Tú Sắc - Thất Tú

Chương 45

“Chíp chíp~ chíp~ “ Móng vuốt nhỏ của Ur liều mạng cào cào Diệp Lâm, Diệp Lâm lấy nó ra khỏi áo choàng, thả xuống, Casimir vừa thấy tiểu tử kia lập tức hai mắt tỏa sáng.

Tuy rằng chỉ là hai “á long” nhỏ nhưng cũng đủ để cho Casimir kích động, hắn là một “rồng khống” thuần túy, nhìn thấy Ur cùng Hạ Lạc biểu tình liền giống như bé gái thấy được búp bê Barbie đáy lòng vô cùng khát vọng vậy.

Ngược lại sắc mặt Archie có chút cổ quái, hắn là một người duy nhất từng gặp hình dạng ban đầu của Ur, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ Ur thay đổi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, ah, rốt cuộc cái bộ dạng kia là thật hay cái bộ dạng này mới là thật?

Xavier thả Hạ Lạc ra, chúng nó vẫn còn là con non, đôi cánh thịt nho nhỏ căn bản là không bay được, vì thể chỉ có thể sốt ruột quạt cánh chỉ về phía trước.

“Rồng trời sinh có năng lực phát hiện đá quý vàng bạc.” Casimir giật mình.

Auckland cũng như có điều suy nghĩ, “Chẳng trách trước khi thi đấu các ngươi lại muốn kiếm hai á long đến.”

Diệp Lâm: “…” Auckland ngươi nghĩ nhiều, bọn họ căn bản không có tâm tư này.

Cúp vàng lưu ly ba lá không chỉ toàn bộ do vàng tạo ra, còn được khảm các loại đá quý đủ màu, vô cùng xinh đẹp, đồng thời cũng là vật cất chứa long tộc yêu thích nhất.

Vì thế, Ur cùng Hạ Lạc thành trợ giúp đắc lực tìm kiếm cúp vàng.

Sáu người không lời gì để nói nhìn cúp vàng bị Ur cùng Hạ Lạc gắt gao ôm lấy, móng vuốt hai tiểu tử kia nắm chặt không buông, nhưng mà —— cái chỗ như thế này?

“Đây là đùa giỡn chắc?” Diệp Lâm khó có thể tin mà nói, “Mười tám cúp vàng đều ở những nơi quỷ quái như thế này?”

Casimir gãi gãi đầu, “Có lẽ là bởi vì vận may của chúng ta tốt một chút?”

Cúp vàng đầu tiên, ở trong một thân cây nào đó nhìn qua không sai biệt lắm với một vạn cây còn lại trong rừng, cắt một mảnh vỏ khô trên cây là có thể nhìn thấy một ô vuông nhỏ, cúp vàng lớn bằng bàn tay lẳng lặng đặt ở trong thân cây…

Mẹ kiếp, cái nơi quỷ quái này nếu không phải có Ur cùng Hạ Lạc, trời mới tìm được!

Lại đi hơn hai giờ, cuối cùng cũng ra khỏi rừng cây.

“Ta nghĩ, chúng ta có lẽ phỏng đoán sai.” Xavier bỗng nhiên nói, “Hiện tại có hai loại tình huống, cúp vàng không chỉ mười tám cái, bằng không chính là, đội ngũ có thể đi vào trận chung kết cuối cùng cũng không nhất định là mười tám.”

Garfield gật gật đầu, “Không sai, ta từng xem qua quy tắc, cũng không quy định một đội ngũ chỉ có thể lấy một cái cúp vàng, giống như chúng ta, rõ ràng có thể tìm được càng nhiều cúp vàng, vì sao lại không nghĩ cách loại bỏ nhiều đối thủ một chút?”

Auckland lắc đầu: “Cũng không phải dễ dàng như vậy, trên những cúp vàng này có ma pháp, không thể bỏ vào trong không gian chứa vật, cầm trên tay dễ thấy như vậy, tìm nhiều một chút mà nói nếu gặp phải đội ngũ khác, dễ biến thành cái đích cho mọi người ngắm bắn.”

