Tú Sắc - Thất Tú

Chương 33

“Chúng nó không ăn thì làm thế nào!” Diệp Lâm quả thực bất đắc dĩ.

Y rất may mắn ở trong cuốn sổ tay luyện kim kỳ quái Xavier lấy được kia có loại nước thuốc kỳ quái này, trừ che giấu đôi tai tinh linh còn có thể che giấu da lông thú nhân, thậm chí có tác dụng tăng cao chiều cao của người lùn trong thời gian ngắn, các loại nước thuốc ngạc nhiên cổ quái này Diệp Lâm chưa bao giờ nhìn thấy ở trong sách có liên quan đến luyện kim, ngay cả nhắc đến cũng không có.

Mà trong đó, có một loại nước thuốc cho rồng dùng.

Tài liệu cần chuẩn bị đương nhiên không phiền toái như lúc trước, mà bản thân những dược liệu này tuy cũng ngạc nhiên cổ quái, nhưng lại không phải vô cùng quý hiếm, chỉ có một hai loại hơi khó tìm một chút, nhưng có Garfield ở đây, muốn lấy được cũng không quá khó khăn.

Diệp Lâm đã luyện thuốc xong, cầm đến cho Ur và Hạ Lạc, đáng tiếc chính là hai nhóc rồng con không phối hợp dù chỉ nửa điểm, y đã phải lấy tất cả kiên nhẫn đối với con mèo đời trước em gái nuôi ra mà đối đãi với hai con rồng ngốc này, kết quả lại vẫn là làm cho y vô cùng nóng nảy.

Xavier cười lạnh, “Không uống thì không uống, lúc nữa ngươi luyện chế một cái thùng hợp kim cấm ma(1) nhốt chúng nó vào là được, chúng ta đi bao lâu thì nhốt chúng nó bấy lâu, đừng vọng tưởng ra cửa!”

Diệp Lâm mở mắt trừng trừng nhìn hai nhóc con kia rùng mình một cái.

Kia cái gì, lúc này y mới ý thức tới, rồng cũng không phải là mèo, chỉ số thông minh hoàn toàn không ở cùng một mức độ.

“Đúng, không uống thì không uống, thịt tươi cũng không cần mua, nghe nói rồng cũng không dễ chết như vậy.”

Hai nhóc lập tức rụt móng vuốt suýt chút thì nước mắt lưng tròng, nhìn vô cùng đáng thương.

Diệp Lâm cố ý đặt chai nước thuốc ở trên bàn, giả vờ muốn đi đẩy cửa, “Vậy ta về phòng luyện kim đây, luyện chế một cái thùng như vậy đơn giản hơn nước thuốc nhiều.”

Kết quả Ur cùng Hạ Lạc gần như lộn nhào mà cấp tốc chạy tới đồng loạt dùng hai chân trước ôm lấy cái chai, uống ừng ực ừng ực, Ur uống xong còn có nấc một cái phun ra lửa.

Xavier nhíu mày, “Không biết rốt cuộc loại thuốc này có hiệu quả gì.”

Diệp Lâm cũng không biết.

Nhưng rất nhanh hai tiểu tử kia đã ôm bụng lăn trên bàn, “Chíp chíp, chíp chíp~”

Hoàn toàn còn chưa biết nói chuyện, chỉ có thể chíp chíp kêu bậy.

“A?”

Thân thể mập mạp tròn vo của Ur ngược lại không có biến hóa gì, chỉ là chân trước bắt đầu biến dài, trên móng vuốt mọc ra lông tơ màu đen tinh tế, chưa được một lúc đã từ một con rồng đứng thẳng biến thành một con thú bốn chân hình thù cổ quái, thân thể hình cầu màu xám bạc của Hạ Lạc cũng nhanh chóng trở nên thon thả, móng vuốt cũng trở nên càng sắc nhọn, trên trán mọc ra một cái sừng trắng như tuyết, ngược lại cũng không khó coi.

“Thì ra là như vậy.” Xavier hiểu rõ, “Chính là biến thành dáng vẻ á long, như vậy thì mang ra ngoài sẽ không bắt mắt.”

“Á long?” Diệp Lâm đánh giá chúng nó, có vẻ đã trở lại bình thường, Ur cùng Hạ Lạc nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra mới lạ.

