Tú Sắc Nông Gia

Chương 165

Edit: Quỳnh Trúc Beta: Tuyết Y Buổi nói chuyện với Lý Nhị khiến Loan Loan oán giận không dứt, nhưng nghĩ lại thì cho dù Âu Dương gia cố ý bảo bọn họ khuyên giải Lai Sinh, cũng phải là Đại lão gia phái người đi chứ sao lại là người khác, Lai Sinh tại sao không ăn cơm, rõ ràng là Âu Dương gia đòi hỏi quy củ quá nhiều.

Huống chi, ngày đó Lai Sinh bị Âu Dương gia kiên quyết mang đi, cả đồ đạc cũng không cần, có thể thấy được đối phương cũng không muốn Lai Sinh còn liên quan gì đến bọn họ. Lời nói của Triệu Nhị bỗng khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.

Loan Loan nhìn hắn một cái, nói: “Để Lai Sinh về, không biết là ý của Âu Dương Đại lão gia hay là. . . . . . ?”

“Đây tất nhiên có ý của Lão thái gia, Đại lão gia nóng lòng thương con, mong con hơn người, Lão thái gia sợ Đại Lão gia không nghe theo, nên quyết định để cho thiếu gia về ở tạm trước.”

“Nếu Lão thái gia đã quyết định, các ngươi có thể đưa đệ ấy về thẳng nhà là được, vì sao còn muốn chúng ta trực tiếp đến thăm?” Loan Loan đã khôi phục bình tĩnh.

“Nguyên nhân này không nói ra chắc hẳn hai vị cũng hiểu, các ngươi cùng Lai Sinh thiếu gia sống chung đã lâu, đương nhiên hiểu rõ cậu ấy, đến lúc đó chỉ cần nói đầu óc cậu ấy không linh hoạt, là người ngốc, cần phải có người kiên nhẫn khuyên bảo là đủ. Vì suy nghĩ cho tương lai, chắc hẳn Đại lão gia cũng không thể nói gì hơn.”

Ánh mắt Loan Loan sáng tỏ nhìn Lý Nhị, trong lòng càng lạnh lẽo, người Âu Dương gia thật sự coi bọn họ là đám nông dân vô tri ngốc nghếch hay sao?

Thản nhiên nói: “Tiểu ca nói đùa rồi, chúng ta chẳng qua là nông dân làm ruộng, nào có biết đạo lý lớn lao gì, vả lại, khi ông ngoại Lai Sinh thiếu gia còn sống đã nhờ vả, chỉ cần bản thân cậu ấy đồng ý là có thể về bất cứ lúc nào. Còn cái khác chúng ta chắc là giúp không được rồi.” Nói xong ôm lấy đứa con trong ngực Bách Thủ, cùng Bách Thủ đi về phía cổng chợ để về nhà.

Triệu Nhị ngẩn người.

Vừa rồi Loan Loan còn mang vẻ mặt lo lắng, sao trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng như thế ?

Nhưng mà nhiệm vụ quan trọng hơn, nên hắn lập tức đuổi theo.

“Chẳng lẽ hai vị không lo cho Lai Sinh thiếu gia?”

Loan Loan dừng chân, xoay người lại nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên nói: “Lo lắng à? Âu Dương Đại lão gia là cha cậu ấy, chẳng lẽ còn có thể hại cậu ấy sao.”

Sau đó lại cũng không thèm để ý đến Lý Nhị nữa mà cùng Bách Thủ đi một mạch ra khỏi chợ.

Một phủ đệ lớn như Âu Dương gia làm sao có thể đống ý gửi gắm hi vọng lên người một kẻ ngốc. Cho dù Âu Dương lão gia có chịu, thì Âu Dương lão thái Gia cũng sẽ không chịu, bằng không thì ông ta cũng sẽ không nói ra câu ai có con trai thì mới có thể thừa kế vị trí gia chủ. Lý Nhị này nói gần nói xa chỉ có một ý là bảo bọn họ đến Âu Dương gia vạch trần sự si ngốc của Lai Sinh. Âu Dương Lão Gia muốn Lai Sinh ở bên ngoài nghe lời thì không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần ít xuất hiện trước mặt Âu Dương lão thái Gia là được. Còn việc vấn an bình thường thì hẳn là không có vấn đề gì với Lai Sinh.

