Tú Sắc Nông Gia

Chương 117

Ngày hôm sau, lúc hai người ở phiên chợ bán bột lạnh thì gặp Vương Bảo Sơn đi chợ, hắn cầm một miếng thịt trong tay đang trên đường trở lại thôn.

Lúc ấy trước quán đúng lúc có mấy người đang mua bột lạnh, Vương Bảo Sơn vẫn cứ đứng ở bên cạnh nhìn hai người tất bật, đợi lúc người mua bột lạnh đi rồi hắn mới tới chào hỏi hai người.

“Việc buôn bán bột lạnh của hai người cũng không tệ nha, dường như còn nhiều người mua hơn bánh đấy.”

Trên mặt Loan Loan và Bách Thủ đều nở nụ cười.

“Đâu có, cũng như nhau mà, chỉ có điều có người ăn hết một bát còn có thể mua thêm bát thứ hai thôi.”

Mua bánh thường là mua mang về nhà, có ai vừa tới mua xong lại đến mua tiếp đâu. Ngược lại làm bột lạnh này đơn giản hơn bánh nhiều, cũng không tốn công lắm.

“Đúng nha, lúc trời nóng mà ăn một bát thì quả thực rất sảng khoái nha.” Vương Bảo Sơn cười nói.

Loan Loan lập tức lấy bát ra, nhiệt tình nói: “Đây, huynh cũng ăn một bát giải nhiệt đi.”

Thời đại này không có túi đóng gói, ngoại trừ người ở chợ, thì những người ở xa chợ đều ăn ngay ở quán rồi đi. Vì bán bột lạnh nên nàng với Bách Thủ phải mua thêm một ít bát, nhưng cũng có người hay mua thì lúc đi ra ngoài họ sẽ mang theo bát của mình, lúc gần về thì mua một bát mang về.

Thấy Loan Loan thật muốn múc bột lạnh, Vương Bảo Sơn lập tức ngăn cản nàng: “Đừng đừng đừng, ta không nóng, không cần phải tốn kém như vậy.”

“Cái này cũng không phải thứ gì đáng giá, huynh còn khách khí thế à.” Bách Thủ cũng cười nói, ra hiệu Loan Loan múc một bát đầy đưa cho Vương Bảo Sơn.

Loan Loan múc bột lạnh xong, lại cho thêm chút nước đường rồi bê đưa cho Vương Bảo Sơn, Vương Bảo Sơn xấu hổ gãi gãi đầu, hắn chỉ đơn thuần muốn chào hỏi hai người Bách Thủ, nhưng hiện tại lại giống như hắn cố ý đến lấy bột lạnh ăn vậy, thế này khiến hắn rất xấu hổ.

Vương Bảo Sơn vừa ăn bột lạnh vừa nói chuyện với hai người, Loan Loan nhắc đến Mai Tử.

“… Gần đây tẩu ấy làm sao thế, muội không thấy tẩu ấy đâu cả …”

Nhắc đến việc này, trên mặt Vương Bảo Sơn liền lộ ra vẻ lo lắng.

“… Mỗi ngày đều buồn nôn, đồ có một chút mùi lạ đều chịu không được, hễ ăn lại nôn, nôn rồi lại ăn, khiến ta nhìn mà thấy đau lòng, cùng lắm chỉ loanh quanh trong sân, còn ngoài ra thì không hề bước ra khỏi cửa.”

Nhìn bộ dạng hắn lo lắng cho Mai Tử, Loan Loan hé miệng cười cười, nói: “Đây là chuyện bình thường thôi, qua ba tháng thì sẽ tốt thôi.”

Vương Bảo Sơn lấy ra một bao đồ từ trong lòng ngực, mở ra cho hai người xem, bên trong là mấy quả mơ: “Tối qua nàng nói muốn ăn chua, nên hôm nay ta vội tới mua thứ này cho nàng ấy, không ngờ món này thật đắt quá.”

Loan Loan và Bách Thủ cười cười.

“Đợi mấy tháng nữa sinh con xong, đồ quý gì cũng đều đáng cả.” Nàng vốn muốn nói phụ nữ có thai tốt nhất không nên ăn quả mơ này, nhưng nghĩ đến Mai Tử đang nghén, Vương Bảo Sơn cũng không mua nhiều liền cười nói: “Đợi lúc khẩu vị của tẩu ấy tốt hơn một chút thì huynh ra chợ mua chút ít xương heo hầm súp cho tẩu ấy uống, xương heo không bao nhiêu tiền, lúc mua thịt huynh thuận tiện hỏi xin vài khúc là được, huynh về chặt khúc nhỏ ra rồi hầm súp, món này vừa vặn rất tốt với trẻ nhỏ đấy. “

“Thật sao?”

