Tú Sắc - Thất Tú

Chương 42

Diệp Lâm cũng không nghĩ tới mỗi lần đều có thể thoải mái thắng lợi, nhưng mà sau khi đánh bại Hoa Hồng cùng Kiếm, y thừa nhận là trong lòng có chút khinh địch, mà trận này không thể nghi ngờ là nhắc tỉnh y, thế giới rất lớn, cao thủ ở dân gian a mẹ kiếp!

Vòng luẩn quẩn của quý tộc cũng chỉ có lớn như vậy, cho dù Galsworthy có danh tiếng vang dội, lấy nguồn học sinh mà nói, ngược lại thật đúng là kém so với Brabham thu học sinh bình dân.

Lần này đối thủ của bọn họ đứng phân tán cách nhau khá xa, rõ ràng không có một kiếm sĩ, toàn bộ đều là ma pháp sư, hai ma pháp sư hệ thổ, một ma pháp sư hệ hỏa, một hệ thủy, một hệ mộc, một hệ lôi, tuyệt đối cũng không phải bố trí tiểu đội bình thường, thậm chí so với đội ngũ Diệp Lâm thì bọn họ còn không chủ lưu hơn, đội hình toàn ma pháp sư như vậy một khi bị kiếm sĩ của đối phương gần người, không thể nghi ngờ là tương đối trí mạng.

Nhưng mà ngay cả chỗ đứng của bọn họ cũng kỳ lạ như vậy, sáu người lấy một khoảng cách xấp xỉ bằng nhau đứng dãn ra trên sân, chính giữa là hai người hệ thổ, hệ hỏa cùng hệ lôi ở rìa bên trái, hệ phong cùng hệ mộc ở rìa bên phải, hỏa lôi tương sinh, thủy mộc cũng giống như vậy, chờ mấy người Diệp Lâm hiểu được thì đã có chút muộn.

Bọn họ đứng xa như vậy căn bản không phải là vì một đối một, mà là vì phối hợp dễ dàng hơn.

Đối thủ của Diệp Lâm là một pháp sư hệ thổ ở giữa, Casimir ở bên phải y đối phó một ma pháp sư hệ thổ khác, nhưng bọn họ còn chưa tới gần đã nhìn thấy hai vị đối thủ của mình và Casimir kia cùng giơ pháp trượng lên, trên đỉnh hai cây trượng bề ngoài vô cùng xấu xí tầm thường này được khảm thủy tinh vàng tản mát ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Trong lòng Diệp Lâm rùng mình, thuấn phát(1) ma pháp.

Trong những ma pháp sư ở cái tuổi này, ma pháp sư duy nhất có thể thuấn phát ma pháp mà Diệp Lâm từng gặp chỉ có Auckland.

“Đại địa bảo hộ!”

Diệp Lâm nghe được thanh âm kinh ngạc của Xavier truyền đến từ trong đá ma pháp ghim trên ngực.

Đại địa bảo hộ giống với Sâm lâm chi ca, vốn là ma pháp cao cấp, Xavier áp súc năng lượng mà ma pháp cao cấp cần, lấy thực lực ma pháp sư trung cấp sử dụng ra, nhiều nhất cũng chỉ là một bán thành phẩm, mà hai vị ma pháp sư hệ thổ này lại không phải dùng thủ đoạn như vậy.

Đây là một đôi song sinh, bề ngoài giống nhau như đúc, không tính là rất xuất chúng, còn mang theo vài phần chưa thoát tính trẻ con, chẳng qua lại mày rậm mắt to nhìn vô cùng tinh thần, một người duỗi tay trái một người duỗi tay phải, hai cây pháp trượng phát ra ánh sáng giống nhau giao thoa ở giữa không trung, đây vậy mà lại là dung hợp ma pháp cực kỳ hiếm thấy, dùng sức mạnh của hai ma pháp sư cấp trung, thuấn phát một ma pháp cỡ lớn mà ma pháp sư cấp cao mới có thể làm được.

Đại địa bảo hộ, gần như là một ma pháp có lực phòng ngự mạnh nhất trong tất cả các ma pháp, hơn nữa được hưởng người không chỉ là một người, là một đám người, ánh sáng màu đất vàng hiện ra khuếch tán theo hình vòng tròn, trước mặt sáu người bên phía đối diện đều xuất hiện mấy lớp lá chắn bảo vệ bán trong suốt màu vàng kim, kéo sáu người bọn họ hoàn toàn vào trong phạm vi phòng ngự, phiền toái nhất chính là, thời gian có thể duy trì của Đại địa bảo hộ còn rất dài, ước chừng khoảng quá mười phút.

