Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tuyết Y
Sau khi thu hoạch lúa xong, mọi người từ từ thu dọn ruộng đồng rồi lại tiếp tục gieo giống. Chờ khi gieo giống xong, công việc ngoài đồng coi như đã thật sự hoàn thành. Không có Lai Sinh, nhưng trong nhà lại có thêm đứa bé, Loan Loan và Bách Thủ quả thực loay hoay trước sau không xuể.
Nhưng mà không đợi hai người thở phào nhẹ nhõm, buổi sáng nhân lúc rảnh rỗi Bách Thủ lại tranh thủ lên núi săn thú, hắn giữ lại một con gà rừng hầm canh, còn mấy con khác thì đem ra chợ bán. Sau khi trở về, cảm xúc hắn vẫn luôn bất thường.
Bách Thủ vốn không phải là người biết nói dối, mặc dù sau khi trở về vẫn giúp Loan Loan nấu cơm, giặt đồ như thường ngày, nhưng lúc Loan Loan ôm con ngồi nghỉ ngơi trong sân, nàng đã nói chuyện với hắn nhiều lần thế mà hắn đều không nghe thấy.
Nàng bảo hắn vào nhà lấy tã cho con, hắn lại mang ra một bộ quần áo, bảo hắn ra vườn rau nhổ cỏ, hắn lại ngồi xổm ngẩn người trong vườn, lại còn cười nói với Loan Loan là mình chỉ hơi mệt. Có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy có khá miễn cưỡng.
Từ trước tới giờ Bách Thủ chưa bao giờ như vậy, trước đây cũng có thời gian mệt mỏi thế nhưng hắn chưa từng phàn nàn một câu nào, huống chi hai ngày này trong nhà đã rảnh rỗi nhiều.
Sau đó Loan Loan lại hỏi hắn lần nữa, cộng thêm uy hiếp, rốt cục hắn cũng thỏa hiệp, hắn mang thần sắc bất an, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt lo lắng nói cho Loan Loan một tin như sét đánh giữa trời quang: “. . .Tạ đại ca nói, vài ngày trước Âu Dương gia làm tang sự.”
Loan Loan chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, không nghe rõ một lời an ủi nào của Bách Thủ. Bách Thủ nói không rõ ràng lắm nhưng nàng đã đoán được ý hắn nói tới người nào.
Lai Sinh mặc dù không có chút quan hệ gì với bọn họ, nhưng đã chung sống hơn một năm trời, bọn họ còn hơn cả người thân. Người đang sống sờ sờ khỏe mạnh như vậy, sao có thể nói mất là mất được?
Nói là do bệnh nặng bộc phát thì nàng tuyệt đối không tin. Người Âu Dương phủ sao lại âm độc như vậy?
Loan Loan vỗ mạnh trên bàn, bàn tay lập tức bắt đầu đỏ bừng đau nhức, nhưng nàng lại không hề có chút cảm giác nào, chỉ trừng mắt phẫn nộ hét lên: “Ta không tin, ta muốn báo quan. Âu Dương gia nhất định phải giải thích cho rõ ràng chuyện này.”
Bách Thủ vội vàng kéo nàng lại: “Nàng bình tĩnh một chút, đừng xúc động như thế, đó chính là cha ruột của đệ ấy mà.”
Loan Loan sửng sốt, đúng vậy, đó là cha hắn, cho dù bọn họ có đi thì lấy danh nghĩa gì đây? Đối mặt với quan phủ, Âu Dương lão gia có thể có rất nhiều cách bao biện.
“Làm tương đối đơn giản, kín đáo, nhưng vẫn có không ít người biết.”
Tang sự làm đơn giản, người bên ngoài cũng không biết. Chỉ có người có chút ít quan hệ mới biết được vài tin tức nội tình, cũng nói rõ là quan phủ cũng đã biết. Vậy Lai Sinh thật sự chết ngoài ý muốn?
Nghĩ lại thì nàng lại cảm thấy không đúng, cho dù quan phủ biết nội tình gì đó thì thế nào? Chuyện bên trong phủ đệ nhà cao cửa rộng rất phức tạp, bản thân người ta cũng không nói gì. Huyện thái gia sao lại ngốc đến mức tự mình đi tìm việc chứ.
