Tú Sắc Nông Gia

Chương 230

Bóng đen kia đung đưa ở ngoài một lúc, phía ngoài nhà truyền đến tiếng nói và tiếng bước chân, bóng đen lập tức biến mất, giọng nói dừng lại ngoài phòng nửa khắc, sau đó chạy ra xa. Lúc này Mạch Thảo thính tai nghe thấy có tiếng cửa sân chuyển động.

Một khắc đồng hồ sau, trong sân không có động tĩnh, lúc này nàng mới run rẩy nơm nớp xuống giường đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, bên ngoài tối như mực, nhưng vẫn sáng hơn trong nhà một chút.

Trong sân không có ai. Nàng lại nhẹ nhàng đi tới nhà chính, từ từ mở hé cửa, xác định quả thật trong sân không có ai, Mạch Thảo ra khỏi nhà chính, chạy đến cửa viện, bình tĩnh nhìn, quả nhiên cửa bị mở, nói cách khác, vừa rồi quả thật không phải nàng hoa mắt. Mạch Thảo bị dọa sợ đến tay không khỏi run lên.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, sau đó cắn răng, kéo mở cửa sân nhìn ra ngoài, thấy không có ai, lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy!

Loan Loan và Bách Tủ đang mơ màng ngủ thì bị một tràng tiếng gõ cửa mạnh mẽ bên ngoài đánh thức, Loan Loan đang định hỏi Bách Thủ xem có chuyện gì xảy ra thì nghe thấy Lai Sinh ở phòng bên đã mở cửa chính đi ra ngoài, sau đó là tiếng mở cửa sân, tiếp theo liền nghe thấy tiếng hô kinh hãi của Lai Sinh: “Mạch Thảo!”

Loan Loan bật dậy!

Mạch Thảo?

Bách Thủ thì nhẹ vỗ Hán Nhi bị giật mình tỉnh giấc.

Loan Loan quay đầu lại nhìn, lập tức khoác thêm quần áo xuống giường, lúc ra ngoài suýt đâm vào người đang chạy vào.

“Mạch Thảo, sao lại là muội?”

Mạch Thảo đầu tóc tán loạn, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, không biết là do chạy quá nhanh hay do sợ hãi.

Loan Loan nói không nên lời, bộ dáng này, lại là lúc nửa đêm….

“Chuyện gì thế?” Có người còn sốt ruột hơn cả Loan Loan. Lai Sinh cau chặt chân mày nhìn Mạch Thảo hỏi.

Mạch Thảo hít sâu hai hơi, lúc này mới khoa tay múa chân.

Ba người tạm thở phào một hơi.

Đêm hôm khuya khoắt, Mạch Thảo ăn mặc như thế này, nếu không biết còn tưởng nàng gặp chuyện gì.

Hóa ra là nửa đêm có người vào nhà nàng. Nàng nhân lúc người đó đi, sợ hãi bỏ chạy, cũng không kịp sửa sang lại đầu tóc quần áo.

Nhưng, ba người lập tức cau mày, ai lại chạy tới nhà Mạch Thảo lúc nửa đêm? Bây giờ cả trong thôn lẫn trên mỏ làm gì có ai không biết nhà Mạch Thảo chỉ có một mình nàng. Kẻ dám làm chuyện này lúc nửa đêm nhất định không phải người tốt, vậy Mạch Thảo nói mấy ngày trước cứ nghe thấy tiếng động kỳ quái ngoài phòng, chắc chắn là có người cố ý rồi!

Nhưng đó là ai?

Loan Loan hỏi Mạch Thảo có nhìn rõ mặt người đó không.

Mạch Thảo lắc đầu, chỉ thoáng thấy bóng người, nhưng chắc chắn là nam nhân.

Mặt ba người lập tức tối sầm.

Đồ súc sinh không bằng cầm thú.

Mạch Thảo lại khoa chân múa tay mấy cái: mấy ngày trước chỉ nghe thấy tiếng động ngoài tường, hôm nay lại là trong sân.

