Edit: Gà
Beta: Tuyết Y Sau một hồi nói chuyện thân thiết dịu dàng, Lương công tử có việc nên dẫn gã sai vặt rời đi trước, trước khi đi không biết có nghĩ đến cái gì hay không mà lại giới thiệu hai người phía sau với Vương Tiểu Thảo: “. . . . . . Đây là Vân Nương, đây là Diệc Mai. Ta vốn định tìm một ngày nào đó đích thân đưa nàng đi chọn vài bộ quần áo mà nàng thích, nhưng đúng lúc hôm nay ta lại có việc, mà cũng vừa vặn có Vân Nương ở đây, vậy thì để Vân Nương dẫn nàng đi chọn vài bộ quần áo, vòng tay mà nàng thích đi.”
Tâm tư của Vương Tiểu Thảo vẫn để ở trên người Lương công tử, rốt cuộc lúc này cũng chú ý tới hai nữ nhân xinh đẹp, trang phục bất phàm bên cạnh Lương công tử, nàng ngây người cả nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần được.
Mà mẹ Loan Loan vẫn đứng bên cạnh nhìn trong lòng càng lúc càng thấy bất an, Lương công tử giới thiệu thế này không hề rõ ràng, sau khi suy nghĩ, từ đầu dến cuối bà cũng không tìm được cái cớ chính thức để hỏi thăm thân phận hai nữ nhân kia.
Thế nhưng, khiến cho bà và Vương Tiểu Thảo kinh ngạc chính là hai nữ nhân vẫn luôn mỉm cười kia, nhưng mà lúc Lương công tử đi rồi thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Những phu nhân nơi nhà cao cửa rộng có bao giờ dễ chung sống đâu, cho dù là nhà thương nhân, hay gia đình phú hộ nhỏ, trong nội viện của họ chẳng bao giờ yên bình cả. Lương công tử vừa đi, nữ tử xinh đẹp duyên dáng gọi là Diệc Mai cũng không buồn nhìn hai mẹ con Vương Tiểu Thảo nữa, ý cười trên mặt Vân Nương cũng biến mất, nàng nhàn nhạt đưa mắt nhìn hai mẹ con Vương Tiểu Thảo, vừa giống như nói chuyện với nhau hoàn bên cạnh, lại vừa giống như nói với hai người Vương Tiểu Thảo: “Vốn còn muốn đi dạo một chút, giờ chẳng có tâm trạng rồi.” Khóe miệng cũng lộ ra vẻ chán ghét.
Thái độ của hai nữ nhân thay đổi nhanh như thế, cùng với ánh mắt châm chọc, khinh bỉ không chút nào che giấu của hai nha hoàn phía sau. Một trước một sau biến hóa, khiến cho Vương Tiểu Thảo và mẹ nàng khó chịu tột cùng, Vương Tiểu Thảo tâm rét lạnh như ăn phải một khối băng.
Trong lòng nàng cũng từng nghĩ bản thân nàng đây có tính là cố ý trèo cao hay không? Nhưng mỗi lần gặp gỡ, biểu hiện của Lương công tử đối với nàng vô cùng dịu dàng, cũng chưa hề ghét bỏ thân phận, gia thế của nàng.
Đây là lần đầu tiên thấy người khác khinh bỉ mình như vậy, lại còn đang đứng ngay trên đường cái, chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng đứng một bên thấy rõ ràng, ngày thường bọn họ cũng còn khách khí với nàng, thế nhưng giờ đây ngay cả ánh mắt đồng tình cũng không cho nàng.
Nghĩ đến gia thế khác biệt của hai người, không biết cuộc sống sau này. . . . . . Vương Tiểu Thảo trắng bệch cả mặt!
Mẹ Loan Loan cơ bản cũng đoán ra được chuyện gì, thái độ của bọn họ tuy khiến lòng bà phẫn nộ, những bà cũng chính thức hiểu rõ sự chênh lệch của nhà mình và người khác. Có lẽ hôn sự này quả thật nên cân nhắc cho cẩn thận.
Vừa định kéo Vương Tiểu Thảo rời đi, hai người bèn nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong cửa hàng.
“Thân phận gì chứ, tự mình cũng không chịu soi gương xem, cho là có chút nhan sắc thì muốn vào Lương phủ chúng ta sao, đúng là kẻ ngốc nói mê!” Giọng nói cũng yểu điệu như tướng mạo, đây là do nữ tử xinh đẹp Diệc Mai nói.
“Di nương, nô tỳ nghe nói ở nông thôn có rất nhiều gà mái. Thật không nghĩ tới thật đúng là có con gà mái không biết tốt xấu muốn ăn thịt thiên nga, muốn biến thành Phượng Hoàng cơ đấy!” Nha hoàn phía sau Diệc Mai quét mắt hai mẹ con Vương Tiểu Thảo đứng ở ngoài cửa, phụ họa nói.
