Tú Sắc - Thất Tú

Chương 51

Bởi vì trận chà đạp này của giáo hội, trong lòng sáu người đều nghẹn một hơi, hơn nữa sau một tuần thẩm tra địa ngục kia, ngay sau đó lại là trận chung kết, gần như không cho bọn họ nửa điểm thời gian thở dốc, sau một đêm nói chuyện phiếm hôm trước, tuy rằng tinh thần sáu người còn có chút phấn khởi, dáng vẻ lại khó tránh khỏi uể oải.

Đã thật lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cho dù là Auckland chú ý dáng vẻ bề ngoài nhất trong sáu người cũng có chút chi tiết không chú ý được, đến khi đứng trên sân đấu trận chung kết, người xem ở hiện trường gần như đều đưa ánh mắt đồng tình đến cho bọn họ.

Mọi người đều biết, bọn họ trừ vây ba tiểu đội kia của Galsworthy ở đỉnh núi ra, những chuyện khác cái gì cũng không làm, thủ đoạn như vậy ở trong thi đấu cạnh tranh căn bản không tính là quá đáng.

Tuy rằng giáo hội kiệt lực che giấu chân tướng sự kiện kia, nhưng mà trong những trọng tài đó có không ít ma pháp sư cùng kiếm sĩ không có hảo cảm với giáo hội, muốn hoàn toàn che lấp hiển nhiên là không có khả năng, vì thế gần như tất cả người dự thi ở trên đảo Seselia này, bao gồm quý tộc thậm chí bình dân đi xem thi đấu, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết trong thi đấu cạnh tranh đã xảy ra chuyện gì, vì thế, những thành viên hội mân côi cùng đoàn kỵ sĩ ngày thường nhìn thánh khiết nghiêm nghị không thể xâm phạm này bị thầm mắng thành trời sinh dâm đãng, ngược lại những học sinh phổ thông trong học viện cao cấp Galsworthy bị pháo oanh ít hơn rất nhiều.

Hơn nữa, giáo hội rơi vào đường cùng phải thừa nhận tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán vô tội, cho nên trận đấu này sáu người nhìn qua càng không xong, khuynh hướng dư luận trong khán giả lại càng nghiêng về phía bọn họ, thanh danh của giáo hội ngược lại càng kém.

Cùng được xưng tương phản với bề ngoài lôi thôi lếch thếch chính là, tinh thần của sáu người lúc này đều đang ở một đỉnh điểm phấn khích, mà trùng hợp chính là đối thủ trận này của bọn họ rõ ràng là người quen, chính là tiểu đội phối trí toàn ma pháp sư của học viện cao cấp Brabham đã gặp được ở lúc đấu vòng loại kia, lúc này sắc mặt bọn họ cũng đồng dạng không dễ nhìn, dưới tình huống như vậy, bọn họ vốn đã từng bại bởi Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán cho dù có thắng trận này thì cũng sẽ có người nói bọn họ thắng không anh hùng.

“Tỉnh lại một chút, trận đấu là trận đấu! Chỉ có cố gắng lấy ra trình độ tốt nhất đánh cho tốt trận đấu này mới là tôn trọng đối thủ!” Vị đội trưởng của Brabham kia cổ vũ các đội viên rõ ràng tinh thần không đủ.

Đáng tiếc, Diệp Lâm bọn họ căn bản không tính toán cho những người này cơ hội lật bàn.

Bước vào trận chung kết chỉ có sáu tiểu đội, căn cứ trọng tài cho điểm phân thành hai đội một tổ, chỉ một trận đấu loại bỏ ba tiểu đội, ba đội còn lại quyết ra quan á quý quân, tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán cho điểm là xếp thứ tư, thực ra nếu không phải giáo chủ Charles thân là trọng tài cho bọn họ một điểm thấp đến quá đáng, tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng đánh giá tổng điểm xếp thứ nhất.

Phân tổ trong trận chung kết là đội xếp thứ nhất cùng thứ sáu quyết đấu, xếp thứ hai cùng thứ năm quyết đấu, xếp thứ ba cùng thứ tư quyết đấu, đối với mấy người Diệp Lâm mà nói, đối thủ là cái gì kỳ thật không quá quan trọng, bọn họ phải làm, chính là thắng!

