Tú Sắc Nông Gia

Chương 147

“Các vị, mời dùng thong thả!” Chủ quán tươi cười đặt ba bát mì hoành thánh lên bàn. Vương Nguyên Sinh không chút khách khí, lập tức bưng một bát tới trước mặt mình, sau đó xì xụp ăn.

Lai Sinh liếc nhìn vào bát hắn vài cái, đẩy cái bát không của mình lên, lớn tiếng nói: “Đệ cũng muốn.”

Loan Loan đành phải cười nói với chủ quán: “Cho thêm một bát nữa đi.”

“Phải nhiều hơn của hắn.” Lai Sinh trợn mắt chỉ vào bát của Vương Nguyên Sinh, rất giống một đứa trẻ con tranh ăn.

Vương Nguyên Sinh ngẩng đầu lườm hắn, bĩu môi nói: “Đúng là đồ thùng cơm!”

Vừa mới nói xong đã nghe hắn á một tiếng, nhe răng nhếch miệng xoa chân của mình, sau đó lại nhìn thấy mẹ hắn dung dữ lườm hắn, thế là Vương Nguyên Sinh đành phải cúi thấp đầu, cho dù Lai Sinh có trừng hắn như thế nào, thì hắn cũng không lên tiếng nữa.

Loan Loan và Bách Thủ ngồi một bên đều không nói gì.

Sau đó, trong lúc nói chuyện, Loan Loan biết được kể từ lần trước khi bà mối tới nhà, Vương Tiểu Thảo giả bộ bệnh, rồi từ đó trở đi cũng không còn ai tìm tới nữa. Ngày hôm đó Vương Tiểu Thảo gần như bị dọa đến vỡ mật, chỉ ru rú trong nhà, hôm nay là lần đầu tiên theo mọi người ra ngoài.

Ăn uống xong, Bách Thủ và Loan Loan quyết định trở về, còn mẹ Loan Loan thì đã mua đủ đồ cần mua, thế là mấy người lại cùng nhau từ từ đi ra khỏi chợ. Đến cuối giờ Tỵ(*), người trên chợ đã thưa đi rất nhiều. Khi đi đến cổng chợ, mấy người Loan Loan đứng ở ven đường chờ, Bách Thủ cùng người trông xe đi dắt xe trâu ra.

(*) giờ tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng

Đúng lúc này, phía trước có mấy người bước tới, vừa trông thấy mặt họ, thì mặt Vương Tiểu Thảo đã tái đi, mà thần sắc mẹ Loan Loan cũng trở nên bất an.

Năm nam tử, hai người phía trước mặc trường bào cẩm y, đội mũ mão, chất liệu quần áo vừa nhìn đã biết là chất liệu vải thượng đẳng, hoa văn phía trên được thêu vô cùng đặc biệt. Hai người diện mạo ngũ quan tuấn tú, một người mặc trường bào màu tím, cách thật xa hắn đã cười híp mắt nhìn về phía này.

Một nam tử khác thì mặc trường bào màu trắng, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ nho nhã bất phàm, có dáng vẻ của một công tử nhà thế gia, trang phục trên người lại càng thêm hoa lệ, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

Ba người phía sau ăn mặc như gã sai vặt. Chỉ cần nhìn phản ứng của Vương Tiểu Thảo và mẹ Loan Loan, thì Loan Loan đã đoán được vài phần.

Chỉ thấy công tử mặc trường bào màu tím kia dẫn đầu đám người đi tới, cười híp mắt đánh giá Vương Tiểu Thảo từ trên xuống một phen, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng không còn bộ dáng bệnh tật như những gì hạ nhân bẩm báo, dường như đã khỏe lại nhiều, bèn nói: “Nghe nói lần trước nàng ốm rất nặng, ta còn tin là thật, nhưng mà, hôm nay…nhìn nàng quả thật không có gì đáng ngại nha!”

Mặt Vương Tiểu Thảo trắng như tờ giấy, nắm chặt lấy góc áo mẹ nàng, đầu cúi thấp, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Mẹ Loan Loan đứng chắn trước mặt Vương Tiểu Thảo, vẻ mặt bà đầy cảnh giác, thấy trên mặt nam tử áo tím mang nụ cười bất thiện, bèn lôi kéo Vương Tiểu Thảo định rời đi từ bên cạnh.

