Tú Sắc Nông Gia

Chương 92

Lúc ba người đến nhà Nguyên Bảo, những người khác đã rửa tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh bàn. Loan Loan thấy ba người đi vào lập tức đổ nước bẩn trong chậu đi, bưng chậu nước sạch khác vào. Đợi ba người rửa sạch tay xong ngồi xuống, tất cả mọi người lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì có thêm hai người cho nên phân ra hai bàn, các nam nhân ngồi một bàn lớn. Mấy người Loan Loan, bà nội Nguyên Bảo, mẹ Nguyên Bảo, Nguyên Bảo ngồi một bàn nhỏ.

Ngày đầu tiên mọi người đã ăn những món do Loan Loan nấu nên không có gì kinh ngạc, mà hai huynh đệ Lý Đại Thạch và Lý Đại Trí lần đầu ăn được bữa cơm ngon như vậy nên rất kinh hỉ vội hỏi những món này do ai nấu, đợi khi biết là Loan Loan làm, Lý Đại Thạch được một phen rất ngoài ý muốn, còn trong ánh mắt Lý Đại Trí có sự kinh ngạc rồi lại lộ ra chút nghi hoặc.

Nguyên tắc làm việc của Loan Loan chính là lao động kết hợp với nhàn hạ, làm việc đồng thời cũng phải nghỉ ngơi. Mọi người cơm nước xong liền chuẩn bị đi ra ngoài làm tiếp, nhưng Loan Loan kiên trì bảo bọn họ ngồi lại trong viện nghỉ ngơi một chút. Mới cơm nước xong mà làm việc nặng rất hại thân thể, nhưng nàng cũng không thể nói rõ ràng với mọi người, cũng chỉ có thể nói, tạm thời đừng vội, sáng giờ mệt mỏi cho tới trưa rồi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi.

Cho nên mọi người nghỉ mười lăm phút rồi lúc này mới đi làm việc.

Chờ mọi người đi ra ngoài hết, mẹ Nguyên Bảo mới hỏi Loan Loan: “Tại sao hai huynh đệ Đại Trí cũng tới?”

Loan Loan liền kể lại chuyện hai huynh đệ Lý Đại Trí đến giúp đỡ thế nào, mẹ Nguyên Bảo kinh ngạc nói: “Hai người đều tới đây ăn cơm, vậy mà Mẹ họ không lo sao?”

Loan Loan liếc mắt nhìn nàng nói: “Lo lắng cái gì chứ, muội lại không có cái ý nghĩ không phải gì, chuyện hắn ở đây cũng không liên can gì đến muội!”

Mẹ Nguyên Bảo cười hì hì nói: “Tẩu chỉ nói vậy thôi, biết muội với Bách Thủ tình cảm thắm thiết lắm rồi!”

Loan Loan đắc ý gật đầu. Đúng vậy a! Thời đại này có thể tìm được nam nhân yêu thương vợ như vậy quả thật không dễ dàng a!

Giúp đỡ mẹ Nguyên Bảo thu dọn sạch sẽ trong viện xong, hai người lại đeo gùi đi ra ngoài cắt rau cho heo ăn. Cắt rau cho heo xong quay về cũng đã giữa buổi chiều, nấu cơm heo bây giờ còn quá sớm, vì vậy Loan Loan đặt gùi xuống rồi xuống núi đi đến cuối thôn.

Tường viện quanh nhà đã xây được một đoạn cao. Bách Thủ đang đứng nói chuyện với thôn trưởng trong sân.

“… Cháu nói muốn trải đá nhỏ trong sân?”

“Đúng vậy ạ!” Bách Thủ gật đầu: “Đến lúc đó cháu rải đá nhỏ này khảm vào mặt đất, sau này trời có mưa xuống cũng sẽ không dính bùn lầy lên giày.”

Dương Nghĩa Trí vừa nghe xong thì hai mắt sáng rực: “Biện pháp này hay lắm!”

Bách Thủ ha hả cười rộ lên, ý tưởng của vợ hắn nghĩ tất nhiên không thể nào tệ được. Quay đầu lại nhìn thấy Loan Loan đi tới, hắn vội vàng gọi nàng: “Vợ ơi, nàng tới đây!”

Loan Loan cười híp mắt đi tới, nàng kêu một tiếng “Thôn trưởng” rồi quay sang nhìn về phía Bách Thủ.

