Tú Sắc Nông Gia

Chương 128

Edit: Tuyết Y

Thu xong lúa trong ruộng nhà mình, Loan Loan đã có thể chuyên tâm bán bột lạnh, mỗi ngày Bách Thủ dắt Tráng Tử đi nghiền lúa giúp mọi người, Lai Sinh thỉnh thoảng cũng dắt trâu thay Bách Thủ. Năm nay nhà Loan Loan có thêm một con trâu, nên công việc nhà Lý Trụ cũng giảm bớt một chút, có điều hắn cũng không vì Bách Thủ dắt trâu nghiền lúa giúp mọi người mà không vui, ngược lại mỗi ngày hắn đều vui tươi hớn hở cả.

Nguyên nhân này rất đơn giản, trước kia trong thôn chỉ có một con trâu nhà bọn họ, tới mùa vụ thu hoạch, mọi người đều đến tìm giúp đỡ, hắn giúp được nhà này lại không giúp được nhà khác, mấy nhà ở thôn lân cận thỉnh thoảng cũng sang tìm hắn, nên càng ngày hắn càng không có thời gian. Tuy nói con trâu này dùng để sai khiến làm việc, nhưng mà súc sinh cũng phải được nghỉ ngơi, hắn cũng sợ trâu làm việc nhiều sẽ mệt chết, nhưng mọi người đều là ngẩng đầu không thấy mà cúi đầu cũng gặp (*), giúp được nhà này thì ngươi không thể không giúp nhà kia nha, vì thế mà Lý Trụ rất buồn rầu.

(*) ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp mặt: ý chỉ hàng xóm lúc nàng cũng sẽ gặp nhau

Năm nay thì tốt rồi, đã có con trâu nhà Bách Thủ, nên trâu nhà bọn hắn cũng được nhẹ nhõm một chút, bạc thì kiếm cũng không hết được, đừng để trâu mệt mỏi ngược lại được không bù lại mất. Từ việc này mà xem thì Lý Trụ này ngược lại nghĩ rất thoáng nha.

Hôm nay lại là một ngày nắng gay gắt, buổi trưa Triệu Nhị chạy đến nhà Bách Thủ nhờ hắn dẫn trâu nghiền lúa giúp. Bách Thủ mời hắn vào nhà, sau đó nói: “Các huynh gấp không? Buổi chiều thì không có thời gian rồi, vì buổi chiều ta phải giúp nhà Thanh Sơn, đến sáng mai thì nhà trưởng thôn cũng phải nghiền một chút, họ đều đã sớm nói với ta rồi.”

Triệu Nhị vội hỏi: “Không có việc gì, cứ theo thứ tự trước sau đi, vậy thì đến chiều mai vậy!”

“Được.” Bách Thủ đồng ý, giữ hắn lại ăn cơm, nhưng hắn cũng không ăn, nói trong nhà đã sớm nấu xong cơm, hắn chỉ sợ Bách Thủ ăn xong cơm trưa sẽ đi ra ngoài cho nên mới chọn đến vào lúc này.

Chờ Triệu Nhị vừa đi, ba người ngồi xuống ăn xong cơm trưa, Bách Thủ cũng không đi ra ngoài ngay lập tức mà ở nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó mới cùng Lai Sinh dắt trâu đi. Loan Loan đựng bột lạnh ở trong thùng lớn, lại xếp chén bát đã rửa sạch lại. Mấy hôm nay trời càng ngày càng nóng lên, đã bắt đầu phát nhiệt, người ở thôn lân cận đến mua bột lạnh cũng bắt đầu nhiều lên, nhất là vào buổi chiều, gần như mỗi ngày nàng đều phải làm hai lần, tiếc là không có đá, nếu có thể thêm chút ít đá bào vào thì sẽ càng ngon hơn.

Chuẩn bị xong phần bột lạnh thứ hai, lúc này Lai Sinh cũng đã trở về, Loan Loan lại bảo hắn mang ghế dài đến chỗ cũ ở sườn dốc sân đập lúa. Sau đó mới chuyển thùng bột lạnh và bát tới. Nàng đóng cửa lại, bưng một chậu nước trong đi ra ngoài.

Thời điểm lúc này, mọi người vừa ra đồng, trời vẫn còn mát mẻ, đợi đến lúc mọi người đến mua bột lạnh thì người sẽ nhiều lên, người đến mua lúc này phần lớn đều ở thôn lân cận cả, họ mua mang về trước, đến khi muốn ăn thì đã có sẵn, cũng sẽ không cần phải ngồi chờ.