Gần như là nghẹn một hơi, ở trong trận chung kết bọn họ chỉ có thể dùng thế như chẻ tre để hình dung, rõ ràng lưu loát thắng một trận hai trận ba trận thi đấu, trực tiếp đặt chắc vị trí vô địch, trải qua thi đấu cạnh tranh rèn luyện, được đến đề cao nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là sáu người bọn họ, cảm giác tai họa mấy ngày hôm trước mang lại cho bọn họ cũng không phải là ở trên sân đấu có thể học được.

Khi sáu người bọn họ phối hợp trở nên ăn ý, tiết tấu trở nên càng nhanh chóng, các thiếu niên thiếu nữ cũng đồng dạng chỉ mười lăm mười sáu tuổi cùng bọn họ, chênh lệch chỉ có thể càng kéo càng lớn.

Sau một vòng đấu cuối cùng, bọn họ đã trở về đến đô thành.

Trở lại thành thị sức mạnh giáo hội nhỏ yếu nhất này, thần kinh buộc chặt của bọn họ cuối cùng mới có thể thả lỏng trong chốc lát.

Càng là hiểu biết lại càng biết giáo hội quang minh là một bức tượng quái vật lớn như thế nào, so sánh với những người khác, Diệp Lâm còn hiểu rõ hơn một chút, dù sao tiếp qua hai mươi năm, toàn bộ giáo hội quang minh sẽ bị Ngạo Thiên dẫm ở dưới lòng bàn chân.

“Thành công.” Lúc Auckland ném tờ đơn chuyển giao có chữ ký của Kay Bonas lên trên bàn, ngay cả Diệp Lâm cũng bắt đầu tim đập nhanh hơn.

Nhưng mà y vẫn ngẩng đầu hỏi: “Thuận lợi như vậy?”

Auckland mỉm cười, “Những tử tù đó dù sao còn tuổi trẻ, xương cốt còn chưa cứng đến mức độ ấy, đáng tiếc chính là không có chứng cứ trực tiếp liên lụy đến Kay Bonas, nhưng mấy thứ nắm giữ trong tay này cũng đầy đủ làm hắn chảy chút máu, vì che giấu mục đích thật sự của chúng ta, cha ta đòi hắn ba đảo, đây chính là một trong số đó.”

Diệp Lâm nhíu mày, y biết được chính là quỹ tích trong nguyên tiểu thuyết, trong truyện, Kay Bonas đã biết mạch khoáng kia tồn tại, về phần chuyện tháp ma pháp hắn có biết hay không thì không được biết, cho nên sau khi Auckland giúp Xavier dùng một chút thủ đoạn không quá quang minh chính đại giành lấy mạch khoáng, đoạn cừu hận này đã kết xuống, hơn nữa bởi vì Kay Bonas chưa từng hết hy vọng với mạch khoáng này, cũng trực tiếp dẫn đến Xavier dứt khoát giết chết hắn.

Đương nhiên là sau khi vương quốc bóng tối kia thành lập.

Một tòa tháp ma pháp,về ý nghĩa nào đó mà nói, so với một mạch khoáng đá tân nguyệt có giá trị cao hơn nhiều lắm.

“Đúng rồi, chuyện hôm đó thảo luận bao giờ thì bắt đầu làm?”

Làm người bất ngờ chính là, nhiệt tình với chuyện này nhất lại chính là Casimir bề ngoài chính phái nhất.

Xavier mỉm cười, “Liền bắt đầu từ cải tạo biệt thự phố Marman. Chúng ta đã sắp vào năm thứ sáu, sau khi lớp thực tiễn nhiều, thời gian ở lại trường học ít tuyệt đối sẽ không làm người chú ý, đương nhiên, trước hết phải làm vẫn là sưu tập tư liệu.”

