Tú Sắc Nông Gia

Chương 255

Edit: Gà
Beta: Nora

Hai mắt Loan Loan sáng lên.

Hiện cổ phần của nàng trong đó đã rất lớn, về cơ bản cổ tức hàng năm của gia đình nàng tương đương với số cổ tức của tất cả các nhà khác cộng lại, giờ Tạ gia bằng lòng dùng năm trăm lượng làm hai trăm lượng cổ phần, tính ra phía nhà nàng vẫn là bên được lợi.

Tuy nhiên, chuyện này vẫn cần phải có sự đồng ý của cả thôn.

Sau khi Dư chưởng quỹ rời đi, Loan Loan nói chuyện này cho Dương Nghĩa Trí, sau đó triệu tập hội nghị toàn thôn. Khi nghe được chuyện này, mọi người lập tức ồ lên.

“Òa, lúc trước chia cho chúng ta hai trăm lượng bạc, giờ lại đưa thêm năm trăm lượng nữa, thôn trang nghỉ dưỡng của chúng ta bỗng chốc có thêm rất nhiều bạc, mấy chỗ cần sửa sang đã có thể sửa được rồi.”

“Đúng đó, có “Tửu lâu Phúc Sinh” tuyên truyền giúp, sau này danh tiếng của chúng ta nhất định có thể lan đến tận Thiên triều!”

Lại có người suy nghĩ sâu xa hơn một chút.

“Nhìn thì có vẻ như chúng ta được lợi, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa tiền chia cổ tức hàng năm của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều, mà nếu sau này việc làm ăn không tốt như dự kiến, tiền chia của chúng ta lại càng ít.”

Mọi người đều tranh luận ầm ĩ.

“Mặc dù bây giờ việc buôn bán của chúng ta rất tốt, nhưng còn lâu mới so được với Tửu lâu Phúc Sinh người ta. Người ta có cửa tiệm ở tận kinh thành cơ mà. Hiếm khi được một tửu lâu lớn như vậy giúp tuyên truyền cho, danh tiếng của thôn trang chúng ta chẳng lẽ không lên nổi sao?”

“Nói là vậy, nhưng kinh thành cách chúng ta bao xa ngươi có biết không? Ai lại rảnh rỗi mà chạy tới tận nơi khỉ ho cò gáy này của chúng ta chứ?”

“Theo ý ta thì số cổ phần này có thể tham gia vào, dù sao chúng ta cũng có nhiều chỗ cần mở rộng, đang lo không có bạc đây!”

“Ngươi cho rằng số bạc kia dễ ăn lắm sao, giờ lấy được càng nhiều, sau này cổ tức được chia lại càng ít.”

“Nói ngươi không có kiến thức đúng là không sai mà! Cô đó, vợ Bách Thủ, cô thử nói xem. Số cổ phần này có tham gia được hay không?”

Loan Loan cười ngượng, cả đám người đều nhìn nàng: “Chỉ ý kiến của mình ta thì không đủ, mọi người bỏ phiếu quyết định đi!”

“Đúng đúng, bỏ phiếu đi…”

. . . . . .

Ngươi một lời, ta một câu, tranh cãi ầm ĩ một trận, rồi thì bỏ phiếu, rồi thì phân tích thiệt hơn. Nói đến nói đi, hai bên đều kiên trì với ý kiến của mình, rốt cuộc vẫn không thể đưa ra được quyết định.

Sau cùng, Dương Nghĩa Trí quyết định tạm thời gác lại chuyện này, mọi người về nhà bàn bạc thêm.

Không đợi người Dương gia thôn bàn bạc ra kết quả, Dư chưởng quỹ lại tới lần nữa, trong tay lại cầm năm trăm lượng bạc, cùng với một tờ khế ước.

Lão ngượng ngùng nhìn Loan Loan: “Vương gia nghe nói thôn các cô xây dựng thôn trang nghỉ dưỡng, bên trong có rất nhiều trò chơi kỳ lạ, ngài cảm thấy rất hứng thú. Đây là năm trăm lượng bạc ngài ấy đưa, coi như là ngài ấy tham gia một phần. Còn đây là khế ước đã tính toán xong, có tổng cộng ba phần… Bất kể số bạc là bao nhiêu, chia làm ba phần. Tạ gia một phần, Vương gia một phần, người Dương gia thôn một phần. Thế nào?”