Xavier gật gật đầu, “Rồng lai với loài ma thú khác, ngoại hình càng giống với rồng càng đắt đỏ, nhìn chúng nó như vậy thì cùng lắm chỉ là á long bậc trung, dáng vẻ đã không quá giống rồng, tuy rằng cũng không dễ kiếm lắm, nhưng ở chợ đêm vẫn là không khó kiếm.”

Bọn họ lập tức phải rời Berysford đến đảo Seselia, không thể nào bỏ hai nhóc vừa phá xác này ở lại đây, mà muốn dẫn chúng nó đi thì lại người nhiều mắt tạp, thế nào cũng không thể để chúng nó còn duy trì dáng vẻ loài rồng, may mà còn có một loại nước thuốc như vậy để dùng.

Bởi vì hai nhóc rồng con biến thành dáng vẻ á long, Diệp Lâm đang nhẹ nhàng thở ra một hơi, một con chim Loria đột nhiên bay vào trong nhà từ cái cửa sổ đặc biệt ở trên mái, nó phun ra một ngọn lửa hình thù kỳ lạ, nhanh chóng ngưng tụ thành một chuỗi chữ viết ở ngay giữa không trung.

“Có người tìm ta?” Diệp Lâm nhăn mi, y đã quen quản gia dùng cách này đưa tin cho bọn họ, lúc này đi xuống tầng dưới, thấy Xavier đi theo phía sau mình, y bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn chúng nó trước đi, theo ta đi xuống làm cái gì?”

Xavier thản nhiên nói, “Chúng nó vừa mới uống thuốc xong, bây giờ là không động đậy.” Hừ, vạn nhất lại là nữ nhân làm bộ làm tịch kia thì làm sao!

Người trong đại sảnh cũng không phải công chúa Jacklyn Xavier nghĩ, mà là một quý phu nhân toàn thân váy đen nghiêm túc cẩn thận, bên cạnh người nàng còn có một bé gái khoảng sáu bảy tuổi, rõ ràng tuổi còn nhỏ, mái tóc đen làm nổi bật làn da nhẵn nhụi trắng nõn như tuyết, nhìn đã vô cùng xinh đẹp, không thể nghi ngờ sau này sẽ là một mỹ nhân bại hoại hơn người.

“Cô cô?” Diệp Lâm ngạc nhiên.

Người tới lại là Amity cùng Meg.

Bốn năm qua đi, khóe mắt Amity nhiều thêm mấy nếp nhăn, nhìn lại vẫn cứ đoan trang xinh đẹp, Meg rúc vào bên cạnh thân thể nàng, Amity đang tự tay gọt mơ cho Meg ăn, bầu không khí giữa hai mẹ con nhìn cực kỳ ấm áp.

Trong lòng Diệp Lâm lại có chút phức tạp, cảm nhận của y với Meg vẫn luôn hết sức kỳ quái, Meg không giống Lily, Lily cho dù là cùng Ngạo Thiên ở chung một chỗ, trong tính cách vẫn là băng sơn mỹ nhân mang theo vài phần kiêu ngạo, đối với mẫu thân Nathaly còn tốt hơn đối với Ngạo Thiên, còn sẽ mưu phúc lợi cho người nhà từ chỗ Ngạo Thiên. Nam nhân chung quy là hèn hạ, nữ nhân giống như chẳng đặt Ngạo Thiên trong lòng như Lily, Ngạo Thiên ngược lại lại sủng nàng lên tận trời, cho nên nói, trong hậu cung văn chủng mã vĩnh viễn không thể thiếu nữ thần kiểu băng sơn mỹ nhân, các nàng có thể tùy hứng, thậm chí không cần rất nghe lời, Lily chính là thuộc loại này.

Meg lại không giống, vì Ngạo Thiên nàng có thể buông tha tất cả, nàng quá coi trọng Ngạo Thiên, vì hắn mà có thể không cần mẫu thân, có thể không cần gia tộc, ngốc nghếch tự định cả đời với Ngạo Thiên ở tuổi mười bảy, là nhân vật nữ chính, đất diễn của nàng đương nhiên không tính là ít, bởi vì phần thâm tình này, nàng có thể giúp đỡ Ngạo Thiên hãm hại mẫu thân của mình, thậm chí dễ dàng tha thứ quanh Ngạo Thiên có đông đảo nữ nhân, chia sẻ tình yêu của Ngạo Thiên với các nàng.

Cho nên, Diệp Lâm có thể đối tốt với Lily, lại không thể nào đối tốt với Meg, bởi vì y biết, một ngày Ngạo Thiên chưa chết, có đối tốt với tiểu nha đầu này cũng là không được, nàng xoay tay là có thể vì tình lang mà bán ngươi đi.