Muốn thành lập một vương quốc bóng tối, đầu tiên bọn họ cần chính là một cứ điểm, cứ điểm này thành lập ở trong brf hiển nhiên không hiện thực, còn có một năm nữa bọn họ sẽ tốt nghiệp, trong sáu người bọn họ, thân phận tự do nhất đương nhiên là Diệp Lâm cùng Xavier, mà vừa vặn bọn họ có một dãy biệt thự ở phố Marman.

Bọn họ muốn, là một nơi mà các loại người xa lạ lui tới sẽ không bị người nghi ngờ, là một nơi mà bọn họ ở trong thời gian dài cũng sẽ không có người nghị luận, tới gần tốt nghiệp, nhu cầu này mới có thể gấp gáp như vậy.

Archie đối với các vấn đề khác đều rất ngây thơ, nghe thế bỗng nhiên nói: “Biệt thự mà đổi thành nhà hàng, là Lind tự mình xuống bếp sao?”

Hiển nhiên, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với ăn.

“Thực ra, ta có một đề nghị tốt hơn.” Garfield mở miệng nói: “Đô thành chưa bao giờ thiếu nhà hàng, đoạn đường phố Marman tốt, không bằng đơn giản làm thành hội sở cao cấp càng tốt.”

Đến thế giới này đã nhiều năm như vậy, Diệp Lâm hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một số từ ngữ độc hữu, tỷ như hội sở cao cấp mà Garfield nói cũng không phải hội sở cao cấp theo nghĩa như ở hiện đại, dùng một từ thay thế thỏa đáng nhất thì phải là “Hội sở sắc tình cao cấp” mới đúng!

Trên đời này kiếm tiền nhất vĩnh viễn là loại này, khụ khụ, nơi…

Vừa nghe đề nghị thái quá này, vài người khác đồng loạt hắc tuyến.

Xavier nhíu mày, “Không được! Biệt thự phố Marman là sản nghiệp nhà Anbridge, ta tạm thời còn không muốn cho thanh danh của ta cùng Lâm xuống dốc không phanh.”

Garfield ngẩn ra, “Ah, vậy…”

“Đổi một ý tưởng, nhà hàng cao cấp, tầng một có thể chiêu đãi khách hàng phổ thông, tìm vài đầu bếp có nghề không tính khó, mục đích của chúng ta không phải kiếm tiền, cho nên giá cả có thể đắt hết mức. Tầng hai lại hoàn toàn không giống, chỉ cần một mỹ nữ mê người, dùng danh hiệu tự mình xuống bếp, mỗi ngày nhiều nhất chỉ chiêu đãi năm bàn khách, lúc tâm tình không tốt không đãi khách cũng được, tới phải đều là quý tộc thượng lưu cùng thương nhân lớn trong kinh thành, như vậy thanh danh liền phong nhã rất nhiều.” Auckland đề nghị ra một ý kiến càng khả thi.

Xavier chậm rãi nói: “Thực ra, ta có một điểm quan trọng hơn. Thời gian một năm, dù sao là lớp thực tiễn, chúng ta có thể ra ngoài đô thành, tìm một số người cùng mang oán ghét với ánh sáng, bọn họ đều có nhất nghệ tinh(1), tâm trí kiên định, đầu óc tỉnh táo, tìm đến bọn họ, sau đó có thể biến thành quản sự trong nhà hàng của chúng ta, đầu bếp, phục vụ, vũ giả, đầy tớ, thậm chí là tiểu tư…”

Theo hắn nói, ánh mắt năm người còn lại đều sáng lên, nhưng mà, đề nghị của Auckland cũng vô cùng hữu dụng.

Có đôi khi, trí tuệ của một người chung quy là có hạn, nhưng khi tập hợp trí tuệ của mọi người, sẽ ngưng tụ thành năng lượng không thể ngờ đến.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm cùng Xavier tách ra, y gần như nhét đầy quyển trục vào nhẫn chứa vật của Xavier, tuy rằng biết lúc này Xavier căn bản sẽ không gặp chuyện không may.

“Lâm.”

“Ừ?”

Xavier cứ như vậy quang minh chính đại ở trước mặt bốn người còn lại hôn môi y, không phải hôn lướt qua liền ngừng, mà là một cái hôn lưỡi nóng bỏng triền miên thật sâu.

