Edit: Sarah Khanh
Beta: Tuyết Y
Loan Loan mở to mắt nhìn Tạ Dật, làm sao cũng không thể tin được còn có ông chủ hào phóng đến thế, không cần nhân viên mở miệng đã chủ động tăng tiền lương.
Sau đó Loan Loan lập tức rõ ràng. Tiền công nhận thầu hợp đồng này quả thật tăng lên, từ hai lượng bạc một con lợn lúc đầu tăng lên thành ba lượng bạc một con lợn, tiền công mấy công nhân làm thuê đương nhiên do Loan Loan phát. Loan Loan có thể kê ra những gia vị cần thiết để quán rượu Phúc Sinh đi mua, không cần nàng phải tốn đồng bạc nào, nhưng khế ước này ký lại năm năm.
Tạ Dật biết rằng thịt khô sẽ luôn được mọi người ưa thích, vì đề phòng Loan Loan bị người khác kéo đi, cho nên hắn mới muốn ký lại khế ước năm năm, hắn cũng sợ Loan Loan không đồng ý, nên đã nâng tiền công lên thành ba lượng.
“Quán rượu Phúc Sinh” dễ nói chuyện, Tạ Dật – thiếu đông gia này cũng có vẻ tốt tính, nhưng mặc kệ tính tình của hắn có tốt thật hay không, thì ít nhất lúc hợp tác cùng nhau hắn vẫn rất khách khí với mình, cho nên Loan Loan căn bản chưa từng nghĩ sẽ muốn hợp tác với quán rượu khác. Ký lại khế ước năm năm cũng không có vấn đề gì, nàng từ hiện đại đến đã xem qua đủ loại hợp đồng, đương nhiên cũng liệt kê tỉ mỉ chi tiết bên trong, như thế mình cũng không chịu thiệt.
Bách Thủ cũng cảm thấy như vậy rất tốt, không chỉ nguồn thu của bọn họ được đảm bảo trong năm năm tới, hơn nữa tạm thời không cần lo lắng sau hai năm nữa quán rượu Phúc Sinh có muốn tiếp tục khế ước hay không, bởi vì khế ước ban đầu chỉ có thời hạn ba năm.
Thương lượng tỉ mỉ các điều khoản của khế ước xong, Tạ Dật cáo từ rời đi, hắn nói trở về sẽ cho người lập lại khế ước rồi sau đó lại đưa tới đây để Loan Loan ký.
Chờ sau khi Tạ Dật đi, có người lập tức đi vào tìm hiểu tin tức. Đây là chuyện tốt, tất nhiên Loan Loan cũng thông báo cho họ biết chi tiết, có điều nàng vẫn giấu kín tiền công nàng nhận thầu. Mọi người nghe thấy khế ước Loan Loan ký với quán rượu Phúc Sinh vốn từ ba năm đổi thành năm năm, thì lập tức không ngừng hâm mộ. Hảo cảm của mọi người đối với nàng lại lên cao một tầng, rối rít chúc mừng tâng bốc.
Bản thân Loan Loan cũng rất vui mừng. Tiền công chủ động nâng lên, cho dù sau này giá đồ trên thị trường có đắt hơn cũng không cần lo lắng. Gia vị dùng để làm thịt khô phần lớn đều do Quán rượu Phúc Sinh mua, nàng chỉ cần tốn chút sức làm tương ngọt là đủ, lúc lên thôn trang làm thịt khô cũng không cần chính bản thân nàng động tay, công việc này quả thật rất tốt. Hơn nữa mỗi lần giết mười mấy con lợn, những thứ như xương, gan giữ lại cũng có thể ăn. Bách Thủ và Lai Sinh đều thích ăn, như thế lại giảm bớt được một số bạc.
Buổi tối, Loan Loan lại luộc một bộ gan lợn phơi khô, rửa nấu xong cắt miếng, ăn vào vừa khô vừa thơm, lại rắc chút ớt trên mặt, mỹ thực hiện đại lại tràn ngập trong miệng.
Ở quê nàng thời hiện đại vẫn hay làm món này, lễ mừng năm mới khi tới thăm người thân, mỗi nhà đều chuẩn bị loại đồ khô như thế này. Sau này dần dần lớn lên, cuộc sống bắt đầu tốt hơn, mọi người cũng không còn thường ăn món này nữa. Nàng vốn không thích ăn gan lợn phơi khô lắm, nhưng mà sau khi đến đây, vì không có để ăn, nên ngược lại cảm thấy khá ngon.