“… Cho dù tìm được có thể giấu cúp vàng khác đi, nhưng mà ta cảm thấy chúng ta không có cách nào giấu tốt hơn thế này…” Diệp Lâm không còn lời nào để nói mà nhìn về phía chỗ Ur cùng Hạ Lạc đang liều mạng khuấy động.

Nơi này là một thảo nguyên mờ mịt bát ngát, cỏ dài tràn qua bắp chân bọn họ, hoàn toàn là cỏ màu xanh lục giống nhau như đúc, sau đó, hiện tại Ur cùng Hạ Lạc đang nhào vào một chỗ bọn họ hoàn toàn nhìn không ra khác thường gì vui sướng đào đất.

Sau khi đào ra một đống đất nhỏ mới nhìn thấy một cái hộp gỗ bị chôn ở bên dưới, mở ra, quả nhiên lại là một cái cúp vàng.

Garfield lại bỗng nhiên đoạt cái cúp vàng kia từ trong móng vuốt Hạ Lạc, thử thử trọng lượng một chút, gõ gõ thành cúp mấy cái, khóe môi cong lên: “Đây là đồ dỏm, bên ngoài là vàng, bên trong là đồng.”

Diệp Lâm: “…”

Đây là muốn làm loại kiểu gì a!

“Xem ra thi đấu cạnh tranh này còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.” Casimir thở dài, vô cùng may mắn có người như Garfield trong cùng một đội với bọn họ.

Xavier lại bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến làm những người khác gần như đều rùng mình một cái.

“Rất thú vị.” Hắn nhẹ giọng nói, “Như vậy chúng ta vì sao phải lo lắng gặp phải những đội ngũ khác?” Hắn nhìn chằm chằm Ur cùng Hạ Lạc, nhìn chăm chú đến mức hai tiểu tử kia bị dọa ôm lấy nhau, “Chúng ta có thể thoải mái tìm nhiều một chút cũng không sao, tách hàng thật với hàng giả ra, gặp gỡ đội ngũ không cần do dự, đưa một cúp vàng cho bọn họ không phải được rồi?”

Garfield vỗ tay một cái, “Ha ha, cái này thú vị, như vậy những đội ngũ đó cho rằng mình đã giành được cúp vàng, khẳng định sẽ tìm một chỗ cắm trại hoặc là trốn đi chờ thời gian thi đấu kết thúc.”

Diệp Lâm khụ khụ, thật âm hiểm…

“Ta có một biện pháp rất tốt.” Diệp Lâm nói, “Casimir, đưa túi cho ta.”

Vốn là sáu người đều có không gian chứa vật, trong không gian đặt thức ăn nước uống đủ cho khoảng một tuần, cúp vàng không bỏ vào không gian được, cho nên mỗi một tổ đều được phát đến một cái ba lô, lúc bắt đầu Diệp Lâm còn nghi ngờ cần ba lô lớn như vậy làm cái gì, hiện tại xem ra, khụ, còn chưa đủ lớn.

Nhận túi, Diệp Lâm lấy một cây kim cùng vải đay có màu sắc xấp xỉ vải lót trong ba lô này từ trong không gian chứa vật ra, sau đó nhanh nhẹn xe chỉ luồn kim!

Casimir: “…” Mẹ nó vì sao nhìn cổ quái như vậy!

Auckland: “…” Cho nên nói, lần đầu tiên gặp mặt liền hiểu lầm y là nữ căn bản không phải hắn sai, người này vừa biết khiêu vũ lại giỏi may vá, loại nào không phải chuyện nữ nhân mới làm chứ!

Archie: “…” Mẹ cũng sẽ không làm những chuyện như thế này, Lind thật sự là toàn năng!

Garfield: “…” A, như vậy xem ra, những đồ thêu trước kia, chẳng lẽ tất cả đều là Lind tự thêu? Sau đó tưởng tượng một chút dáng vẻ Diệp Lâm một kim một đường chậm rãi thêu thêu sản phẩm, Garfield hung hăng rùng mình một cái.