“Đúng vậy, bình thường mọi người đều không ăn xương, thật ra xương đó là thứ bổ dưỡng, rất cho lợi cho trẻ con đấy.” Sau đó lại nói cho hắn biết phụ nữ có thai nên ăn nhiều trái cây với rau quả.

Vương Bảo Sơn liên tục cám ơn, trước lúc đi cứ đòi phải mua thêm một bát. Biết hắn xấu hổ vì lúc nãy ăn không một bát bột lạnh, nên cũng thuận lấy một đồng tiền, còn bát thì dù sao đều ở cùng một thôn, lúc về trả lại là được rồi.

Vương Bảo Sơn đi rồi, hai người lại bán một lúc rồi cũng thu dọn đồ đạc rời phiên chợ. Trên đường về gặp bà mối Vương đi ra từ một thôn khác, nghe cách nói chuyện của bà hẳn là đi làm mối cho nhà ai đó, khuôn mặt bà lại vui vẻ như thế, đoán chừng chuyện tốt đã thành.

Trời thì nóng, bà lại chạy tới chạy lui nên mồ hôi tuôn đầy đầu, đảo mắt nhìn thấy thùng ở trên xe bò, bà mối Vương lập tức lấy ra một đồng tiền: “Nhị muội còn bột lạnh không? Cho ta một bát đi, trời hôm nay đúng là nóng muốn chết người mà.” Miệng nói nhưng tay không ngừng quạt cái khăn tay.

Bách Thủ ngừng xe trâu lại, Loan Loan cầm bát múc một bát cho bà, nhưng không thu tiền của bà, hôm nay thừa hơi nhiều, hai người đã định để buổi chiều ăn.

Không biết là hôm nay bà mối Vương tâm tình tốt hay làm sao, mà nhất định đòi trả tiền, còn nói: “Hai người cũng vất vả mà, nhận lấy đi.”

Loan Loan cũng không từ chối nữa, nàng cất tiền đi, đợi bà ăn xong, lại lấy thêm một bát nữa cho bà. Bà mối Vương rất cao hứng, vừa đi, vừa nói, cuối cùng không biết làm sao lại nói đến nhà Hương Tú.

“… Cha nàng mất sớm, mẹ nàng cũng mất sau khi nàng thành thân không bao lâu. Chồng nàng thì quanh năm ở bên ngoài, rất ít khi về nhà, chỉ đến được ngày rước dâu thành thân, nhưng sau đó cũng chưa từng đến, ngay cả lúc mẹ nàng ấy mất cũng không thấy về, chỉ cho nàng ấy một món tiền lớn, chôn cất mẹ nàng cũng coi như mát mặt … Sau đấy nàng mang thai nên cũng đi lên trên trấn ở, mặc dù trong nhà không có ai nhưng nhà thì vẫn còn, vài năm đầu nàng cũng hay về thăm nhà một chút, sau đó thì thưa dần… Hai năm trước không biết có chuyện gì mà hai vợ chồng cùng cách rồi…”

Sau đó hạ giọng kề gần tai Loan Loan nói: “Nghe nói chồng nàng ở bên ngoài có người khác, theo lý thuyết là có thể nạp vào, nhưng Hương Tú cả ngày ở nhà vừa khóc lại nháo, làm quan hệ hai người rối hết cả lên. Sau đó hai người cùng cách, cũng không biết chồng nàng nghĩ kiểu gì mà lại không bỏ nàng.”

Kỳ thật Loan Loan đã sớm đoán được Hương Tú hơn phân nửa là không có chồng rồi, nếu không thì sao tẩu ấy trở về lâu như vậy mà cũng không thấy chồng tới thăm một lần chứ. Có điều nghe bà mối Vương nói xong, thì mười phần đoán chừng cũng có thể tin được chín phần.

Nếu chồng nàng ở bên ngoài đã có người khác thì sao có thể bởi vì vợ mình ở nhà làm ầm ĩ là cho qua chuyện được? Việc này liên quan đến thanh danh của một cô nương đấy. Còn có Hương Tú, nếu tẩu ấy để ý chồng như vậy thì chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà cùng cách mới đúng?