Kể từ sau khi Loan Loan mang thai, đã lâu rồi bọn họ không bán bánh, Bách Thủ cũng ít lên núi săn thú hơn. Thỉnh thoảng săn được thú rừng cũng để cho nàng ăn, mặc dù tiền công nhận thầu làm thịt khô với Tạ gia tăng lên, nhưng một năm cũng chỉ có hai lần, thời gian còn lại các nàng cũng không có nguồn thu nhập gì, sau này Loan Loan liền suy nghĩ bọn họ có nên buôn bán nhỏ gì khác hay không?
Thương lượng một hồi với Bách Thủ, hai người đều không nghĩ ra được ý kiến hay nên chỉ đành thôi, dù sao trước khi sinh con thì nàng cũng không làm việc gì được, để sau này quyết định cũng không muộn.
Thời tiết tốt lên, Loan Loan rảnh là lại chạy loanh quanh, nàng thường đến nhà Mai Tử thăm mấy đứa bé, thuận tiện học một chút kinh nghiệm trông con. Mai Tử cũng không hiểu gì, tất cả đều là mẹ Bảo Sơn dạy. Bà dựa vào kinh nghiệm của mình, đứa trẻ có gì không thoải mái là mẹ Bảo Sơn cũng có thể dự đoán và tìm được cách giải quyết.
Có đôi khi nàng lại có chút cảm khái, có một người mẹ chồng rốt cuộc cũng có chỗ tốt.
Nàng nhớ kỹ những gì học được trong lòng, lúc đi loanh quanh trong thôn thỉnh thoảng còn có thể nghe vài người lớn tuổi đề nghị. Bụng lớn rồi nên nàng cũng rất dễ mệt mỏi, vì thế mỗi đến một chỗ nào đó thì trước tiên nàng sẽ tìm chỗ ngồi trước. Sau đó, mấy người có kinh nghiệm khuyên nàng rằng: “Ngươi đừng ngồi nhiều, nên đi nhiều một chút, đến lúc đó sẽ dễ sinh hơn.” Nhiều người khuyên khiến nàng không khỏi bắt đầu có chút bận tâm, thời đại này kỹ thuật chữa bệnh rất lạc hậu, ngộ nhỡ khó sinh thì làm thế nào bây giờ? Hay là xuất huyết nhiều thì sao?
Tâm tình nàng lập tức buồn bực!
Ngày hôm đó, nàng từ nhà Mai Tử đi ra thì cảm thấy trong lồng ngực vẫn buồn bực, thấy trời còn sớm nên bèn dạo quanh thôn một vòng. Lúc đi đến ngoài nhà Dương Trí Nghĩa, nàng trông thấy bà nội Thạch Đầu đang quét dọn sân, bà nội Thạch Đầu nhìn thấy Loan Loan thì nhiệt tình gọi nàng vào ngồi chơi.
Thật ra thì nàng chỉ muốn hít thở ít không khí trong lành, bài xuất khí bẩn trong lòng ra ngoài, căn bản không có tâm tư tán gẫu với người khác, nhưng đảo mắt thoáng qua mấy khúc gỗ trong sân thì lập tức thay đổi ý định rồi đi vào sân nhỏ.
Từ sau khi sân hai nhà Dương Trí Nghĩa và Dương Khai Thạch gộp vào thành một thì cả sân thoạt nhìn hết sức rộng rãi.
Trong nhà chỉ có một mình bà nội Thạch Đầu, Dương Trí Nghĩa và Dương Khai Thạch có lẽ đang ở ngoài ruộng, mẹ Thạch Đầu thì chắc cũng đang làm việc, còn Thạch Đầu có thể đã đi chơi đâu đó. Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, bà nội Thạch Đầu vừa quét dọn sân xong, đang định quét dọn đống đầu gỗ mục sau góc tường ở cửa, gỗ tốt có thể để lại sau này dùng, còn hỏng thì làm củi đốt.
Bà bê cái ghế ra ngoài cho Loan Loan ngồi, cũng cười ha ha nói: “Cháu chắc là vừa từ nhà Mai Tử ra? Dạo một vòng rồi ngồi một lát hãy về.”
Loan Loan cười cám ơn, hỏi bà: “Chị dâu Linh Tử có nhà không ạ?”
