Tú Sắc Nông Gia

Chương 71

Sau lập xuân liền bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi, mọi người bắt đầu cuốc đất, nên gieo giống thì gieo, nên trồng cái gì thì trồng cái đó.

Loan Loan nhìn mỗi người trong thôn đều đang bận rộn, nhưng cảm giác vẫn thiếu gì đó, buổi tối hai người nằm trên giường, nàng thuận tiện hỏi Bách Thủ: “Không thì chúng ta bàn một chút với thôn trưởng xem sẽ gieo hạt gì?”

“Trong thôn không có đất.” – Bách Thủ nhìn ngọn đèn dầu mờ mờ trên hộc tủ nói.

“Vậy chúng ta khai hoang một khối đất chứ sao?” – Người khác có thể khai núi, còn bọn họ khai hoang một khối đất cũng được chứ?

Sau đó Bách Thủ quay đầu lại liền nhìn thấy hai mắt Loan Loan, lát sau mới nói một câu: “Thật ra cha mẹ có mấy miếng đất…”

“Cái gì?”

………..

Nàng vốn tưởng rằng Bách Thủ vì không có đất nên mới không làm ruộng, sau khi suy nghĩ một chút thì thấy không đúng, Bách Thủ chính là người Dương gia thôn này làm sao có thể không có đất, nàng sớm nên nghĩ tới điều này a. Sau khi nghe Bách Thủ kể lại mọi chuyện, một đêm này cho đến bình minh Loan Loan mới chợp mắt được, nàng suy nghĩ cả đêm.

Bách Thủ không phải cô đơn một mình, ở trong thôn hắn còn có một đại bá, tên là Dương Nghĩa Thiên, sau khi Bách Thủ bị người trong thôn xa lánh, một nhà đại bá của hắn cũng xa lánh hắn luôn.

Khi đó Bách Thủ lẻ loi cần phải chuyển lên núi ở, bất luận nhà cửa hay đất đai hắn cũng không quản. Bởi vì hai nhà ở gần kề nhau, nên Bách Thủ chỉ săn bắt thú không trồng trọt, đến năm thứ ba nhà đại bá của hắn liền đem ba mảnh đất của nhà Bách Thủ toàn bộ lấy ra biến thành ruộng của mình. Nhà họ có bốn miệng ăn, một nam một nữ, ba gian nhà giữa, trừ đi phòng chính, chỗ ở của hai vợ chồng còn có chỗ ở của nhi tử cùng nữ nhi ra kì thật cũng có chút chật, nên sau khi Bách Thủ lên núi thì họ vào ở nhà hắn một cách tự nhiên, hiện để một gian cho nữ nhi là Dương Uyển làm khuê phòng, một gian khác thì để làm chuyện khác, để chút đồ và chất đống những đồ lặt vặt linh tinh.

Thế là ba gian nhà của Bách Thủ mười mấy năm nay đều bị một nhà Dương Nghĩa Thiên đem làm nhà ở.

Bách Thủ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại bọn họ, cuộc sống hiện tại hạnh phúc như vậy.Vốn dĩ nhà cửa bị chiếm thì cũng đã bị chiếm rồi, sau cùng Loan Loan từ từ cố gắng, mức sống cũng dần dần tốt lên, hắn cũng không yêu cầu cao, chỉ cần vĩnh viễn ở cùng Loan Loan có cuộc sống hạnh phúc như hiện tại là được, những thứ như nhà cửa, đất đai kia trong lòng hắn cũng chẳng xem là quan trọng gì. Chỉ cần Loan Loan không bỏ hắn thì dù ở nhà tranh hắn cũng bằng lòng.

Nhưng Loan Loan lại không nghĩ như vậy. Nếu là đồ của Bách Thủ thì phải đòi trở về.

Nàng vốn nghĩ người một nhà mình không có nhà thì chấp nhận sống trên núi cũng chẳng sao. Chờ sau này có đủ tiền sẽ xây mấy gian phòng xinh đẹp ở trong thôn. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, trong thôn mình vốn có nhà hơn nữa hiện giờ người trong thôn đã không còn bài xích Bách Thủ nữa, đó là đồ thuộc về nhà nàng thì phải lấy về không phải sao?