Hơn nữa ai dại gì không có việc gì lại đi đắc tội gia đình giàu có như Âu Dương gia? Chỉ sợ Huyện thái gia nhiều khi còn đang chờ Âu Dương gia mang bạc đến tặng đấy!
Loan Loan vẫn không tin: “Hiện tại Âu Dương gia là do Âu Dương Đại lão gia làm chủ sao?”
“Phải, dựa theo di chúc của Âu Dương lão thái gia, gia chủ hiện tại của Âu Dương gia là Âu Dương Đại lão gia.”
Theo lời Tạ Thiên nói, trước tiên là Âu Dương lão thái gia mất, rồi ngay sau đó Lai Sinh cũng chết ngoài ý muốn? Nào có chuyện khéo như thế.
Nàng và Bách Thủ đều biết, chuyện này không có chứng cứ cụ thể thì không thể nói lung tung. Nhưng nếu cứ bỏ qua chuyện này như vậy, bọn họ lại cảm thấy thật có lỗi với ông nội Lai Sinh.
Hai người thương lượng một hồi, quyết định sẽ do Bách Thủ đi nhờ Tạ Thiên nghe ngóng một phen.
Ngày tiếp theo, Bách Thủ lập tức lên chợ, khi tìm được Tạ Thiên, hắn khéo léo tỏ vẻ cả nhà hắn rất lo lắng cho Lai Sinh, họ không thể tin mới qua mấy tháng mà Lai Sinh đã chết, hi vọng Tạ Thiên có thể giúp đỡ hỏi thăm tình hình một chút.
Trong nha môn đã gặp nhiều, đương nhiên Tạ Thiên biết rõ loại nhà cao cửa rộng như Âu Dương phủ không đơn giản. Hơn nữa hắn cũng giao hảo với Bách Thủ, chuyện này cũng chỉ là hỏi thăm chút tin tức nên đáp ứng vô cùng thoải mái.
Chuyện này Loan Loan và Bách Thủ không nói cho thôn trưởng Dương Nghĩa Trí biết, bọn họ muốn xác định tính chân thật của chuyện này rồi nói sau. Trong lòng có chuyện lo lắng, cả ngày cũng mệt mỏi. Trong một gian phòng khác đều là đồ trước kia Lai Sinh dùng qua, trên bàn còn có con lật đật Âu Dương Chất cho hắn, trong tủ xếp đầy quần áo cũ của hắn, còn có những khúc vải tốt còn chưa dùng qua. Những thứ này nàng thường xuyên sửa sang lại, mỗi ngày đều quét dọn bụi bặm, vốn còn hy vọng xa vời một ngày nào đó Lai Sinh có thể trở về, có thể dùng tới những món đồ này. Bây giờ tốt rồi, những thứ này cuối cùng cũng không dùng được nữa.
Cũng không biết Âu Dương gia chôn cất hắn ở đâu? Còn cả chuyện nhập gia phả?
Nghĩ đến những điều này, trong hốc mắt Loan Loan đã đầy nước!
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba Bách Thủ lại đi chợ một chuyến nhưng không gặp được Tạ Thiên. Chuyện hỏi thăm tin tức ở huyện thành cuối cùng cũng khá khó khăn, vì thế Bách Thủ cũng không để lại lời nhắn gì mà tự trở về. Thừa dịp có thời gian rảnh, hắn lên núi thu hoạch ngô. Tạ Thiên vẫn chưa truyền tin đến, hai người chờ đợi đều có chút sốt ruột, sau đó Bách Thủ đã đi chợ hai lần, nhưng đều không gặp được ai, hắn tìm người khác hỏi thì mới biết hóa ra là nha môn có việc, Tạ Thiên và Mã Nhạn mấy ngày nay đều bận rộn.
Bách Thủ mua một miếng thịt và táo khô vì trước kia Loan Loan đã nói với hắn táo khô rất tốt cho cơ thể.
Sau đó đánh xe trâu trở về Dương gia thôn.
Sau khi Loan Loan biết vẫn có chút thất vọng, trong lòng lại có phần không yên.
Bách Thủ vừa lấy đồ trong gùi ra vừa nói: “Âu Dương phủ nhiều quy củ, quản lại nghiêm, nên chuyện nghe ngóng cũng không phải dễ dàng.”
Loan Loan không thể không ép mình bình tĩnh lại.