Loan Loan thở dài trong lòng, chuyện nàng lo lắng vẫn xảy ra.

Mọi người ngồi trong nhà hồi lâu, sau đó Lai Sinh vào trong phòng lấy chăn đệm trong tủ quần áo ra, lại ôm chăn trên giường đi, nghiêm mặt nói: “Tối nay muội đừng về nữa, ngủ trong phòng huynh! Huynh ngủ trong nhà chính một đêm.”

Loan Loan lập tức lườm hắn một cái: “Tối nay Mạch Thảo ngủ với tẩu. Đệ ngủ với ca ca đi.”

Sáng hôm sau ăn sáng xong, Loan Loan đưa Mạch Thảo về nhà.

Không lâu sau đó, Dương Nghĩa Trí tới. Loan Loan kể lại toàn bộ chuyện đêm qua cho ông biết.

Dương Nghĩa Trí ngồi dưới mái hiên rút tẩu thuốc lá ra, chuyện của Mạch Thảo quả thật có chút khó xử. Cát Đại không quan tâm đến cô bé. Nàng lại không còn người thân nào khác. Với tình hình hiện nay, nàng ở đây một mình ban đêm cũng không an toàn.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Dương Nghĩa Trí liếc nhìn Lai Sinh đang chơi ngoài cửa, mắt nhìn Loan Loan. Trầm ngâm nửa khắc, nói: “Vợ Bách Thủ, không bằng như thế này, cứ để Mạch Thảo ở lại nhà các cháu, chờ qua một thời gian lại bàn tiếp. Tình cảnh con bé quả thực không dễ xử lý, tạm thời cũng không còn cách nào khác, để một mình nàng về nhà ở lại khiến người khác không yên lòng…” Sau đó thở dài: “Có cha cũng như không!”

Dương Nghĩa Trí đã mở miệng, Loan Loan còn có thể nói gì, hơn nữa, theo tình huống đêm qua, cho dù Dương Nghĩa Trí không mở miệng thì có thể Lai Sinh cũng sẽ làm như vậy, nếu nàng không đồng ý, sợ rằng đến đêm Lai Sinh sẽ chạy tới ngoài nhà Mạch Thảo canh chừng mất.

Trong nhà chỉ có hai gian phòng, cũng không thể để Mạch Thảo đêm nào cũng ngủ chung với nàng? Nghĩ lại cũng chỉ có cách dọn lại phòng tắm, bên trong để tắm, ngăn lại với bên ngoài, kê một cái giường bên ngoài.

Lai Sinh về nghe nói Mạch Thảo sẽ tới nhà mình ở, rất vui mừng, đứng ở cửa phòng tắm vuốt cằm nói: “Vậy ngày nào đệ cũng có cái ăn rồi!”

Loan Loan im lặng, hóa ra trong mắt hắn, Mạch Thảo chính là nữ đầu bếp.

Tới trưa, Loan Loan bảo Lai Sinh đi gọi Mạch Thảo tới ăn cơm, nhân tiện nói với nàng chuyện chỗ ở: “… Trước tiên muội ở tạm trong phòng tắm nhé, bên trong đã dọn dẹp rồi, rất sạch sẽ, tẩu đã trải giường rồi…” rồi lại ngượng ngùng nói: “Bởi vì trong nhà chỉ có chút chăn đệm kia, tạm thời muội chỉ có thể dùng đồ của Lai Sinh thôi.”

Mạch Thảo nghe xong, cảm thấy thật vui mừng, vội vàng gật đầu, vội vàng ra hiệu: nhà muội có chăn đệm thừa.

Sau đó cảm kích nói cám ơn với Loan Loan, từ từ tâm sự: “cám ơn chị dâu, thật ra một mình muội ở nhà rất sợ, ban đêm thường ngủ không ngon, cũng không dám quấy rầy chị dâu và ca ca, đêm đến muội tới ngủ là được, ban ngày sẽ tự nấu cơm ở nhà.