“Con bé đi làm việc rồi.” Bà nội Thạch Đầu cười nói: “Lúc này trong nhà có việc nên cháu cũng ít đến nhà chúng ta chơi nha.”
“Mọi người đều bận rộn, một mình cháu rảnh rỗi nên không tiện tới quấy rầy!” Loan Loan nói, lại đảo mắt nhìn sân, mấy cây đại thụ trong sân không biết là đã bị chặt từ lúc nào, tất cả đều biến thành mấy khúc gỗ, không còn chừa lại gốc nào, nàng bèn hiếu kỳ hỏi: “Đại nương, mọi người chặt hết mấy cái cây ở trong này rồi à?”
“Đúng vậy, chặt hết rồi, sân nhiều cây quá, đến mùa thu lá cây rụng đầy cả sân, quét rất mệt. Vả lại cũng có vài cây bị chết khô.” Bà nội Thạch Đầu có chút bất đắc dĩ nói.
Loan Loan rất ngạc nhiên, thời tiết khốc liệt cũng không thể ảnh hưởng đến mấy cây đại thụ tồn tại mấy thập niên như vậy. Nếu nói bị sâu bệnh thì nàng lại càng thấy khó hiểu, là loại sâu như thế nào mà lại có thể phá chết mấy cái cây lớn như vậy?
Lúc nàng đến gần nhìn thì thấy tổng cộng có sáu cây đại thụ, ít nhất đã có bốn cây khô héo, thế mà lại thực sự bị chết khô! Hai cây khác cũng có biểu hiện bị khô héo, có điều nhìn thì có vẻ chưa chết hẳn, cũng không biết có thể sống hay không. Điều này không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc!
“A, quả nhiên mấy cái cây này chết thật? Mấy cây đại thụ lớn như vậy có thể bán được khá nhiều tiền đấy, thật đáng tiếc!”
“Đúng vậy a, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.” Bà nội Thạch Đầu có chút tiếc nuối, đau lòng nói.
“Đại nương, cây này chắc cũng đã sống được mấy chục năm rồi, hẳn là thôn trưởng trồng khi còn bé đúng không ạ? Nhìn như vậy không hiểu được tại sao lại chết a?” Loan Loan hiếu kỳ nói.
“Đúng vậy! Có mấy cây là do ông ấy tự tay trồng khi còn bé đấy!” Bà nội Thạch Đầu vừa nói vừa làm việc, nhưng trong giọng nói cũng không có sự tiếc nuối và đau lòng như bà đã thể hiện, ngược lại có mấy phần may mắn.
Trong đầu Loan Loan đã xoay chuyển vài vòng, nếu như không phải đêm đó nhìn thấy người nhà họ Dương buộc chỉ đỏ trong sân, đốt giấy tiền vàng bạc, thì chắc nàng đã thực sự cho rằng mấy cái cây này bị chết khô, nhưng hiện tại nàng lại hơi khó xác định.
Quả thực từ sau chuyện này, Dương Trí Nghĩa dần dần khỏe hơn, bây giờ cái cây này lại chết như vậy, chẳng lẽ đây là kết quả của chuyện lễ “Cầu thọ” đêm đó Dương Khai Thạch làm?
Trên đời không hề thiếu những chuyện lạ, cũng khiến con người nghiên cứu không ra!
Những gì mình từng trải cũng chính là chuyện lạ không thể nào giải thích, có lẽ biện pháp của Dương Khai Thạch thực sự có hiệu quả. Có thể nhìn thấy một nhà Thạch Đầu vui vẻ, có thể tiếp tục thấy Dương Trí Nghĩa đi tới đi lui ở trong thôn, thỉnh thoảng chỉ điểm mọi người các vấn đề về trồng trọt, thỉnh thoảng lại tận tình khuyên nhủ người nào đó, những lúc đó trong lòng nàng cũng cảm thấy vui sướng và may mắn.
Không cần biết dùng biện pháp gì, chỉ cần người mình quan tâm bình an là tốt rồi!
Bản thân mình tới nơi này, người nàng quan tâm nhất chính là Bách Thủ, Bách Thủ yêu thương nàng còn nhiều hơn cả cha mẹ nàng ở kiếp trước. Việc khó khăn nhất của cả đời nữ nhân chính là gặp được người thương yêu mình, đối tốt với mình, hơn nữa mình cũng thích hắn. Hai người có thể xây dựng một mái nhà và sinh con dưỡng cái, đó coi như là chuyện hoàn mỹ nhất của cả đời người rồi!