Bách Thủ chỉ vào sân nhỏ được mở rộng ra bên hông phòng nói: “Ta nghĩ rồi, hậu viện hơi nhỏ. Chúng ta xây chuồng heo luôn trong sân, lại xây thêm chuồng gà cùng vườn rau. Không chỉ phải rải đá từ cổng vào đến của nhà, mà từ sân đến sân sau cũng trải thành đường đá hết toàn bộ.”

Loan Loan kinh ngạc nhìn hắn, tại sao hắn lại có suy nghĩ giống nàng đến vậy, nàng còn chưa kịp nói ý nghĩ của này với hắn nha!

Sau đó Loan Loan cười nói: “Ừ! chủ ý này rất tốt, chàng quyết định là được rồi!”

Loan Loan quay sang thấy Dương Nghĩa Trí đang trầm tư chuyện gì thì thuận miệng nói: “Thôn trưởng, mọi người cũng có thể trải đá nhỏ trong sân như vậy, hoặc là mở rộng mái hiên rộng ra chút nữa như nhà cháu này. Dù sao nhà đại bá với nhà Khai Thạch đại ca vốn cùng một sân, nối thông với nhau sau này qua nhà họ cũng tiện hơn nhiều, cứ theo hành lang đi qua là được rồi, dù trời có mưa xuống cũng không cần mặc áo tơi, lại không sợ bị mưa ướt.”

Thấy Dương Nghĩa Trí không nói chuyện, nàng lại nói: “Thôn trưởng, thật ra thì cháu có biện pháp tốt đấy, sân nhà đại bá ngài lớn như vậy, chi bằng đập bỏ hàng rào ngăn cách giữa hai nhà, biến thành một hành lang có mái che có được không?”

Không đợi Loan Loan nói xong, Dương Nghĩa Trí liền nói: “Xây hành lang làm gì, ta là một lão già quê mùa, còn học đòi trò chơi của người nhà có tiền à?”

“Ấy… thôn trưởng ngài không thể nói như vậy được. Ai nói người có tiền mới xây được hành lang kia chứ? Ngài nhìn xem, ngài là thôn trưởng thôn chúng ta, đương nhiên người có thể làm vài thứ không giống người khác chứ. Ngài còn phải dẫn dắt người cả thôn chúng ta cùng nhau làm giàu. Trên mặt đất mỗi sân viện nhà chúng ta đều toàn bùn đất, khi mưa một cái thì nếu không có chuyện gì cũng không có ai muốn bước ra khỏi cửa một bước cả. Nếu trải đường đá thì còn sợ gì nữa, làm con đường thông thẳng tới cửa vậy thì thuận tiện hơn mà. Ngài là thôn trưởng khi người dẫn đầu, mọi người thấy ngài làm như vậy, nhất định sẽ có người làm theo. Nếu thôn chúng ta đều cùng làm như vậy, thể hiện sự khác biệt chắc chắn khác với những thôn khác, nói không chừng còn có thể khiến cho cấp trên chú ý, đến lúc đó phái người tới khảo sát, thôn trưởng, đến lúc đó ngài chính là tấm gương của toàn thôn chúng ta rồi…”

Dương Nghĩa Trí nghe một hồi thì ánh mắt phồng lên, ông cầm lấy thuốc lá rời, nghiêng đầu qua, đợi sau khi Loan Loan nói xong hồi lâu nói: “Haha… ta nói cháu phụ nhân này, không ở nhà lo liệu việc nhà, trong đầu toàn nghĩ ra chuyện gì thế…” Rồi ông đưa mắt nhìn Bách Thủ bên cạnh nói: “Cháu xem hắn bao nhiêu tuổi rồi. Có câu nói: có ba điều bất hiếu, không có con là tội nặng nhất…”

Không cần nghe cũng có thể đoán được tiếp theo lão gia tử này sẽ nói những gì, mặt Loan Loan đỏ lên, nói lại một câu: “Hai người Linh Tử bọn họ cũng không nhỏ mà!” Không phải họ cũng chỉ mới có một đứa con so?

Dương Nghĩa Trí nghẹn họng, nói: “Trưởng lão là cha. Cha mẹ Bách Thủ không còn, ta là thôn trưởng, ta chính là trưởng bối của nó…” nghĩ nghĩ, dường như ông cảm thấy một nam nhân nói vấn đề này với nữ nhân thì quái lạ quá. Nên ông không để ý tới Loan Loan nữa, quay đầu nhìn về phía Bách Thủ bắt đầu lải nhải nói tiếp.

