Tú Sắc - Thất Tú

Chương 18

Diệp Lâm không chú ý tới sắc mặt cổ quái của Xavier, nhưng sau khi nghĩ tới thân phận Ian, y liền quyết định phải xử lý người này. Sau khi đến thế giới này không phải lần đầu tiên giết người, Diệp Lâm cảm thán, cứ tiếp tục phát triển như vậy, một ngày nào đó có lẽ lúc giết người y cũng có thể không có cảm giác gì.

Nhưng mà Ian, là nhất định không thể còn sống, không chỉ vì hắn tương lai là một trong những bàn tay vàng quan trọng của Ngạo Thiên, cũng bởi vì câu nói tràn ngập ác ý hắn nói với Baron lúc trước kia.

Người này từ đầu đến chân đều khiến người buồn nôn, cho dù đó là một thiên tài học đấu khí, Diệp Lâm cũng thật sự không có nửa điểm tâm đồng tình với hắn, cảnh ngộ bi thảm của hắn sau này, tất cả đều là hắn tự tìm!

“Không bằng đêm nay giết hắn đi.” Lấy trình độ tai thính mắt tinh của Xavier, những câu đối thoại đó đương nhiên cũng không thể lọt qua lỗ tai hắn, một câu bình thản như vậy, lại dùng chính là giọng điệu khẳng định chân thật đáng tin, Ian Marbot này, nhất định phải chết.

Diệp Lâm lại mỉm cười, lắc lắc đầu, “Cứ như vậy cho hắn chết, rất có lợi cho hắn.” Mẹ nó dám so mình với cái tên không biết xấu hổ như hắn, còn cố gắng nhắc tới mình trước mặt tên thích nam sắc như Baron, cứ thế mà chém hắn cũng không thể giải mối hận trong lòng Diệp Lâm!

Hơn nữa Diệp Lâm cũng không xác định Ian có thuộc trong phạm vi bàn tay vàng của Ngạo Thiên bao phủ hay không, muốn giết hắn cũng không khó, sợ là sợ vì giết hắn mà thêm chuyện, hoặc là bàn tay vàng bao phủ nên không giết chết được thì lại phiền toái, lúc chưa được vạn vô nhất thất(1) thì Diệp Lâm cũng không muốn tùy tiện ra tay.

“Như vậy Lâm muốn làm như thế nào?”

“Làm như thế nào?” Diệp Lâm mỉm cười lạnh lùng, “Nếu hắn đã chọn ta làm đối thủ luận bàn của hắn, ta đây nhất định sẽ báo đáp hắn cho tốt, một năm học mà thôi, triệt để giẫm nát lòng tin của hắn, hung hăng giẫm đạp lên tự tôn của hắn, ta ngược lại muốn nhìn một chút hắn tự cho là trả giá tất cả, nhưng đến cuối cùng lại vẫn là cái gì cũng không chiếm được thì sẽ biến thành cái dạng gì!”

Bọn họ cần thời gian, hơn nữa Diệp Lâm hiện tại không thích hợp ra tay với Ian, ngay sau khi Ian mới chọn y làm đối thủ mà hắn lại bỗng nhiên chết oan chết uổng, chỉ sợ người nghi ngờ Diệp Lâm sẽ không ở số ít, ngược lại là Diệp Lâm triệt để áp chế Ian rồi mới ra tay xử lý hắn, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ không có lý do gì mà lại nghi ngờ Diệp Lâm.