Cho dù Âu Dương lão thái gia có điều hoài nghi, Âu Dương lão gia cũng có thể tìm lý do qua loa, dù sao Âu Dương đại lão gia đã dựa theo ý của Lão thái gia mà tìm lại con mình, còn lại chỉ cần chờ lão gia tử này tắt thở là xong. Nếu bọn họ đến đó, thì lại thành ra tố cáo với mọi người Âu Dương gia rằng Lai Sinh là một kẻ ngốc, việc này đối với Lai Sinh chỉ có hại mà không có lợi.

Xem ra lòng dạ của những người khác trong Âu Dương gia cũng rất ác độc.

Nhưng một mặt khác, mặc dù biết rõ những lời Lý Nhị nói Lai Sinh đang phải chịu khổ kia có phần bịa đặt phóng đại, nhưng trong lòng Loan Loan và Bách Thủ vẫn không kìm được mà lo lắng. Âm mưu quỷ kế đều đã dùng đến bọn họ ở đây, thì có thể tưởng tượng được cuộc sống của Lai Sinh trong Âu Dương phủ nhất định không tốt đẹp gì.

Buổi tối ăn cơm xong, hai người đi đến nhà trưởng thôn kể lại cho ông nghe chuyện xảy ra, sau đó thương lượng với Dương Nghĩa Trí: “Thôn trưởng, tuy cháu là nông dân nhưng không thể làm những chuyện che mờ lương tri như vậy! Dù nói thế nào Lai Sinh cũng đã sống ở Dương gia thôn nhiều năm, không thể để cho người ta hại đệ ấy.”

Dương Nghĩa trí nhíu chặt mày, trước đây ông đã đoán được chuyện Lai Sinh rất phiền phức, nhưng không nghĩ lại đến mức như vậy.

“Đúng vậy, Lai Sinh coi như là một phần tử của Dương gia thôn. Chuyện Âu Dương gia chúng ta là không xen vào được, nhưng cũng không thể để cho những người đó dùng quỷ kế trong thôn, sau này chúng ta phải thật chú ý những người lạ mặt trong và ngoài thôn.”

Cha Thạch Đầu và Bách Thủ đều gật đầu.

Bọn họ sẽ không hại Lai Sinh, chỉ sợ đối phương dùng bạc tìm những người khác trong thôn mà thôi.

Bà nội Thạch Đầu ngồi một bên thở dài thật sâu: “Đứa bé đáng thương này, không có ông, thật vất vả cha ruột mới tới nhận, thế mà lại bị lợi dụng.”

Sau đó, Dương Nghĩa Trí gọi mấy người ngay thẳng trung thực và kín miệng lưu ý nhiều hơn xem có người lạ nào tiếp cận thôn hay không.

Không ngờ đúng là đã để họ phát hiện ra sự khác thường. Thỉnh thoảng có người lảng vảng ở gần đó, còn có người lôi kéo người ở Dương gia thôn khi họ đi chợ để nói chuyện. Sau đó thôn trưởng nghiêm nghị thông báo cho tất cả mọi người, gần đây có một số người không rõ thân phận muốn đánh chủ ý lên người Dương gia thôn, mọi người không nên tin bất kỳ điều gì bọn họ nói, bọn họ có thể sẽ dùng lợi để dụ dỗ mọi người, nhưng sau đó người gặp tai họa chính là bản thân chúng ta…

Mọi người không ngốc, đương nhiên cũng nghe ra chút dấu vết từ đó, sau đó không biết là ai nói rằng biết là người của Âu Dương gia, còn nói Lai Sinh ở Âu Dương gia bị ngược đãi, bởi vì mâu thuẫn, đấu tranh trong nội bộ Âu Dương gia mà bọn họ không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Lai Sinh chính là vật hy sinh thứ nhất trong cuộc đấu tranh của bọn họ. Còn có người nói mấy ngày trước đây đã có người tìm đến nhà Loan Loan, cũng không biết đối phương có điều kiện gì mà đe dọa và uy hiếp cả nhà Loan Loan.

Sau đó có người lặng lẽ tìm Loan Loan rồi hỏi nàng: “. . . . . . Thật sự đáng sợ như vậy à?”

Loan Loan cúi đầu trầm mặc.

“Những người này đúng là không có vương pháp, thấy chúng ta là dân thường nhỏ bé, sao lại dùng thủ đoạn uy hiếp bẩn thỉu như vậy chứ.”