Nhưng lúc này thì không, Loan Loan vừa mới dọn xong đã có người bưng chậu đến mua rồi. Bình thường mua một lần ít nhất đều là hai ba bát cả.

Loan Loan nhiệt tình chào hỏi đối phương, lưu loát múc xong bột lạnh, sau đó tìm chỗ ngồi xuống. Lai Sinh đã sớm chạy mất, mà nàng cũng không trông cậy hắn có thể luôn luôn ở đây trông quán. Ước chừng qua nửa canh giờ, người mua bột lạnh dần dần nhiều hơn, lúc này không tính là bận rộn, nhưng luôn luôn có người tiếp tục đến mua. Một mình nàng cũng loay hoay tới lui, nhiều người cùng thôn đều ngồi thẳng xuống ở bên cạnh ăn, còn những người ở thôn lân cận đều mang chậu đến đựng.

Càng về sau nàng đã có chút bận rộn không ngơi tay, bột lạnh trong thùng cũng sắp thấy đáy rồi, đúng lúc Lai Sinh từ trên sườn núi đi đến, Loan Loan lập tức gọi hắn: “Lai Sinh, Lai Sinh, mau tới đây giúp tẩu đi.”

Lai Sinh lập tức chạy xuống dưới, giúp nàng dọn rửa bát.

Sở dĩ Loan Loan múc một chậu nước sạch là vì nghĩ đến việc biết đâu có người muốn uống nước lạnh cũng tiện hơn, hoặc còn có thể dùng nước này rửa bát, bột lạnh này vốn cũng không làm bẩn bát.

Có người chờ ở bên cạnh để ăn bột lạnh cầm cái bát Lai Sinh đã rửa sạch sẽ nhìn nhìn, sau đó nói: “Lai Sinh, cái bát này ngươi rửa chưa sạch này.”

Lai Sinh nhìn cũng không nhìn mà cầm bát qua, múc nước rửa lại, sau đó lại trả lại cho hắn.

Người nọ lại nói: “Vẫn chưa sạch này.”

Lai Sinh nhìn hắn một cái, cầm bát sang nhìn thấy bên trong rất sạch sẽ, biết mình bị người ta dọa nên trừng mắt: “Bẩn đâu mà bẩn, cái bát này sạch như vậy mà.”

Người nọ chỉ vào đáy bát: “Ngươi xem ở đây không phải còn bùn sao?”

Có đôi khi mọi người ăn xong Loan Loan chưa kịp dọn, nên mọi người bèn để thẳng bát xuống đất.

Lai Sinh trợn mắt lên: “Để xuống đất sao có thể không bẩn được, bên trong không phải sạch sẽ rồi sao? Rốt cuộc ngươi có ăn hay không, không ăn thì thôi.” Nói xong cầm bát đưa cho một người phía sau.

Người nọ bèn cười nói: “Sao ta không ăn chứ, nhanh cho ta một bát.”

“Vừa rồi ngươi không phải chọn ba lấy bốn hay sao, hết bát rồi.”

Lai Sinh không để ý tới mà đặt mông ngồi ở bên cạnh

“Ngươi không rửa bát có tin tối nay về ca ngươi đánh đòn ngươi không hả?”

Lai Sinh liếc hắn một cái: “Ngươi đang gây phiền phức cho chị dâu ta, ca ta sẽ không đánh ta đâu.”

Người ở chung quanh nghe thấy thì lập tức nở nụ cười.

Người nọ cố ý kinh ngạc ôi một tiếng: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi rất biết kiếm cớ nha.” Sau đó lại cười nói: “Nếu ngươi không rửa bát cho ta, lát nữa ta ăn hết bát kia của ngươi đấy.”

Mỗi ngày Lai Sinh đều được ăn một bát, đó là do Loan Loan quy định, vì nàng sợ hắn ăn nhiều sẽ tiêu chảy. Có đôi khi thừa dịp Loan Loan không ở quán, hắn sẽ ăn vụng, mọi người đều biết cả, thế nên Loan Loan và Bách Thủ đương nhiên cũng biết.

Giống như thật sự sợ phần của mình bị ăn mất, nên Lai Sinh lập tức ngoan ngoãn bắt đầu rửa sạch cái bát, bộ dạng không tình nguyện của hắn khiến mọi người cười không ngừng.

Loan Loan vừa múc xong bột lạnh cho mấy người đang xếp hàng chờ thì lại có mấy người khác đến nữa, trong đó có Lý Đại Thạch. Hắn cầm theo một cái bát lớn, hiển nhiên là mua mang về nhà ăn, từ cái lần mẹ hắn và Lý Đại Trí ầm ĩ kia, hai nhà rất ít khi nói chuyện, có điều Lý Đại Thạch gặp nàng cũng chào hỏi.