Sáng sớm sau khi hai người đi chợ, trên đường về Loan Loan nói với Bách Thủ chuyện này. Cho dù nhà kia có chút cũ nát nhưng nền móng chung quy vẫn vậy, sửa chữa so với xây mới cũng tiết kiệm bạc hơn. Hơn nữa đây là vật duy nhất cha mẹ Bách Thủ để lại cho hắn.

Thật ra Bách Thủ cũng từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu như có đất có thể trồng chút đồ ăn, có những thứ không chỉ có thể ăn mà còn có thể đem bán. Chỉ sợ có thêm ba mảnh đất lúc đó sẽ khiến Loan Loan mệt mỏi, hơn nữa hiện tại vụ xuân cũng bắt đầu. Có lẽ một nhà Dương Nghĩa Thiên cũng xới đất rồi.

Đất có thể không cần, nhưng nếu hai vợ chồng nàng muốn chuyển vào trong thôn mà nói thì nhà cửa nhất định phải đòi lại, hai vợ chồng thương lượng một hồi, xuất phát từ sự tôn trọng cùng lễ phép nên hai người quyết định đến nhà Dương Nghĩa Thiên một chuyến.

Nói là làm, về đến nhà ăn xong bữa trưa thịnh soạn, hai vợ chồng liền xuống núi, chẳng mấy chốc đã đến sân nhà Dương Nghĩa Thiên.

Tường bao hai nhà hợp nhất khiến nhà cửa có vẻ rộng rãi. Tường bao thật lớn, có hai cổng vào, bên này là cổng bằng gỗ đã cũ nát không chịu nổi, cánh cửa đã chuyển sang màu tro, phía ngoài còn dùng một miếng gỗ đóng vào, vừa nhìn cũng biết cổng bên này đã nhiều năm không có mở ra rồi, nói vậy bên này chính là sân nhà Bách Thủ.

Cổng bên kia thoạt nhìn cũng khá chắc chắn, cửa bằng gỗ lim, nhìn màu sắc hẳn là mới đổi lại không lâu.

Từ ngoài nhìn vào trong sân vô cùng rộng rãi, một dãy nhà tổng cộng có bảy gian. Nhà cửa lớn như vậy một nhà bốn người ở chắc phải rất thoải mái đây. Không nói tiếng nào đã chiếm luôn nhà nàng.

Nhà này kì thực ở cuối thôn, nàng còn đi qua nơi này rất nhiều lần. Nhưng lại không biết đây là nhà mình.

Hai người đi tới, Loan Loan nhẹ nhàng gõ cửa.

“Là ai nha?” – bên trong truyền đến âm thanh của một người phụ nữ, tiếp theo tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần, sau đó cửa két một tiếng mở ra, Loan Loan mỉm cười đứng ngoài cửa, nói với người mở cửa: “A, đại bá mẫu đang ăn cơm sao?”

Ở nhà Loan Loan đã cẩn thận hỏi Bách Thủ tình hình một nhà bốn người này, đại bá mẫu của hắn thân hình hơi mập, da đen, đôi mắt một mí quá dài, người trong thôn thường gọi là Mẹ Tuấn Kì. Lần trước, trong đại hội thôn lúc gây lộn với mẹ Bảo Sơn nàng chỉ liếc qua một cái, nhưng âm thanh kia vẫn còn trong kí ức, vừa nghe nàng liền đoán được chính là bà ta.

Mẹ Tuấn Kì thấy hai người đứng ngoài cửa thật lâu cũng chưa phục hồi tinh thần, mười mấy năm rồi Bách Thủ chưa từng bước vào cửa nhà bà ta, không ngờ người đến gõ cửa lại là hai người này.

Sân cũng được quét dọn sạch sẽ, dưới mái hiên đồ đạc rất chỉnh tề, hừ, nói vậy mấy thứ rách nát, linh tinh kia là bỏ vào nhà nàng ư.

Loan Loan nhanh chóng liếc mắt qua, trong lòng lạnh lùng nghĩ.

Không quản sắc mặt thay đổi của Mẹ Tuấn Kì, Loan Loan tiếp tục cười nói: “Thật ngại quá, quấy rầy đại bá mẫu người ăn cơm rồi, hôm nay bọn cháu tới đây là muốn thưa chuyện với người cùng đại bá, dạo này đã bắt đầu bận rộn rồi, ba mảnh đất kia của nhà chúng cháu năm nay cũng phải trồng một số thứ.”