“Gà mái thì vẫn cứ là gà mái. Ngươi đã từng nghe nói gà mái có thể thực sự biến thành Phượng Hoàng bao giờ chưa? Chẳng qua trên người nó có thêm vài cọng lông tô màu thì thực sự cho rằng sánh được với Phượng Hoàng sao?”
Hai nha hoàn đều xì cười thành tiếng, ngay cả Biên chưởng quỹ và tiểu nhị bên cạnh cũng cúi đầu cười khẽ.
Mà sắc mặt Vương Tiểu Thảo đã sớm trắng bệch, nắm chặt hai tay, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay, sắc mặt mẹ nàng cũng khó coi tới cực điểm. Nhưng trước mặt những kẻ có tiền này, các nàng vốn kém người ta một bậc, bất luận bà có giải thích như thế nào cũng không che giấu được sự thật.
Mà Vân Nương với tư cách là chính thê của Lương công tử, đương nhiên ở trước mặt phu quân nhà mình phải ra vẻ làm hiền thê rồi. Phu quân không có mặt thì nàng là chính thê tất nhiên có nhiều loại thủ đoạn để đối phó với tiểu thiếp bên trong Phó gia, nhưng mà với loại người có thân phận giống như Vương Tiểu Thảo, nàng chẳng hề có chút ý nghĩ đối phó với nàng ta. Cho nên, Vân Nương liếc mắt nhìn bóng dáng ở ngoài cửa. Từ từ xoay người, giọng nói mềm nhẹ nói với Vương Tiểu Thảo nói: “Ừm. . . . . . muội muội gọi là Tiểu Thảo phải không, tên này cũng được. . . . . . thật là dễ nghe!” Trong giọng nói không chút che giấu sự nhạo báng. Cùng lúc đó, bên cạnh cũng vang lên một tiếng cười khẽ.
“Dụ dỗ sự thương xót của tướng công, đến nỗi lúc nào cũng nhắc đến muội nha, mặc dù tướng công đã có lệnh, nhưng mà hôm nay ta quả thật có việc, không thể dẫn muội đi dạo. Không bằng muội muội tự đi chọn đi, sau đó trên báo tên của tướng công chúng ta, đến lúc đó tự sẽ có người đi tính tiền.”
Vân Nương nói vô cùng chân thành, lại nghe Diệc Mai ở một bên nói: “Ôi, đúng rồi, phu nhân, giờ này chắc phòng bếp đã làm xong điểm tâm rồi, chúng ta vẫn nên nhanh trở về đi, mấy thứ đồ ăn ngon này thì phải ăn lúc mới làm xong mới được!” Dừng một chút, Diệc Mai vươn bàn tay ngọc thon dài lên vuốt tóc mình, trên cổ tay là vòng ngọc Phỉ Thúy xanh biếc, vừa nhìn đã biết thượng phẩm, nàng lại mỉm cười nói tiếp: “Nhưng mà, phu nhân đối với Tiểu. . . . . . Thảo muội muội tốt thật đấy, còn chưa vào phủ đã dẫn đi chọn quần áo, vòng tay rồi, nhớ lại muội ngày ấy, tướng công không tặng cho muội cái gì cả, đến khi vào phủ rồi, tướng công còn nói mấy món trang sức hồi môn của muội kiểu dáng đẹp mắt, so ra còn đẹp hơn cả vài món đồ khác trong cửa hàng nữa. Cho nên, phu nhân à, các tỷ không được bất công đâu đấy!”
Vân Nương thản nhiên nở nụ cười: “Kệ muội đấy, buối tối tự mình đi đòi tướng công đi!”
“Hừ, tướng công mỗi lần đồng ý với người ta xong, ngày hôm sau nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì quên sạch sẽ những lời đã đồng ý với thiếp rồi, không được đâu, phu nhân, tỷ phải giúp muội. . . . . .”
Hai người một hát một bè, sắc mặt Vương Tiểu Thảo đã sớm trắng như tờ giấy, vấn đề mà nàng vẫn luôn trốn tránh hóa ra lại là sự thật, Lương công tử thật sự là nam nhân đã có thê thiếp. Một đoan trang xinh đẹp, một diễm lệ dịu dàng, nàng tự nhận ở trong thôn, kể cả mấy thôn xung quanh, diện mạo của nàng đã là xinh đẹp rồi, nhưng không nghĩ tới, hiện tại so sánh với hai nữ nhân này, nàng quả thật như con gà mái trên núi! Lời Diệc Mai kia nói giống như tảng đá nặng ngàn cân, đè ép nàng tới mức lục phủ ngũ tạng đều nát bét. Cứ nghĩ sau này đến Lương phủ sẽ có cuộc sống thật tốt, lại không ngờ tới chốn hậu trạch của gia đình giàu có không hề yên ổn, dựa vào tình hình của nhà mình, mấy thứ của hồi môn, trang sức gì đó đều không thể có, nàng và hai nữ nhân trước mặt này đúng là khác nhau một trời một vực!