Loan Loan xua tay: “Không sao, thêm một người cũng không ăn hết bao nhiêu, hơn nữa nhiều người lại thêm náo nhiệt, muội cứ tới đây ăn cùng đi, chỉ cần không chê là được rồi.”

Mạch Thảo vội lắc đầu, tỏ vẻ không chê. Ăn cơm xong, Mạch Thảo về nhà, lát sau nàng lại tới, đưa cho Loan Loan hai mươi đồng tiền: ngày mai tới chợ mua thịt về, còn nói với Loan Loan là nàng không kén ăn, hàng ngày Bách Thủ làm việc vất vả, nên ăn thêm chút ít.

Sau đó đưa cho Loan Loan một hà bao: bên trong có năm mươi lượng bạc, toàn bộ bạc hàng ngày mẹ tích trữ, bạc trên mỏ đền bù đều ở trong đó, quá nhiều bạc, muội thật sự không thể cất giữ, để trên người lại sợ mất, giấu trong nhà thì sợ trộm vào, xin chị dâu giữ giúp, lúc muội cần sẽ nói với chị dâu.

Loan Loan thật sự bất ngờ, nàng cầm hà bao không nói nên lời.

Một là Mạch Thảo tin tưởng nàng như vậy, hai là nhìn bộ dáng này của MạchThảo, hình như là muốn ở nhà nàng lâu một chút, nàng liền im lặng.

Người ta là một cô nương không chỗ nương tựa, hơn nữa lại đưa hai mươi đồng tiền để mua thịt, về tình về lý đều không nên từ chối nàng.

Loan Loan không thể làm gì khác ngoài nhận hà bao, trả hai mươi đồng tiền kia cho nàng: “Hà bao này tẩu giữ giúp muội. Tiền này muội giữ lại đi, nhỡ có lúc muốn mua đồ gì đó. Ở đây muội đừng khách khí, muốn ăn gì cứ nói với tẩu, tẩu nhờ người mua về. Một cô nương như muội có tốn bao nhiêu bạc chứ?”

Mạch Thảo giấu tay sau lưng, kiên quyết lắc đầu, sau đó nhanh như chớp chạy về nhà.

Đêm đến, bà nội Thạch Đầu tới nhà Mạch Thảo, tối nay là ngày cúng tuần đầu tiên của Hương Tú, theo quy định phải chuẩn bị vài thứ, hơn nữa người nhà của người chết không được ở nhà qua đêm. Bây giờ Mạch Thảo ở nhà Loan Loan, mọi người cũng không cần lo nghĩ xem đêm nay Mạch Thảo đi đâu nữa.

Chuẩn bị một miếng thịt heo, một bát cơm, rượu mà người đã mất thích uống lúc còn sống, sau đó chuẩn bị một chiếc đũa. Trong phòng của Hương Tú kê một chiếc ghế dài, xếp đồ thành một hàng trên ghế, sau đó xúc tro củi trong phòng bếp tới, bắt đầu rắc từ nhà chính, ba thước một lần, rắc đến chỗ đồ cúng trong phòng Hương Tú, rau đó rắc đi về phía phòng bếp, những chỗ Hương Tú thường ngồi lúc còn sống đều rắc tro lên, phòng ngủ, phòng bếp, gian nhà chính. Còn phải đóng kĩ cửa phòng Mạch Thảo.

Làm xong mọi việc, mấy người liền ra khỏi nhà Mạch Thảo. Chào tạm biệt bà nội Thạch Đầu, một mình bà lão trở về, Loan Loan dẫn theo Mạch Thảo về nhà.

Từ tối nay trở đi, Mạch Thảo tạm thời ở nhà Loan Loan, không phải lo lắng sợ hãi, sau khi lên giường liền ngủ luôn, rốt cục cũng có thể ngủ an ổn rồi!

Sáng sớm hôm sau, Loan Loan dẫn Mạch Thảo về nhà kiểm tra, lúc vừa tới nhà Mạch Thảo thì bà nội Thạch Đầu cũng tới.

