Editor: Khuê Loạn
Beta: Nora
Hương Tú không chịu nổi bị người làm nhục nên tự tìm đường chết!
Chẳng ai ngờ được Hương Tú sẽ làm như thế. Trong mắt đàn ông thì nàng chính là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, ả đàn bà như vậy sẽ tìm đến cái chết sao?
Trong lòng Tạ Tam thật sự hoảng sợ, giết người phải đền mạng, mặc dù Hương Tú không phải là do hắn giết, nhưng hắn là hung thủ gián tiếp. Tạ Đại ngây ngốc hồi lâu, sau khi hồi phục tinh thần thì việc đầu tiên hắn làm là xoa xoa tay lên người, nhảy đến bên cạnh Tạ Nhàn, vội vàng giải thích không ngừng: “Tam thiếu gia, chuyện không liên quan đến tiểu nhân!”
Thần trí Tạ Tam cũng đã quay về, bắt lấy Tạ Nhàn như cọng cỏ cứu mạng: “Tam thiếu gia, là do tự nàng nghĩ không thông…”
“Hừ!” Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải do ngươi ép buộc nàng…” Lại quét mắt qua Tạ Đại: “Nếu không phải do hai ngươi lòng dạ đen tối, thì sao có thể như vậy!”
Tạ Tam tự biết mình đuối lý, không dám lên tiếng.
Trong lòng Tạ Đại có chút không phục, mặc dù trong đầu hắn có nảy sinh ý nghĩ kia, nhưng hắn còn chưa động chân động tay, Hương Tú đã đập đầu vào gốc cây rồi.
Nhìn Hương Tú quần áo xộc xệch nằm dưới gốc cây, mấy người lại thấy đau đầu.
Trong lòng Tạ Tam và Tạ Đại đều thấp thỏm bất an. Vì chuyện xảy ra ngay trước mắt mình nên Tạ Nhàn cảm thấy vô cùng phiền não. Mà Dương Phong thì âm thầm hối hận, vốn là thấy than đá vẫn chưa vận chuyển xong nên hắn mới đề nghị Tạ Nhàn đi dạo một chút, nào ngờ đi tới bên này lại nghe được tiếng động lạ, thế nào lại bắt gặp Tạ Tam đang cưỡng bức Hương Tú. Nếu hắn không nhiều lời, gian tình của hai người kia cũng sẽ không bị bọn họ bắt gặp, sau đó Tạ Đại cũng sẽ không nảy ra ý đồ xấu, Hương Tú cũng không tự tử!
Giờ Hương Tú đã chết rồi, nên làm sao đây?
Mấy người thương lượng một hồi, rốt cục cũng có biện pháp, Tạ Nhàn, Tạ Đại trở về mỏ, Tạ Tam đi tìm Tạ đại nương, Dương Phong trở về nhà.
*********
Dương Nghĩa Trí đang mơ mơ màng màng ngủ, tiếng xe trâu vận chuyển than đá lọc cọc suốt đêm, thật khó khăn lắm ông mới ngủ được thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Dương Phong đứng sát cửa gọi: “Cha, cha. Có chuyện rồi!”
Dương Nghĩa Trí nhướn mày, ông mở mắt ra, ngồi dậy choàng thêm áo, vừa mở cửa vừa không nhịn được nói: “Chuyện gì?”
“Không xong…” Dương Phong lộ vẻ lo lắng, thêm dầu thêm mỡ, thêm thêm bớt bớt kể lại mọi chuyện một lần. Tất nhiên là đổi chuyện Tạ Tam cưỡng bức Hương Tú thành Tạ Tam bảo Hương Tú đi làm đồ ăn khuya, Hương Tú không chịu, hai người lôi kéo, sau đó Tạ Tam không nhịn được mắng Hương Tú mấy câu khó nghe. Kết quả Hương Tú nghĩ không thông, nên đập đầu vào gốc cây, chết rồi.
Dương Nghĩa Trí nhìn hắn chằm chằm, còn chưa kịp phản ứng: “Chờ một chút, con nói gì, con nói Hương Tú làm sao?”