Phải mất một lúc lâu Loan Loan mới lấy lại được tinh thần, sau đó thần thần bí bí hỏi lão: “Vương gia mà ông vừa nói, có phải là vị Vương gia cùng khai thác mỏ chung với Tạ gia kia không?”

Dư chưởng quỹ gật đầu: “Đúng vậy. Vị Vương gia này là bào đệ của hoàng thượng, rất được hoàng thượng tin cậy, có ngài ấy làm chỗ dựa cho các cô, sau này còn ai dám đến gây phiền phức nữa chứ?”

Loan Loan sờ sờ cằm, bắt đầu cân nhắc, hậu thuẫn vững chắc tất nhiên phải có rồi, nhưng các nàng chỉ là dân thường, người ta lại là hoàng thân quốc thích, làm ăn với người hoàng gia, trong lòng dù thế nào vẫn cảm thấy không yên tâm. Thời đại hoàng thân quốc thích không giống như ở hiện đại có luật pháp chế tài. Người ta quyền quý như vậy, muốn xử trí một dân thường cũng dễ như bóp chết một con kiến. Còn nữa, lợi nhuận chia làm ba phần, nghe thế nào cũng thấy không có lời, dù gì bọn họ cũng là người sáng lập, hai vị này sau này mới bỏ vào một ít bạc đã muốn chia phần bằng với bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không công bằng.

“Nói như vậy, Dương gia thôn sẽ không còn chiếm ưu thế nữa, lúc trước chúng ta đã bỏ ra khoảng năm trăm lượng bạc rồi, hơn nữa sau này còn phải bỏ ra kha khá lợi nhuận để chi tiêu… “

Dư chưởng quỹ nghe vậy bèn cười, vừa nói vừa móc trong ngực ra một xấp ngân phiếu: “Nhị thiếu gia nói năm trăm lượng cô sẽ cảm thấy không đủ, quả không sai. Đây, ta có mang theo đồ dự bị đây.”

Loan Loan không khỏi bĩu môi, oán thầm Tạ Dật không phúc hậu, hợp tác với nhau lâu như vậy vẫn còn chơi trò tâm nhãn với nàng.

Dư chưởng quỹ cười giải thích: “Cô đừng giận, đây là làm ăn với người Dương gia thôn, mười mấy hộ gia đình, chứ không phải là với một người. Cô cũng biết tính tình của Nhị thiếu gia rồi đó, nếu là hợp tác với cô, trước giờ ngài ấy đều rất hào phóng.”

Nghĩ cũng đúng, như lần trước làm món lẩu, vẫn đưa tiền hoa hồng như lần làm thịt nướng, Loan Loan còn đưa ra mấy yêu cầu, Tạ Dật đều không nói hai lời đã đồng ý luôn.

Nghĩ tới đây, Loan Loan không so đo chuyện này nữa.

Loan Loan nhận lấy số bạc Dư chưởng quỹ đưa cho, hỏi: “Đây là bao nhiêu?”

“Một ngàn lượng! Tất cả đều là tiểu ngạch.” Loan Loan sửng sốt, nhiều như vậy.

“Tất cả đều là Nhị thiếu gia cho?”

Dư chưởng quỹ cười nói: “Tất nhiên là không, Vương gia cũng có năm trăm lượng. Cô yên tâm, việc làm ăn vặt vãnh này ngài ấy chẳng để vào mắt đâu, chỉ là ngài ấy nghe nói Nhị thiếu gia và cô có giao tình, mới nhất thời hứng thú tham gia cổ phần. Toàn bộ mọi việc ở thôn trang nghỉ dưỡng đều do các cô làm chủ hết, Vương gia và Nhị thiếu gia của chúng ta sẽ không can thiệp vào. Hai người nói, nếu có vấn đề gì không giải quyết được, cứ nói một tiếng, bọn họ sẽ giải quyết cho.”

Như vậy nghe còn hợp lý.

Loan Loan hài lòng gật đầu. Trong lòng hiểu rõ, nếu có việc thật thì nàng chỉ đi tìm Dư chưởng quỹ, Dư chưởng quỹ không giải quyết được, sẽ tìm Tạ Dật. Về phần vị Vương gia kia, người ta là thân phận gì, làm gì có thời gian rảnh mà ở đây quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Tất nhiên hai vị này chỉ quăng tiền, cái gì cũng không quản là được rồi.