“Lind.” Amity cười chào đón, Meg cũng ngọt ngào gọi một tiếng “Lind ca ca”, nhìn vô cùng nhu thuận đáng yêu.

Hai mẹ con nhất trí quên đi Xavier đi ở phía sau Diệp Lâm.

Xavier liền nửa dựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn đôi mẹ con này, dù sao hắn cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm với các nàng, không cần các nàng có ý tứ thân thiết gì với hắn.

Kỳ thực Diệp Lâm không có bao nhiêu ác cảm với Amity, tuy rằng nàng đối với Xavier không quá hữu hảo, nhưng đó cũng vì giáo dục từ nhỏ đã định trước sự coi trọng cùng kiên trì đối với huyết thống của nàng, y cũng không phải Lind thật sự, Xavier cũng không phải Sal kia, cũng không cần phải ôm bất bình gì, huống chi tuy rằng Amity thường xuyên xem nhẹ Xavier, nhưng cũng chưa từng khó xử hắn, thậm chí tước vị bá tước của Xavier còn là Amity giúp đòi tới kìa.

Nàng là một quý phu nhân tiêu chuẩn, tính cách không coi là quá tốt, bảo thủ, chú ý quy tắc, nhưng nếu nói chuyện xấu, lại chưa từng làm.

“Cô cô, các ngươi tới làm gì vậy?”

Amity cười nói, “Nghe nói ngươi muốn đại biểu Berysford đến đảo Seselia thi đấu?”

“Đúng vậy.” Trong lòng Diệp Lâm chợt động, lập tức nghĩ đến cái gì.

“Gần đây ta cùng Meg cũng đúng lúc phải đến đảo đl, đến lúc đó vừa vặn có thể tới xem ngươi thi đấu.”

Thì ra là thế.

Diệp Lâm híp mắt, nếu như là trong tiểu thuyết gốc, quan hệ giữa Amity cùng Xavier tuyệt đối không được tốt lắm, nàng đến đảo Seselia đương nhiên không phải là vì cổ vũ khuyến khích gì Xavier, vốn chính là có việc, sau lại nhịn không được đi xem mới là giải thích hợp lý nhất.

“Có chuyện phiền toái gì sao?” Xuất phát từ lễ phép, Diệp Lâm mở miệng hỏi.

Amity lắc lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là có chút vấn đề nhỏ trong chuyện buôn bán.”

Diệp Lâm gật gật đầu. Quý tộc trong thế giới này không giống tq cổ đại, quan viên quyền quý thời tq cổ đại đề sẽ không tự mình buôn bán, buôn bán là con đường hèn mọn, nhưng thế giới này không giống, quý tộc hoặc nhiều hoặc ít đều kinh doanh một chút sản nghiệp mới có thể tiếp tục sống, mà rất nhiều quý tộc suy sụp cũng là bởi vì sản nghiệp suy tàn.

Mỗi lần Amity gặp Diệp Lâm đều cố gắng mang Meg theo, bởi vì nàng biết, một khi nàng có chuyện gì, Diệp Lâm cùng Xavier chính là “người thân” duy nhất còn sót lại của Meg, nàng định cho Diệp Lâm cùng Meg thân thiết hơn một chút, nhưng mà mỗi lần đều vô cùng thất vọng.

Đối với Meg, ngay cả giả vờ ôn nhu Diệp Lâm cũng không làm được, cho dù nhìn qua thì nàng chỉ là một cô bé vô hại như vậy.

Ngay trong một tuần sau, tổ sáu người ký túc xá Obies số tám được đóng gói đến đảo Seselia, cũng không bất ngờ chính là, thứ hai cùng thứ ba chính là tiểu đội Hoa Hồng Đen cùng tiểu đội năm thứ sáu trận đầu đã xui xẻo gặp phải bọn họ, thực ra tiểu đội năm thứ sáu kia có thể nói là tốt nhất, đặc biệt là Kelly, thân là ma pháp sư hệ thổ, hắn có địa vị hết sức quan trọng trong toàn đội ngũ.

Xe ngựa thật lớn có khắc ma văn phù không(2) được chim Lalabi kéo bay về phía đảo Seselia, Diệp Lâm vẫn là lần đầu tiên ngồi loại xe ngựa bay trên bầu trời này, đương nhiên vẫn có chút mới lạ, so với máy bay kiếp trước ngồi, ở phương diện ổn định cùng tốc độ thì chiếc xe ngựa này vậy mà cũng không kém chút nào, không thể không nói vô cùng thần kỳ.