Tiếp theo lại cảm thán thán trứng không chọi nổi đá, không có chuyện gì cũng đừng đi chợ. Bộ dáng rất lo lắng cẩn thận.

Tuy chuyện này càng nói càng khiến người ta lo lắng, nhưng mà mọi người trong thôn đúng là đã giảm bớt số lần đi chợ.

Mấy ngày nay Loan Loan cảm thấy phiền lòng, đúng lúc cũng không muốn đi ra ngoài.

Cuộc sống trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày mùa. Năm ngoái thu hoạch không tốt, năm nay thu hoạch tốt hơn nên mọi người đều thật cao hứng.

Nhưng Loan Loan và Bách Thủ đều trải qua những ngày bực bội, bất an. Cuối cùng hai người không chống lại được sự lo lắng dành cho Lai Sinh, quyết định trước khi đến vụ thu hoạch sẽ lên huyện thành một chuyến, tìm cơ hội nhìn Lai Sinh một cái. Một ngày thì không thể nào vừa đi vừa về, vì thế hai người thu xếp xong chuyện trong nhà, nhờ cha mẹ Nguyên Bảo trông nom giúp một chút, sau đó đến nhà Dương Nghĩa Trí một chuyến rồi chuẩn bị lên đường.

Hai người đầu tiên là đánh xe trâu đến chợ, gửi xe trâu ở “Quán rượu Phúc Sinh”, rồi Bách Thủ đi thuê một chiếc xe ngựa, vì sợ đường xá xa xôi xóc nảy, nên họ chọn xe ngựa sẽ thoải mái hơn một chút. Sau đó mua lương khô, từ chỗ Tạ Thiên hỏi thăm được Âu Dương gia ở huyện thành nào, rồi ngồi xe ngựa đi huyện thành.

Xe ngựa rốt cuộc không giống với xe trâu, đường dài như vậy mà mới hai canh giờ đã đến, ngồi trong xe thoải mái, gió thổi không đến, nắng chiếu không vào, thực sự rất tốt!

Sau khi đến huyện thành, trước tiên hai người tìm một ngôi nhà trọ rẻ tiền để ở, Loan Loan ôm con vào nhà trọ nghỉ ngơi, Bách Thủ hỏi thăm chưởng quỹ xong thì ra ngoài.

Loan Loan bị hành hạ cả buổi cũng thấy hơi mệt, nàng cho con bú xong thì để nguyên quần áo ôm con nằm dài trên giường.

Ước chừng một giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Loan Loan vội dậy mở cửa, Bách Thủ vào phòng thì đi thẳng đến bàn ngồi xuống, lấy ấm trà lạnh trên bàn uống hai ngụm lớn, lau miệng xong, lúc này mới nói: “Ta đã tìm được Âu Dương gia rồi nhưng mà ta đợi ở phía ngoài một lúc lâu cũng không nhìn thấy ai quen.” Bọn họ vốn là không biết người nào trong Âu Dương gia, chỉ muốn nhìn thấy người từng gặp mặt một hai lần, hoặc là có thể tìm được Âu Dương quản gia cũng được. Nhưng Bách Thủ không biết, hạ nhân nhà giàu làm sao được công khai ra vào từ cửa lớn? Hơn nữa tùy tiện đi gõ cửa tìm người thì không được.

Dừng một chút, Bách Thủ lại nói: “Cũng không gấp. Hôm nay đi đường xa như vậy, nàng và con đều mệt rồi, chúng ta cũng không gấp chút thời gian này, cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ tối một chút ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo. Nghe nói này buổi tối ở huyện thành này khác với thị trấn của chúng ta, trời tối rồi vẫn có người đi ra ngoài, hơn nữa đèn đuốc sáng rực, rất náo nhiệt.”

Đường phố về đêm ở hiện đại, các cửa hàng bật đèn sáng chói không khó tưởng tượng. Nhưng ở cổ đại này không có chợ đêm, mà hiện tại cũng không phải ngày tết, thế mà ban đêm vẫn náo nhiệt như vậy sao? Về phần nơi đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, ngược lại khiến Loan Loan nghĩ đến một nơi, đó chính là thanh lâu.

Hai người ở nhà trọ nghỉ ngơi, gọi tiểu nhị pha trà, tiếp theo ăn lương khô mang theo coi như giải quyết xong bữa tối. Sau đó ôm con ra khỏi nhà trọ.