Đối với kết quả này, Dương Nghĩa Trí cũng rất hài lòng. Lão cầm một xấp ngân phiếu quăng xuống trước mặt mọi người, những người vốn còn phản đối lập tức không còn ý kiến. Chuyện tham gia cổ phần coi như đã quyết định xong.

Tạ Dật không hổ người giỏi làm ăn, rất nhanh đã ra nghĩ ra biện pháp tuyên truyền cho thôn trang nghỉ dưỡng của Dương gia thôn. Có “Tử lâu Phúc Sinh” là thương hiệu lớn tuyên truyền cho, danh tiếng của thôn trang nghỉ dưỡng đã được nhiều người biết đến, chưa đầy một năm đã truyền tới tận kinh thành, ra cả Thiên triều. Chỉ cần là người thích đi du ngoạn đều biết đến thôn trang nghỉ dưỡng của Dương gia thôn, mặc dù có rất nhiều người chưa từng đến đó.

Những người đã từng đến, một truyền mười, mười truyền một trăm, nông trang vui vẻ độc đáo, nhiều trò hay và lạ cứ thế truyền đến tai mọi người ở khắp nơi.

Có kẻ thích khoe khoang, cũng có kẻ là nhà giàu mới nổi thích tỏ ra mình là người có kiến thức, khoác lác trước người khác rằng mình đã từng đến những nơi có phong cảnh kỳ dị như thế nào, đã từng du ngoạn những chỗ hay ho ra sao.

Sau đó đối phương sẽ hỏi: “Vậy ngươi đã từng đến thôn trang nghỉ dưỡng chưa?”

Lắc đầu.

“Chỗ kia ở thôn trang nghỉ dưỡng của Dương gia thôn, phải là người đã từng đến đó mới thấy chơi ở đó vui thế nào, đến tham quan các ngôi nhà ở đó mới thấy được cái gì gọi là kỳ lạ…”

Kết quả là, vì muốn nhìn tận mắt, rất nhiều người đã cất công chạy đến tận đó. Xem xong chơi xong, không khỏi tặc lưỡi: “Không ngờ còn có thể xây được kiểu phòng như vậy. Đặc biệt thật đấy… Bài lá còn có cách chơi như vậy sao… Bài tú lơ khơ mới nghe lần đầu, nhưng mà chơi cũng thú vị phết…”

Sau khi trở về lại tấm tắc ca ngợi một phen.

Tất nhiên việc làm ăn của thôn trang nghỉ dưỡng cũng cực kỳ tốt, mỗi ngày đều bận rộn từ sáng sớm đến tận khuya, mọi người đều vô cùng vui mừng. Bởi vì có hai đại cổ đông gia nhập, cấp bậc của các loại đồ dùng cũng được nâng cao theo, giá cả đồ ăn được chia thành mấy cấp, cao trung bình và thấp. Chỗ ở đương nhiên cũng phải được nâng cấp, phòng xây bằng gạch nung không được, nhà gỗ lại càng không. Cho nên Tạ Dật đã sai người đặc biệt chở từ bên ngoài đến loại đá tương tự với loại đá dùng để xây đại viện của những nhà giàu, vườn hoa bên ngoài cũng phải cho thêm vài loại hoa quý giá, sau đó lại đưa đến những bồn hoa rất lớn.

Đình đài lầu các. Cầu nhỏ nước chảy. So với hậu viện của những người nhà giàu lại yên ả mỹ lệ hơn mấy phần. Xung quanh có không ít hoa cỏ. Bên trong nhà thiết kế lò sưởi, có thể nói là đông ấm hạ mát.

May mà Dương gia thôn có khá nhiều ruộng cạn, còn có một ít đất đai không trồng trọt được. Lần này toàn bộ đều dùng cho thôn trang nghỉ dưỡng. So ra còn náo nhiệt hơn cả chợ phiên ở trấn trên. Đặc biệt là mùa xuân, mọi người theo lệ đến thăm nhà người thân xong, liền mời một nhóm bạn đến thôn trang nghỉ dưỡng. Lúc này việc trong Dương gia thôn đã nhiều không xuể, Loan Loan thuê lại nhóm công nhân, ký khế ước hoặc tương tự như vậy. Tiền công không tính là nhiều, nhưng những người này vẫn làm việc rất hăng say.

