Tú Sắc - Thất Tú

Chương 60

Trước khi trận chiến thứ hai bắt đầu, người giáo hội quang minh cuối cùng cũng đến tiền tuyến, trạng thái của những mục sư cùng kỵ sĩ thánh này nhìn cũng không tốt, thậm chí có thể dùng rất không xong để hình dung.

Lần này mang đội chính là giáo chủ Erline, hắn cũng là một hồng y giáo chủ, so với Blemen bề ngoài hiền lành, Erline có dáng vẻ nghiêm túc hơn nhiều, chính bởi vì loại nghiêm khắc này, hắn vẫn luôn là người lãnh đạo chiến đấu trong giáo hội, chiến tranh đến vốn đúng như Erline hy vọng, nhưng hắn thật sự không ngờ tới sẽ có người đặt cho hắn chướng ngại vật lớn như vậy, lại có người thật sự dám làm như thế! Thật không biết từ nơi nào toát ra nhiều đạo tặc cùng côn đồ như vậy!

Erline dùng danh nghĩa chiến tranh vơ vét của cải ở các nơi, đây là tự đại giáo chủ căn dặn, nhưng cuối cùng lại bị người cướp đi bảy tám phần mười, tin tức của những người này lại có thể chuẩn xác như vậy, không thể không làm Erline nghi ngờ trong đó có người một nhà động tay chân, trong giáo hội bất hòa với hắn nói ít cũng có hai ba người, bọn họ đều có quyền lực được đến tin tức xác thực chuẩn xác nhất.

Vì thế, hắn nghe theo lời bạn tốt Blemen đề nghị, vì cho hoàng tộc gần đây rất có thành kiến với giáo hội một bài học, mượn danh nghĩa tình hình rối loạn kéo dài thời gian đến tiền tuyến.

Hiện tại xem ra, đây hình như không phải là một quyết định tốt, ánh mắt những binh lính cùng kỵ sĩ kia nhìn người bên mình đều không có tôn kính cùng kích động, ngược lại chỉ có lạnh lùng cùng khinh thị.

Ở trên chiến trường, đây là cục diện mục sư cùng kỵ sĩ thánh của giáo hội chưa bao giờ đối mặt với.

“Nghe được tin tức không?” Erline có chút nóng nảy hỏi.

Thiếu nữ mục sư khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lắc đầu, “Không có, bọn họ đều không chịu mở miệng, hơn nữa,” Nàng dừng một chút, “Hình như rất có cảm xúc mâu thuẫn với giáo hội.”

Erline gõ gõ bàn, “Tiếp tục đi hỏi thăm!”

Hắn bắt đầu do dự, nếu không trộn lẫn được vào trong binh lính, kế hoạch đại giáo chủ dặn dò phải làm thế nào?

Vài vị kiếm sĩ bên cạnh vị điện hạ Aselstine kia gần như không rời khỏi người một lúc nào…

Lại một trận chiến tranh khai hỏa, các mục sư cuống quýt chạy ra từ trong lều trại ấm ra nhìn về phía những binh lính đã sớm chờ xuất phát kia, giữa các mục sư áo bào trắng co ro người cùng những binh lính trầm mặc lạnh như băng, phân biệt rõ ràng.

Lúc này vẫn là đêm tối, chỉ có tuyết lớn trắng xóa chiếu sáng không trung, đây là một cứ điểm băng tuyết rất quan trọng, trong loại thời tiết lạnh đến nhân loại khó có thể chịu đựng này, các thú nhân lại không chịu chút ảnh hưởng nào, chỉ có bạch tinh linh không thể nào sinh tồn thời gian dài trong khí hậu rét căm này, ngược lại ám tinh linh tương đối có thể chịu được khí trời ác liệt.

Liên minh của bọn họ lần này thật ra cũng không chặt chẽ, nhóm người lùn chỉ cung cấp các loại vũ khí công thành, lại không có binh lính người lùn xuất hiện, nữ vương bạch tinh linh ngược lại là có tới chiến trường, chỉ là sau khi biết thú vương cũng liên hệ cả ám tinh linh thì vẫn luôn yên lặng, mang theo tất cả bạch tinh linh ở lại nhà cây trong rừng cây shelly ấm áp, cũng không xuất hiện.