Thời cổ đại, nữ nhân không thể phạm đố kị, nếu không có thể sẽ bị nhà chồng lấy cớ đố kị mà bị bỏ. Cho nên, Hương Tú hoặc là thỏa hiệp, hoặc là chồng tẩu ấy đồng ý không nạp thiếp, nhưng nói thế cũng không đúng, một người nam nhân đã chiếm thân thể của nữ nhân rồi mà còn có thể không chịu trách nhiệm sao?

Cho nên lời của bà mối Vương có mâu thuẫn rất lớn, nên nàng cũng chỉ nghe mà không mở miệng. Bà mối Vương một mình nói đến mặt mày hớn hở, nước bọt bay tứ tung.

“Hương Tú trước giờ vẫn làm công ở chợ sao thẩm?” Về sau Loan Loan hỏi.

“Chồng nàng làm công ở một gia đình lớn, sau đó cũng tìm cách cho nàng vào, không hiểu vì chuyện gì mà nàng đột nhiên trở về đây? Còn có vẻ như là có ý định ở đây lâu dài nữa.” Đối với chuyện này bà mối Vương cũng thấy khó hiểu.

Đến giờ Loan Loan đã hiểu một chút, đi làm hạ nhân ở nhà giàu thì hiểu biết đương nhiên cũng nhiều thêm chút ít, khó trách nàng làm bánh cũng đẹp như vậy. Chỉ cần không ký văn tự bán đứt thì khi hết thời hạn đương nhiên có thể rời đi.

Loan Loan đang nghĩ như thế thì lại nghe bà mối Vương nói: “Chồng nàng cũng là người ở một thôn quanh đây thôi, nói ra có lẽ các muội cũng biết, có thể là không biết tên nhưng khi thấy người đoán chừng các muội cũng quen đấy.”

Loan Loan đang muốn hỏi bà xem là ai thì bà mối Vương đã cười chào người đang đi tới ở đối diện, lúc này nàng mới phát hiện bất giác mình đã trở về đến thôn rồi.

Sau khi tạm biệt với bà mối Vương, khi hai người vừa về đến nhà, Lai Sinh cũng về rồi, không biết hắn đi đâu chơi về mà đầu đầy mồ hôi, vừa vào cửa là chạy thẳng đến cái thùng trên xe, nhìn thấy bên trong vẫn còn bột lạnh thì lập tức nhếch miệng nở nụ cười, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp cầm bát ra, tự mình thuần thục múc một bát bột lạnh từ trong thùng, rót thêm đường đỏ, thoải mái ngồi ở dưới mái hiên ăn.

Nhìn bộ dạng thoải mái híp mắt của hắn, Loan Loan bất đắc dĩ cười cười rồi đi lấy ra thêm hai cái bát, múc cho Bách Thủ và mình mỗi người nửa bát, còn lại bao nhiêu thì đều để lại hết cho Lai Sinh.

Lai Sinh rất cao hứng, nhảy đến bên người Loan Loan chủ động nói: “Chị dâu, buổi chiều đệ giúp tẩu cắt rau cho lợn, đệ sẽ vác gùi lớn, còn tẩu đeo gùi nhỏ thôi.”

Trước đó vài ngày, mỗi ngày Lai Sinh cũng đi cắt rau cho lợn, nhưng đều là Loan Loan phải gọi hắn mới đi, còn chủ động ân cần như thế này cũng là lần đầu đấy. Nghĩ lại thì tên tiểu tử này rất dễ nuôi.

Ăn cơm trưa xong, ba người cùng nhau đi ra ngoài, đến trên núi thì chia nhau ra, Bách Thủ đi sâu về phía trong núi, còn Loan Loan và Lai Sinh đi cắt rau cho lợn.

Lai Sinh là đứa tính tình lười biếng, lúc bắt đầu còn rất nghiêm túc cắt rau cho lợn, về sau vừa nóng lại vừa mệt, thế là hắn dứt khoát ngồi ở ven đường bắt đầu giở thói lười biếng. Loan Loan cũng đã quen với cái tính lười này của hắn, nàng cắt rau đầy gùi trên lưng mình, cái gùi to trên lưng Lai Sinh mới có một nửa, Loan Loan bèn đổ gùi rau trên lưng mình vào đó cho đầy cái gùi lớn, xong lại dặn dò hắn: “Đệ ở đây nghỉ ngơi, đừng có chạy lung tung nhé, chờ tẩu về cùng.”

Sau đó lại cầm gùi đi sang bên cạnh cắt tiếp.