Ai ngờ Lương công tử đã bước nhanh đến phía trước, vươn tay tóm lấy cổ tay Vương Tiểu Thảo, cười nhìn nàng, giọng nói lại hơi lạnh đi: “Sao thế? Đi dạo tới tận trưa cũng không mệt, bây giờ vừa nhìn thấy bổn công tử thì mệt à?” Sau đó cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Nàng đã khỏi bệnh rồi. Hôm nay lại đúng lúc, chọn ngày không bằng làm ngay, ta cũng khỏi cần phải phái người tới đón nàng nữa, nàng lập tức theo ta về phủ đi.

Mấy người bên cạnh đều biến sắc.

Lương công tử này đúng là trong mắt không có vương pháp mà. Giữa ban ngày ban mặt, ở ngay trên đường cái cưỡng ép một hoàng hoa khuê nữ theo mình về phủ. Trước tiên không nói đến chuyện đã trôi qua lâu như thế cũng nên rõ ràng rồi, mà cho dù có nạp thiếp cũng phải có cấp bậc lễ nghĩa chứ? Cách làm này của hắn thuần túy là đang hèn hạ người khác.

Vương Tiểu Thảo mặt trắng bệch không còn giọt máu, một vẻ mặt không dám tin. Một chút hy vọng xa vời nhỏ bé sau cùng trong lòng cũng bị đánh tan.

Ngày trước mình đúng là mắt chó bị mù mà!

Mẹ Loan Loan trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lương công tử, bảo vệ Vương Tiểu Thảo ở phía sau một cách chặt chẽ, bà trợn mắt rồi la lên the thé: “Tiểu Thảo nhà chúng ta là hoàng hoa khuê nữ. Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi muốn cường đoạt dân nữ sao?”

Lương công tử lạnh lùng liếc mắt nhìn cánh tay bị hất ra của mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đợi sau khi cùng ta trở về thì nàng sẽ không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa!” Hoàn toàn là bộ dạng của một tên lưu manh.

Loan Loan cũng không ngờ Lương công tử này lại là loại người như vậy, nhưng nếu hắn muốn miễn cưỡng bắt ép mang Vương Tiểu Thảo về, với thế lực của Lương Phủ, thì cho dù các nàng có bẩm báo phủ nha cũng chưa chắc đòi được công đạo.

Mấy người ở trên đường cái bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, đã thu hút sự chú ý của người qua đường, Lương công tử dường như không để tâm đến việc bị người ta vây lại xem, còn lệnh cho gã sai vặt của mình đem Vương Tiểu Thảo đi.

Vương Tiểu Thảo không biết là bị hù dọa, hay là tâm đã chết, mà người cứ ngây ra như phỗng đứng nguyên một chỗ, may mà còn có mẹ nàng che chở. Trong lúc giằng co, do sức của gã sai vặt quá lớn, mẹ nàng suýt chút nữa thì ngã, Vương Nguyên Sinh vốn vẫn đứng một bên nhìn lúc này xông lên muốn bảo vệ mẹ hắn.

Lần trước khi bà mối đến thì Vương Nguyên Sinh không có ở nhà, nhưng hắn đã từng nghe cha mẹ nói qua, hắn biết Lương công tử không dễ chọc, nên vẫn chỉ đứng bên cạnh nhìn, cho đến khi thấy mẹ mình bị ức hiếp thì mới xông lên.

Rốt cuộc vẫn là tiểu tử nhát gan sợ phiền phức!

Ngày càng nhiều người dừng bước lại đứng xem, đám đông không ngừng chỉ trỏ, vẻ mặt Vương Tiểu Thảo đầy sự nhục nhã, chỉ hận ở đây không có cái lỗ nẻ nào, nàng hận không thể tìm một cái chuồng chó mà chui vào.

Mà vị bạch y công tử đi cùng Lương công tử kia, từ đầu đến cuối chỉ đứng phía sau thản nhiên nhìn mấy người, mày hơi nhíu lại, không giúp đỡ, nhưng cũng không ngăn cản.

Mắt thấy chuyện càng lúc càng lớn, Loan Loan lập tức hét lớn một tiếng: “Dừng tay.” Trong tiếng quát lành lạnh mang theo một loại lãnh ý và nghiêm nghị khó nói thành lời.

Lương công tử mang vẻ mặt vô lại cười xoay đầu lại, thấy là một phụ nữ mang thai thì không khỏi nhướng mày.

Loan Loan đi tới bên cạnh ba người Vương Tiểu Thảo, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã sai vặt kia, sau đó lại nhìn về phía Lương công tử, lạnh giọng nói: “Lương công tử làm thế này là sao? Khi nam bá nữ(*), hay là ỷ thế khinh người? Những tưởng Lương công tử dù gì cũng là người có uy tín danh dự, ấy thế mà lại giữa ban ngày ban mặt, ở trên đường cái làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy?”