Trận này, chỉ có mấy vạn đại quân thú nhân đội bão tuyết lần thứ hai công thành.

Công nghệ của người lùn cho tới bây giờ đều luôn đáng giá khen ngợi, lợi khí công thành bọn họ cung cấp cho thú nhân lần này cũng cực kỳ dữ tợn, uy lực khủng bố, voi ma mút khổng lồ lao nhanh tru lên, tuyết trên tường thành bị chấn động rơi ào ào xuống.

Các mục sư co người ở trong chiến xa, gần như không có người nguyện ý đi ra gió tuyết bên ngoài cung cấp cho binh lính trị liệu tất yếu, cũng không phải bọn họ muốn như vậy, mà là bởi vì bị phái đến tiền tuyến lần này lấy mục sư mới là chính, phần lớn chưa hề trải qua chiến tranh, càng bởi vì đại bộ phận tài vật bị cắt, bọn họ cũng không có được áo choàng mục sư khảm ma tinh hệ hỏa, đương nhiên, bọn họ không biết chính là, cái này căn bản chỉ là cái cớ giáo hội lấy, dùng trăm ngàn năm nội tình của giáo hội, căn bản là sẽ không vì bị chặn tài vật một lần mà lập tức không thể phát ra mấy trăm bộ áo mục sư đặc biệt đó, từ khi hồng y giáo chủ Ginnish quản lý tài chính của giáo hội, hắn vẫn luôn thực hành chính sách “tiết kiệm”, kêu gọi các mục sư cùng kỵ sĩ thánh ôm tín ngưỡng vững vàng tiến hành khổ tu, cho nên ngay từ đầu hắn căn bản đã không định phát ra mấy thứ này.

Ở trong dạng thời tiết này, cho dù quần áo trên người có dày nữa, cũng đông lạnh đến các mục sư tay chân cứng ngắc.

Vì thế, trận chiến này có mục sư lại vẫn tương đương không có, tiếng kèn trong bão tuyết đặc biệt bi thương, Diệp Lâm bay nhanh trong bão tuyết, mượn bão tuyết che giấu, đóa hoa màu hồng nhạt bay lả tả, y đang cố hết sức giảm bớt thương vong, nhưng chỉ bằng sức một mình y căn bản không có cách nào xoay chuyển tình thế.

Trên cánh đồng tuyết rét lạnh, binh lính chết đi ngưng tụ thành một bức tượng lạnh như băng.

Xavier chăm chú nhìn đại thụ màu trắng độc đáo trong gió tuyết kia, rừng cây shelly có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, lá cây của nó như tuyết, gần như hoàn toàn bị bao phủ trong bão tuyết, Xavier lơ lửng ở giữa không trung rất có một loại dục vọng triệt để hủy diệt nó.

Nơi đó có mấy trăm chiến sĩ tinh linh, còn có vị mẫu thân rất nhiều năm không gặp kia.

Xavier cảm thấy dã thú ngủ đông trong bóng tối dưới đáy lòng mình lại đang rục rịch.

Các thú nhân không am hiểu cung tiễn cùng chiến đấu tầm xa, nhưng bọn họ có người lùn giúp đỡ, dùng chiến xa tinh vi hung ác bắn ra gai nhọn đồng loại bay về phía các ma pháp sư trong không trung!

Auckland hừ lạnh, giơ pháp trượng trong tay lên, từng tảng lớn bông tuyết bay về phía hắn, một vách tường băng lớn trực tiếp chặn ở phía trước mặt bọn họ, gai nhọn bụp bụp bụp liên tục đâm vào trong cột băng thật lớn, sau đó “rầm” một tiếng, cột băng rơi xuống trong đại quân thú nhân, rất nhiều thú nhân không kịp chạy đi trực tiếp bị đè thành bánh thịt.

Nhưng gai nhọn rậm rạp vẫn nối liền không dứt, ma pháp sư cùng ma đạo sư trong không trung chỉ có thể tạm thời hạ xuống trên chiến xa, nhưng ma pháp duy trì liên tục dừng ở trong đại quân thú nhân thì không hề ngừng lại.