Vẻ ngoài của Lai Sinh ngũ quan đoan chính, da trắng, hẳn là được di truyền của cha mẹ, hơn nữa còn là kiểu dù hắn có phơi nắng cũng không đen, cho nên nhìn có vẻ hơi yếu, dùng cách nói như ở hiện đại thì chính là cảm giác như tiểu bạch kiểm. Thế nhưng sức hắn lại rất mạnh, cho nên dù cắt đầy gùi rồi nhưng Loan Loan vẫn tiếp tục cắt, dù sao hôm nay Lai Sinh cũng đeo gùi lớn, cắt nhiều hơn thì đổ bớt vào gùi của hắn cũng được.

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nàng tưởng rằng là Lai Sinh, thấy rau cho lợn hôm nay cũng dư dùng rồi, Loan Loan không ngẩng đầu mà nói: “Đệ chờ một chút, tẩu cắt xong chỗ này đã.”

Người đứng phía sau không lên tiếng, lát sau nàng mới nghe một giọng nói nói: “Còn cắt nữa thì lát nữa không dễ xuống núi đâu.”

Nghe thấy giọng nói này, Loan Loan ngẩn người, quay đầu lại bèn nhìn thấy Lý Đại Trí đang đeo gùi đứng phía sau.

Từ sau lần đó, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nàng quay đầu lại tiếp tục cắt, đồng thời ôn hoà nói: “Không cần huynh quan tâm đến việc này.”

Lý Đại Trí có chút ngượng ngùng, hắn biết Loan Loan còn nhớ chuyện lần trước, lần trước quả thực là do mẹ hắn lỗ mãng. Hắn đứng cả một hồi lâu cũng không thấy Loan Loan có ý đáp lời lại, Lý Đại Trí xấu hổ sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ rồi thu chân bước lên trở về, nhìn về phía bóng lưng Loan Loan hảo tâm nhắc nhở: “Trời sắp mưa rồi, tẩu vẫn nên về sớm đi!”

Nghe vậy, Loan Loan rốt cục ngẩng đầu lên, mới vừa rồi còn trời quang mây tạnh, lúc này mây đen đã che kín. Trời hôm nay thật không bình thường!

Thấy Lý Đại Trí đã đi xa. Loan Loan nghĩ một lát rồi gọi Lai Sinh đến, bỏ rau trên mặt đất vào gùi trên lưng hắn, sau đó hai người trở về nhà.

Về đến nhà chưa được một lúc trời bắt đầu mưa to đùng đùng. Năm nay mới chỉ có mấy trận mưa bụi, đây là trận mưa lớn đầu tiên trong năm, đã có mưa tưới nước, cây nông nghiệp ngoài ruộng sẽ phát triển rất tốt.

Nhưng lúc này nàng cũng đang lo lắng cho Bách Thủ, ông trời nói trở trời liền trở trời, hắn ngay cả đồ che mưa cũng không không mang theo, trên núi lại không có chỗ trú mưa, cũng không biết bây giờ Bách Thủ đang ở chỗ nào nữa?

Nàng ngồi một lúc ở cửa nhà chính cũng không thấy Bách Thủ về, thời gian cũng không còn sớm, nàng đành phải đi xuống bếp bắt đầu nấu cám lợn, ngoài trời mưa to nên cũng không có cách nào đi ra ngoài hái rau được. Loan Loan suy tính một lúc bèn quyết định buổi tối rán vài cái bánh là được, dù sao lâu rồi bọn họ cũng không ăn bánh.

Lai Sinh ngồi ở bên cạnh bếp lò nhóm lửa, hắn trông thấy Loan Loan nhào bột mì thì vui vẻ đến nhảy dựng lên: “Oa, buổi tối có bánh ăn rồi!”

Loan Loan nhìn hắn giống như trẻ con thì cũng cười cười. Nấu xong cám lợn, bánh cũng rán xong rồi, thế nhưng vẫn chưa thấy Bách Thủ trở về, Lai Sinh cầm một cái bánh ngồi ăn ở dưới hiên, Loan Loan ngồi ở cửa chính nhìn ra ngoài sân nhỏ.

Bởi vì ngày mưa, nên trời cũng nhanh tối, trong phòng cũng không đốt đèn dầu, trong ngoài đều tối như mực, đột nhiên ở cửa sân có một bóng người chợt đi vào, Loan Loan bỗng chốc đứng dậy, mừng rỡ gọi: “Bách Thủ!”
Bình Luận (0)
Comment