Bách Thủ cụp mắt xuống vừa chăm chú nghe giảng vừa nháy mắt ra dấu với Loan Loan. Loan Loan ngượng ngùng mặt đỏ tới mang tai đi ra khỏi sân, quay đầu lại thấy mọi người đang làm việc thì thầm nhủ may là cách mọi người khá xa, không ai nghe được những lời nói vừa rồi.

Mà Dương Nghĩa Trí nói mấy câu xong cũng để cho Bách Thủ đi làm việc, bản thân ông đứng tại chỗ rút thuốc lá rời ra hút, sau hồi lâu mới nói thầm một câu: “Chủ ý này dường như cũng không tệ!”

Loan Loan ra khỏi sân liền vòng ra sau nhà đi, tường viện này sợ rằng hai ngày nữa mới có thể xong, đến lúc đó phải trát thêm một lớp trên tường trong nhà nữa, đổi cửa sân thì nhà bọn họ xem như sửa xong rồi.

Ngắm nhìn trong chốc lát, Loan Loan cũng ném chuyện vừa rồi ra sau đầu. Mặc dù bị một ông lão trưởng bối dạy bảo về vấn đề sinh con quả thật nàng hơi ngượng, nhưng dù sao nàng cũng là một linh hồn hiện đại, chuyện qua cũng không cảm thấy có vấn đề gì nữa!

Sau khi xem sân xong, đang lúc nàng đi tới sân trước thì nhìn thấy mẹ Nguyên Bảo đi từ trên núi xuống.

“Tẩu cắt cỏ heo xong rồi hả?” Loan Loan nghi ngờ nói.

Mẹ Nguyên Bảo im lặng nhìn chằm chằm nàng: “Cắt cỏ heo gì chứ, ta đang tìm muội đây! Còn tưởng muội đang ở nhà chứ!”

“Muội thấy sắc trời còn sớm nên xuống núi đi dạo, lát nữa mới trở về nấu cơm heo.” Loan Loan nói.

Mẹ Nguyên Bảo lôi kéo nàng đi về phương hướng nhà nàng ta, vừa đi vừa nói: “Vậy muội đến nhà ta nghỉ chút rồi về nấu.”

Loan Loan nhìn trời, còn phải nấu cơm tối, liền nói: “Cũng đến giờ rồi, muội thấy muội phải về nhà nấu cơm heo thôi, nấu xong sớm còn phải tới đây nấu cơm nữa!”

“Nấu cái gì mà nấu, có người tìm muội kìa!”

“Ai chứ?”

“Mẹ muội!”

“Cái gì?”

Loan Loan còn chưa tin, mẹ Nguyên Bảo nhìn nàng nói: “Mẹ muội tới rồi, hiện đang ở nhà ta!”

Nghe vậy, Loan Loan nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Sao bà lại ở nhà tẩu?”

“Bà đeo gùi, hình như là đi cắt cỏ heo, nói là đi ngang qua đây nên tới thăm muội một chút, lại nghe người ta nói các muội sửa nhà. Mới vừa bà rồi đi ngang cửa nhà ta, mẹ ta đứng ở ven đường thấy, mẹ ta nghĩ dù sao buổi tối nhà muội cũng đến bên này ăn cơm nên bảo bà vào nhà ngồi.”

Loan Loan giật mình, nhưng mà, cắt cỏ heo rồi thuận tiện đến thăm nàng? Nàng không tin lắm. Trước kia sao không thấy bà thuận tiện đi ngang qua, đúng lúc nhà nàng sửa nhà thì lại tới.

Nàng nghĩ thế rồi đi đến nhà Nguyên Bảo, vừa tới cửa đã nghe giọng hai người nói chuyện trong sân.

“Vợ Bách Thủ phải làm nhiều việc lắm, xế chiều cắt cỏ heo xong, chắc là bây giờ đi tới cuối thôn hỗ trợ rồi. Ta ngồi chờ một lát đi, Thanh Diệp đã đi gọi con bé rồi, chắc là cũng sắp đến.”

“Thế à, sao con bé sửa nhà cũng không về báo một tiếng chứ. Tốt xấu gì cũng để cha nó tới đây giúp một tay chứ, còn ta thì cũng mới hôm qua nghe người ta nói nên bây giờ định sang đây nhìn xem thế nào.”