Người như Ian không giống những quý tộc như Diệp Lâm, các quý tộc bị trừ hai học phân thì cũng cứ thế mà trừ, Ian lại căn bản là không trừ nổi, kỳ thật tất cả bình dân đều không trừ nổi, Berysford vốn cũng rất ít thu học sinh bình dân, đối với học sinh bình dân tương đối nghiêm khắc, một khi vì biểu hiện không tốt mà bị trừ học phân, bọn họ thậm chí không có cơ hội học lại, trên chín mươi lăm phần trăm đều sẽ trực tiếp bị khuyên lui. Diệp Lâm đoán Ian sở dĩ sẽ chọn mình, đại khái vốn cũng là cất giấu tâm tư như thế, người trong cả phòng chỉ có mình nhìn qua vừa tiêm gầy lại có cái khuôn mặt như vậy, để bảo đảm học phân của mình nên Ian phải chọn một người nhìn qua giống quả hồng mềm nhất. Vì thế bản thân trúng tuyển bị coi là quả hồng mềm đầu tiên, mà vị này vì đảm bảo vạn vô nhất thất, thậm chí khiêu khích Baron sinh ra hứng thú với mình.

Diệp Lâm hiểu Ian, hoặc nói là hiểu kiếm sĩ nghiện rượu ở trong tiểu thuyết kia, người này, mặc dù vì mục đích có thể không từ thủ đoạn, lại vẫn rất cẩn thận mà che giấu kiêu ngạo trong nội tâm, có dã tâm, lại suy cho cùng không thể vì dã tâm mà buông bỏ tự tôn. Hắn là một thể mâu thuẫn, đến đoạn sau tính cách đại khái đã trở nên vặn vẹo, nhưng đại để vẫn có thể thấy được người này tuy rằng cũng không ngại dùng tất cả thủ đoạn dơ bẩn, trên thực tế nội tâm còn muốn duy trì loại kiêu ngạo yếu ớt này. Hắn quả thật có thiên phú người khác không theo kịp, thậm chí tự nghĩ ra vũ kỹ tương đối lợi hại, mười bảy tuổi mới vào Berysford, trong vòng vài năm ngắn ngủi ở đây đã có thực lực như vậy, thật sự là một nhân vật không thể khinh thường, đáng tiếc chính là, trong tiểu thuyết có nhắc tới, hắn cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được tự tôn bị giày xéo tra tấn mà ra tay giết chết một quý tộc hắn oán hận nhất, như vậy xem ra, vị quý tộc kia hơn phân nửa chính là Baron Ansedy.

Đối phó với một tên như vậy, trên thực tế cũng không quá khó khăn.

Triệt để đánh nát giấc mộng của hắn, khiến hắn trả giá tự tôn sau đó đổi được lại là công dã tràng, chỉ sợ không cần bọn họ ra tay thì người này cũng sẽ gần như tan vỡ. Diệp Lâm cũng không tin, nếu hắn không thể ở Berysford đủ năm năm mà chỉ có một năm mà nói, thì có thể lợi hại đến đâu được!

Dù sao sau năm học này, Diệp Lâm căn bản cũng không tính để lại mạng của hắn.

Xavier mỉm cười, “Như vậy cũng được.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Xem ra chúng ta còn kịp về ăn cơm trưa.”

Buổi chiều còn có lớp tiếp tục chương trình học buổi sáng, sau khi xem một vở kịch như vậy thì đã qua giữa trưa, may mà chương trình học buổi chiều bắt đầu muộn một chút, cho các học sinh thời gian nghỉ trưa đầy đủ.

Berysford sắp xếp môn học tương đối tập trung, mỗi tuần một ngày chương trình học ma pháp cùng đấu khí, hai ngày sau đều không có môn bắt buộc, thẳng đến thứ năm mới có thể lại sắp xếp một môn, nhưng lúc không có lớp học sinh vẫn được sử dụng phòng học như thường, tỷ như đại điện đấu khí là bất luận thời gian nào cũng mở ra cho học sinh.

“Vừa nói như thế cũng thấy đói bụng thật.” Diệp Lâm sờ sờ bụng, hai người sóng vai đi về khu ký túc xá.