“Cũng không phải bản hoàn chỉnh, hẳn là không thể duy trì liên tục lâu như vậy!” Thanh âm của Auckland rất khẳng định.

Nhưng mặc dù không phải mười phút, có năm phút đồng hồ cũng là một vấn đề lớn!

Đại địa bảo hộ quá lợi hại, bằng vào trình độ hiện tại của bọn họ, căn bản là không đánh phá được tầng chắn bảo vệ kia! Cái này căn bản là một tầng mai rùa cực dày! Hơn nữa cái này không giống Sâm lâm chi ca, Sâm lâm chi ca hao phí vô cùng nhiều pháp lực, nhưng tương đối chỉ cần Xavier không cạn kiệt pháp lực là vẫn có thể luôn luôn duy trì, Đại địa bảo hộ lại là một khi ngâm xướng thành công, như vậy lá chắn bảo vệ sẽ xuất hiện trong một thời gian cố định, cho dù lúc này người sử dụng pháp thuật đã hao hết pháp lực. Cho nên, đây là điểm khó đối phó của ma pháp sư hệ thổ, rõ ràng pháp lực đã sắp hao hết, hắn tới một cái Đại địa bảo hộ, ít nhất trong mười phút thì bản thân cũng là tương đối an toàn.

Đương nhiên chiêu này cũng không phải là không có cách nào để phá, nếu cùng là ma pháp sư cao cấp đương nhiên có khả năng phá nát lá chắn, nhưng vấn đề là bọn họ chỉ là ma pháp sư cấp trung! Ma pháp cao cấp duy nhất Xavier có thể thả ra còn không phải hệ tấn công mà là Sâm lâm chi ca hệ phụ trợ!

Sắc mặt Diệp Lâm trở nên có chút khó coi, hơn nữa y đã thử ném hai kỹ năng kiếm phá hư không, kiếm khí trường giang qua, nhưng đánh vào trên lá chắn lại giống như gãi ngứa vậy, không hề có chút tác dụng rõ ràng nào, rõ ràng hai vị bên trong lá chắn đều sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên pháp lực đều hao phí ở trên Đại địa bảo hộ này.

Rầm rầm oanh!

Cách đánh như thủy triều của đám người kia càng rõ ràng so với sáu người Diệp Lâm, lấy trạng thái của hai ma pháp sư hệ thổ kia mà nói, hiển nhiên không có khả năng lại dùng một lần.

Hỏa lôi, thủy mộc tương sinh, uy lực quả thực không phải chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai, cố tình bọn họ bây giờ còn đang trong trạng thái vô địch, mẹ kiếp!

Phỏng chừng không cần năm phút đồng hồ, theo cách đánh liều mạng của bốn vị này, sân đấu rất nhanh sẽ biến thành một đống đổ nát.

Xavier không hề do dự, dùng tốc độ nhanh đến không khoa học đối với một ma pháp sư lượn một cái vòng lớn, gần như trong chớp mắt đã chạy đến rìa sân đấu cách sáu người đối phương một khoảng xa nhất, sau đó lập tức giơ pháp trượng bắt đầu ngâm xướng Sâm lâm chi ca! Pháp sư hệ hỏa kia nhanh chóng chạy theo Xavier, Auckland hừ lạnh một tiếng, pháp trượng nâng lên, một mảnh tường băng ầm ầm ngăn lại trước mặt hắn, ma pháp sư hệ hỏa mắt cũng không chớp, toàn bộ hỏa lực rầm rầm rầm khai hỏa, phối hợp với ma pháp sư hệ lôi kia trực tiếp đánh tường băng nổ thành mảnh nhỏ, nhưng bên này hắn vừa nổ tường băng bên kia Auckland lại bố trí tường băng, Auckland hung tàn tốc độ dựng tường còn nhanh hơn bên kia oanh tạc!

So sánh tốc độ ngâm xướng với hắn? Đừng nói đùa! So tiết tấu sử dụng ma pháp với hắn? Đừng nói đùa thân!

Là một dòng kỹ thuật, ngươi so với hắn cái này thuần túy là tự ngược a!