“Hai vợ chồng con bé cũng không dễ dàng. Bình thường lại không muốn tùy tiện nhờ vả người khác. Muội tử các ngươi cũng bận rộn, chúng nó đâu chịu quấy rầy các người. Nhưng nếu chỉ có hai đứa nó thì không biết muốn sửa đến lúc nào nữa, dù sao mọi người đều là láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm, nhà cũng đã sửa được một nửa, mặt sau cũng xong rồi.”

Lúc Loan Loan bước vào sân đã nhìn nụ cười hơi lúng túng trên mặt mẹ nàng. Bên cạnh quả nhiên có đặt một cái gùi, bên trong chứa nửa gùi cỏ. Nàng cười kêu một tiếng: “Mẹ, Mẹ tới rồi hả?”

Mẹ Loan Loan lập tức đứng lên, lôi kéo tay nàng nhìn chung quanh một chút, sau đó cau mày nói: “Sao lại gầy đi rồi?”

Vừa nghe những lời này, trong lòng Loan Loan liền thấy mất hứng.

“… Mẹ nghe nói mấy ngày nay các con đang sửa nhà, có phải là gần đây quá mệt mỏi hay không. Con xem con kìa, chuyện lớn như vậy cũng không báo tin về. Hôm qua cha con còn nói muốn tới giúp, nhưng lại không biết các con sửa ít hay nhiều. Hôm nay vừa lúc đi qua nên mẹ tới xem một chút.”

Mặc dù Loan Loan không thích mẹ nàng đến nơi này nói này nói kia, nhưng nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc mẹ nàng tới làm gì, nên nàng liền mời mẹ ngồi xuống, lúc này mới nói: “Cũng không còn lại bao nhiêu việc, trong nhà bận rộn nhiều việc nên con cũng không muốn phiền cha.”

“Con xem con lại khách khí với mẹ rồi!” Mẹ Loan Loan trách nàng liếc một cái.

Chẳng biết tại sao, Loan Loan cảm thấy cái liếc mắt này làm toàn thân nàng đều khó chịu. Sau đó, dưới sự kiên trì liên tục của mẹ nàng, nàng đành dẫn mẹ đi đến cuối thôn nhìn một chút. Nhìn thấy cái sân lớn như vậy, mẹ Loan Loan có chút ngoài ý muốn: “Con nói sân này vốn chính là của Bách Thủ?”

“Đúng vậy a, trước kia để cho một nhà đại bá chàng ở, nhưng mà, bây giờ đã trả lại cho chúng con rồi!” Loan Loan nói.

Mẹ nàng suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ. Cha mẹ Bách Thủ cũng là người Dương gia thôn, làm sao có thể không có nhà cửa. Bà không biết hai vợ chồng còn chuẩn bị sửa những chỗ nào, chỉ thấy tường viện đã xây gần xong, liền nói: “Hay là, mẹ tới giúp con nấu cơm nha?”

Mắt Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc rồi lập tức khôi phục tự nhiên, nói: “Mẹ à, không cần đâu, trong nhà làm sao thiếu mẹ được. Với lại đã có Thanh Diệp và đại thẩm giúp con, như vậy đã đủ người rồi ạ!”

Hai người đứng ven đường, đương nhiên những người khác cũng nhìn thấy, nhà mẹ đẻ Loan Loan cũng chỉ ở thôn bên cạnh nên có người nhận ra đó là mẹ của Loan Loan, Bách Thủ liền bỏ việc trong tay chạy tới, kêu một tiếng “Mẹ.”

Vẻ mặt mẹ Loan Loan hơi mất tự nhiên, bà không lên tiếng, khóe miệng giật giật, coi như đã để ý đến Bách Thủ rồi.

Loan Loan với hành động đó vẫn rất không hài lòng, nhưng bản thân Bách Thủ trên đôi mắt lại lộ ra tia mừng rỡ. Phải biết rằng trước đây mẹ Loan Loan đừng nói lộ ra biểu tình gì, cho dù chỉ nhìn cũng không nhìn hắn một cái. Hôm nay cũng không đưa sắc mặt cho hắn xem, mặc dù nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc, nhưng mà, chuyện này đã chứng minh quan hệ của hai người cuối cùng cũng đã hòa hoãn được chút ít.
Bình Luận (0)
Comment