Thú nhân cũng không tinh thông phép thuật, nhưng tính chống ma pháp của bọn họ lại mạnh hơn nhân loại cùng tinh linh rất nhiều, rất nhiều ma pháp là trí mạng đối với nhân loại mà thú nhân lại vẫn có thể sống sót, huống chi, bọn họ đã sớm thích ứng thời tiết hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

Trong trận chiến tranh này, nhân loại căn bản là không chiếm ưu thế, lần công thành này, đại quân thú nhân tình thế bắt buộc.

Sắc trời dần dần bắt đầu sáng lên, trận chiến từ đêm khuya này dần dần nghiêng về phe thú nhân bên kia, Aselstine đã hai lần thu quân, để lại một mảnh sông băng màu đỏ do máu tươi ngưng tụ thành.

“Cẩn thận!” Diệp Lâm cho Garfield một vương mẫu huy duệ, nhìn mấy vết máu trên lưng Garfield do bị móng vuốt sắc bén của thú nhân cào ra bắt đầu dần dần khép lại, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Garfield là một đạo tặc xuất sắc, dùng sự linh hoạt nhanh nhẹn của hắn vốn phải ít có thú nhân nào có thể gây tổn thương được cho hắn, nhưng Diệp Lâm cũng đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, Garfield là một đạo tặc bạo lực, sức chịu đựng lại kém hơn kiếm sĩ trọng giáp như Casimir, nên tốc độ của hắn cũng vì mệt mỏi mà chậm lại.

“Trở về!” Diệp Lâm gọi một tiếng, Garfield mím mím môi, rõ ràng là ở trong hoàn cảnh rét lạnh như thế này, trên trán hắn lại đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt đẫm, hai chủy thủ trong tay kết một tầng máu tươi, đều là máu thú nhân.

Chiến lược thu hẹp, binh lính nhân loại lui về phía sau một bước, tiếng ngựa gào thét hỗn loạn tiếng gầm của voi ma mút khổng lồ, khóa lại trong gió bão truyền khắp cánh đồng tuyết.

Rầm rầm rầm!

Pháo công thành người lùn chế tạo hung hăng đánh lên tường thành bị tuyết bao phủ, các thú nhân lớn tiếng gào thét, bọn họ bước lên thi thể đồng bạn cùng nhân loại xung phong về phía trước, nửa điểm cũng không có cảm xúc sợ hãi.

Nhân loại lui về bên trong thành, ma pháp sư đứng ở trên tường thành chịu đựng mỏi mệt, rót nước thuốc nâng cao tinh thần, một đám ma pháp ném xuống, không được bao lâu dưới tường thành lại chồng chất thật dày thi thể, bởi vì có máu tươi, sít sao đông lại cùng một chỗ với tường thành.

“Chỉ sợ nhiều nhất là tới tối hôm nay, tòa thành cứ điểm này sẽ bị công phá.” Aselstine đứng trong đại sảnh sắc mặt ủ dột, nơi này là thành thị quan trọng của quận Harber, một khi nơi này thất thủ, cục diện toàn quận Harber gặp phải sẽ không quá lạc quan.

Đôi mắt Erline nửa rũ xuống, giống như căn bản không nhìn thấy những ánh mắt địch ý thỉnh thoảng dừng lại ở trên người hắn kia.

Thật sự là xui xẻo!

Sớm biết sẽ bị phá thành nhanh như vậy thì bọn họ dứt khoát lại đến muộn hai ngày cũng dễ tìm lý do, cố tình sau khi bọn họ đến cái nơi lạnh như băng khó sống này thành mới phá, loại thời tiết bão tố như hôm nay này, chẳng lẽ còn trông cậy vào những mục sư áo vải bọn họ đây chống gió tuyết đi trị liệu cho đám binh lính kia?

Không khỏi quá làm khó bọn họ rồi.

Nhưng những kỵ sĩ, binh lính này lại sẽ không cho là như thế, ánh mắt phẫn nộ của bọn họ gần như ngưng tụ thành thực chất, đều đổ lỗi cho những mục sư cùng kỵ sĩ thánh của giáo hội này.