Auckland: “…”

Casimir: “…”

Garfield: “…”

Archie: 0. 0

Không chút cố kỵ tâm tình bốn người này.

“Lâm, nhớ rõ ngươi hứa hẹn, xem ra ta còn phải muộn một chút mới có thể đòi lại, nhưng mà, đừng tưởng rằng ta đã quên.” Xavier nhẹ nhàng nỉ non bên tai Diệp Lâm.

Mặt Diệp Lâm oanh một tiếng đỏ bừng, “Này!”

Mẹ nó, đây là muốn nháo thế nào chứ! Nơi này còn có người xem a đáng chết!

“Thời gian luôn luôn là rất nhanh, Lâm.” Xavier thân mật nói, lại hôn hôn trán Diệp Lâm, “Tuy rằng ta rất muốn cho ngươi hiện tại liền thực hiện lời hứa, nhưng mà ta sợ một khi như vậy ta sẽ không thể rời khỏi ngươi.”

“Cho nên ta nguyện ý đợi một thời gian.”

“Đây là thời gian cuối cùng ta cho ngươi, Lâm.”

Diệp Lâm ngẩn ra, nhìn về phía đôi mắt màu lục đậm thâm thúy kia của Xavier, giống như một đầm nước xanh biếc, không nhìn rõ bên trong rốt cuộc có cái gì.

Nhưng mà y biết, lần này, y căn bản là không thể lui về phía sau.

Nam nhân này sẽ không bỏ qua mình.

Vừa nghĩ như vậy, vậy mà cả người lại lại một trận khô nóng run rẩy.

“Được.” Lần này, là Diệp Lâm cam tâm tình nguyện hứa hẹn.

Xavier đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hung hăng hôn Diệp Lâm một hơi, “Ta đi đây, thật sự nếu không rời đi, ta sợ là mình không bước đi được.”

Ngày hôm đó, sáu người mỗi người đi một ngả.

Chỉ có một mình Diệp Lâm vẫn cứ ở lại trong đô thành, y không giống năm người bọn họ, vũ kỹ của y đã định trước là không thể che giấu dấu vết của mình, song kiếm cùng vũ đạo như vậy, căn bản là rất hấp dẫn tầm mắt người khác.

Nhưng cũng không có nghĩa là y trở nên lơi lỏng, ngược lại sau khi mọi người rời đi, y trừ ở phòng luyện kim, chính là vất vả cần cù tu luyện, trong vài năm trước, y thậm chí chưa từng có lúc khắc khổ như vậy.

Biệt thự phố Marman bắt đầu cải tạo, sau khi Amity nghe nói thì có tự mình đến xem, thấy Diệp Lâm kiên trì ý kiến của mình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dời đi, Diệp Lâm liển để lại tầng ba làm nơi nghỉ ngơi cho sáu người bọn họ, cũng tách ra bốn phòng ngủ, đủ cho mọi người ngẫu nhiên ngủ lại, bố trí xa hoa vốn có trong tòa biệt thị này cũng không thay đổi, chỉ là cải tạo đại sảnh càng thêm rộng lớn, cầu thang đá cẩm thạch tinh xảo dẫn lên trên, có thể đi ngang qua một đài phẳng cao hơn tầng một thấp hơn tầng hai, tương lai nơi này có thể dùng làm nơi khiêu vũ của vũ giả, tầng hai thay đổi thành năm căn phòng có các đặc trưng riêng, không có cánh cửa, hoàn toàn là dùng đá quý cùng ngọc trai xâu lại thành rèm, ngay cả mắc rèm cũng là vàng ròng.

Sau khi chuẩn bị sắp xếp xong tất cả, hình như cũng chỉ thiếu một mỹ nữ mê người như lời Auckland nói.

Nhưng vốn trong lòng Diệp Lâm cũng không định thật sự tìm một nữ tử mê người như vậy, tuy rằng nói lực hấp dẫn của mỹ nữ với nam nhân vĩnh viễn đều rất lớn, nhưng mà có một tuyệt sát nữ nhân như Ngạo Thiên tồn tại, Diệp Lâm cảm thấy y không thể yên tâm bất luận nữ nhân nào ở vào vị trí quan trọng như vậy, bởi vì trong kế hoạch của bọn họ còn cần nàng để đạt được một số tin tức quan trọng, cũng đảm đương vị trí người liên lạc.