Nhìn nàng có đôi lúc cũng nhu nhược, nhưng trong nội tâm lại rất mạnh mẽ, bắt nàng học theo bộ dáng nũng nịu của Diệc Mai thì nàng không học nổi, mà có học sợ là cũng không giống. So với Vân Nương đoan trang kia, nàng lại càng không cách nào so sánh được, người ta là vợ, nàng bước vào cửa cùng lắm chỉ là một người thiếp, địa vị cách xa người ta, mà cho dù thế nào nàng cũng vĩnh viễn thấp hơn người ta một đoạn.
Diệc di nương nói gần nói xa khinh bỉ nàng, người chung quanh cười nhạo khiến cho nàng cảm thấy mình hèn mọn chỉ như bụi đất! Nhưng nghĩ đến Lương công tử nhìn có vẻ dịu dàng săn sóc lại cũng là một nam nhân lăng nhăng, tia hy vọng duy nhất trong lòng nàng đã lung lay sắp đổ.
Ngày đó là đả kích lớn nhất mà Vương Tiểu Thảo gặp phải từ khi chào đời đến nay, cho dù là nàng không xinh đẹp bằng người ta, hay là nàng chỉ là một thôn nữ, nhưng điều quan trọng nhất là nàng không muốn làm thiếp người ta.
Cũng chính vì nhìn thấy điểm ấy, mà Loan Loan mới chưa hoàn toàn cự tuyệt mẹ nàng.
Thật ra thì hôm đó sau khi nhìn Vương Tiểu Thảo thất hồn lạc phách được mẹ nàng dìu đi, Diệc Mai và Vân Nương không nói câu nào nữa, lúc gần đi Diệc Mai chỉ nhẹ bỏ lại một câu: “Như vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Muội còn tưởng là một kẻ rất mạnh mẽ chứ? Thật là không thú vị!”
Mà phu nhân của Lương công tử – Vân Nương chỉ nhàn nhạt nhíu mày, đưa mắt nhìn nha hoàn ở bên cạnh, nha hoàn lập tức móc ra một túi bạc nhỏ ném cho chưởng quỹ cửa hàng, nói: “Phu nhân bảo chưởng quầy làm tốt lắm. Sau này có việc gì thì nhớ thông báo cho phu nhân trước tiên!”
Chưởng quầy cùng tiểu nhị cười tươi rói ở đằng sau không ngừng nịnh nọt!
Biết là một chuyện, mà tim thực sự chết lại là một chuyện khác.
Vương Tiểu Thảo từ sau ngày đó, cả ngày không chút tinh thần, nằm suốt trên giường như bị bệnh, mời đại phu, đại phu lại nói không có bệnh, nhưng ngày ngày lại chẳng ăn được bao nhiêu. Cha mẹ Loan Loan sốt ruột trong lòng, lại không có biện pháp, nên hôm nay mẹ nàng mới đến tìm nàng.
Nghe lời mẹ nàng nói xong, trên mặt Loan Loan cũng không có biến hóa gì. Chuyện này có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng sẽ là cái kết quả này thôi. Chỉ có mẹ nàng và Vương Tiểu Thảo mới có thể giữ cái tâm lý may mắn kia. Có điều, nể tình trong thân thể Vương Tiểu Thảo và cơ thể này chảy chung một dòng máu, nên nàng không thể không hỏi thăm một chút.
“Vậy giờ mẹ định thế nào?”
Mẹ Loan Loan thở dài: “Vốn trong đầu mẹ vẫn còn giữ ý định gả Tiểu Thảo qua đó. Nhưng từ ngày hôm đó thì xem ra, chủ mẫu và di nương kia cũng không dễ đối phó. Chúng ta lại là nông hộ, Tiểu Thảo gả đi chắc chắn sẽ không sống được một ngày tốt lành. Bây giờ mẹ chỉ mong con bé có thể tìm được một người tốt thực sự là được rồi.”
“Nếu mọi người đã nghĩ được như vậy thì tốt lắm rồi, chuyện này không phải rất đơn giản sao, mẹ bảo Tiểu Thảo chấm dứt qua lại với họ Lương kia là được thôi mà.”
“Như vậy được không? Nhưng mà. . . . . .” Mẹ nàng có chút do dự.
“Sao thế ạ? Đừng nói là có chuyện khác nữa chứ?”
Mẹ nàng đưa mắt nhìn Loan Loan, gật đầu: “Ta không biết ngày đó có làm đúng hay không, nhưng cha con nói không ổn.”