Chỉ có Xavier ánh mắt ôn nhu, ừ người yêu của ta thật sự là không gì làm không được nha~ ^_^

Động kim như bay, bất luận căm giận như thế này thì nhân vật này vẫn là chuyên may, nói thật, lúc y cầm lấy kim chỉ, loại cảm giác tự nhiên này còn sâu hơn cả khi luyện kim.

Cắn đứt chỉ, Diệp Lâm lúc này mới cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía mấy ánh mắt phát ra ánh sáng quỷ dị, thẹn quá thành giận nói: “Nhìn cái gì!”

Mấy người Auckland cấp tốc dời tầm mắt.

“Túi ngầm?” Xavier lấy túi qua, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy túi ngầm tinh xảo như vậy, hoàn toàn sát vào phần đáy ba lô, lại chống lên một không gian độc lập, sau khi đặt cái cúp vàng kia vào, cài nút ngầm xong lập tức căn bản không tìm thấy dấu vết cái cúp vàng này nữa, bất luận nhìn như thế nào cũng chỉ là cái ba lô trống trơn mà thôi.

Diệp Lâm thanh thanh cổ họng, “Có thể đặt ba đến bốn cúp vàng thật, đặt toàn bộ đồ dỏm ở bên ngoài, gặp phải đội ngũ khác nếu bọn họ không tin chúng ta cho, để cho bọn họ trực tiếp chọn trong ba lô.

Archie nhìn về phía Diệp Lâm: “Lind, ngươi thật âm hiểm.”

Diệp Lâm tức giận: “Cút đi!” Y mới không âm hiểm đâu, ý tưởng cũng không phải y nghĩ ra.

Lần đầu tiên gặp phải tiểu đội khác là vào ban đêm sau khi bầu trời đã tối đen lại, tối nay không trăng, chỉ có những chấm nhỏ lẻ tẻ tản ra ánh sáng mỏng manh, mây đen nặng nề biểu thị tối nay rất có thể sẽ có một trận mưa to, Diệp Lâm vô cùng may mắn là lều trại rất lâu trước kia cất chứa trong trong vòng tay chứa vật của y cùng Xavier cũng không vứt đi.

Trong sáu người bọn họ không có ma pháp sư hệ quang, ngay cả hệ hỏa cũng không có, duy nhất có thể phun lửa chỉ có Ur có thể phun ra hỏa cầu lớn bằng móng tay, vì thể chỉ có thể để cho Casimir chém một thân cây tước mấy cây đuốc, trong không gian chứa vật của Diệp Lâm có mang theo các loại thuốc thử dùng để luyện kim, sau khi tìm ra chất lỏng dễ cháy nào đó ngâm gậy gỗ có chút ẩm ướt, bọc mảnh vải rồi châm lửa, hiệu quả chiếu sáng tốt xấu coi như kha khá, nhưng mà so với những đội ngũ xa xỉ dùng quang cầu hoặc hỏa cầu chiếu sáng mà nói, nhìn đã thấy mộc mạc hơn nhiều.

Tròn một ngày, bọn họ thu hoạch không tính kém, cúp vàng thật tuy rằng vẫn là chỉ có cái lúc bắt đầu kia, nhưng đồ giả lại tìm được đến bốn cái!

Lấy cách thức giấu cúp vàng quỷ dị của ban tổ chức, Diệp Lâm đoán đội ngũ có thể tìm được cúp vàng trong ngày đầu tiên trừ khi là đụng phải vận cứt chó.

Quả nhiên, hai tiểu đội đụng phải bọn họ kia hoàn toàn là hai tay trống trơn.

Không sai, hai tiểu đội, mười hai người.

Liếc liếc mắt một cái nhìn huy chương trên áo choàng, cùng một trường học, học viện cao cấp Esondra.

Không dấu vết trao đổi ánh mắt một chút, ngươi nghe nói qua trường học này chưa? Chưa nghe nói qua. Chưa nghe nói qua cộng 1.

