giờ là phụ nữ mang thai nhớ phải bồi bổ nhiều vào.”

Vương Lí quở mắng nàng một cái: “Muội xem muội kìa, đến chơi là được rồi, lại còn cầm theo cái này làm gì, muội phu cũng ngồi đi, đừng khách khí!” Sau đó đến nhà bếp rót nước.

Loan Loan nhân cơ hội nhìn một chút, gia cảnh nhà Lý Quang Hán cũng bình thường, tuy có bốn gian nhà chính, hai gian thiên phòng, sân cũng không nhỏ, tường viện xây bằng đá, nhưng trong phòng lại không có đồ gì cả.

Vương Lí rót nước cho hai người xong, lúc này mới ngồi xuống: “Hai người cũng khát rồi, uống nước đi”.

Bách Thủ bưng chén lên uống một ngụm lớn, Loan Loan chỉ nhấp miệng, lại thấy trong nhà chỉ có một người, liền hỏi: “Tỷ phu không có nhà ạ?”

“Cha chồng chắc là ra đồng rồi, mẹ chồng và Quang Hán đi chợ còn chưa về”. Dừng lại một chút, lại hỏi bọn họ: “Bọn muội từ chợ đến đây sao?”

Loan Loan gật đầu: “Muội không gặp họ ở chợ.”

“Không gặp cũng bình thường thôi, có nhiều người như vậy mà.”

Lúc bấy giờ, Loan Loan cũng cùng cười theo, sau đó Loan Loan lại hỏi nàng, gần đây thân thể thế nào, hai tỷ muội nói chuyện một lát thì Loan Loan liền cùng Bách Thủ đứng dậy chuẩn bị ra về.

“A, sao mới tí đã về rồi, ở lại nhà tỷ ăn cơm đã, chẳng mấy khi hai người muội tới đây được một lần”.

“Không được đâu Đại tỷ…”. Sau đó nói ra tình huống của Lai Sinh: “Muội phải về nấu cơm, tránh cho hắn về thấy trong nhà không có ai lại chạy mất, đều là người cùng thôn, chăm sóc lẫn nhau cũng là điều nên làm”.

Vương Lí nghe xong cũng có chút đồng tình, nàng đã từng gặp Lai Sinh, bề ngoài cũng được, nếu chỉ nhìn như vậy mà hắn không lên tiếng thì rất tốt, nhưng vừa mở miệng nói liền lộ ra ngay. Vương Lí biết chuyện này rồi nên cũng không tiện ép hai người ở lại nữa, liền đứng dậy tiễn người: “Vậy khi nào bọn muội có thời gian thì đến chơi một chút, dù sao cũng không xa mà.” Lại nhặt ra năm quả trứng gà từ trong giỏ, để vào rổ cho nàng “Năm quả trứng này muội giữ lại cho bản thân ăn, muội hiện giờ cần đang cần bồi bổ cơ thể”.

Loan Loan đẩy trứng gà trở lại: “Tỷ, trong nhà muội vẫn còn, tỷ giờ mới là cần phải bồi bổ thân thể cho thật tốt. Bây giờ sáng sớm mỗi ngày muội đều luộc trứng gà ăn, tỷ cũng đừng hà khắc với bản thân mình quá, lúc cần ăn thì phải ăn.”

Vương Lí sửng sốt, thật hiếm khi thấy Loan Loan nghĩ thông suốt như vậy, nên cũng không khách khí mà thu lại rổ trứng: “Vậy lần này tỷ sẽ nhận số trứng này, nhưng lần sau cũng đừng khách khí với tỷ nữa.”

Loan Loan cười gật đầu đáp ứng.

Sau đó nói tạm biệt với Vương Lí, hai người cùng về Dương gia thôn.

Hai người vừa đi, cha của Lý Quang Hán từ ngoài đồng trở về. Từ xa đã nhìn thấy hai người từ trong nhà đi ra. Về nhà lại thấy trên mặt con dâu đầy tươi cười, liền hỏi nàng “Mới vừa rồi ai đến chơi vậy?”

Vương Lí liền đem rổ trứng gà cho ông nhìn, cười nói: “Đó là nhị muội cùng nhị muội phu của con. Hai người cũng thật là khách khí, còn mang cả trứng gà đến nữa.”