Vừa vào gian chính đã thấy trên tro củi có dấu vết nhỏ như sợi chỉ, dấu vết kéo dài tới phòng Hương Tú, đồ cúng trên ghế vẫn còn nguyên. Hơn nữa kì dị là bên cạnh dấu sợi chỉ còn có dấu chân như chân gà, chỉ là chân gà có bốn móng, dấu chân trên tro củi là ba móng.

Kiểm tra tiếp, dấu sợi chỉ và dấu móng chân không chỉ kéo đến phòng Hương Tú mà cả phòng bếp, chỉ cần có rắc tro than là có thể thấy dấu sợi chỉ và dấu chân.

Loan Loan và Mạch Thảo cùng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Dấu… dấu vết này ở đâu ra? Còn có móng vuốt này là cái gì?”

Bà nội Thạch Đầu nhìn, gật đầu, nói với Loan Loan: “Đêm cúng tuần đầu tiên là đêm linh hồn trở về, người chết đi sẽ về thăm nhà đêm này, coi như là hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Người khi còn sống gây nghiệp chướng, sau khi tới Địa phủ sẽ bị còng chân, để lại dấu vết trên tro củi này, mà dấu móng vuốt này là chân của nàng.”

Loan Loan không dám tin, dấu móng vuốt này rõ ràng chỉ có súc sinh mới có, khó mà nghĩ ra người này chết đi liền biến thành súc sinh hoặc chân sẽ biến thành như vậy?

Nhưng thấy bà nội Thạch Đầu nói rất chân thành, giống như không cho phép nàng hoài nghi.

Nhưng cửa sân nhà Mạch Thảo vẫn đóng tử tế, xem ra đêm qua không có ai leo tường vào nữa, nói cách khác, chuyện Mạch Thảo tới nhà Loan Loan ở chắc mọi người đều đã biết. Mà mọi người nghe nói nửa đêm có người lẻn vào sân nhà Mạch Thảo, liền bàn luận sôi nổi.

Mà đêm đó, một trong hai người đi qua nhà Mạch Thảo là Triệu Nhị. Người còn lại là người mới được đề bạt vào đội tuần tra sau khi Cát Đại nghỉ việc, mọi người trong thôn gọi là Lưu Thạch.

Hai người này đang hối hận sao đêm đó không chờ ở phía ngoài lâu hơn một chút.

“Không biết là kẻ không biết xấu hổ nào dám làm chuyện này, biết thế chúng ta nên lén chờ ở ngoài thêm một lát.” Triệu Nhị thở phì phò nói.

“Đúng vậy, mẹ nó không xứng làm người, hơn nửa đêm lại đi làm trộm.” Lưu Thạch cũng tức giận nói.

Bên cạnh có người nghe náo nhiệt liền nói tiếp: “Làm trộm cái gì chứ, ta thấy người đó có ý đồ khác, có lòng dạ khó lường với một tiểu cô nương.”

“Cũng không chắc, mọi người đều biết trên mỏ bồi thường cho Mạch Thảo cô nương một khoản bạc, nói không chừng người này thật sự có ý đó.” Cũng có người không có cùng suy đoán.

“Ai nói thế, chẳng lẽ các người chưa nghe qua câu cướp tiền cướp sắc sao?” Tạ Tam nãy giờ không mở miệng lại không nhanh không chậm nói.

Mọi người đều ngẩn ra, ngay tức khắc thi nhau phỉ nhổ.

“Thật không ra gì…”

“Không bằng cả súc sinh…”

*******

Hai năm qua trong thôn có không ích chuyện. Chuyện vui như: thêm mấy đưa bé ra đời, Lý Đại Trí trúng tú tài. Chuyện buồn như sạt lở mỏ, Hương Tú mất cũng có.

Thú húy lần này mãi vẫn chưa có tin, bây giờ rốt cuộc cũng thấy thí sinh đi thi trở về.

Ngoài dự đoán của mọi người Dương Tuấn Kỳ không trúng tuyển, ngược lại Lý Khai Minh vậy mà được.

Bình Luận (0)
Comment