Vì thế, sáu người bên này, vậy mà lại không có một người từng nghe đến học viện cao cấp Esondra này, nhưng mà, mỗi trường học chỉ có ba đội ngũ tham gia AMS, trường học có thể thông qua hai đợt thi đấu vòng loại mà còn giữ được hai đội ngũ, làm sao có thể là trường học không có tiếng tăm gì như thế này? Này không khoa học a!

Sau đó, sáu người lập tức kịp phản ứng, lặng yên không một tiếng động mà lấy ra vũ khí, tất cả chuyện không hợp lý, đều đủ để cho bọn họ đề cao cảnh giác.

“Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là đám tiểu quý tộc của Berysford kia.” Một thanh âm láu cá vang lên, sau đó Diệp Lâm rõ ràng nhìn thấy, dưới quang cầu cực lớn, hơn mười người cả trai lẫn gái bên kia ồn ào cười to, trong mắt đều tràn đầy bất thiện.

Trong lòng Auckland chợt động, mỉm cười nói: “Thì ra Kay Bonas cũng chỉ có thể tìm được đám mặt hàng vô dụng như các ngươi.”

“Còn vô nghĩa với chúng nó làm cái gì, trực tiếp giết người rồi đi! Trận đấu quái quỷ này thì có gì vui!” Thiếu nữ diện mạo yêu diễm không kiên nhẫn nói.

Một thiếu niên vác kiếm trên mặt lộn xộn bảy tám vết sẹo thường thường nói: “Muốn trách thì trách các ngươi vận khí không tốt đi! Giết các ngươi không chỉ có thể đàng hoàng tới trường học, còn có thể xóa bỏ toàn bộ ghi chép về chúng ta trước kia, cho dù là vì năm nghìn tệ kia, một phiếu ày cũng đáng cho chúng ta bán mạng.”

Ầm! Một tiếng sấm vang, không bao lâu, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống.

Hỏa cầu cùng quang cầu của đối phương đương nhiên sẽ không bị mưa dập tắt, cây đuốc trong tay Diệp Lâm lại không được, rất nhanh đã bị mưa ướt tắt.

“Vào rừng cây!”

Tiếng của Xavier vang lên trong ma tinh.

Sáu người không cần hắn nhắc nhở cũng đã nhanh chóng rút lui vào rừng cây.

Sáu đối mười hai, tình huống rất bất lợi cho bọn họ, mùi máu tanh cùng phiêu hãn trên người những thiếu niên thiếu nữ này căn bản đều không giấu được, khẳng định không phải học sinh tầm thường.

“Bọn họ hẳn là tử tù của thành Shana kia.” Thanh âm nặng nề của Casimir truyền đến từ trong ma tinh, “Tên có sẹo trên mặt kia tuy vẽ nguệch lên dấu vết đó, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể thấy được đó là một dấu vết ma pháp đến hết đời cũng không thể xóa đi được, chỉ có tử tù thành Shana mới có thể bị in dấu ấn như vậy.”

Mày Xavier nhíu lên, “Có chút phiền toái.” Có thể bị nhốt vào trong thành Shana kia, trong tay kẻ nào không có mấy mạng người, mà trong bọn họ phần lớn đều là ma pháp sư trung cấp cùng kiếm sĩ cấp sáu, hẳn là khống chế trong trình độ mà cái tuổi này có thể, nhưng cùng là ma pháp sư trung cấp, tử tù đã giết rất nhiều người cùng với học sinh phổ thông, thực lực kia căn bản không thuộc cùng một mặt phẳng.

Kay quả nhiên trăm phương ngàn kế, căn bản là không muốn cho Auckland còn sống rời khỏi đảo không người này.

“Nếu bọn họ theo vào, chết chính là bọn họ.” Thanh âm bình tĩnh của Diệp Lâm vang lên.

Thật ra, trong tay y cùng Xavier cũng không phải không có máu tươi, nếu bàn về giết người, số lượng người Xavier đã giết tuyệt đối có thể là tử tù cấp S của thành Shana, ngay cả bản thân Diệp Lâm, lại làm sao không phải là từng chém rất nhiều người, chỉ là mấy năm nay ở Berysford mới rửa sạch chút mùi máu tanh mà thôi.