Dù là kinh thành cũng không thể so sánh với ban đêm ở thành thị hiện đại, nhưng quả thật phồn hoa hơn trấn nhỏ, nhà cửa san sát, tường xanh mái ngói, sân nhỏ xinh đẹp, cửa hàng đóng cửa muộn, mọi người cũng về nhà muộn hơn. Thỉnh thoảng còn có thể tìm được một quán mì nhỏ ven đường.

Loan Loan không khỏi hâm mộ.

Hai người cũng không đi xa, đi lòng vòng mấy con đường gần nhà trọ, sau đó liền đi đến con đường trước Âu Dương phủ.

Trời đã tối, cửa lớn các phủ đều đã đóng, bên ngoài treo đèn lồng. Âu Dương gia không hổ là gia đình thương nhân, chỉ nhìn cánh cửa lớn khí phách, hai con sư tử quyền thế ngoài cửa kia đã làm cho lòng người nảy sinh kính sợ. Mà các tiểu viện đủ loại nối liền nhau ở sâu bên trong cái sân kia, cành lá xanh biếc tươi tốt từ chóp tường vươn dài ra bên ngoài như theo quy tắc khiến người ta nhìn mãi không thôi.

Cái viện như thế chỉ sợ cả đời nàng cũng ở không nổi.

Bất quá Loan Loan rất thoải mái, giữa cuộc sống tự do, so với cuộc sống lúc nào cũng bị nhốt trong lồng âm u như chim hoàng yến, nàng thà rằng chọn cái trước.

Vào ban đêm muốn tìm người sợ là sẽ khó khăn, vì thế Loan Loan và Bách Thủ chỉ đứng bên ngoài nhìn một chút rồi ôm con từ từ trở về nhà trọ.

Ngày thứ hai, ăn xong lương khô, hai người lại ôm con đi ra ngoài, trước khi đi họ lên tiếng chào hỏi chưởng quỹ. Hai người quanh quẩn bên ngoài Âu Dương phủ một hồi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không gặp được người muốn gặp. Đợi mãi cho đến buổi trưa, Loan Loan đứng đến chân mỏi nhừ, sau đó bất đắc dĩ, Bách Thủ chỉ đành phải đi lên gõ cửa.

Chốc lát sau liền có người ở bên trong mở cửa, là một gã sai vặt giữ cửa.

Bách Thủ lập tức cười tươi, cẩn thận nói: “Tiểu ca, chào huynh, chúng ta muốn tìm Âu Dương quản gia Âu Dương Chất.”

Gã sai vặt kia đánh giá hai người từ đầu đến chân một lượt, thấy hai người mặc quần áo vải thô, không khỏi lộ ra vẻ xem thường, miệng cũng lười mở, miễn cưỡng khoát tay áo với hai người rồi muốn đóng cửa.

Bách Thủ vội vươn tay ngăn trở, kêu lên: “Tiểu ca, khoan đã.” Sau đó móc ra hai mươi đồng từ trong ngực, lấy lòng nói: “Kính xin tiểu ca thông báo giúp một tiếng, tại hạ họ Dương.”

Gã sai vặt nhìn hai mươi đồng rải rác trên tay, rất khinh thường, hắn ném vào trong túi quần, xoay người đóng cửa rồi bỏ lại một câu: “Chờ đấy.”

Rốt cục cũng chuyển lời, nhưng Bách Thủ không hề cao hứng, hắn nghe nói trong gia đình giàu có nhà cao cửa rộng làm chuyện gì đều được thưởng tiền, nhưng không ngờ hai mươi đồng mà một tên giữ cửa lại khinh thường như thế, bình thường hắn và Loan Loan đi chợ bán bánh, muốn kiếm được hai mươi đồng phải phí bao nhiêu sức lực đấy!

Trong lòng tràn đầy buồn bực, nhưng đành phải làm như vậy.

Loan Loan chỉ phải trấn an hắn vài câu.

Cũng may là đưa tiền mới có thể chuyển một lời nói, nhưng kết quả hai người ở bên ngoài đợi đến khi trời tối cũng không thấy ai đi ra ngoài. Hai người giận quá sức! Rồi đành chán nản trở về nhà trọ.

Ban đêm nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.

Chẳng lẽ cứ như vậy mà về?

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người lại tới bên ngoài Âu Dương phủ, hôm nay vận khí không tệ, họ đứng chưa đầy một lát đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bình Luận (0)
Comment