Tú Sắc Nông Gia

Chương 55

Về đến nhà, Loan Loan lấy đồ ra chuẩn bị nước lẩu dê cho buổi tối, vừa lấy dê tạp ra rửa thì mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đã tới phụ giúp. Hai người còn mang thêm một ít rau từ nhà đến. May mà Loan Loan đã sớm dặn các nàng không thể thêm loại thịt khác vào, nếu không hai người này nhất định sẽ mang cả thịt từ nhà đến.

Món ăn kèm tương xứng với lẩu dê nhất là củ cải trắng, không có đậu phụ và thêm cả khoai tây. Nhưng vì đông người nên lúc này nàng cũng chẳng để ý đến những việc này. Có gì ăn nấy vậy!

“Tối nay có nhiều đồ ăn như vậy nhất định đã đủ rồi.” Loan Loan cười nói, chỉ vào chỗ rau chưa được rửa trong giỏ nói: “Vậy làm phiền hai vị tẩu tử rửa giúp muội mấy thứ này.”

“Được!”

Hai người lập tức lấy nước bắt đầu rửa rau.

Bên kia hai người đang chuẩn bị đồ ăn kèm với lẩu dê. Loan Loan bên này mở nắp nồi, đổ cỏ mà Bách Thủ đã cắt vào trong nồi bắt đầu nấu thức ăn lợn. Người phải ăn, heo cũng không thể trì hoãn.

Chờ nấu xong thức ăn lợn, nàng bắt đầu nấu lẩu dê, cho dê tạp và xương vào trong nồi lớn bắt đầu nấu.

Bởi vì người nhiều thịt ít, muốn nước lẩu đậm đặc hơn chỉ có cách thêm ít xương. Đợi đến khi nấu xong nước lẩu, nước lẩu hầm gần được rồi Loan Loan liền vớt dê tạp ra, sau đó thái cục, thêm gừng và hành vào xào một lúc. Chờ đến lúc ăn thì múc nước lẩu vào đun sôi với đồ ăn kèm là được.

Trong nhà nàng chỉ có một cái chậu đồng, mượn nhà Nguyên Bảo được thêm hai cái nữa. Ba nữ nhân ngồi nói chuyện trong bếp một hồi, thấy không còn sớm nữa liền đổ toàn bộ dê tạp vào nồi đun sôi lên, mang chậu ra múc vào, sau đó lại cho thêm thức ăn vào.

Loan Loan đã sớm tính kỹ, nhà nàng có hai người, nhà Nguyên Bảo có bốn người, cộng thêm năm người nhà Thạch Đầu, cả Lai Sinh và ông nội Lai Sinh nữa, tổng cộng là mười ba người đủ ngồi dồn vào một bàn, đặt thêm hai nồi lẩu chắc sẽ đủ.

Không đến một lúc sau Bách Thủ đã về. Loan Loan thấy chỉ có một mình hắn liền hỏi: “Sao mấy người Dương đại ca vẫn chưa tới, tiện đường về chàng có vào đó xem một chút không?”

“Nửa đường ta có gặp Dương đại ca, huynh ấy nói sẽ qua ngay, mấy người thôn trưởng chắc cũng sắp tới rồi.”

Mẹ Nguyên Bảo bên cạnh nói: “Ngươi để ý làm gì, nếu bọn họ không tới chúng ta có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Loan Loan cười, vừa cười vừa trách nàng: “Chẳng nhẽ tẩu muốn ăn cả phần của mẹ chồng sao?”

Mẹ Nguyên Bảo nghẹn họng, hồi lâu sau mới cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Khi nào ta mới có thể từ nàng dâu trở thành mẹ chồng a.”

Mẹ Thạch Đầu phì cười, mẹ Nguyên Bảo liền trừng mắt nhìn nàng một cái: “Muội khác gì ta đâu?” Sau đó nàng hâm mộ nhìn Loan Loan: “Như muội thì tốt rồi, phía trên không có ai đè ép.”

“Tẩu muốn làm mẹ chồng cũng được a, ngay ngày mai chọn luôn cô dâu nhỏ cho Nguyên Bảo nhà tỷ là được.” Loan Loan cười nói.

“Vậy không được, Nguyên Bảo nhà chúng ta sau này phải lựa chọn cẩn thận.”