Lần này thuê trâu, nhà bọn họ cũng xin nhà Lý Trụ. Có điều Lý Đại Thạch người này không đáng ghét, mỗi lần thấy bọn họ bận rộn cũng sẽ giúp đỡ một tay.

Loan Loan thấy hắn đến, bèn cười nói: “Lý đại ca, bột lạnh gần hết rồi, vì mấy người họ tới trước, nên nếu huynh không gấp, thì chờ ta về nhà mang đến thêm.”

Thấy Loan Loan dễ nói chuyện như vậy, tâm trạng Lý Đại Thạch vốn còn có chút bồn chồn cũng lập tức bình tĩnh lại, vội hỏi: “Không sao, không sao, ta không gấp.”

Sau đó Loan Loan bảo Lai Sinh trông sạp, nàng lập tức trở về nhà mang bột lạnh đến. Nàng về đến nhà kiểm tra, thì thất một chậu bột lạnh lớn đã đông rồi, nàng bưng chậu ra từ trong cái bồn lớn khác, lại múc thêm chút nước đường đỏ, lúc này mới bưng bột lạnh và nước đường đỏ vội vàng ra khỏi sân đi đến sườn dốc.

Có điều, còn chưa đến đã trông thấy mấy người ăn bột lạnh ngồi dưới tàng cây cười đừa, Lai Sinh cà lơ phất phơ đứng ở sau quán, phía trước có hai người đang đứng không biết nói gì, một người trong đó là Lý Đại Thạch, người còn lại không phải ở trong thôn. Không đợi nàng đến, hai người kia đã đánh nhau, bên cạnh có người ồn ào theo, mà lớn giọng nhất là Lai Sinh.

“… để mọi người xem xem ai lợi hại hơn, ai thua người đó làm cháu.”

Cũng có người bưng bát khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa.” Có điều vẫn ngồi im, trên mặt nở nụ cười.

Loan Loan đến gần nhìn mới rõ một người khác chính là Chu Đại Sơn ở Vương gia thôn, cũng cà lăm, năm nay hai mươi lăm, vẫn chưa lấy vợ.

Nàng gấp gáp gọi người bên cạnh kéo hai người ra, Loan Loan đã mở miệng, đương nhiên mọi người liền giúp kéo hai người ra rồi.

Kỳ thật hai người kia ra tay cũng có chừng, không làm ai bị thương, trời thì nắng gắt, lăn lộn vài vòng trên mặt đất như vậy, lúc này hai người không chỉ mồ hôi đổ đầy đầu mà cả người cũng rất bẩn.

Loan Loan không hiểu mình mới đi có một lát, sao Lý Đại Thạch lại đánh nhau với Chu Đại Sơn rồi, sau này hỏi ra, nàng thật sự không thể không cười khổ!

Ngay lúc Loan Loan vừa đi, Chu Đại Sơn đã đến, hắn cũng đến mua bột lạnh, quanh quán có cả một vòng người, hắn cũng không biết Lý Đại Thạch cũng chờ, nên vừa đến bèn nói: “Cho ba… ba bát bột lạnh đi.”

Lai Sinh còn chưa mở miệng, Lý Đại Thạch bên cạnh xen vào trước cãi lại hắn một câu: “Ngươi muốn mua bột… bột lạnh, xếp… xếp hàng đằng sau đi.”

Chu Đại Sơn nghe xong lời này thì mất hứng, không biết có phải vì mình cà lăm, nên hai bên cũng ghét cà lăm hay không, hắn lập tức trừng mắt: “Ở đây không có ai mua, dựa … dựa vào cái gì đòi ta xếp… xếp hàng?”

Ngón cái Lý Đại Thạch chỉ về phía mình một cái: “Ai nói không có… không có người, ta này.” Nói xong kéo hắn ra đằng sau một cái, nhổ nước bọt trên mặt đất: “Ra… ra đằng sau đi, chờ ta mua đủ… đủ rồi mới đến phiên ngươi.”

Chu Đại Sơn không đề phòng, bị Lý Đại Thạch dùng sức kéo một cái chân đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã chúi nhủi, trong lòng hắn lập tức bốc hỏa.

Lai Sinh đứng ở một bên thấy mùi ngon, còn nói với người bên cạnh: “Ngươi nói cái tên cà lăm chậm với cà lăm nhanh cãi nhau thì ra dạng gì đây?” Nói xong thì nhìn về phía hai người trước quán nói: “Đúng vậy nha, trời nóng nhiều người mua một lạnh, phải xếp hàng đi.”