Chờ Bách Thủ đeo gùi đi ra ngoài, nàng vào dỗ con ngủ xong. Lúc này mới bỏ đống quần áo bẩn tích trữ hai ngày nay vào trong chậu, múc nước rồi bắt đầu giặt giũ.
Có điều giặt được một lúc nàng lại thất thần, cho đến khi bà mối Vương ở bên cạnh gọi thì nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Nhị muội tử nghĩ cái gì vậy, ta đã gọi ngươi mấy tiếng rồi đấy.” Bà mối Vương cười hì hì nhìn Loan Loan. Trước kia chỉ cần bà đứng ngoài cửa kêu một tiếng, Loan Loan đã đi ra, thế mà hôm nay bà gọi vài tiếng rồi mà Loan Loan dường như không nghe thấy mà vẫn ngồi im trong sân. Lại thấy vẻ mặt Loan Loan nặng nề tâm sự, trong thôn Loan Loan vốn sống rất thoải mái, nên bà lập tức tò mò: “Có phải có chuyện gì hay không? Nhìn thần sắc muội có vẻ không yên lòng.”
Loan Loan giật nhẹ khóe miệng lên tinh thần, cười nói: “Đâu có ạ, chỉ là do trông con nên hơi mệt chút thôi.”
“Cũng đúng, một mình vừa trông con lại còn phải trông nom nhà cửa, ban đêm muốn ngủ ngon cũng không được. Vậy mỗi ngày sau buổi trưa có thời gian thì muội bớt chút thời gian để ngủ, nhìn sắc mặt muội kém hơn mấy ngày trước rồi đấy.”
Loan Loan không khỏi sờ lên mặt mình, gượng cười: “Có thể là do hai ngày này ban đêm ngủ không ngon.” Sau đó nàng bưng cái băng ghế ngồi ra dưới mái hiên mời bà mối Vương ngồi: “. . . Ở đây mát hơn một chút đấy ạ.”
Bản thân thì nhanh tay lẹ chân nhanh chóng giặt quần áo, chuyển đề tài mà hỏi bà: “Mấy ngày nay đại nương bận lắm nhỉ? Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây ngồi chơi vậy?”
Bà mối Vương vốn còn muốn thăm dò chuyện của Loan Loan, nhưng vừa nghe lời này thì nụ cười trên mặt đã nhạt đi, bà đi ra sân đánh nước giúp Loan Loan, giúp nàng giặt đồ, vừa nói: “Mấy ngày nay trời nóng giặt đồ nóng lắm, để ta giúp cho, hai người làm sẽ nhanh hơn.”
Loan Loan nhìn bà một cái, sau đó cười đồng ý, không đầy một lát toàn bộ quần áo đều đã giặt xong. Trên người cũng đổ không ít mồ hôi, Loan Loan vào bếp rót hai chén nước, đưa một chén cho bà mối Vương: “Vất vả cho đại nương rồi, thẩm uống cho đỡ khát đi!”
Bà mối Vương cười nhận lấy chén, uống mấy ngụm, Loan Loan cũng bưng ghế ra ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này, bà mối Vương mới thở dài nói: “Vẫn là mẹ Đại Trí mệnh tốt, bây giờ Đại Trí đỗ tú tài, trong ngoài thôn không biết bao nhiêu người nịnh bợ, Khai Minh của chúng ta thì thảm rồi.”
Trong lòng Loan Loan lập tức hiểu được mấy phần, cười nói: “Đại Trí lớn hơn Khai Minh vài tuổi mà! Hơn nữa không phải lần đầu tiên Đại Trí đi thi cũng không đỗ sao? Trong thôn chúng ta chỉ có mấy người đọc sách, sau này thôn muốn nở mày nở mặt còn phải nhờ bọn họ đấy!”
Phiền muộn trong lòng bà mối Vương nhất thời tiêu tan không ít, vội nói: “Đúng nha, cả hai đều lớn hơn Khai Minh chúng ta đấy! Mặc dù lần này Khai Minh chúng ta không đỗ, nhưng lần sau nhất định có thể đỗ tú tài, không giống vài người. . .” Trên mặt lộ ra vẻ khinh rẻ, có chút coi thường: “Cho là vào thư viện là có thể thi đỗ sao? Người thông minh, có thể được trọng dụng thì coi như ở nhà cũng có thể thi đỗ tú tài, còn kẻ sinh ra ngu dốt thì dù có thầy giỏi dạy bảo cũng chưa chắc có thể đỗ!”