“Không phải ta muốn làm mẹ chồng, ta chỉ không muốn bị người ta đè ép.” Sau đó nàng lại lập tức hừ hừ hai tiếng, chắp hai tay ngẩng đầu lên nói: “Nói cái gì vậy, thân thể lão thái thái nhà chúng ta rất khỏe, sống lâu trăm tuổi, sống lâu trăm tuổi!”

Nhìn bộ dạng cúng bái thành kính của nàng, hai người liền ha ha cười rộ lên.

Chưa đến một lát sau, cha Nguyên Bảo, bà nội Nguyên Bảo đã tới rồi. Loan Loan nhiệt tình mời hai người vào nhà chính ngồi. Bà nội Nguyên Bảo nhìn xung quanh âm thầm gật đầu, trong nhà được thu dọn thật ngăn nắp.

Mẹ Nguyên Bảo không thấy con trai liền hỏi: “Nguyên Bảo đâu?”

“Đi tìm Thạch Đầu rồi, chắc cũng sắp tới.” Cha Nguyên Bảo đáp.

Mà lúc này ở nhà Thạch Đầu, Nguyên Bảo đang thúc giục Thạch Đầu: “Nhanh lên, chậm chút nữa sẽ không có thịt dê ăn đâu.”

Thạch Đầu liền kéo Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, chờ ta một chút, ông nội còn chưa về.”

Bà nội Thạch Đầu bên cạnh liền nói với Dương Khai Thạch: “Con và hai đứa trẻ sang bên đó trước đi, ta chờ cha con về rồi qua sau.”

Dương Khai Thạch thấy cũng được, tuy nói là người ta mời qua ăn cơm nhưng cũng không thể đến sát giờ rồi mới vội vàng đi đến được, liền dẫn hai đứa trẻ con ra khỏi sân, vừa ra cửa đã thấy Dương Nghĩa Trí về.

“Cha, sao giờ cha mới về, mọi người chờ cha về cùng đi ăn lẩu dê vợ Bách Thủ nấu đấy.” Dương Khai Thạch nói.

Dương Nghĩa Trí khoát một tay nói: “Mọi người đi đi, ta không đi.”

“Sao vậy?” Dương Khai Thạch lập tức nói.

Dương Nghĩa Trí liếc nhìn hắn một cái: “Nhà Bách Thủ có tình cảnh thế nào mọi người không biết sao? Hiện giờ thật vất vả mới có được chút tiền, tất cả mọi người lại chạy đến nhà người ta ăn, vậy mà coi được sao?”

Dương Khai Thạch liền cười nói: “Có gì đâu, đâu phải ngày nào chúng ta cũng đến. Hai vợ chồng Bách Thủ huynh đệ không phải người hay tính toán. Hôm nào chúng ta lại mời bọn họ là được mà.”

Dương Nghĩa Trí nhấc chân đi vào trong sân không để ý đến hắn nữa.

Thạch Đẩu ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cha nó nói: “Cha, ông nội không đi hả?”

Dương Khai Thạch mỉm cười xoa xoa đầu nó: “Ông nội còn có việc, chúng ta đi trước. Ừm, nhớ là đến nơi nhất định phải lễ phép, phải nhớ chào mọi người, có biết không?”

Dương Khai Thạch vừa nói vừa đưa hai đứa trẻ đi ra khỏi nhà, cách thật xa vẫn còn nghe thấy giọng nói rộn ràng của hai đứa nhỏ.

“Loan Loan thẩm thẩm nấu ăn ngon vậy, sao ông nội ngươi không đi?” Nguyên Bảo hỏi Thạch Đầu.

“Không biết, ông nội không được ăn thịt dê thật là đáng tiếc. Cha, tí nữa bọn con mang một ít về cho ông nội nhé.” Thạch Đầu nói.

Trong sân Dương Nghĩa Trí ngồi bên cạnh cánh cửa rút thuốc lá rời ra, bà nội Thạch Đầu vừa vuốt quần áo vừa bĩu môi nói: “Ổng tự cho mình là thôn trưởng cao cao tại thượng mà, còn muốn người ta ba mời bốn thỉnh sao…”

Lúc Dương Khai Thạch dẫn hai đứa trẻ đến, nước lẩu đã nấu xong. Bách Thủ gọi hắn vào trong nhà, hai đứa trẻ rụt rè nhìn Bách Thủ chào: “Bách Thủ đại thúc.”

Sau đó chúng xoay người chạy vào bếp, nhìn thấy Loan Loan lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười chào: “Loan Loan thẩm thẩm.”