(*) Khi nam bá nữ: đánh người, chiếm đoạt phụ nữ.

Đám đông xung quanh nghe vậy thì hiểu ra ba phần, hóa ra là kẻ cậy nhà có tiền đi cường đoạt dân nữ! Nhiều người không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lương công tử lại nhiều thêm chút khinh bỉ.

Lương công tử lập tức lạnh mặt, nhìn từ đầu đến chân Loan Loan vài lần, nghe giọng nói thì cũng có vài phần khí phách, có điều trên người lại mặc quần áo vải thô, khỏi cần nghĩ cũng biết là phụ nhân ở nông thôn.

Hắn lại nhìn ngũ quan của Loan Loan, tuy kém hơn Vương Tiểu Thảo một chút, nhưng làn da trắng nõn nà không chút phấn son, trong trắng hồng hào, xinh đẹp mê hoặc lòng người như hoa đào tháng ba, đến cả làn da của mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều trong phủ hắn cũng không hơn gì nàng. Toàn thân toát ra một loại khí chất khó nói thành lời, nhìn cả người lại có cảm giác xinh đẹp hơn Vương Tiểu Thảo.

Tóc được chải gọn gàng, vấn một búi tóc kiểu dáng kỳ lạ, có chút mới mẻ, nhưng lúc thấy rõ cái bụng nhô lên của Loan Loan thì trong lòng hắn không khỏi buông một tiếng thở dài đáng tiếc.

Loan Loan thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, trong lòng không khỏi hơi buồn nôn ghê tởm, ánh mắt cũng lạnh đi.

Lương công tử cao ngạo sửa sang áo bào của mình, khinh miệt quét mắt nhìn vẻ mặt như chết của Vương Tiểu Thảo, ngẩng cằm nhìn Loan Loan nói: “Ngươi là người phương nào?” Ngón tay chỉ về phía Vương Tiểu Thảo: “Nói cho ngươi biết, nàng là tiểu thiếp của ta, mấy ngày trước do bị bệnh nên vẫn tĩnh dưỡng ở nhà, hiện người đã khỏe lại, đương nhiên phải theo ta về, có thể bước vào cửa lớn Lương phủ ta, coi như nàng rất may mắn rồi.”

Khóe miệng Loan Loan nhếch lên, cười khẩy nói: “Muội muội của ta gả cho người ta? Ta đây làm tỷ tỷ sao lại không biết chút nào thế? Nàng đã đính hôn với người ta rồi sao? Nghi thức đâu, sính lễ đâu? Ai có thể làm chứng? Lương công tử, mặc dù Lương phủ thế lực lớn, nhưng xin ngài chớ có ức hiếp đám dân chúng thấp cổ bé họng như chúng ta, giữa ban ngày ban mặt mà cường đoạt dân nữ. Chỗ này của bọn ta nhỏ, nhưng vẫn còn có vương pháp đấy.”

Trong đám người vây xem có không ít người nhận ra Lương công tử, lại nghe Loan Loan nói một hồi, trong lòng mọi người đại khái đã hiểu được. Nông dân có ai không muốn phú quý thịnh vượng, nếu mấy người Loan Loan đã nói chắc chắn như thế, vậy khẳng định là Lương công tử này nhìn trúng người ta, nhưng người ta lại không muốn, hắn ỷ vào mình có tiền, có quan hệ bèn muốn cướp người. Nhất thời vang lên nhiều lời bàn tán.

Lương công tử buồn bực bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn vốn thấy Loan Loan có mấy phần phong thái không giống với loại nông phụ bình thường, nên có mấy phần hảo cảm, vì thế mới giải thích nhiều như vậy, nhưng không ngờ nàng lại là tỷ tỷ của Vương Tiểu Thảo, cách nói chuyện cũng rất khó đối phó, lập tức không kiên nhẫn nói: “Làm thế nào là do ta định đoạt.”

Dứt lời đưa tay muốn đẩy Loan Loan ra, nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh. Khi tay hắn vừa chạm đến Loan Loan, thì chỉ nghe Lương công tử hét lên, sau đó nhe răng nhếch miệng nhìn bàn tay lớn đang bẻ cổ tay mình, miệng cũng không nghỉ, hắn mắng to: “Tên hỗn trướng nào thế?.”

Tình huống biến hóa bất ngờ này khiến cho mọi người xung quanh đều ngơ ngẩn.