Thường ngày ở nhà chỉ ngồi không, đến thôn trang nghỉ dưỡng của Dương gia thôn ngày, không chỉ kiếm được bạc phụ giúp gia đình, còn có thể nhìn thấy những trò hay ho kỳ lạ, may mắn còn có thể gặp được những vị quan lại quý nhân lui tới. Mấy nhà có tiểu tử cô nương trẻ tuổi cũng đưa tới đây làm giúp, mong một ngày có thể gặp may có một vị có tiền nào đó nhìn trúng tiểu tử nhà mình mà cho làm người hầu, hoặc nhìn trúng khuê nữ nhà mình mà cưới làm vợ.

Loan Loan không quan tâm những chuyện này, mỗi người đều có mong muốn của riêng mình, có tâm tư kia cũng không sao, nhưng lúc làm việc phải quy củ. Nếu có quý nhân chủ động coi trọng, đó là một chuyện, nhưng nếu người nào nhân lúc làm việc mà gây ra mấy chuyện không sạch sẽ, nàng sẽ quyết không dung thứ, những người có tâm thuật bất chính thì tất nhiên không thể nhận.

Đặc biệt là đến tiết nguyên tiêu, người đến chỗ này chơi lại càng đông hơn nữa. Loan Loan phân chia người trong thôn trang treo các loại đèn hoa đặc biệt có màu sắc khác nhau, mời Lý Đại Trí và Lý Khai Minh đến hỗ trợ, viết mấy chữ và câu đố lên trên. Sau đó, Lý Đại Trí lại đề cử ân sư của hắn đến hỗ trợ, vị tiên sinh này đã từng làm quan ở Thiên triều, có ông ấy hỗ trợ, Loan Loan có thể hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn làm ăn tốt, làm cho du khách đến trấn trên, huyện thành năm gần đây ngày càng nhiều. Vì vậy vào tiết nguyên tiêu, Huyện thái gia đã sai người treo đèn đuốc sáng rực cả trấn trên, còn sai người treo đèn lồng dọc đường đến Dương gia thôn.

Đường nhỏ quanh co uốn lượn, đèn lồng đỏ lập loè, thật là cảnh đẹp ý vui.

Huyện thái gia vuốt chòm râu, lắc đầu, thở dài nói: “Đáng tiếc, du khách thương nhân lui tới Dương gia thôn nhiều như vậy, nếu tài chính cho phép, ta còn muốn sửa chữa toàn bộ các tuyến đường đến Dương gia thôn nữa!”

Con đường nhỏ quanh co kia đã được mở rộng không ít, nhưng vẫn đầy ổ gà.

****

Lúc Bách Thủ tan tầm về đến nhà, Mạch Thảo đã nấu cơm xong, Lai Sinh đang chơi với Hán Nhi. Loan Loan thì ngồi trong phòng, cây đèn dầu leo lắt trên bàn soi bóng nàng xem sổ sách.

Bách Thủ vội vào nhà đốt một cây đèn dầu đặt lên bàn, nhìn Loan Loan đau lòng nói: “Sao lại đốt một cây đèn thôi, cẩn thận bị hỏng mắt!”

Loan Loan xoa hai mắt đã hơi cay cay, cười nói: “Không sao, ta cũng xem sắp xong rồi.”

Tạ Dật đã thuê một trướng phòng đến đây hỗ trợ, nhưng sổ sách mỗi tháng vẫn cần Loan Loan xem qua. Chuyện này vốn phải do nàng và Dương Nghĩa Trí làm, Dương Nghĩa Trí lại thoái thác nói tuổi già mắt kém, không làm nổi công việc này, để cho một mình Loan Loan xem. Chờ Loan Loan đối chiếu sổ sách xong, mới đưa cho Tạ Dật. Về phần Tạ Dật, là một mình xem hay là xem cùng với bên kinh thành thì không biết. Chờ sổ sách được xác định là không có vấn đề gì mới bàn đến chuyện lợi nhuận. Tình hình chung là một năm chia lợi nhuận một lần.

Năm đầu tiên là chia lợi nhuận vào cuối năm, sau lại bởi vì công việc làm ăn của Tạ gia quá nhiều, Tạ Dật lại loay hoay không dứt ra được, cho nên sửa lại thành ngày giữa năm. Lại thêm, giữa năm phân bạc, được nếm ngon ngọt, tinh thần mọi người cao hơn, cuối năm bận rộn lại càng ra sức làm việc.

Bình Luận (0)
Comment