“Chuyện gì thế ạ?” Loan Loan khẽ giật mình.
Mẹ nàng đã sớm bị cha nàng giáo huấn một trận, bản thân bà chỉ là một nông phụ, đâu có hiểu được mấy thứ quy củ của những gia đình giàu có. Lời bà đã nói ra khỏi miệng, rồi lại sợ bị Loan Loan nói, nhưng lúc này chỉ có đứa con gái thứ hai này mới có thể giúp Vương Tiểu Thảo, nên chỉ có thể kể chi tiết chuyện xảy ra sau đó: “Sau ngày đó không lâu, họ Lương kia đã mời bà mối tới nhà. Bà mối kia không phải là người ở vùng chúng ta nên mẹ cũng không biết. Mẹ nghĩ đến ngày hôm đó Tiểu Thảo bị khuất nhục, mặc dù Tiểu Thảo khó chịu, nhưng mẹ thấy con bé như vậy hình như còn nhớ tới Lương công tử kia. Con cũng biết thật ra tính tình của muội muội con bướng bỉnh hơn cả con và đại tỷ con mà, nhất thời mẹ cũng không biết có nên chấp nhận hay không. Đúng lúc khi bà mối đến thì cha con lại không có ở nhà, vì thế sau đó mẹ trì hoãn nói cha con không có ở nhà, nên mẹ không thể làm chủ được. Nhưng bà mối kia dường như mất hứng, còn uy hiếp chúng ta, rồi tức giận thở hổn hển rời đi. Sau đó cha con về, ông ấy nói mẹ đã đắc tội Lương phủ rồi, đáng lẽ ra phải lập tức từ chối hôn sự này mới đúng.”
Chuyện này vừa nghe đã hiểu, Vương Tiểu Thảo mặc dù chịu nhục, nhưng vẫn còn ôm hy vọng đối với Lương công tử kia, nhưng mẹ Loan Loan thì không muốn con gái gả qua đó phải chịu khổ sở, mà trong lòng lại luyến tiếc cuộc hôn nhân với nhà phú quý, nên nhất thời có phần do dự. Nhưng bất kể là mẹ nàng có cự tuyệt Lương phủ hay không, chỉ cần không đồng ý hôn sự này thì đã là đắc tội Lương phủ rồi. Lúc trước đã bàn chuyện đâu vào đấy, bây giờ đột nhiên lại lật lọng, gia đình nhà cao cửa rộng như Lương phủ mà có thể vừa ý Vương Tiểu Thảo đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. E là hành động của mẹ nàng ở trong mắt người Lương phủ thì bà chỉ đang muốn ra vẻ thanh cao, muốn nâng giá trị con người lên. Nhưng gia đình nghèo như các nàng thì có giá trị con người gì có thể nâng lên đây? Sợ là không chỉ có Lương phủ, mà họ cũng đã đắc tội lớn với cả Lương công tử rồi!
Suy nghĩ một chút, Loan Loan liền nói nói cho mẹ nàng nghe từng cái lợi hay hại của vấn đề này, cuối cùng nói: “. . . . . . Bây giờ nhà chúng ta chắc chắn đã đắc tội Lương phủ, nhưng nếu gả Tiểu Thảo đi, thì sợ rằng Lương công tử cũng sẽ không còn đối xử với muội ấy như xưa nữa, ngày lành sẽ chẳng quá hai ngày, mặc dù thế nhân đều nghĩ gả vào nhà cao cửa rộng thì bọn họ chỉ còn cách cuộc sống đeo vàng bạc đầy người không xa, nhưng cẩn thận mà suy nghĩ, nếu không được phu quân yêu thương, không có chủ mẫu che chở, có thể có được ba bữa cơm no đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến có vàng bạc châu báu.”
Vẻ mặt mẹ Loan Loan lại càng thêm hoảng loạn, không nghĩ tới chuyện này lại trở nên phức tạp như vậy, bà lúng ta lúng túng nói: “Vậy, vậy chúng ta giờ không gả Tiểu Thảo có được không?”
Giờ mới nói không muốn? Muộn rồi!
“Không được! Những loại người giống như Lương công tử có thể chấp nhận được việc bị người khác cự tuyệt sao? Cho dù có cướp thì e là bọn họ cũng phải cướp Tiểu Thảo đi. Chỉ sợ gay go nhất là chẳng những Tiểu Thảo không thể không gả, mà cả nhà cũng bị liên lụy!”
Thân thể mẹ Loan Loan trong nháy mắt vô lực, mềm oặt từ trên ghế ngã xuống.
Loan Loan thở dài một tiếng, đỡ mẹ nàng dậy. Mẹ nàng bắt lấy tay nàng, giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, kêu khóc: “Nhị muội ơi, con nhất định phải cứu muội muội con, cứu cả nhà chúng ta!”