Dù sao cũng là trường học quý tộc, không uổng công bọn họ đóng nhiều học phí như vậy, sau khi bọn họ trở về, đặt trên bàn chính là thịt bò mới vừa được làm thêm một lần nữa, ngay cả nước chanh bên cạnh cũng là mới ép, phục vụ tương đối đúng lúc. Nhưng mà nhớ một nghìn kim tệ đủ cho người thường dùng tới vài chục năm, mà ở nơi này đến trường một năm đã cần tiêu phí nhiều như vậy, Diệp Lâm lập tức yên tâm thoải mái hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Dùng xong cơm trưa không bao lâu cũng đã gần đến thời gian lên lớp, Diệp Lâm vẫn đi cùng Xavier, đến chỗ đường giao nhau cần tách ra, Xavier bỗng nhiên lên tiếng gọi y lại.

Diệp Lâm nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Xavier mỉm cười, “Lâm, buổi tối chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Sau khi bọn họ đến đô thành, chiêng trống rùm beng mà vào Berysford, trên thực tế lại vẫn rất xa lại đối với tòa đô thành nguy nga hùng hồn này, đừng nói dạo phố, ngay cả đi ra ngoài cũng không được mấy lần.

“Đêm nay?” Trong lòng Diệp Lâm chợt động, y vốn còn tính buổi tối trở về sắp xếp lại mấy thứ có liên quan đến kiếm sĩ nghiện rượu một chút, để cam đoan tương lai có thể vạn vô nhất thất xử lý Ian nữa.

Xavier thở dài, “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hầu như ta phải lên lớp đến chín giờ tối, chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian.”

Diệp Lâm vỗ trán, nhớ tới cái thời khóa biểu chi chít kia của Xavier, lập tức hiểu được, sảng khoái đáp: “Được!”

Diệp Lâm đồng ý, nhìn Xavier rời đi, không biết vì cái gì lại cảm thấy trong lòng có điểm là lạ.

Ah, không phải là bản thân y lạ, mà là không biết vì sao lại cảm thấy Xavier có chút là lạ, nhưng mà rõ ràng thái độ của hắn hình như cũng không có biến hóa gì mà? Chỉ là xuất phát từ trực giác, Diệp Lâm vẫn luon cảm thấy Xavier có chỗ nào không đúng lắm…

Là cái gì vậy?

Ah, là bởi vì màn đông cung giữa trưa? Hình như tên kia cũng không có gì ngại ngùng a! Trước kia khi Xavier cùng Diệp Lâm lưu lạc đã đi qua ngã tư đường hỗn loạn nhất, cũng gặp qua lưu oanh đầu đường trực tiếp tiếp khách ở trong căn phòng chỉ treo bức mành rách, y biết Xavier mới không phải người đơn thuần như vậy đâu!

Huống chi, biểu hiện của Xavier cũng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cái loại cảm xúc xấu hổ ngượng ngùng này!

Vậy rốt cuộc là không đúng chỗ nào ——

Diệp Lâm vừa nghĩ vừa đi, thẳng đến khi đã đứng trước cửa đại điện đấu khí cũng chưa nghĩ ra được một chữ, cũng chẳng thèm suy nghĩ nữa.

Laureil lão sư đã chờ ở trong phòng học, trừ Diệp Lâm cùng Ian ra, những người khác cũng đã phân đội xong, Diệp Lâm liếc liếc mắt một cái, đối thủ của Casimir cũng là một tên to con cơ bắp cuồn cuộn, lấy sắc mặt uể oải của vị kia đến xem, hơn phân nửa không phải là đối thủ của Casimir, về phần Garfield, đối thủ của hắn thân hình cao lớn, chỉ lùn hơn Casimir vài phân, mức độ cường tráng gần như là gấp đôi Garfield, đang vẻ mặt dữ tợn mà nhìn chằm chằm Garfield, ngược lại là Garfield biểu cảm bình tĩnh, cầm khăn tay trắng như tuyết tỉ mỉ mà lau chủy thủ trong tay.

Diệp Lâm tới thuốc độc màu lam tối bôi trên chủy thủ kia, thấy hắn lau đến cẩn thận như vậy, sẽ không phải là muốn lau sạch thuốc độc đi để tránh cho vị đối thủ đến bây giờ còn chẳng biết gì này chết oan chết uổng đấy chứ…

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Lâm liền đặc biệt đồng tình với vị đối thủ kia của Garfield.