“Cũng chỉ có Berysford chúng ta mới có bút tích lớn như vậy.” Jacklyn cười khanh khách nói.

Sau khi lên xe Diệp Lâm mới phát hiện vị trí của mình vừa vặn được sắp xếp ở bên cạnh Jacklyn, hẳn là vị trí tốt nhất trong cả chiếc xe ngựa, bởi vì vừa vặn có thể nhìn xuyên qua cửa sổ nho nhỏ của xe ra bên ngoài, nói thông gió cũng là vị trí tốt nhất.

“Thật sao?” Diệp Lâm nhìn ra ngoài cửa trong chốc lát, thật sự không phát hiện có gì khác so với ngồi máy bay, nhưng mà trang trí đắt giá trong chiếc xe ngựa cực lớn này hẳn là còn khoa trương hơn khoang hạng nhất ấy chứ.

Jacklyn mỉm cười nói: “Loại ma văn phù không cỡ này là vô cùng phức tạp, trừ Ary đạo sư, trên đại lục Anya có không quá năm người có thể vẽ ra, trường học khác đương nhiên không làm được.”

Diệp Lâm giật mình.

Xavier đang ôm một quyển sách dày như viên gạch, bên cạnh là Archie âm trầm giống như vong linh, mà bên cạnh Archie là Garfield đã sớm quen thuộc loại trạng thái này của hắn, thậm chí còn có thể dựa vào hắn mà ngủ say sưa, sang bên nữa là Auckland cùng với Casimir đang nói chuyện nhiệt tình với Kelly.

Ừ, bây giờ mới phát hiện, trên thực tế Kelly cũng rất phù hợp thẩm mỹ của Casimir, cơ bắp rắn chắc, cao to, so với những thiếu niên trong trường học kia, Kelly khá lớn tuổi hiển nhiên càng có ý vị nam nhân.

“Lâm.” Xavier bỗng cau mày mở miệng.

Diệp Lâm nhìn về khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn, kỳ quái nói: “Làm sao vậy?”

Xavier miễn cưỡng mỉm cười, “Ta cảm thấy có chút không thoải mái, có thể đổi chỗ với ngươi không?”

Diệp Lâm vội vàng gật đầu, đổi vị trí xong còn lo lắng hỏi: “Không làm sao đấy chứ?”

“Nghỉ ngơi một lúc là khỏe.” Nói xong Xavier liền quang minh chính đại tựa bả vai vào người Diệp Lâm, hai mắt nhắm lại.

Trong mắt Diệp Lâm lộ ra một chút lo lắng, mẹ, không phải người này say máy bay đấy chứ?

Nhớ tới mức độ choáng chuyển động tròn nghiêm trọng của mình, y hoàn toàn không nghi ngờ gì với chuyện Xavier “không thoải mái”.

Kết quả chẳng được bao lâu, nửa người Xavier đều dựa thẳng lên người Diệp Lâm mà ngủ, Diệp Lâm lại cũng không thèm để ý, ngược lại thỉnh thoảng chú ý sườn mặt Xavier một chút, xem có phải hắn rất khó chịu hay không.

Xavier nhắm mắt lại ngủ một giấc ngắn, trong lòng cười lạnh, nữ nhân, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi lợi dụng đặc quyền sắp xếp mình cùng Lâm ngồi một chỗ!

Dám đào góc tường của ta, ngươi chán sống!

Ur nửa ngồi xổm ngủ gà ngủ gật trên một bên vai khác của Diệp Lâm bỗng nhiên rùng mình một cái, run như vậy nên cũng suýt chút thì lật khỏi vai Diệp Lâm rơi xuống dưới ——

“Chíp chíp chíp~” Hu hu, rất đáng ghét, thân là một con rồng ma pháp mẫn cảm, nó mới không muốn mẫn cảm với loại cảm xúc ác ý đáng sợ này như vậy! T^T

Hâm mộ mà nhìn thoáng qua Hạ Lạc đang ngủ ngon lành, Ur thật sự vô cùng ai oán.

(1) Cấm ma: Chặn tác dụng của ma pháp

(2) Phù không: Lơ lửng trên ko trung, loại hoa văn giúp cho vật khắc nó lên bay được
Bình Luận (0)
Comment