Vài ngày trước đó, bà mối Vương bị mẹ Tuấn Kỳ xem thường mấy lần.
Loan Loan cười cười, không có nói tiếp.
Tuy biết quan hệ nhà Loan Loan và nhà Dương Tuấn Kỳ không tốt, nhưng nhìn Loan Loan không nói gì, bà mối Vương cũng không tiện nói gì mẹ Tuấn Kỳ nữa, bèn chuyển tới đề tài khác, nhưng chưa nói hai câu liền đã quay lại chuyện cũ.
“Lý Đại Trí lúc này nở mày nở mặt rồi, đỗ tú tài, lại được thầy giỏi chọn trúng, sau này khẳng định bất phàm. . . ” Sau đó thở dài: “Thật sự là mệnh a. Lần này Khai Minh thi rớt tâm tình đã không tốt, ta vốn muốn tìm cho nó một mối hôn sự tốt, ai biết được lại gặp phải gia đình cực phẩm như Đàm gia ở trên chợ kia, rõ ràng là vừa ý Khai Thái nhà chúng ta, lại muốn gả đứa con gái nhỏ xấu xí của nhà họ cho Khai Minh chúng ta, bộ thấy nhà chúng ta dễ khi dễ sao . . .”
Chuyện này Loan Loan tất nhiên đã nghe người ta nói lâu rồi, có điều đều do người khác kể, sự thật có phải như vậy hay không thì nàng cũng không rõ lắm.
Bà mối Vương gần đây ít đi lại trong thôn, đương nhiên mọi người không nghe được gì từ bà, có vài người nhiều chuyện còn lặng lẽ nói hôm nào đó tìm cơ hội tốt nói chuyện với bà mối Vương, cũng không biết nguyên nhân thất bại thật sự của cuộc hôn sự này. Hiện giờ bà mối Vương lại chủ động nói cho nàng biết, mặc dù trước kia có mẹ Trường Thọ lôi kéo nàng thật lòng thật dạ nói chuyện nhà mình cho nàng, nhưng nàng vẫn có chút bất ngờ.
Chẳng lẽ mối quan hệ của mình tốt như vậy sao?
Trên mặt nàng lập tức cười an ủi bà mối Vương: “Đại nương à, thẩm suy nghĩ quá nhiều rồi. Khai Minh đệ ấy còn trẻ như vậy, lại có tiền đồ, không cần vội, phải từ từ xem xét các cô nương mới được. Chuyện Đàm gia cũng không thể trách thẩm được, chỉ sợ bọn họ vốn đã có ý định kia rồi, chẳng qua đúng lúc gặp được nhà thẩm thôi.”
Bà mối Vương gật đầu, ánh mắt nhìn Loan Loan còn mang theo cảm kích, mình quả nhiên không nhìn lầm người, Loan Loan không giống với những người đàn bà khác trong thôn, những người đó suốt ngày cười nhạo sau lưng mình, có ai thật lòng an ủi mình đâu. Bà rút khăn lau lau khóe mắt ửng đỏ.
Sau đó lấy ra một cái bao bố từ trong lòng ngực, đặt trong lòng bàn tay mở ra, bên trong là mười mấy miếng dược liệu, mỗi miếng cỡ ngón cái, mặt trên còn có một chút mảnh vụn. Loan Loan nhìn kỹ, không ngờ là nhân sâm.
Kinh ngạc nói: “A, đại nương, là nhân sâm đấy!”
Bà mối Vương cười ha ha: “Không sai, đây là ta mới mua ở chợ, là nhân sâm thượng đẳng đấy.”
“Nhân sâm thượng đẳng? Vậy phải mất bao nhiêu tiền ạ?” Loan Loan kinh ngạc nói.
“Ta cò kè mặc cả với ông cụ kia, sau đó ông ấy lấy của ta đúng một lượng bạc, mặc dù hơi mắc, nhưng là nhân sâm thượng đẳng nên cũng đáng.” Giữa lông mày bà mối Vương đều là vẻ đắc ý.
Loan Loan trừng mắt nhìn, một lượng bạc, nhân sâm thượng đẳng.