Một khi nữ nhân nhất định sẽ biết bí mật của bọn họ này bán đứng bọn họ, hậu quả mang lại sẽ không thể dự tính được.

Gần như đấu tranh hơn nửa năm, Diệp Lâm mới rốt cuộc hạ quyết định này, tuy rằng quyết định này làm bản thân y buồn bực đến tột đỉnh.

Mười một tháng sau, Xavier là người đầu tiên về đến đô thành, mang về quản sự, một đầu bếp cùng hai nam thị giả của nhà hàng cao cấp DK thanh danh lan xa trong tương lai.

“Lâm đâu?” Xavier hỏi vị quản gia tiên sinh lệ thuộc nhà Anbridge kia.

Quản gia tiếp nhận áo choàng, cúi đầu cũng không nhìn khuôn mặt phong trần mệt mỏi của Xavier, cung kính nói: “Lind thiếu gia chờ ngài ở tầng ba.”

Xavier nhăn mi, một thời gian không nhìn thấy Diệp Lâm đã đầy đủ làm hắn mất hứng, đây là làm cái quỷ gì?

Hắn cũng không cảm thấy Diệp Lâm luôn da mặt mỏng trong chuyện tình cảm lại sẽ không thể chờ được mà yêu thương nhung nhớ hắn ngay khi hắn vừa mới trở về.

“Lâm?”

Đẩy mở cửa, Xavier trực tiếp kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.

Đứng trước mặt là một bóng người hắn quen thuộc mà lại xa lạ.

Vẫn cao gầy thon dài, lại mặc váy tua cờ màu hồng nhạt mà chỉ nữ nhân mới có thể mặc, trong tay cầm một chiếc quạt xếp ren tinh xảo, hồng nhạt không hề đặc biệt mặc ở trên người y ngược lại hiện ra vài phần yêu dị khác thường, tóc trắng như tuyết, eo nhỏ nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ cần nhìn bóng dáng cũng đả đủ gợi lên tâm tư xa xôi nào đó của con người.

Nghe được tiếng gọi của hắn, người nọ hơi xoay đầu lại, Xavier lúc này mới nhìn thấy trên mặt y che một tầng lụa trắng, càng thêm có vẻ mặt mày như hoa, thanh lệ không tỳ vết, đôi mắt màu đỏ nhạt xinh đẹp lộ ra trong suốt thuần khiết, sạch sẽ đến cực hạn.

“Lâm?” Xavier khó có thể tin.

“Thế nào, giống nữ nhân không?” Rõ ràng ngay cả thanh âm cũng hoàn toàn thuộc về thanh thúy động nhân của nữ tính, “Màu mắt là bởi vì dùng vảy rồng làm kính mắt đặc biệt ——” Cùng loại với kính sát tròng đời trước, thứ đồ chơi này nhưng là tốn rất nhiều công sức của y, nếu không phải tinh thông luyện kim lại có những dụng cụ tinh vi kia, y căn bản là không có khả năng làm ra loại kính sát tròng có màu tinh diệu này, mà ma pháp bố trí bám vào trên kính mắt, sau khi đeo lên căn bản sẽ không rơi ra, lúc tháo xuống cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần tay quét một cái, ánh mắt y sẽ khôi phục màu đen vốn có, hai mảnh mỏng manh kia thu vào trong vòng tay chứa vật của y, “Giọng nói là nước thuốc biến thanh, hẳn là sẽ không có người liên hệ ta cùng Lindberg Anbridge đến cùng nhau chứ?”

Diệp Lâm chậm rãi đi về phía Xavier, quạt xếp trong tay y hơi hơi giương lên, mang theo nhịp điệu độc đáo cùng ôn nhu tao nhã của vũ giả, gần như có lực hấp dẫn làm người hít thở không thông. Y đã từng phiền não phải mặc váy màu gì, sau lại phát hiện quả nhiên vẫn là mấy màu vô cùng nữ tính hóa như hồng nhạt trắng lam nhạt thích hợp khí chất Thất Tú nhất.