Dương Phong chột dạ trong lòng nhưng ngoài mặt không để lộ chút nào: “Hương Tú tự đập đầu vào gốc cây chết rồi, hay là cha đi xem thử đi ạ.”
Dương Nghĩa Trí nhất thời quên cả buồn ngủ, xoay người đi vào trong phòng. Dương Phong đứng ở cửa nghe thấy Dương Nghĩa Trí vào nhà nói với mẹ hắn hai câu, lúc đi ra ngoài Dương Nghĩa Trí đã mặc thêm quần áo, vội vàng đi theo Dương Phong lên mỏ.
Thi thể của Hương Tú vẫn nằm yên dưới gốc cây.
Lúc Dương Nghĩa Trí chạy tới đã có mấy người đứng đó. Tạ Nhàn cau mày đứng cách đó không xa, còn có mấy thợ mỏ. Mà Mạch Thảo đang bổ nhào lên người Hương Tú khóc không ra tiếng, hai vai cô bé đang không ngừng run rẩy, đến nỗi cả người đều rúng động theo, vô cùng thương tâm.
Dương Nghĩa Trí ngồi xổm xuống, gọi một tiếng: “Mạch Thảo!”
Mạch Thảo ngẩng đầu lộ ra đôi má tràn đầy nước mắt, ánh mắt mờ mịt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoảng. Nhìn thấy Dương Nghĩa Trí, ánh mắt nàng sáng hơn, nước mắt to như hạt đậu chảy xuống, lộ vẻ vô cùng cô độc.
Trong lòng Dương Nghĩa Trí mềm nhũn, vỗ nhẹ lên vai nàng. Sau đó mới nhìn Hương Tú nằm trên mặt đất, đầu tóc tán loạn, quần áo chỉnh tề, trên trán, trên mặt toàn là máu. Vết thương nơi trán hẳn là do bản thân tự làm, nhìn qua cảm thấy có chút gì đó là lạ. Ông khẽ đưa tay dò xét nơi mũi, quả nhiên không còn hơi thở.
Đây là oan nghiệt gì chứ!
Đứng lên, Dương Nghĩa Trí đi tới bên cạnh Tạ Nhàn, nghiêm mặt nói: “Tam thiếu gia, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói lúc xảy ra chuyện có Tạ đốc công.”
Tạ Nhàn nặng nề thở dài, nhìn Dương Nghĩa Trí ra vẻ rất đồng cảm nói: “Thôn trưởng, chuyện này ta rất đồng cảm. Tạ Tam lúc ấy…” Sau đó gọi Tạ Tam ở bên cạnh vẫn đang cúi đầu đến: “Ngươi hãy kể lại tình hình lúc ấy cho thôn trưởng nghe.”
Tạ Tam tỏ vẻ hối hận: “… Nếu biết nàng để ý mặt mũi như vậy, ta đã không gọi nàng đi làm bữa khuya rồi!”
Dương Nghĩa Trí chăm chú nhìn Tạ Tam, có rất nhiều chỗ làm người ta khó hiểu: “Tạ đốc công, nếu ngươi muốn tìm người làm thức ăn khuya, thì ta có một chuyện không rõ, vì sao không trực tiếp gọi Tạ đại nương, mà phải bảo Hương Tú đi làm. Tạ đại nương dù sao cũng là người Tạ gia. Hương Tú là một quả phụ, quá nửa đêm khó tránh khỏi sẽ bị mang tiếng.”
Tạ Tam thành khẩn xin lỗi: “Thôn trưởng, chuyện này đều là tại ta. Bởi vì lúc ấy đúng là định nhờ Tạ đại nương làm bữa khuya, nhưng Tạ đại nương hôm nay lại có chút không khỏe, ta mới đi mời Hương Tú, đành gõ cửa cả buổi. Bận rộn cả một ngày, mấy công nhân vận chuyển than đá vừa mệt vừa đói, ta vốn định bảo nàng làm nhiều một chút, ai ngờ nàng nghe xong thì bảo thế nào cũng không chịu, nói nàng là một người phụ nữ nửa đêm nửa hôm ở cùng một đám đàn ông thì không thích hợp. Nhưng nàng vốn là đầu bếp trên mỏ, có gì mà không thích hợp. Vả lại, nhiều người như vậy, lại là Dương gia thôn, ai dám làm gì nàng, sau đó chúng ta cãi nhau. Cũng là do ta sai, nói mấy câu nặng lời, lại còn trêu ghẹo mấy câu… Ai biết được nàng lại nghĩ không thông…”
Nói lời chó má gì chứ, đâu phải Hương Tú mới đến làm việc cho khu bếp lần đầu tiên.