Toàn trường đều bị bạo lực oanh tạc biến thành vụn băng bay loạn, Diệp Lâm mở điệp lộng túc đi vòng vèo khắp sân đấu, ngươi cho là y nguyện ý? Mẹ nó, bọn họ tập trung tấn công y a! Chợt thất thần một chút này còn suýt chút nữa bị ma pháp sư hệ thủy kia dùng mũi tên bắn trúng ——

Ma pháp sư hệ thủy cùng hệ mộc kia gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm, Diệp Lâm âm thầm kêu khổ, nếu không phải mở điệp lộng túc trực tiếp nhảy ra một đoạn khoảng cách dài, lại vẫn duy trì trạng thái gia tốc, chỉ sợ đã sớm bị dây cùng với lá cây sắc bén hơn dao nhỏ bay đầy trời kia cuốn vào, có pháp sư hệ thủy kia ở, ma pháp của pháp sư hệ mộc lớn mạnh không chỉ gấp đôi, huống chi có sóng nước gợn có thể xuất hiện dưới chân bất cứ lúc nào làm y giảm tốc độ.

Từng mảng từng mảng hơi nước cột nước lớn trộn lẫn với mũi tên ầm ầm hạ xuống, biến thành Diệp Lâm chỉ có thể chật vật chạy trốn.

Mẹ kiếp, cái loại cục diện chỉ có thể bị đánh không thể phản kích này thật sự là rất bực mình!

“Xoẹt ——” Garfield dùng chủy thủ trực tiếp cắt đứt một đoạn dây dài, cũng làm cho msp hệ mộc sửng sốt một chút, phải biết dây này của hắn cũng không phải dây bình thường, dây quấn sức nước làm sao có thể bị một đạo tặc tùy tiện cắt đứt? Ta đi, đây rốt cuộc là một đạo tặc hung tàn như thế nào!

Lại nói phe Diệp Lâm cũng không phải hoàn toàn bị vây thế yếu, cho dù là phòng thủ, tốt xấu bọn họ vẫn là đầy đủ sáu người, mà hai ma pháp sư hệ thổ của đối phương sau khi dùng Đại địa bảo hộ đã tương đương với bỏ đi, mấu chốt ngay ở chỗ bốn người còn lại có thể xử lý sáu người Diệp Lâm trong khoảng thời gian thuộc trạng thái vô địch này hay không.

Nhưng bởi vì là trạng thái vô địch, cách đánh của bọn họ hoàn toàn là liền mạng bạo lực hào hùng, mấy người Diệp Lâm luôn luôn tránh né dù sao tình huống vẫn là không tốt lắm, nhìn qua chắc chắn bị áp chế ở hạ phong.

Từ khi đánh bại Hoa Hồng cùng Kiếm, tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán liền thăng cấp thành đội có khả năng đoạt quán quân cao nhất, kết quả trận đấu này lại có một hắc mã(2) xông ra, không khỏi làm mọi người mở rộng tầm mắt, cái loại bố trí kỳ lạ này thật sự là vô cùng hiếm thấy, nhưng không thể không nói, thật sự là rất lợi hại.

Bên kia, hai pháp sự hệ hỏa lôi từng bước tới gần Xavier, Auckland đang toàn lực chặn lại, rốt cuộc vẫn là tạo được cho Xavier một chút thời gian, Sâm lâm chi ca đã ngâm xướng xong, từng cây đại thụ che trời đột nhiên mọc lên trên sân đấu!

Ma pháp sư hệ hỏa mỉm cười: “Dùng ra thì đã sao, đều đốt!”

Auckland hơi nâng mi, “Ngươi thử xem?”

Đừng tưởng rằng chỉ có Sâm lâm chi ca của Xavier, còn có ma pháp sư hai hệ thủy băng hắn ở đây! Bên kia vừa khai hỏa, bên này hơi nước của Auckland đã bao phủ khắp rừng cây.

“Đi!” Garfield lôi kéo Diệp Lâm chạy như bay trong rừng cây, sắc mặt Diệp Lâm thật không dễ nhìn, bị hai ma pháp sư trung cấp thuộc tính tương sinh còn nằm trong trạng thái vô địch tập trung oanh tạc, cho dù chỉ có không đến một phút đồng hồ, có thể kiên trì được đã là một chuyện đáng giá kiêu ngạo, người xem ở đây hầu như đều đang tự hỏi nếu đổi thành bản thân đứng ở vị trí của Diệp Lâm, có thể chống đỡ bao lâu dưới ma pháp oanh tạc dày đặc như vậy? Chẳng qua, cho dù y dựa vào thân pháp cực nhanh tránh được một kiếp, cuối cùng vẫn bị một mũi tên nước xẹt qua mặt, để lại một vết máu nhàn nhạt, nếu không phải Garfield tới kịp, có lẽ y sẽ là người đầu tiên trong tổ sáu người quang vinh bị thương.