Xavier tháo khăn che mặt của Diệp Lâm xuống, dưới khăn vẫn cứ là khuôn mặt hắn quen thuộc, không có trang điểm, chỉ là thay quần áo như vậy, chỉ là tóc xõa tung, chỉ là hơi trói buộc lại mặt nam tính hóa trong cử chỉ bình thường của y lại, y nhìn qua liền hoàn toàn là một mỹ nữ tuyệt sắc.

“Lâm, ta không thích.”

Diệp Lâm kinh ngạc.

“Vì sao?” Thời gian nước thuốc có tác dụng qua đi, giọng nói của y lại khôi phục bình thường.

Xavier kéo y qua, “Ta không muốn để cho ngươi như vậy xuất hiện ở trước mặt những người khác.”

“Này!” Mặt Diệp Lâm đỏ lên, “Ta có khăn che mặt, không có người nhìn thấy mặt ta, đến lúc đó ta sẽ làm khăn che mặt đặc biệt, người khác căn bản không lấy xuống được, không có nguy cơ bị lộ…”

Xavier lắc đầu, “Không, không phải vì vậy.”

Diệp Lâm dựa vào lý lẽ cố gắng, “Ngươi phải biết, vị trí này quá quan trọng, dù sao cũng là ta xuống bếp, ta không thể nào tin tưởng nữ nhân khác, mỹ nữ vốn đã khó tìm, còn muốn đáng tin có năng lực đóng kịch còn phải có hiểu biết nhất định về nguyên liệu, chỗ nào tìm được người tốt như vậy —— ưhm!”

Diệp Lâm ngẩn ra, sau đó rặng mây đỏ trên mặt bắt đầu lan tràn, dần dần lộ ra vài phần không biết làm sao.

Mẹ kiếp, y quả thật quên ước định của mình với Xavier trước khi đi! Mấy ngày nay bận bịu đấu tranh sau đó học tư thái của nữ nhân và vân vân, đã hoàn toàn ném sự kiện kia qua sau đầu!

Hơn nữa, càng mẹ nó muốn chết chính là lúc này y đang mặc nữ trang, không có áo sơmi cùng quần dài khó cởi, chỉ có một cái váy mỏng manh!

“Ngươi đáp ứng ta, Lâm.”

Ngay cả tay chân Diệp Lâm cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc.

“Hiện tại, đến lúc thực hiện hứa hẹn.”

Tay Xavier đã mò vào từ dưới chân váy, trực tiếp đẩy Diệp Lâm ngã trên thảm lông dê mềm mại.

Khẩn trương căn bản không đủ để hình dung tâm tình Diệp Lâm lúc này, dùng thấy chết không sờn đến khát quát có lẽ thỏa đáng hơn một chút.

Xavier hôn hôn khóe môi Diệp Lâm, “Ta yêu ngươi, Lâm.”

Diệp Lâm ngẩn ra, thở dài, cuối cùng cũng nhu hòa xuống, y ôm cổ Xavier, hít một hơi thật sâu, dùng thanh âm gần như bản thân cũng không nghe rõ hàm hồ nói: “Ta cũng vậy.”

“Cái gì?”

Diệp Lâm thẹn quá thành giận, “Ta nói, ta cũng yêu ——”

Xavier trực tiếp hôn lên môi y, lần này, nụ hôn giống như mưa rền gió dữ, gấp gáp lại còn mang theo tính xâm lược.

Quả nhiên, con thú trong lòng hắn vẫn chiến thắng ôn nhu phải cố gắng kiềm chế lắm mới có thể biểu hiện ra ngoài.

Hắn muốn nuốt người trước mặt này vào, cả thịt cả xương, hoàn hoàn toàn toàn mà ăn kiền mạt tịnh.

(1) Nhất nghệ tinh: Tinh thông một nghề nghiệp/phương diện/chuyên môn nào đó
Bình Luận (0)
Comment