“Đối thủ của ngươi là ta.”

Nghe được câu này, Diệp Lâm chậm rãi xoay đầu lại, nhìn về phía Ian một thân trang phục kỵ sĩ trắng như tuyết.

Y nhíu mày, không nghĩ tới giữa trưa trải qua một trận —— ừ, vật lộn kịch liệt như vậy, lúc đi đường còn tương đối mất tự nhiên, mà mới qua thời gian ngắn ngủi như vậy hắn đã khôi phục hoàn toàn?

Diệp Lâm mới không tin đâu, chỉ sợ Baron cũng không tốt bụng đến mức vì giữa trưa phát tiết như vậy mà đưa Ian thuốc trị liệu.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bình tĩnh của Ian lúc này, dường như mang theo thái độ lạnh thấu xương như băng tuyết không thể xâm phạm, Diệp Lâm lại không thể khống chế mà nhớ tới một bộ dạng khác của hắn lúc giữa trưa, thật sự là vô cùng buồn cười, lấy tư thái như vậy đến ngụy trang, bản thân cũng chính là một loại yếu đuối lừa mình dối người không phải sao?

Không giống hắn mặt không đổi sắc, trên mặt Diệp Lâm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, y vốn đã có khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười này như hoa xuân mới nở gió nhẹ đưa hương, nhất thời ngay cả Ian cũng ngẩn ra.

“Như vậy, xin chỉ giáo nhiều!”

Diệp Lâm đã sớm không dự định che giấu, y hạ quyết tâm phải trước mặt mọi người đạp tên này vào trong bụi bặm, tự nhiên là ngay từ đầu đã không cần cho hắn hy vọng.

Đây là lần đầu tiên luận bàn, Laureil tùy thời chú ý tình huống trong phòng học, đại điện đấu khí tương đối lớn, cho dù chia làm hai người một tổ cũng đầy đủ không gian mỗi tổ luận bàn ở trong này, dù sao một đám đều là người mới, đánh nhau đương nhiên không có bao nhiêu kinh thiên động địa.

Nhưng khi bóng người kia khởi vũ trong phòng học, gần như tất cả học sinh đều dừng động tác trong tay, ngạc nhiên nhìn sang bên kia, dù sao bất kể là ai cũng chưa từng gặp qua dạng múa kiếm như vậy!

Vòng tròn hồng nhạt dưới chân cùng hư ảnh hoa rơi màu hồng nhạt thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh Diệp Lâm, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy thì lực trùng kích thị giác là tương đối lớn. Ian nhìn bước chân nhẹ nhàng của đối phương, trong lòng trầm xuống, lấy đầu óc của hắn đã mơ hồ đoán được có lẽ mình vừa làm một lựa chọn sai lầm, thiếu niên quý tộc nhìn qua nhỏ bé yếu ớt này có lẽ vừa không phải là quả hồng mềm gì, mà còn khó đối phó hơn đại bộ phận người trong phòng học này.

Hiện tại chỉ ngóng trông vũ đạo như vậy căn bản là nhìn được mà không dùng được!

“Luận bàn đấu khí cũng không phải trò chơi, Lindberg đồng học khiêu vũ ở nơi này có phải không quá thích hợp hay không.” Ian nắm chặt song kiếm trong tay, lạnh lùng mở miệng.

Diệp Lâm mỉm cười, “A? Có người nào nói trong khi luận bàn đấu khí không được khiêu vũ sao?”

Laureil lão sư lớn tiếng nói: “Quả thật không có quy tắc như vậy! Luận bàn đấu khí chỉ có hai chữ, thắng lợi!”

Ian mím chặt môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm.