Dương Nghĩa Trí thầm mắng Tạ Tam. Lúc này lại nghe thấy Tạ Nhàn nói: “ Dương trưởng thôn, việc đã đến nước này, mọi người cũng không còn cách nào nữa. Nếu ông không tin, Tạ đại nương có thể làm chứng, còn cả Dương Phong nữa.”
Dương Nghĩa Trí nhìn về phía Tạ đại nương vẫn đứng phía sau Tạ Nhàn không nói chuyện.
Tạ đại nương tỏ vẻ áy náy: “Chuyện này cũng tại ta, sớm biết xảy ra chuyện như vậy, đêm nay dù có bệnh chết ta cũng sẽ đi.”
Dương Phong mấp máy khóe miệng, nhìn về phía Dương Nghĩa Trí nói: “Cha, Hương Tú không có người thân gì, con thấy hay là nên nghĩ xem hậu sự của nàng nên xử trí như thế nào?” Sau đó nhìn về phía Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia, dù thế nào thì Hương Tú này cũng coi như trung thành làm việc cho mỏ, giờ chỉ còn mỗi một đứa con côi, dù thế nào mỏ cũng không thể bỏ mặc được?”
Tạ Nhàn gật đầu nói: “Các ngươi yên tâm, mặc dù nàng không tính là hy sinh vì mỏ, nể mặt nàng trung thành với Tạ gia, trên mỏ sẽ cho phí an táng!”
Mấy người đang thương lượng chuyện của Hương Tú, đột nhiên Mạch Thảo đứng dậy đẩy người đang chắn đường nàng rồi chạy mất.
Mọi người sửng sốt, Dương Nghĩa Trí phản ứng trước, hô lớn: “Mạch Thảo quay lại!” Vừa nhờ Tạ đại nương giúp đỡ: “Khuyên con bé trở lại dùm ta.”
Tạ đại nương không chút chậm trễ, vội vàng đuổi theo Mạch Thảo. Nhưng mà Dương Nghĩa Trí vẫn không yên lòng, nhìn chằm chằm Dương Phong, bảo hắn xem xét bên này, bản thân ông tự đuổi theo.
Mạch Thảo không đi nơi nào khác, cũng không về nhà, nàng chỉ muốn đến nhà Loan Loan và Bách Thủ.
Nếu nói trên thế giới này trừ mẹ nàng ra, người khiến nàng có cảm giác thân thiết nhất chỉ có thể là nhà Loan Loan. Xảy ra chuyện, nàng hy vọng có người có thể giúp nàng, trong đầu không suy nghĩ đến lần thứ hai, ngay cả cha ruột nàng cũng không nghĩ tới, trực tiếp nghĩ đến Loan Loan và Bách Thủ.
Loan Loan và Bách Thủ đang say giấc nồng. Kể từ sau khi Lai Sinh yên ổn, ban đêm hắn còn thính ngủ hơn cả hai người. Hai người bị tiếng mở cửa của hắn làm tỉnh giấc.
Lúc Tạ đại nương đuổi kịp Mạch Thảo vừa đúng lúc Lai Sinh mở cửa. Thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Mạch Thảo, Lai Sinh ngẩn ra. Sau đó Mạch Thảo liền nhào vào trong lòng Loan Loan vừa ra đến. Loan Loan ôm nàng, cảm giác đau thương xen lẫn tuyệt vọng truyền sang khiến cho trong lòng nàng đột nhiên có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Mạch Thảo không thể nói chuyện, Tạ đại nương kể lại đầu đuôi sự việc cho hai người nghe. Loan Loan, Bách Thủ, Lai Sinh đều vô cùng khiếp sợ! Chuyện này còn khiến nàng khiếp sợ hơn cả chuyện sạt lở trên mỏ!