Giáo hội quang minh xuống khỏi thần đàn, thần Quang Minh khó có thể lại làm cho bọn họ giữ vững tín ngưỡng, thời điểm tận mắt nhìn thấy những thú nhân hung tàn kia cưỡi voi ma mút khổng lồ cao lớn giày xéo thân thể chiến hữu, nhìn các chiến hữu không ngừng chết đi bên cạnh mình, bọn họ cũng khó có thể giữ vững lý trí nên có.

Diệp Lâm ra khỏi đại sảnh không khí ngưng trệ, y dốt đặc cắn mai những chiến lược kia, y là một người xuyên qua là không sai, lại không làm được khí phách trắc lậu trên chiến trường giống như Ngạo Thiên vậy, chuyện y không am hiểu, cũng không hy vọng xa vời lý luận suông có thể làm được tốt. Y nghĩ đến nhiều hơn những binh lính kia nhiều, y biết, cho dù những mục sư cùng kỵ sĩ thánh này làm hết sức, tòa thành này phá cũng chỉ là vấn đề sớm muộn, đại quân thú nhân có chuẩn bị mà đến, chỉ nhìn binh lực hai bên đã căn bản không cùng một đẳng cấp. Nhưng mà, trận chiến này thú nhân bên kia cũng không phải không có tai họa ngầm, ký ức về trận chiến tranh này của Diệp Lâm cũng không sâu, một là bởi vì lúc này Ngạo Thiên còn nhỏ tuổi, căn bản không tham dự vào, hai cũng là bởi vì trận chiến này trừ mang đi sinh mệnh của Asel ra thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đặc biệt lớn cho đế quốc, lúc này ở đô thành, các quý tộc vẫn đang túy sinh mộng tử(1), những binh lính cùng kỵ sĩ chết ở tiền tuyến này, trừ khi thân ở nơi này, nếu không căn bản sẽ không làm cho những quý tộc đó có chút cảm xúc nào.

Đoạn nói này đặt ở trên người giáo hội quang minh cũng giống như vậy.

Bọn họ căn bản là chưa bao giờ nghĩ đến trận chiến tranh này sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì —— các thú nhân không phải lần đầu tiên trùng kích nhân loại, nếu không phải lần này trên chiến trường xuất hiện tung tích người lùn cùng tinh linh, thậm chí Asel cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Mà sở dĩ hoàng đế bệ hạ đồng ý cho Asel đi đến tiền tuyến, cũng là cho rằng nó sẽ không uy hiếp đến sinh mạng hắn.

Tòa cứ điểm băng tuyết này trong mười năm nay đã rơi vào tay giặc hơn ba lượt, người dân nơi này cũng đã sớm bỏ chạy, chỉ để lại một tòa thành trống rỗng băng tuyết cứng rắn.

Trên lý trí Diệp Lâm biết, nhân loại sẽ thắng lợi, hơn nữa thắng lợi rất nhanh sẽ đến, y lại vẫn cứ bởi vì thương vong thê thảm này mà cảm thấy áp lực.

“Garfield.” Diệp Lâm nhìn về phía Garfield ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, ngạc nhiên gọi một tiếng.

Bậc thềm nơi này đều bọc trong băng tuyết, lạnh vô cùng, Diệp Lâm tựa vào trên cây cột ở bên cạnh, trêu chọc nói: “Ngươi mà ngồi như vậy cẩn thận mông cũng bị đông lạnh luôn!”

Garfield hừ lạnh một tiếng, lười biếng nói: “Nơi lạnh hơn nữa ta cũng ở rồi, chút như vậy tính cái gì.”

Diệp Lâm nhíu nhíu mày, y rất không rõ, cho dù phụ thân đem tất cả tiền cho nữ nhân nên hắn rất nghèo, nhưng cũng không đến mức ——

“Có phải ngươi rất ngạc nhiên với quá khứ của ta?” Garfield bỗng nhiên nghiêng đầu nói.

Diệp Lâm thanh thanh cổ họng, người này luôn luôn thông thấu đến đáng sợ, “Đúng!” Vì thế y thành thật thừa nhận.

Garfield mỉm cười, khuôn mặt trẻ con của hắn cười rộ lên càng thêm có vẻ trẻ con, “Ta từng nói với ngươi ta có một người em gái chưa?”

“Chưa.”