Đến đây thì Mẹ Tuấn Kì cũng đã phục hồi tinh thần rồi, sắc mặt bà ta liền thay đổi, nhìn hai người rồi rầm một cái đóng cửa lại.

Sắc mặt Bách Thủ nháy mắt trầm xuống.

Nhìn cánh cửa còn chấn động nhẹ trước mặt, khóe miệng Loan Loan khẽ giật giật. Liếc mắt nhìn chỗ vừa rồi mới gõ cửa, nàng lấy ra một cái khăn tay, khăn tay này làm từ vải mềm mại hơn so với trước kia, nhẹ nhàng lau chỗ dính bụi trên tay, rồi vung khăn lên, xoay người kéo Bách Thủ đi.

Hừ, canh tác trên đất của vợ chồng nàng, ở nhà nàng, tới lúc phải trả lại thì đóng cửa, tưởng như vậy là xong rồi? Không muốn trả sao? Không có cửa đâu. Dù sao cũng sẽ có người khiến mấy người phải trả.

Hai người liền đến nhà trưởng thôn.

Cổng nhà trưởng thôn đang đóng, mẹ Thạch Đầu cũng không có nhà, chỉ có Thạch Đầu đang ngồi ven đường nhặt đá chơi.

Loan Loan đi tới kêu một tiếng: “Thạch Đầu.”

Thạch Đầu ngẩng cái đầu nhỏ lên, thấy là Loan Loan lập tức kêu lên sung sướng: “Loan Loan thẩm thẩm.” Sau đó hướng Bách Thủ nói: “Bách Thủ đại thúc.”

Đều nói trẻ nhỏ là nguồn vui, nghe âm thanh trẻ con lanh lảnh những gì không vui trong lòng hai người cũng tiêu tán không ít.

Loan Loan ngồi xổm xuống nhặt một viên đá lên, cười híp mắt hỏi bé: “Ô, Thạch Đầu nghịch viên đá hả?”

Thạch Đầu cười toét cái miệng nhỏ nhắn, gật đầu với Loan Loan.

“Vậy Thạch Đầu có biết ông nội của cháu đi đâu không?”

“Ngoài đồng ạ.”

Lúc này Bách Thủ một bên xoay người đi về phía cánh đồng, một bên nói với Loan Loan: “Ta đi ra ruộng một chuyến.”

“Tốt, gặp được thôn trưởng thì nói với ông ấy chúng ta có chuyện muốn tìm ông, nếu rảnh rỗi hãy gặp chúng ta một chút.”

Bách Thủ vừa đi vừa vẫy tay với nàng ý bảo đã biết.

Nếu vậy nàng ở đây chờ cũng chẳng có ý nghĩa gì, Loan Loan đi tới một hướng khác.

Nàng vừa đi vừa nhìn xem có thấy Dương Nghĩa Trí không, đừng nói là Dương Nghĩa Trí, đến bóng dáng vợ chồng Liên Linh Tử cũng không thấy, chỉ thấy lác đác vài bóng người trong thôn. Sau đó nàng liền thấy Mai tử đang bận rộn trên cánh đồng phía trước.

Mai tử xắn tay áo đến khủy tay đang cuốc đất trên một mảnh ruộng lớn, bên cạnh là mảnh đất của mấy người Trường Thọ. Lúc đi qua Loan Loan còn cười chào hỏi với Mai tử.

Đi dạo một vòng trên cánh đồng cũng không thấy bóng dáng Dương Nghĩa Trí đâu, Loan Loan không thể làm gì khác hơn là quay trở về, kết quả lại thấy cách thật xa trên mảnh ruộng phía trước có mấy người đang đứng, bên trái là Mai tử, bên phải là mẹ Trường Thọ, phía sau là mẹ Kim Đản và Vương Trường Thọ. Ở giữa còn có hai người, hai người kia tựa hồ có chút quen mắt.