Nàng khó hiểu, lại càng tức giận: “Sao nàng phải tự sát, chỉ vì mấy câu nói mà tự tìm cái chết sao?”
Loan Loan nói khiến cho Tạ đại nương không nói gì được. Dương Nghĩa Trí chạy đến sau đó cũng á khẩu không trả lời được. Mà Mạch Thảo khóc càng thêm thương tâm tuyệt vọng!
Dương Nghĩa Trí cũng để ý điều này, nhưng chính mắt ông thấy Hương Tú đúng là tự mình đập đầu vào cây mà chết, ngay cả Tạ Nhàn cũng nói như vậy, ông còn có thể chứng mình cái chết của Hương Tú có gì kỳ lạ sao?
Ba người đi theo đến nơi xảy ra chuyện. Loan Loan cẩn thận xem xét thi thể Hương Tú, quả nhiên là do vết thương ở đầu mà chết, nhìn lại quần áo trên người nàng, quần áo vẫn chỉnh tề, đầu tóc vẫn được buộc, chỉ là có chút tán loạn.
Chẳng nhẽ tự nàng tìm đến cái chết?
Nhưng sao Hương Tú phải tự sát chứ? Lúc xế chiều gặp nàng vẫn thấy bình thường mà!
Nếu như vậy, vấn đề chỉ có một, chính là Tạ Tam bảo nàng đi ra ngoài làm bữa ăn khuya! Sau khi Bách Thủ, Loan Loan và Lai Sinh đi tới, Tạ Nhàn đã trở về chỗ than đá, mà than đá vẫn còn một phần nhỏ chưa được vận chuyển. Gộp hai lượt vào chở một lần đúng là hơi nhiều. Chuyện công nhân mệt mỏi, hơi đói một chút cũng có thể!
Mấu chốt là ở chỗ Tạ Tam gọi Hương Tú ra có đúng là bảo nàng làm bữa ăn khuya cho thợ mỏ hay không? Điểm này, trước khi Tạ Tam gọi Hương Tú cũng không nói cho mọi người, mà hiện giờ Hương Tú đã chết, cũng chỉ là lời nói một phía của hắn. Ai có thể làm chứng đây?
Nhưng ở đây không giống với xã hội hiện đại, Tạ Tam là đốc công, Hương Tú chẳng qua là công nhân do Tạ gia thuê, mà lại có Tạ Nhàn nói giúp, không có bằng chứng cụ thể, chỉ cần Tạ Nhàn nói một câu, bọn họ có thể giải quyết nội bộ được. Có chút chứng cứ nhưng không có cách nào xác thực được, huống chi đây là tình huống không rõ ràng.
Than trên mỏ đã xếp xong, sau đó Tạ Nhàn vẫn không trở lại, chỉ phái gã sai vặt đến nói một tiếng: “Tam thiếu gia nói nhất định phải an táng Hương Tú cho tốt, cho nên, mọi người nên làm gì bây giờ thì cứ làm, thi thể nên mang về trước, chọn ngày tốt, rồi hạ táng cho tốt.”
Có đám người Loan Loan, Mạch Thảo đã không còn vẻ mặt lo lắng nữa, tay không ngừng khua khoắng, hồi lâu sau, Loan Loan mới hiểu ý của nàng.
“Mạch Thảo nói mẹ cô bé không thể nào vô duyên vô cớ tự tử được, lúc gần đi còn bảo Mạch Thảo đợi ở nhà, nàng sẽ nhanh chóng trở về.”
Loan Loan nói lại ý của Mạch Thảo cho Dương Nghĩa Trí nghe.
Dương Nghĩa Trí nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một chút nói: “Chuyện này hay là điều tra rõ ràng thêm chút nữa! Như vậy đi, mọi người trước tiên hỗ trợ đưa người về, bài trí linh đường. Chuyện đã xảy ra rồi, tin rằng mọi người vẫn còn có việc, chúng ta từ từ nói.”
Dương Nghĩa Trí gọi cả Dương Khai Thạch tới, lại còn gọi cả cha Nguyên Bảo, Cát Sơn đến. Dùng chiếc cáng do Bách Thủ làm đưa Hương Tú trở về, sau đó mọi người cùng giúp đỡ lập linh đường.