“Cùng một mẹ, ta cùng nàng là song sinh.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà bắt đầu từ khi chúng ta còn rất nhỏ, nàng hưởng thụ cẩm y ngọc thực, được hoa tươi cùng đồ sứ tinh mỹ vây quanh, một cái váy đã tốn hơn một ngàn kim tệ, ta lại phải chăm sóc lão hỗn cầu kia, trời biết ngay cả nướng bánh mì hắn cũng không biết! Còn phải nhận huấn luyện nghiêm khắc nhất, lão già tính tình cổ quái kia có thời gian liền hướng chỗ chết mà thao luyện ta, cả ngày nói cho ta những chuyện cũ tuyệt đối không được gọi là quang minh của hắn. Hắn là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ban đầu, hắn thậm chí chỉ là một bình dân nhà chỉ có bốn bức tường, hầu như không có ai biết, Harry Kerwin là một đạo tặc xuất sắc nhất…”

“Mỗi lần hắn theo đuổi nữ nhân mới, lúc lêu lổng với những nữ nhân đó cho tới bây giờ cũng sẽ không cố kỵ ta, nhưng bắt đầu từ lúc ta năm tuổi, hắn đã không lại cho ta một phân tiền, ta bây giờ còn nhớ rõ hắn nói: con trai cần tiền cái gì! Muốn dùng tiền tự ngươi không biết đi kiếm sao đồ bại gia tử!”

“Harry cho tới bây giờ đều chỉ biết vui vẻ hòa nhã với nữ nhân.” Garfield cười cười, “Ở trong lòng hắn, nữ nhân là phải nuông chiều, bất luận là thê tử của hắn hay là con gái, nhưng mà con trai? Hắn đã nói rồi, chờ hắn chết, sẽ không để lại cho ta một xu, chẳng qua, ta cũng sớm đã thành thói quen, căn bản là không trông cậy vào lão hỗn cầu này để lại cho ta cái gì. Ah, đúng rồi, hiện tại hắn già rồi, còn phải nhờ mẫu thân ta nuôi, xám xịt cả ngày ngay cả rắm cũng không dám đánh, ta nhìn liền cảm thấy thật vui vẻ, ha ha!”

“Vậy mẫu thân ngươi thì sao?” Diệp Lâm hỏi.

Garfield lắc đầu, “Ta từ nhỏ không lớn lên bên cạnh nàng, mẫu thân ta là một tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, lúc trước gả cho Harry cũng chẳng qua là bởi gia tộc xuống dốc, phụ mẫu nàng bán nàng cho Harry có tiền, chờ đến lúc nàng nhìn rõ bản tính âm hiểm của Harry thì đã sớm không còn cảm tình gì với hắn, thẳng cho đến khi Harry thích một nữ nhân khác, nàng mới bình tĩnh cùng hắn tách ra, cũng phân đi một nửa tài sản của hắn. Mẫu thân đối với ta luôn luôn nhàn nhạt, nhưng từ trong ánh mắt nàng ta có thể thấy được, nàng đại khái chính là coi ta là Harry thứ hai.”

Diệp Lâm thở dài, dĩ nhiên Garfield dính vào một số thói quen không tốt cũng bởi vị phụ thân kia của hắn, tỷ như yêu tiền keo kiệt, tỷ như quá mức khéo đưa đẩy lõi đời, nhưng đây cũng không phải cuộc sống tự bản thân hắn có thể lựa chọn.

“Cho nên, ta vẫn luôn rất hâm mộ Archie.” Garfield mỉm cười nói, “Trong sáu người chúng ta, thật ra Archie hạnh phúc nhất, cả đám chúng ta đều có bí mật của riêng mình, chỉ có hắn không có, đơn giản đến liếc mắt một cái là có thể nhìn tới đáy, cho nên hình như từ lúc chính bản thân mình chưa rất ý thức được đã rất dễ dàng tha thứ hắn, thật vất vả trong chúng ta mới có thể có một người vui vẻ thuần túy, ta chỉ là ghen tị hắn, cũng hâm mộ hắn.”

Cho dù Archie có bệnh quái lạ, nhưng mà vui vẻ chính là vui vẻ, không vui chính là không vui, có thể đơn thuần như vậy, bản thân chính là một loại hạnh phúc.