Lý Đại Thạch là cà lăm chậm, Chu Đại Sơn là cà lăm nhanh.

Chu Đại Sơn nghe xong, lập tức phi một cái oán hận với Lý Đại Thạch: “Ngươi… ngươi… ngươi… là ai chứ, ai biết ngươi ở… ở đây làm cái gì, ngươi muốn mua trước thì… thì… thì mua sao? Đây cũng không phải quán nhà ngươi.”

Lý Đại Thạch trừng mắt: “Ngươi phi… phi cái gì, nói chuyện thì nói đừng có khạc nhổ, không… không sạch sẽ đâu, phun ra phân kìa!” Sau đó phi trả lại cho Chu Đại Sơn một ngụm.

“Ngươi… ngươi… ngươi mới là miệng không sạch sẽ phun phân đấy!” Chu Đại Sơn không phục: “Đừng tưởng rằng đây là Dương… Dương… Dương gia thôn thì ta sẽ sợ… sợ… sợ ngươi.”

“Ngươi đến… đến đây, chẳng lẽ ta còn sợ… sợ ngươi à, cha ngươi đây.”

“Ta ngày… ngày… ngày làm cha ngươi đấy, ngươi đừng có mà mắng người.”

“Ta mới ngày… ngày làm cha ngươi, ta còn ngày… ngày làm cha của cha ngươi đấy.”

Hai hàng người ngồi bên cạnh cười ha hả nhìn hai người cãi nhau, Lai Sinh chép miệng cà lơ phất phơ giẫm một chân lên tảng đá ở bên cạnh, bĩu môi nhìn hai người nói: “Cãi nhau làm cái quái gì chứ, đánh nhau đi!”

Sau đó hai người đã thật sự đánh nhau.

Loan Loan thật sự hết biết nói gì, nàng cười múc bột lạnh cho hai người: “Tất cả mọi người đều ở cận thôn, chớ vì chút chuyện nhỏ ấy mà tức giận, để muội múc cho các huynh nhiều hơn một chút, hai người bớt giận đi.” Sau đó lại múc thêm hai muôi cho hai người.

Lý Đại Thạch có chút ngượng ngùng, mình cãi nhau với Chu Đại Sơn cũng đã khiến Loan Loan tốn kém nhiều rồi, nên lập tức lại móc ra một đồng tiền, nói: “Vợ Bách Thủ, thời tiết đang nóng thế này muội cũng không dễ dàng gì, ta không thể đòi nhiều được.”

Chu Đại Sơn ở bên cạnh thấy thế cũng tranh nhau lấy ra một cái tiền đồng: “Đúng đấy, Nhị muội tử, chúng ta đều cùng thôn, không thể để muội chịu thiệt được.”

Sau đó hai người ngươi trừng ta, ta trừng ngươi.

Loan Loan bất đắc dĩ cười cười, trả tiền đồng lại cho hai người: “Các huynh tới chiếu cố việc buôn bán của muội, muội còn phải cảm ơn các huynh nữa đấy, tiền các huynh lấy lại đi, nếu như thích ăn thì tới mua nhiều cho muội là được rồi.”

Nghe vậy, hai người đành phải lấy tiền đồng lại, sau đó mỗi người lại trừng đối phương một cái rồi mới trở về nhà.

Mấy người ngồi bên cạnh thấy không có gì hay để xem nên ăn xong bột lạnh cũng kéo nhau ra ruộng.

Buổi tối lúc ăn cơm, Lai Sinh còn nhiệt tình kể cho Bách Thủ nghe chuyện Lý Đại Thạch cãi nhau với Chu Đại Sơn lúc ban chiều. Cuối cùng còn có chút chưa thỏa mãn nói: “… tiếc là không đánh phân thắng thua.”

Loan Loan gõ đũa lên đầu hắn: “Từ sáng đến tối chỉ biết làm mấy chuyện linh tinh…”

Lai Sinh vểnh vểnh miệng lên, để bát xuống bàn, đi tới cửa nhìn về phía Loan Loan nói: “Tẩu không thấy hai người cà lăm nói chuyện thú vị bao nhiêu đâu, hôm nào đệ lại bảo bọn họ cãi nhau cho tẩu xem!” Nói xong thì bỏ chạy mất tăm nhanh như chớp!

Loan Loan thật sự tức anh ách, còn Bách Thủ thì bất đắc dĩ lắc đầu.

Thằng bé này quả thực là một đứa trẻ con mà!
Bình Luận (0)
Comment