Chỉ có tên sai vặt của Lương công tử có phản ứng. Hắn thấy chủ tử nhà mình người ta khống chế thì vội vàng xông vào, nhưng còn chưa tới gần đã bị đạp một đạp lăn ra ngoài, kèm theo đó là một tiếng quát lớn vang vọng khắp đường phố: “Nếu ngươi dám bước đến nữa, ta đánh gãy cái chân chó của ngươi đấy.”

Tên sai vặt kia lập tức bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhích.

Loan Loan thì thở phào nhẹ nhõm, nhẹ tay vỗ nhẹ nhẹ lên bụng, giống như đang an ủi mình, lại như đang an ủi đứa con trong bụng.

Bách Thủ quay đầu nhìn Loan Loan không có chuyện gì, lại quay đầu đen mặt trừng Lương công tử, âm trầm nói: “Ngươi mà dám tổn thương vợ ta, để xem ta xử ngươi như thế nào.”

Lương công tử lúc nào phải chịu loại vũ nhục như thế này? Nên đáy lòng hắn cảm thấy rất tức giận, nhưng bản thân lại không có một chút sức phản kháng nào, mà trong lòng xác thực cũng hơi sợ hãi, bèn đè nén tức giận nói: “Ngươi có biết ta là ai không hả?”

“Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi dám làm tổn thương vợ ta, ta sẽ cho ngươi biết tay.”

Bách Thủ từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trên núi, tay chân linh hoạt, lại lao động chân tay nhiều năm, sức rất mạnh. Hơn nữa trước kia hắn thường tranh thủ lúc rảnh rỗi rèn luyện, nên cũng chút bản lĩnh, tuy là không thể bằng võ sư, nhưng đối phó với loại công tử chơi bời lêu lổng này thì vẫn dư sức.

Quả thật hắn không nghĩ nhiều như vậy, cho dù Lương phủ có khó dây vào hơn nữa, hắn cũng không cho phép có người ức hiếp Loan Loan như vậy.

Mà bạch y nam tử đi cùng Lương công tử vẫn lẳng lặng đứng một bên, đợi đến lúc Bách Thủ xuất hiện, thì hắn khẽ nhíu mày, mà hai tùy tùng phía sau thấy công tử nhà mình không ra hiệu sai sử gì nên cũng thôi ý nghĩ muốn tiến lên giúp đỡ.

Sau khi Lương công tử biết thân phận của Bách Thủ thì rất giận dữ. Bách Thủ đứng ở phía sau khống chế hắn, nên Lương công tử cũng không nhìn thấy rõ Bách Thủ. Hắn vốn còn tưởng là người có thân phận nào thấy chuyện bất bình thì xen vào bênh vực kẻ yếu, giờ xem ra chẳng qua chỉ là một gã nông dân, vì thế trong lòng hắn giờ đâu còn sợ Bách Thủ nữa.

Lương công tử bắt đầu gào lên: “Tên mãng phu này, mau buông ta ra, nếu không thì đừng trách ta.”

Ánh mắt Bách Thủ híp lại mang theo vẻ nguy hiểm, tay dùng lực vặn một cái, Lương công tử chỉ cảm thấy xương cốt như bị vỡ vụn, đau đớn kêu gào như lợn bị chọc tiết, nhưng vẫn cứng miệng, la hét cầu cứu vị bạch y công tử kia: “Nhị biểu ca, bắt tên mãng phu này giúp đệ, huynh mau gọi nha dịch đi!”

Không đợi bạch y công tử phản ứng, tên sai vặt của Lương công tử đã chạy ra ngoài trước tiên.

Loan Loan thầm kêu không tốt, nàng nhích tới gần Bách Thủ lén kéo kéo áo hắn.

Bách Thủ đương nhiên cũng biết chuyện này nếu ầm ĩ quá cũng sẽ bất lợi cho bọn họ, vì thế không thể làm quá, hắn hừ lạnh một tiếng thả Lương công tử ra.

Lương công tử phẫn nộ trợn mắt nhìn Bách Thủ, hôm nay hắn lại ở giữa đường cái, trước nhiều người như vậy bị mất mặt, trong lòng chỉ hận không thể làm thịt Bách Thủ, hắn đi tới bên cạnh bạch y công tử, nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng: “Nhị biểu ca. . . . . .”

Bạch y công tử vừa ưu nhã nhấc tay, Lương công tử bèn ngậm miệng. Bạch y công tử đang định mở miệng thì có một người xông vào từ phía đám đông, hắn thở hồng hộc cầm một bọc đồ đưa tới trước mặt bạch y công tử: “Nhị thiếu gia, ngài bỏ quên bao đồ.”

Bình Luận (0)
Comment