Garfield nghiêng đầu nhìn Diệp Lâm, “Lind, chúng ta lúc nào thì xuất phát đến sâu trong băng nguyên?”

“Một tuần sau.” Diệp Lâm trả lời, “Ba ngày sau đại chủ giáo sẽ thúc giục Erline ra tay, chuyện này vừa chấm dứt chúng ta sẽ đi.”

Vì thế, khi cách ngày Garfield nhìn thấy Archie cười sáng lạn với hắn, trừng mắt nhìn Diệp Lâm, Diệp Lâm chột dạ ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác.

Được rồi, là y thông báo gọi Archie tới…

“Archie đến đây cũng tốt, dù sao nếu tìm được tháp ma pháp, đối với hắn cũng có chỗ tốt.” Xavier thản nhiên nói.

Diệp Lâm nhanh chóng gật đầu, “Không sai!”

Garfield bắt tay vào làm, lạnh lùng nói, “Vậy được, hắn đi thì ta không phải đi.”

Archie ngạc nhiên nhìn qua, do dự một chút mới nói: “Garfield, ngươi làm sao vậy?”

Garfield vô lực liếc mắt nhìn Diệp Lâm một cái, “Ngươi xem đi, hắn căn bản không hiểu.”

Archie vừa định lại nói cái gì đó, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn ào, Diệp Lâm nhìn qua, chỉ thấy chỗ Aselstine ở loạn thành một đống, trong lòng bỗng cả kinh!

Sắc mặt Xavier trầm xuống, “Bọn họ ra tay trước một ngày!”

Diệp Lâm cắn răng, nhanh chóng chạy sang bên kia.

“Hiện tại không cho ta đi vào nếu chậm trễ thương thế của điện hạ, các ngươi có thể gánh nổi sao?” Erline nghiêm túc nói, “Ta không chỉ là một hồng y giáo chủ, còn là mục sư thần thánh tốt nhất trong giáo hội!”

Mới vừa tới cửa liền nhìn thấy đội cận vệ của Aselstine chặn Erline ở ngoài cửa, Erline một thân trường bào màu đỏ thẫm nhìn vô cùng thong dong, còn cận vệ kia thì đã gấp đến đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Diệp Lâm đã đến, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, “Hầu tước Lindberg!”

Diệp Lâm không nói một câu liền đi vào bên trong, Erline mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Lâm đi vào, vừa định nhấc chân thì lại bị cận vệ kia cản lại, Erline lớn tiếng nói, “Tránh ra!”

Nhưng phía sau người cận vệ này lại đứng ra ba kiếm sĩ cấp mười, cho dù là Erline muốn xông vào, cũng phải mang theo vài mục sư cùng kỵ sĩ thần thánh nữa mới đánh thắng được.

Aselstine bị thương!

Nhìn Asel sắc mặt tái nhợt như chết, Diệp Lâm nhanh chóng ném ra vài kỹ năng trị liệu, may mắn tới kịp lúc, hắn bị cũng là vết thương có thể chữa khỏi, Nathaly ngồi ở bên cạnh vui quá mà khóc, lại nhanh chóng rót cho hắn một chai thuốc giải độc, dưới trị liệu hiệu quả của Diệp Lâm, sắc mặt Aselstine dần dần khôi phục lại huyết sắc, chờ đến lúc hắn mở to mắt ra, vết thương trên người đã khép lại phần lớn.

“Là tử sĩ.” Âm thanh của hắn khàn khàn, chỉ chỉ màu cháy đen đang dần dần biến mất trên ngực, “Tử sĩ thánh quang, người khác không biết, ta lại biết, hoàng tộc chúng ta hiểu biết giáo hội hơn xa tưởng tượng của bọn họ.”

Xavier nhanh chóng bước lại, “Điện hạ, hiện tại không có thời gian, chỉ có thể tương kế tựu kế!”

Aselstine ngạc nhiên, Xavier cúi đầu ghé vào tai hắn vội vàng nói mấy câu, sắc mặt Aselstine trầm xuống.

Xavier cùng Diệp Lâm sóng vai đi ra cửa, “Cho giáo chủ Erline đi vào.”

Vài cận vệ kia nhìn nhìn lẫn nhau, lúc này mới tránh ra.