Mấy ngày gần đây ba người thường xuyên qua lại, trẻ con đã sớm quen thân với nàng.

Loan Loan cười híp mắt chào lại, xoa xoa đầu hai đứa: “Được rồi, chỗ này đông người, hai đứa lên nhà chính ngồi đi, sắp ăn cơm rồi.”

Hai đứa trẻ reo một tiếng “Được a!” rồi làm mặt quỷ với Lai Sinh vẫn đang nhìn chúng, kêu to một tiếng: “Ăn thịt dê nào”, đồng loạt chạy ra khỏi phòng bếp.

Lai Sinh lập tức vơ lấy chiếc bát đặt trên bếp lò mà hắn vẫn thường ăn cơm, rồi giống như một đứa trẻ chạy ào ra khỏi bếp.

Ba người bên trong nhìn bất đắc dĩ cười.

Múc dê tạp ra hai cái chậu, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu mỗi người bưng một chậu. Loan Loan cầm bát đũa đi theo ra khỏi bếp.

Trong nhà chính chật kín người ngồi. Ông nội Lai Sinh đã đến rồi, mấy người đang vui vẻ nói chuyện gì đó, chỉ là không thấy ông bà nội Thạch Đầu đâu.

Nghĩ ngợi một chút Loan Loan nói với Bách Thủ: “Chàng lại đến nhà trưởng thôn lần nữa xem.”

Bách Thủ gật đầu xoay người bước ra sân. Không đợi Loan Loan dọn bát đũa xong, đã thấy ông bà nội Thạch Đầu ở phía sườn núi đang đi về phía này, mà Bách Thủ cũng đi sau hai người.

Loan Loan lập tức mời hai người ngồi xuống. Bà nội Thạch Đầu liền kéo tay Loan Loan quý mến nói: “Ai nha, thật là làm khổ khuê nữ con.”

“Xem thẩm nói gì kìa, mọi người có thể đến làm cho con và Bách Thủ vui mừng lắm đây này.”

Lời Loan Loan nói đúng là thật lòng. Nếu như trước kia, đừng nói đến ăn cơm, người trong thôn có thể nhìn hắn thêm hai cái đã rất hiếm có rồi. Bách Thủ âm thầm nhìn vợ một cái, hôm nay hắn làm gì cũng cảm thấy trong lòng phấn khởi biết bao nhiêu. Hắn đã không nhớ rõ được cảm giác được cùng mọi người ăn cơm vui vẻ là chuyện từ lúc nào rồi? Hình như từ khi cha mất hắn chưa từng mở lòng như vậy. Sau khi bà nội mất, hắn chẳng còn biết cười là thế nào. Là vợ đã mang đến tất cả cho hắn!

Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải để vợ được sống những ngày tốt lành!

Bách Thủ lấy vò rượu hồi chiều cố ý đi chợ mua ra đun nóng, rót cho từng người Dương Nghĩa Trí, ông nội Lai Sinh, Dương Phú Quý, Dương Khai Thạch, lại rót cho mình. Mấy nam nhân và bà nội Thạch Đầu, bà nội Nguyên Bảo ăn một chậu. Ba nữ nhân, Lai Sinh, thêm hai đứa trẻ ăn một chậu, bên kia đông người nên đồ ăn trong chậu được nhiều hơn một chút.

Loan Loan đặc biệt làm thêm hai chén nước chấm, cho thêm ít gừng và hành vào trong tương pha ít dầu, chấm thịt dê tạp vào ăn rất ngon.

Mặc dù mùi vị vẫn còn kém ở hiện đại một chút, nhưng đối với những người không có nhiều cơ hội được ăn thứ này như đám người Bách Thủ mà nói thì đã là rất ngon rồi. Mọi người cảm thấy thịt dê tạp Loan Loan làm thơm ngon y chang thịt dê kia, hơn nữa còn chưa từng nhìn thấy loại nước chấm này bao giờ, mọi người hỏi nàng từ đâu mà có?

Loan Loan liền cười giải thích là do mình làm.

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu không ngờ Loan Loan làm nước chấm lại có thể ngon như thế. Mọi người vừa tò mò vừa ăn khí thế ngất trời, dù thời tiết đang rét lạnh mà ai nấy mặt mày hồng hào, chảy đầy mồ hôi.