“Ta nói phiền toái không phải là giết bọn họ.” Giọng điệu của Xavier có loại sức mạnh làm yên lòng người, bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có vẻ vô cùng thong dong, “Muốn giết bọn họ vô cùng đơn giản, khó chính là khống chế đúng mức, làm cho bọn họ triệt để không thể tìm chúng ta phiền phức trong vài ngày kế tiếp.”

Lúc này Garfield mới giật mình: “Sal nói đúng, nếu chúng ta giết bọn họ, vậy chúng ta sẽ bị hủy tư cách tham gia trận đấu.”

Auckland nghe mọi người thảo luận, rõ ràng là phiền toái hắn mang đến, nhưng những đồng đội này lại vẫn vô điều kiện đứng về phía mình, thái độ này làm trong lòng hắn ấm áp, cho dù từ nhỏ được sống an nhàn sung sướng, những hạt mưa này đập trên người làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng hắn lại vẫn có thể mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Giữ bọn họ sống mới tốt, sau khi giao cho phụ thân ta nhất định có thể cạy miệng bọn họ, chỉ cần có thể xác nhận là Kay Bonas, trong gia tộc nhất định sẽ làm cho thúc thúc tốt của ta cùng con hắn vĩnh viễn không thể lại chạm tay vào tước vị nhà Bonas ta.”

Mưa gió mãnh liệt, lá cây hỗn loạn kêu sàn sạt, hoàn cảnh ác liệt đến cực hạn.

“Ha ha ha, đám nhóc con quý tộc này là ngốc à? Hoàn cảnh rừng cây như thế sẽ chỉ làm chúng nó chết càng nhanh!” Thanh âm láu cá lúc đầu kia lại vang lên, “Nghe nó Roodia cùng Yona đều là người giỏi trong rừng cây không phải sao?”

“Câm miệng đi Tiyero!”

Cho dù ngoài miệng những người này có vẻ vô cùng khinh thường mấy người Diệp Lâm, nhưng hành động lại rất cẩn thận, bọn họ không phải người trẻ tuổi tự cao tự đại phổ thông, bọn họ là tử tù bò dậy từ trong chết chóc, cẩn thận đã trở thành bản năng của bọn họ, đồng thời mang đến còn có thích ứng với hoàn cảnh ác liệt cùng tàn nhẫn khi đối mặt với con mồi.

Auckland cuộn mình ở trên tán cây, nhờ lá cây che giấu, nước mưa rơi xuống trên người không còn dày đặc như vậy nữa, nhưng toàn thân đều ướt đẫm, loại cảm giác dính dấp này làm hắn khó chịu muốn chết, tuy rằng hắn dùng một tầng màn nước mỏng bao vây làn da lộ ra bên ngoài, nhưng là vì không gây chú ý, hắn chỉ dám dùng một tầng rất mỏng, cái cổ lúc trước bị sâu cắn một phát hơi có chút âm ỉ đau.

Một hỏa cầu dùng để chiếu sáng dần dần đến gần.

Những tử tù này vốn cũng không quá quen thuộc, hợp tác giữa bọn họ cũng chỉ là mặt ngoài, những chuyện trải qua trong quá khứ làm cho bọn họ căn bản không thể nào giao phía sau lưng cho những người khác, vì vậy sau khi đi vào rừng cây bọn họ lập tức tản ra, nhưng không phải rời rạc hoàn toàn, ngược lại vô cùng có kinh nghiệm tán thành hình quạt, khoảng cách giữa mỗi người không tính quá gần cũng không tính quá xa, đầy đủ để giúp đỡ nhau.

Trong vòng tay của Auckland đặt vài chồng quyển trục Diệp Lâm cho, Kay Bonas dùng thân phận trong sạch cùng năm nghìn kim tệ đón mua những tử tù này, mà những quyển trục trên người hắn này, mỗi một tấm đều có thể bán trên một trăm kim, chỉ tính ở trên người hắn, đã mang theo quyển trục trị giá đến vạn kim.

Đây là giúp đỡ của đồng bạn cho hắn.