Bọn họ không tín nhiệm người giáo hội quang minh, lại tín nhiệm hầu tước Lindberg cùng bá tước Sal.

Đến khi Erline đi vào phòng, Xavier mỉm cười, thấp giọng nói, “May mà trước đó đã bố trí xong ma pháp trận.”

Bọn họ đã rời khỏi tòa cứ điểm băng tuyết kia, hiện tại đang ở trấn Fomond – một trấn quan trọng trong quận Harber, chỗ Aselstine ở ban đầu chính là phủ thành chủ, ở nơi cách phủ thành chủ không xa liền có một tòa tháp cao, mà lúc này trên tòa tháp cao kia bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ!

Nơi đó có một ma pháp trận!

“Các ngươi đều đi ra ngoài, lúc ta trị liệu không thể có người ngoài ở đây.”

Trên ma pháp trận phát ra ánh sáng trắng hiện lên bóng người nhàn nhạt, sau đó càng ngày càng rõ ràng, binh lính cùng kỵ sĩ đang nghỉ ngơi ở trấn trên sôi nổi ngẩng đầu lên, không ít dân chúng trấn trên cũng dần dần tụ tập về nơi này, mà mục sư cùng kỵ sĩ thánh nơi này nhận ra giáo chủ Erline ở trong hình ảnh nhất thời có chút ngạc nhiên, đây là có ý gì?

Ngay cả Nathaly cũng lui ra ngoài.

Chỉ thấy Erline giơ quyền trượng lên, một luồng sáng trắng hình tròn tản ra, bao phủ toàn bộ căn phòng.

“Lá chắn thánh quang!”

Có người ngạc nhiên hô lên, hiển nhiên là nhận ra chiêu trò của Erline, kinh dị vì sao hắn phải sử dụng loại phép thuật quang minh có thể ngăn cách tất cả người từ bên ngoài vào như lá chắn thánh quang ở nơi đó.

“Điện hạ Aselstine.” Erline không những không trị liệu cho Aselstine, ngược lại thong dong thản nhiên ngồi ở trên chiếc ghế gỗ cao su trắng trong phòng, khẽ cười cười, chậm rãi nói: “Tuy rằng cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà chỉ sợ ngài không thể sống qua đêm nay.”

Sau đó, đỉnh quyền trượng nở rộ ánh sáng tối tăm nhàn nhạt, “Yên tâm đi, đau đớn của ngươi sẽ chấm dứt rất nhanh. Ah, đúng rồi, không thể cứu lại tính mạng của ngươi không phải lỗi của ta, nếu không phải những cận vệ kia cố ý ngăn cản, vốn ta còn có thể cứu vớt tính mạng ngươi —— nói vậy những kiếm sĩ dơ bẩn đáng chết đều sẽ bị phụ thân ngươi đưa đi địa ngục cùng ngươi đúng không?”

“Thần Quang Minh ở trên, đây cũng không phải tội nghiệt của Erline ta! Lần sát hại này đến từ điện hạ Rodliff Miler ủy thác!”

Toàn bộ trấn trên tụ tập mấy vạn binh lính, kỵ sĩ, bình dân cùng quý tộc nhỏ, nhất thời tĩnh lặng không tiếng động.

Ánh sáng mang theo dây nhỏ màu đen dần bao phủ về phía Aselstine.

“Điện hạ!” Kỵ sĩ cùng binh lính kinh hô, thời gian bọn họ cùng Aselstine ở chung cũng không tính rất dài, chỉ là trong mấy trận chiến dịch này, Aselstine vẫn luôn đứng chung với bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng mưu sát trắng trợn như vậy, bọn họ rốt cuộc không khống chế được tâm tình của mình, cùng nhau xông về phía phủ thành chủ!

Ánh sáng trên ma pháp trận dần dần tắt lụi, ai cũng không biết nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Các kỵ sĩ mắt ngậm nước cùng những binh lính phẫn nộ kia đồng thời vọt vào, đi cứu lại tính mạng quý giá của vị điện hạ dũng cảm chính trực của bọn họ đang bị hồng y giáo chủ của giáo hội mưu sát.

Diệp Lâm ở bên ngoài nhìn cảnh tượng như vậy mỉm cười, “Thành công, còn thành công hơn so với trong tưởng tượng.”