Đi lại gần nàng liền thấy rõ là Vương Bảo Sơn và mẹ Bảo Sơn. Cách mấy người họ cả quãng mà đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“…………..Ta nói bà già chết bầm này có thấy kì quái không, ta muốn giúp ai cuốc liền giúp, ngươi quản được chắc?” – Đây là giọng nói của mẹ Bảo Sơn.

“Ai nói ta không quản, đất này là của nhà chúng ta, sao ta lại không quản được?” – Mẹ Trường Thọ không phục thét lớn.

“Nhà các ngươi?” – Mẹ Bảo Sơn liếc bà ta hai cái.

Mẹ Trường Thọ một tay chống nạnh bước đến bờ ruộng trừng mắt nhìn Mai tử ở trên ruộng lớn tiếng nói: “Nàng là con dâu của Vương gia ta, nàng cũng là người của Vương gia ta, đất này còn không phải là của Vương gia chúng ta sao?”

“Là Vương gia các người a, ai nói không phải nhà các người. Thôn trưởng của chúng ta không phải vẫn thường nói sao, phải giúp đỡ những người đồng hương, ta thấy mảnh ruộng lớn như vậy mà mình Mai tử phải cuốc đến bao giờ mới xong, lại không có ai giúp đỡ nàng, ta nhìn không được nên mới tới đây giúp một chút, lão bà tử ta đây là giúp Vương gia các người, sao bà lại không biết tốt xấu vậy.”

“Phần lớn người Vương gia chúng ta không các người giúp.”

“Phải không, sao ta lại thấy mấy người ở ruộng bên kia….”

Loan Loan thật sự rất đau đầu, hai lão thái bà này, sao lúc nào cũng có thể gây nhau được vậy thế? Mắt thấy đã đến gần rồi, nàng cũng muốn quay trở lại, nhưng quay lại phía sau mông thì phải đi một quãng đường bờ ruộng dài nữa mới tới đường nhỏ, nhìn lại thì mấy người phía trước đã trông thấy nàng rồi, Loan Loan không thể làm gì khác hơn đành kiên trì đi tới.

Nàng nở nụ cười, vừa đi vừa nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn xa xăm vào những đám mây, kinh ngạc nói: “Ô, ngày hôm nay sao tối vậy, có khi nào trời sẽ mưa không….” Sau đó lại nhìn về phía mọi người cười nói: “Mọi người đều bận rộn a.” Đột nhiên như nhớ tới cái gì thì kinh hoảng nói: “Ôi chao, quần áo của ta còn phơi trong sân đấy, ta phải mau về nhà thu quần áo…”

Không đợi nàng nói xong đã nghe mẹ Bảo Sơn nói: “Mưa đi mưa đi, mưa thật lớn vào nhân tiện khiến mấy người trên ruộng này ướt hết đi, xem họ còn trồng cái gì?”

Tiếp đó lại có người lớn tiếng nói: “Vợ Bách Thủ, đừng đi.”

Loan Loan cứng đờ, khóe miệng xụ xuống.

Mẹ Trường Thọ tiến lên mấy bước kéo Loan Loan về, chỉ vào mẹ Bảo Sơn nói với nàng: “Con gái à, cháu nghe được sao, cháu cũng vừa nghe lão thái bà này nói gì đúng không?”

Loan Loan nhìn chăm chăm vào bàn tay bị lôi kéo của mình, rồi quét mắt nhìn mọi người ở tứ phía.

Thần sắc Mai tử có chút lo âu, Vương Bảo Sơn thì khí định thần nhàn đứng bên cạnh, bên này mẹ Kim Đản vẫn cầm cái cuốc cúi đầu, có điều Loan Loan cảm thấy nàng hiện đang rất vui vẻ lắng nghe bát quái, mà Vương Trường Thọ thì hết lòng khuyên giải mẹ hắn với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hiện tại ta có nhân chứng, mọi người cũng nghe được mới rồi bà ta nói cái gì rồi đó, bà ta rõ ràng nguyền rủa cả thôn chúng ta, đây là ruộng cạn nếu bị ngập nước rồi thì còn trồng cái giống gì? Ta muốn tìm trưởng thôn để trưởng thôn đánh giá phân xử, đem mọi chuyện hôm nay nói rõ ra.” Mẹ Trường Thọ vừa nói vừa lôi kéo Loan Loan đi về phía nhà trưởng thôn.
Bình Luận (0)
Comment