Đồ trong chậu ăn hết lại lấy từ trong nồi ra. Mấy người đàn ông vừa ăn thịt dê tạp vừa uốn rượu. Bình thường Bách Thủ không uống rượu vì vậy tửu lượng không cao lắm. Cha Thạch Đầu thấy hắn rót rượu cho mọi người xong chỉ rót cho mình có non nửa, cha Nguyên Bảo bất mãn nói: “Đệ rót có một chút vậy, rót đầy vào.”

“Tửu lượng của Bách Thủ huynh đệ không được a.” Cha Thạch Đầu nhìn mặt Bách Thủ đã bắt đầu đỏ nói.

“Có gì đâu, đang ở nhà mình, uống một hồi xong thì đi ngủ.” Dương Nghĩa Trí gắp một miếng thịt dê bỏ vào trong miệng, vừa âm thầm khen lẩu dê tạp này quả nhiên không tệ, vừa nói.

Nghe vậy, Bách Thủ không dám bồi tửu qua loa như vậy nữa, lập tức rót đầy cho mình, hôm nay phải cùng mọi người vui vẻ.

Bên này hai đứa trẻ cộng thêm Lai Sinh liên tục cười đùa không ngừng. Ba người còn thỉnh thoảng đấu võ mồm, làm cho mọi người cười không ngừng. Trong nhà đều là tiếng cười đùa vui vẻ hòa thuận. Mọi người còn khen tay nghề của Loan Loan không dứt miệng. Ăn hết đồ trong nồi Loan Loan lại mang ra một chậu nữa, rồi hâm lại cùng ít rau.

Đợi đến khi mọi người ăn no uống đủ, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu giúp Loan Loan thu dọn bát đũa vào phòng bếp. Dương Phú Quý đưa người già và trẻ con về trước.

Đêm nay đẹp trời, lại có trăng sáng soi trên đường còn sáng hơn cả ngày thường giúp cho mọi người xuống núi dễ dàng. Loan Loan cũng không để cho hai người phụ nữ rửa bát giúp: “Bây giờ chỉ có mấy cái bát thôi không cần hai vị tẩu tẩu giúp đâu. Đợi sau này có ngày chúng ta làm tiệc rồi mọi người lại đến giúp cũng được.”

“Đương nhiên rồi, chờ đến khi muội sinh em bé nhất định chúng ta sẽ tới giúp.” Mẹ Nguyên Bảo cười tủm tỉm nói. Mẹ Thạch Đầu bên cạnh cũng cười phụ họa.

Mặt Loan Loan đỏ lên.

Sau đó lại nghe mẹ Nguyên Bảo nói: “Nhìn muội da mặt mỏng vậy, nói không chừng đến ngày nào đó lại có.” Sau đó nàng nháy mắt với mẹ Thạch Đầu.

Hình như mẹ Thạch Đầu còn thấy chưa đủ, nhìn rừng trúc bên ngoài được ánh trăng chiếu sáng, nói: “Ánh trăng tối nay không tệ nha.”

Loan Loan đỏ rực cả mặt, mắng nàng một câu: “Sao vậy? Hai người các tẩu hôm nay cũng uống rượu à?”

“Chúng ta không say, nhưng mà…” vừa nói mẹ Thạch Đầu ngừng lại một chút, ánh mắt quét về phía cửa, nhích tới gần mẹ Nguyên Bảo, dùng giọng nói để chỉ ba người trong bếp có thể nghe thấy: “Nhưng mà hình như có người say.” Lập tức nàng lại cao giọng nói với Loan Loan: “Nếu không cần chúng ta giúp đỡ, vậy chúng ta về đây.”

Loan Loan đỏ mặt cười cười, tay xoa xoa lên khăn rồi cùng ra khỏi phòng bếp, kết quả nhìn thấy Bách Thủ giống như môn thần tựa ngoài cửa phòng bếp, nàng sửng sốt, không biết những câu vừa rồi hắn có nghe thấy không, may mà buổi tối không nhìn rõ vẻ mặt nàng, trái tim Loan Loan đập thình thịch.

Nhìn hai người đang đi xuống núi, nàng lớn tiếng hướng đến chỗ hai người nói: “Trời tối cẩn thận một chút, sáng mai muội tới trả chậu cho tẩu.” Câu sau là nói với mẹ Nguyên Bảo.

Trong ánh trăng mờ nàng nhìn thấy mẹ Nguyên Bảo bên sườn núi quay lưng về phía nàng vẫy tay, đáp lại: “Không cần vội.” Sau đó giọng cười đùa của hai người càng ngày càng xa.
Bình Luận (0)
Comment