Xavier ôm tay, “Nói vậy Erline là bị ép nóng nảy mới có thể tự mình ra tay, hắn biết lấy sự ngăn cách của mọi người đối với giáo hội hiện tại, đổi người khác đi thì những cận vệ kia sẽ càng không thả đi.”

“Thật nguy hiểm, nếu đẩy lên trước mấy giờ nữa, căn bản ngay cả ma pháp trận cũng chưa kịp bố trí xong.” Auckland vội vàng đi tới, hiển nhiên hắn vừa mới từ trên tháp lặng lẽ xuống dưới, lúc trước người khởi động ma pháp trận chính là hắn.

Casimir nhìn về phía đám người đang xúc động phẫn nộ, “Điện hạ không có việc gì chứ?”

“Sẽ không.” Diệp Lâm khẳng định nói, “Trong tay hắn cầm ba tấm quyển trục, một tấm đại địa bảo hộ một tấm lá chắn thánh quang một tấm nữ thần rừng rậm hô hấp, vết thương lúc trước đã được chữa khỏi, thế nào cũng sẽ không có việc gì.”

Garfield vui sướng khi người gặp họa, “Lần này Rodliff xong đời.”

Archie đôi mắt trông mong nhìn Garfield, vẫn luôn là dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Xavier nhìn về phía ngoài trấn, “Lần này người giáo hội nhất định sẽ phải dùng rất nhiều sức lực để cứu lại hình tượng, chúng ta không cần lo lắng, không đến ba ngày nhất định sẽ có kỵ sĩ thánh cùng mục sư ưu tú nhất đến tiền tuyến, hơn nữa trong một đoạn thời gian bọn họ cũng không dám lại ra tay với Asel, còn phải trăm phương ngàn kế bảo vệ hắn, nếu không, danh dự của giáo hội tuyệt đối sẽ hủy hoại trong chốc lát, nhân chứng nơi này nói ít cũng có vạn người, hắc ăn hắc lúc trước làm không tệ, tài chính của chúng ta lại nhiều gần như gấp đôi, mà tin đồn giáo hội dùng danh nghĩa chiến tranh vơ vét của cải đã truyền rộng ra, giáo hội muốn rửa sạch những vết nhơ này cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

“Con đê ngàn dặm bị hủy vì tổ kiến.” Diệp Lâm nhẹ nhàng nói, câu này dùng chính là tiếng Trung mà y đã rất lâu không dùng.

Xavier nhìn về phía y, chỉ là mơ hồ biết y đang nói cái gì, mà bốn người khác thì căn bản là có nghe không có hiểu.

“Ta là nói, ánh sáng trên núi thánh của giáo hội quang minh đã càng ngày càng mỏng manh” Diệp Lâm nở nụ cười, “Loại cảm giác này thật sự là rất mẹ nó thích!”

Casimir cười ha ha, “Đúng vậy, rất mẹ nó thích!”

Vài người đồng thời nở nụ cười, ngay cả Archie cũng lộ ra vẻ hả giận.

Có một số việc đi qua rất lâu, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ quên.

“Như vậy, chúng ta cũng có thể xuất phát trước thời gian.” Xavier bỗng nhiên mở miệng, “Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta muốn đi vào thủ phủ của thú nhân, ở sâu trong băng nguyên, Garfield chúng ta cần ngươi.” Dù sao Garfield là người giỏi điều tra cùng ẩn nấp nhất trong số bọn họ, thiếu Garfield phỏng chừng sẽ có rất nhiều phiền toái.

Garfield chống khí tràng mạnh mẽ đến không cho từ chối của Xavier, chỉ có thể đáp: “Được.”

Archie nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Lâm nhìn các đồng bạn của y, bọn họ mới hai mươi tuổi, còn có chút ngây ngô chưa thoát, cũng đã bộc lộ tài năng.

Có đồng bạn như vậy, y nghĩ, bọn họ có đứng đến rất cao, rất cao, càng cao.

(1) Túy sinh mộng tử: Nghĩa đen: sống trong cơn say, chết trong giấc mơ. Nghĩa bóng chỉ những kẻ sống không có lý tưởng, sống mơ mơ màng màng
Bình Luận (0)
Comment