Trong đầu cha Lý Quang Hán nhớ lại, trước đó vài ngày hai vợ chồng nói đi ăn tân gia, hình như đúng là nhà Nhị muội của Vương Lí, chẳng lẽ lại là hai người này?.

Hắn cũng không cảm thấy gì cả, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, mắt nhìn trứng gà nói: “Nếu đã nhận trứng gà rồi thì sau này mỗi ngày con luộc một quả mà ăn.”

“Vâng ạ!” Vương Lí lập tức cười đáp lời.

Già trẻ cả nhà, chí ít tỷ tỷ này của nàng còn là một người đáng tin cậy!

Lúc Loan Loan và Bách Thủ về đến nhà thì Lai Sinh còn chưa đến, nàng vào nhà bắt đầu nấu cơm, Bách Thủ trước tiên đi tìm Lai Sinh, tìm hết một vòng cũng không tìm được, sau đó hắn lại tự động mà về.

Một tay cầm cái xiên cá, một tay khác xách hai con cá nhỏ.

Thì ra hắn ra sông xiên cá.

Loan Loan cười, nhận cá bỏ vào trong chậu, nói với hắn: “Lai Sinh, buổi trưa chúng ta đã có đồ ăn rồi, cá để tối nấu được không?”

“Nhưng mà bây giờ đệ muốn ăn”. Lai Sinh cong miệng lên, một lát sau hắn đột nhiên lại nói: “Vậy buổi tối chúng ta lại ăn cá, buổi chiều đệ sẽ đi xiên thêm hai con cá nữa.”

Hai người đứng bên cạnh thần sắc ngây ngẩn.

Lại đi xiên hai con cá nữa là bốn con, hắn vẫn còn lo lắng cho ông nội của hắn!

Buổi chiều hắn quả thật lại chạy đến bờ sông xiên hai con cá nữa, cứ thế để cho Loan Loan chiên bốn con cá buổi tối, để lại một con cho ông nội hắn.

Cơm nước xong, hắn tự cầm bát xới một bát cơm, gắp thức ăn, rồi cũng để con cá lên bát.

Loan Loan liền hỏi hắn: “Trưởng thôn không phải đã bảo đệ không cần phải lấy cơm về à, sao đệ còn phần cơm về nữa?”

Lai Sinh cầm bát cơm đi ra ngồi xuống cạnh mái hiên, đầu tiên là nhìn trái phải rồi nói: Ra ngồi ở đây thật thoải mái nha.” Sau đó mới nói: “Nếu như ông nội về mà trong nhà không có cơm ăn thì sao? Đệ phải lấy cơm phần cho ông nội.”

Mặc dù Lai Sinh ngốc nhưng hắn rất có lòng hiếu thảo.

Loan Loan không biết nên nói gì cho tốt.

Hắn một tay cầm bát cơm, một tay chống cằm nhìn lên trời. Tối nay chỉ có nửa vầng trăng, không phải rất sáng nhưng đi trên đường cũng không phải tối tăm lạnh lẽo. Còn có thể nhìn thấy một hai ngôi sao trên trời. Chẳng biết tại sao, nhìn hắn ngồi một mình như vậy khiến cho người ta nhìn cảm thấy rất cô đơn, Loan Loan bảo Bách Thủ đi ra ngồi cùng hắn, thuận tiện khuyên bảo hắn, tốt nhất là nghĩ cách nào để sau này hắn không phần cơm nữa.

Bách Thủ cũng không phải là người có nhiều ngôn từ, nàng vửa dọn dẹp bát đũa vừa nhìn hai người ngồi dưới mái hiên nhìn trời, chỉ đành thở dài một tiếng, vì sao lúc này bọn họ thoạt nhìn giống nhau như vậy?

Đợi nàng thu dọn xong nhà bếp, thì Bách Thủ đã đưa Lai Sinh về nhà, hắn để bát cơm kia vào trong tủ bát.

Loan Loan rất tò mò hỏi: “A, hắn hôm nay thế mà không mang cơm về à?”

Trong ngày đầu tiên, mặc kệ Dương Nghĩa Trí có nói như thế nào nhưng hắn cũng cứ giữ cơm lại cả ngày đấy.

“Ta chỉ là nói cho hắn biết, người trên trời rồi thì không cần ăn cơm nữa.”

Ách……..lời này cũng không lừa hắn, người trên thiên đường rồi quả thật không cần ăn cơm.
Bình Luận (0)
Comment