Ở một góc độ người bên cạnh không nhìn thấy, Diệp Lâm khinh miệt mà liếc mắt nhìn hắn một cái, Ian biến sắc, chỉ thấy mũi kiếm của Diệp Lâm ở xa xa vừa động chỉ về phía mình, một tầng đấu khí màu hồng nhàn nhạt bao phủ song kiếm giống như tác phẩm nghệ thuật của y, từng cụm từng cụm hoa đỏ thẫm hồng nhạt chợt nở rộ bên rìa kiếm! Chớp mắt hư ảnh thoáng hiện dường như trở thành thực chất khiến cho trong phòng học kêu lên một mảng.

Ian lại cảm thấy kiếm quang sáng lên kia tập kích, kiếm khí sắc bén như gió mang theo hàn khí đủ để đóng băng nội tâm hắn, đánh đến lục phủ ngũ tạng hắn đều giống như vỡ vụn ra, đau đến hắn nhất thời gần như không thể đứng vững bước chân!

Hắn cúi người xuống, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy nụ cười mang theo châm chọc khinh thường của thiếu niên dung mạo điệt lệ kia, rõ ràng thấp hơn mình rất nhiều, lại giống như đang đứng trên cao mà nhìn xuống mình vậy.

Đau đớn về cảm giác còn khó chịu hơn đau đớn trên thân thể!

“Ian!” Laureil bước lên một bước kiểm tra cho Ian một chút, lại phát hiện toàn thân hắn ngay cả một chút miệng vết thương cũng không có, ngay cả dấu vết xanh tím cũng không có, đương nhiên, trừ khóe môi chính hắn cắn vỡ ra.

Diệp Lâm vô tội đứng ở tại chỗ, mang theo ý cười nhu hòa nói: “Laureil lão sư, ta có đúng mực, chỉ là luận bàn mà thôi, sẽ không làm Ian đồng học bị thương.”

Laureil vừa lòng địa gật gật đầu, “Như vậy là được! Ian, cũng đừng ngay cả chút ít đau đớn ấy cũng không chịu nổi.”

Trong lòng Ian buồn bực, tức giận đến gần như sắp hộc máu, hắn có thể khẳng định bản thân bên trong nhất định là bị thương, đáng giận chính là, hiện tại hắn nói ra làm gì có người nào tin tưởng!

Diệp Lâm vẫn là mang theo mỉm cười, thậm chí đi lên một bước giống như quan tâm, “Ian đồng học, ngươi không sao chứ? Ta đã xuống tay rất nhẹ, một chút đấu khí như vậy hẳn là không thương đến ngươi mới phải.”

Nhất thời ánh mắt đồng học trong phòng nhìn về phía Ian đều mang lên vài phần khinh thường, ngay cả lão sư cũng đã kiểm tra không có chuyện gì, vị này còn bày cái dáng vẻ trắng mặt ôm ngực này cho ai xem a? Có cần giả bộ thành như vậy không!

Diệp Lâm cười đến ý vị sâu xa, đúng vậy, y sẽ có đúng mực, trên thế giới này không có cái gọi là bác sĩ, tỉ lệ tử vong cao đến đáng sợ, cho dù chỉ là bệnh thương hàn bình thường cũng có khả năng cướp đi một tính mạng, dùng cho trị liệu chỉ có nước thuốc trị liệu đắt đỏ cùng chút thuật cầu nguyện của mục sư, chỉ cần không đánh đến Ian hộc máu, hắn liền có chỗ khổ không có chỗ nói, bởi vì căn bản không ai có thể kiểm tra ra hắn càng ngày càng nội thương nghiêm trọng.

Nội công thương tổn âm tính mỗi ngày ở trong cơ thể Ian xâm nhập kinh mạch hắn, Diệp Lâm cũng không tin như vậy còn không làm rụng được người này?

Trừ khi hắn là con gián đánh không chết như nhân vật chính!

Hai tầng đau đớn về tâm lý cùng sinh lý, không biết Ian đồng học ngươi —— có thể sống qua năm học này không?

(1) Vạn vô nhất thất: Không có chút sơ hở nào, tuyệt đối ko sai sót
Bình Luận (0)
Comment