Đã như vậy, nàng còn sợ cái gì chứ? Thời đại này ai cũng sinh con như vậy, nàng là người hiện đại, là người đã từng chết một lần thì còn sợ gì?
Nghĩ đến đây, buồn bực trong lòng Loan Loan lập tức tan thành mây khói!
Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, mấy ngày liền ăn thịt rừng Bách Thủ săn được khiến Loan Loan phát ngán, vì thế thú rừng buổi sáng Bách Thủ săn được đành để đến chiều mang ra chợ đổi bạc. Lai Sinh mấy hôm không được đi chợ nên cứ la hét đòi đi, hôm nay lại không phải cắt rau cho lợn nên Loan Loan cũng đồng ý.
Sau khi trở về Bách Thủ nói họ lại gặp ông lão kia ở chợ.
Ông lão kia họ Âu Dương, gọi là Âu Dương Chất, nhà ở huyện thành, có người thân trên trấn cho nên cũng xem như đến chơi. Lần này Âu Dương Chất biểu hiện càng nhiệt tình đến khó hiểu, không chỉ mua đủ thứ đồ cho Lai Sinh, lại còn nói đến chuyện ông rời đi hồi năm ngoái với Bách Thủ.
“….Bời vì năm trước trong nhà có chuyện nên đến lúc này mới có thời gian rảnh ra đây, vốn định nói một tiếng với các cháu nhưng gấp quá, mà mấy ngày đến chợ chờ cũng không thấy các cháu…..”
Ba người tìm một quán nhỏ ngồi xuống, Âu Dương Chất và Bách Thủ đều không muốn ăn gì, chỉ có Lai Sinh là muốn ăn. Sau đó Âu Dương Chất nói đến chuyện trong nhà với Bách Thủ.
“…..Đứa cháu trai của ta cũng đáng yêu như Lai Sinh, thằng bé rất trắng trẻo, đáng tiếc còn nhỏ như vậy mà đã đi…. Có đôi khi nhìn thấy nhà người ta rất vui vẻ, con cháu đầy nhà, họ có thể quấn quýt với cháu trai mà mình yêu thương thì trong lòng ta lại hụt hẫng …..Cũng là ta có duyên với Lai Sinh, vừa trông thấy thằng bé khiến ta nhớ đến đứa cháu trai của ta, nếu như năm đó nó không mất vì bệnh, có lẽ hiện tại nó cũng lớn bằng Lai Sinh rồi….”
Sau đó còn nói đến Lai Sinh.
“…… Khó có thể gặp được người tốt như các cháu, cho thằng bé cái ăn cái mặc, tuy thỉnh thoảng Lai Sinh giống như một đứa trẻ, nhưng ta thấy có đôi khi thằng bé còn hiểu chuyện hơn cả người lớn…. Ta thật sự muốn làm quen với thằng bé, các cháu yên tâm, ta nhất định đối xử với nó giống như cháu trai mình, nếu như các cháu không ngại thì ta muốn dẫn nó về nhà ta chơi mấy hôm, còn nếu các cháu không yên tâm cũng có thể đi theo xem một chút, nhà ta có thêm hai người cũng không sao ……”
Yêu cầu cuối cùng này vô cùng đột ngột và kỳ lạ.
Trước đây, vào lúc ông nội Lai Sinh mất đã phó thác Lai Sinh cho thôn trưởng, người trong thôn cũng rất tốt với hắn. Bắt đầu từ cái ngày Lai Sinh bước vào nhà bọn họ, bọn họ đã xem Lai Sinh như người một nhà, nên nếu một ngày nào đó Lai Sinh không ở nhà, hắn và Loan Loan đều cảm thấy không quen.
Bách Thủ uyển chuyển cảm tạ Âu Dương Chất đã yêu thích Lai Sinh, cũng từ khéo léo từ chối đề nghị của ông ấy.
Âu Dương Chất dường như đã dự đoán được từ trước, nên chỉ cười nói yêu cầu của mình hơi đường đột.
Hai người đều cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, nhưng bất kể chuyện này thật hay giả, cho dù lời Âu Dương Chất hoàn toàn là thật, thì Loan Loan và Bách Thủ cũng không thể tùy tiện để Lai Sinh đi như vậy.