Auckland hít sâu một hơi, lòng bàn tay hơi nóng.

Đây là ma pháp sư hệ hỏa hắn giỏi đối phó nhất, trước khi đồng bạn của đối phương tiến đến giúp đỡ, hắn có hai đến ba phút thời gian.

Yên lặng tính toán xong tất cả thời gian ngâm xướng, hắn biết, cơ hội chỉ có một lần, nhắm mắt lại, lúc lại mở ra, trong đôi mắt đen bóng của Auckland đã vô cùng bình tĩnh.

Đá tân nguyệt ở đỉnh pháp trượng tản ra ánh sáng nhàn nhạt ——

Sóng nước gợn, hãm đất!

“A!” Ma pháp sư hệ hỏa phía dưới chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi như vậy, nhưng bởi vì thời tiết mưa gió này, hơn nữa Auckland lại hoàn mỹ che giấu dao động ma pháp của mình, lúc đầu hắn còn nghĩ là mình giẫm phải đầm nước, lực hút của nước bùn kia làm hắn có chút ảo não, kết quả giây tiếp theo thủy lao(1) lập tức phong tỏa hắn, tiếp theo chính là bốn bức tường băng mạnh mẽ, trong đêm mưa rơi lớn như thế này, quả thực là lạnh đến cực hạn, rất nhanh lông mày hắn đã nhuộm lên một tầng sương trắng. Ma pháp sư hệ hỏa này phản ứng cũng không chậm, lá chắn lửa đã cấp tốc thiêu đốt lên, đáng tiếc chính là Auckland sẽ không cho hắn cơ hội này.

Thuật đóng băng!

Thời gian ngâm xướng thuật đóng băng không ngắn, nhưng Auckland cắt thời gian vẫn làm cho bản thân thành công ngâm xướng ra chú ngữ tối nghĩa này, tuy rằng rất chán ghét thời tiết mưa to, nhưng không thể nghi ngờ rằng thời tiết này đối với pháp sư hai hệ thủy băng như hắn mà nói, đó căn bản là giúp một ơn lớn!

Thuật đóng băng hàn khí bốn phía trực tiếp đông lạnh ma pháp sư hệ hỏa xui xẻo kia thành một khối băng, khối băng đủ để chứa vài người cứng rắn như sắt, bám vào một tầng màng nước nhu hòa, một tầng thuật đóng băng, lại một tầng màng nước, lại một tầng thuật đóng băng, ước chừng đông lạnh hắn năm sáu tầng, thẳng cho đến lúc bản thân Auckland hoàn toàn hao hết pháp lực.

Có màng nước giảm xóc, cho dù là kiếm sĩ cao cấp cũng rất khó bổ ra được trụ băng tầng tầng này, mà cho dù có một ma pháp sư hệ hỏa nữa đến, muốn nóng chảy một trụ băng dày như vậy, trong thời gian ngắn cũng khó có thể làm được.

Auckland nhanh chóng lẻn lên một thân cây khác, chạy ra một khoảng cách không tính là ngắn mới lại lẳng lặng ẩn nấp kỹ trong tán cây, thật cẩn thận uống một chai nước thuốc hồi ma, cảm thấy ma lực khô khốc trong cơ thể lại bắt đầu chảy xuôi hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiếng ồn ào vang lên bên kia, hắn biết, đồng bạn của hắn nhất định cũng đánh ngã vài người, không khỏi lại nở nụ cười.

Tử tù thì đã sao, cũng không nên coi thường đồng bạn của hắn nha, không phải hắn khoe khoang, ở cái tuổi này mà có thể ưu tú như thế, cho dù là toàn bộ đại lục Anya cũng không có mấy người.

Nhưng trong tim hắn vẫn cứ cảm thấy áy náy vì liên lụy đến đồng bạn.

Kay Bonas, chờ xem, lần này ta không tính toán nhịn nữa, nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt.

Trong bóng đêm, đôi mắt đen sẫm của Auckland lóe ánh sáng lạnh như băng.

(1) Thủy lao: Nhà giam bằng nước
Bình Luận (0)
Comment