Chút thương nhỏ ấy bản thân Diệp Lâm không thèm để ý chút nào, tùy tay lau một cái liền nhảy lên trên cây chuẩn bị tùy thời đánh lại, những lúc như thế này, Sâm lâm chi ca liền thành che chở tốt nhất cho bọn họ.

Ngược lại là Ngạo Thiên ngoài sân đấu lại đứng lên, ánh mắt cực kỳ không tốt nhìn ma pháp sư hệ thủy của Brabham kia, chết tiệt, lại dám làm mặt nữ thần bị thương! Người như thế —— sắc mặt Ngạo Thiên tối sầm lại, sau đó lại lo lắng không biết có để lại sẹo không? Hẳn là sẽ không, hình như bị thương cũng không nặng, nhớ tới vết máu mơ hồ nhìn thấy vừa rồi, Ngạo Thiên cảm thấy trái tim mình đều đau đớn.

“A!” Ma pháp sư hệ hỏa kia bỗng nhiên kêu sợ hãi một tiếng.

Lại chợt nghe được tiếng cười của Auckland vang lên, “Archie, làm không tệ!”

Diệp Lâm nhanh chóng chạy về phía bọn họ, nhẹ nhàng nhún nhảy giữa các gốc cây, gần như lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trên một cây đại thụ.

Lúc này mới nhìn thấy ma pháp sư hệ hỏa của đối phương sắc mặt khó coi đứng ở tại chỗ, lá chắn bảo vệ lóe ánh sáng vàng kim ở trước mặt hắn trở nên chỉ còn lại một tầng mỏng manh, mà Archie đang đứng ở cách hắn không xa, viên đá tân nguyệt ở trên đỉnh pháp trượng kia thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng óng ánh nhàn nhạt.

Cả trận đấu tiến hành cho đến hiện tại, Archie hầu như không có ai chú ý đến, bản thân hắn cũng là hoàn toàn không ra tiếng, cảm giác tồn tại yếu đến gần như không tồn tại, nhưng hắn lại không phải đang đứng xem náo nhiệt, mà là lặng lẽ nhằm vào một người rồi sử dụng ma pháp sơ cấp hệ vô —— cắn nuốt.

Muốn cắn nuốt một lá chắn bảo vệ cao cấp, hiển nhiên không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Bản thân Archie không phải tính cách cường thế, càng không thể nói là có bao nhiêu tự tin, nhưng hắn có một ưu điểm, một khi làm chuyện gì, vậy sự cố chấp đó tuyệt đối là người bình thường không thể sánh bằng, hắn cứ như vậy vô thanh vô tức kiên trì liên tục cắn nuốt lá chắn bảo vệ ma pháp sư hệ hỏa kia, đến lúc này rốt cuộc thấy được hiệu quả.

Lá chắn trước mặt ma pháp sư hệ hỏa kia chỉ còn lại một tầng mỏng manh, nhìn lung lay sắp đổ, rồi bị cắn nuốt hoàn toàn.

“Choang!” Thanh kiếm lớn hung hăng bổ vào lớp lá chắn mỏng manh kia, Diệp Lâm dường như nghe được một tiếng thanh thúy giống như âm thanh thủy tinh vỡ vụn, tầng lá chắn kia rốt cuộc hoàn toàn nát!

Casimir cuối cùng cũng có tác dụng quả thực muốn rơi lệ đầy mặt, từ lúc trận đấu bắt đầu cho đến hiện tại, hắn không chém được đối phương, đối phương cũng hoàn toàn mặc kệ hắn, giống như trước trận đấu đã nói vậy, hình như chỉ có mình hắn hoàn toàn không có tác dụng a khốn kiếp!

Có cần bi thảm như vậy không chứ! Thân là một, vị, đội, trưởng, tác dụng duy nhất trong trận trước là làm mồi nhử, trận này còn lưu lạc đến mức chỉ có thể đứng xem náo nhiệt…

Thật, mẹ, nó, rất, đáng, ghét!
Bình Luận (0)
Comment