Tú Sắc - Thất Tú

Chương 72

Nói thật, hai con rồng Ur cùng Hạ Lạc này từ sau khi theo Diệp Lâm cùng Xavier, vẫn luôn rất đáng thương.

Thân là long tộc đáng quý! Chúng nó lại hơn phân nửa thời gian chỉ làm tổ ngủ ngon trong túi thú, đừng nói vảy rụng da lột, ngay cả đồ thải ra linh tinh cũng đều bị thu lại làm vật phẩm luyện kim, căn bản là không có nửa điểm tôn nghiêm của long tộc!

Vì thế, kết quả của việc lười nhác quen chính là khi vừa được thả ra, phản ứng đầu tiên của chúng nó là ngáp một cái, sau đó mới tò mò nhìn nhìn bốn phía.

Xavier không lưu tình chút nào đá vào mông chúng nó một cái, “Rất tốt, ở nơi này cũng không phải che giấu, vực sâu rất thích hợp các ngươi!” Hắn giơ tay chỉ mấy ác ma ở xa xa kia, “Mấy tên kia là của các ngươi, đánh không lại thì cứ chờ bị bọn họ bắt được lột da róc xương đi! Nghe nói ác ma đều rất thích phụ tùng xương rồng ——”

Ur cùng Hạ Lạc nghe thanh âm lạnh như băng kia, đồng loạt mà rùng mình một cái.

Diệp Lâm vô cùng đồng tình mà nhìn chúng nó, sau đó liền nhìn thấy hai bé rồng mở to đôi mắt tròn vo ngập nước tội nghiệp nhìn mình, khụ, không đành lòng đối lập hình thể một chút, vẫn cứ cảm thấy quyết định này có chút tàn nhẫn.

“… Mẹ —— sao…”

Hai bé rồng đang trong giai đoạn học tập, không hề chỉ có thể kêu “chíp chíp chíp” giống như lúc trước nữa, long tộc có ngôn ngữ riêng của mình, nhưng cũng có thể học được ngôn ngữ nhân loại, chỉ số thông minh của á long là hoàn toàn không thể so với long tộc chân chính, chờ Ur cùng Hạ Lạc lại lớn hơn một chút nữa, thậm chí có thể thử biến thành hình người, cái này chỉ long tộc thuần huyết mới có thể làm được, cho dù là á long chỉ hơi trộn lẫn một chút huyết thống khác, cũng sẽ đánh mất loại năng lực biến hóa này của long tộc. Ur lúc này đang trong bước đầu học tập ngôn ngữ, giọng điệu không rõ ràng thanh âm mơ mơ hồ hồ, nghe không ra cụ thể đang nói cái gì, ánh mắt Diệp Lâm lại đông lại, môi mím chặt, một phát đá hai tiểu tử kia về phía đội ác ma, “Đừng sợ hãi rụt rè, nhanh đi!”

Quả thật còn ác hơn cả Xavier!

Mẹ kiếp, nếu dám gọi y là mẹ, chúng nó sẽ chết, nhất định! Bị đá vào đánh với ác ma hoàn toàn chính là sống, nên!

“Yên tâm đi, đây chỉ là mấy ác ma cấp thấp.” Xavier chậm rãi nói.

Trong lòng Diệp Lâm khẽ động, nhớ đến trong tiểu thuyết đặt ra, lại cẩn thận nhìn mấy ác ma kia, đúng là như vậy. Nhớ lại nhóm ác ma trong vực sâu, càng là cấp bậc cao, càng là ngoại hình giống nhân loại, mà những hình thù kỳ quái này, đều là cấp thấp, cho dù ba nữ ác ma kia dáng vẻ tương đối xinh đẹp, lại không thể che được gai xương phía sau cùng tay giống như vuốt nhọn, ví dụ như nữ ác ma lĩnh chủ cuối cùng Ngạo Thiên mang đến thế giới nhân loại kia đã hoàn toàn chính là dáng vẻ nhân loại, yêu nhiên mỹ diễm lại căn bản không dễ dàng nhìn ra hơi thở bóng tối thuộc về ác ma.

Đứa bé được ôm trong vòng tay vĩnh viễn đều không trưởng thành được, chúng nó dù sao cũng là rồng, không phải thú cưng ôm trong tay, điểm này Diệp Lâm rất rõ ràng.

Cho nên, y tán thành quyết định của Xavier.

Hơn nữa, hai nhóc này đã bị nuôi rất béo, căn bản là giống hai con lợn con! Phải giảm béo, con trai!

**

Garfield nhanh chóng lướt qua triền núi xương trắng như tuyết, bỗng nhiên dừng bước lại, sắc trời tối đen, trong sương mù xám xịt, hắn nhìn thấy một đội ác ma.

Chỉ dùng một buổi chiều, hắn đã biết rõ địa hình phụ cận, sau đó dùng hai tháng, giết bảy mươi ba ác ma, từ trong miệng bọn họ được đến tin tức tương đối đủ dùng, trong sáu người bọn họ, thích ứng với nơi này nhanh nhất không thể nghi ngờ chính là Garfield, lừa người? Hắn biết! Đánh lén? Hắn biết! Ám sát? Hắn rất tinh thông!

Trò xiếc của ác ma hắn rất rõ ràng, muốn lừa được hắn mới là thật không dễ dàng, Garfield thậm chí cảm thấy, vực sâu thật ra còn khá tốt, ít nhất một số quy tắc của hắn ở nơi này quả thật là dùng rất tốt.

Lại tỷ như hiện tại, hắn có thể dễ dàng có được thứ mình muốn.

Dần dần đi ra khỏi mảng khói độc, hắn vuốt hết mái tóc của mình ra phía sau, lộ ra vầng trán rộng, hắn như vậy bỗng nhiên nhìn qua vô cùng khác biệt với Garfield bình thường mái tóc có chút rối bời kia, vẫn cứ là đôi mắt một lam một lục, vẫn cứ là dung mạo thanh tú, lại đơn giản vì mái tóc đồng loạt hất ra sau lộ ra cả khuôn mặt trắng nõn mà có thay đổi, ánh mắt hắn không còn sáng rực ôn hòa như trước kia, mà là mang theo một loại khôn khéo kiên quyết khó có thể hình dung, khóe môi thậm chí mang theo nụ cười cao ngạo tàn nhẫn.

Trên người hắn khoác một cái áo choàng màu đen mà chỉ ác ma mới có thể mặc, bên trong lại vẫn là quần áo ban đầu, mơ hồ lộ ra cổ tay áo thêu chỉ bạc tinh xảo, giày da trâu màu đậm vững vàng đạp trên mặt đất, “rắc” một tiếng, một đám xương trắng bị giẫm nát vụn.

“Ai!”

Người dẫn đầu trong đội ác ma kia lớn tiếng nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía này. Chỉ có hai bóng người, hắn nhẹ nhàng thở ra, lại vẫn cứ tỏ vẻ cảnh giác.

“Chủ nhân nhà ta muốn hỏi ngươi, thành thị gần đây nhất còn cách nơi này bao xa?” Một thanh âm mềm mại đáng yêu truyền đến, ánh mắt mấy ác ma phái nam kia đồng loạt sáng rực, sau đó lại âm thầm kiềm chế, ác ma có thể có tôi tớ, hơn phân nửa không phải bọn họ có thể tùy tiện trêu chọc, nếu gặp phải ác ma cấp cao, trêu chọc bọn họ quả thật chính là muốn chết.

Cho nên vị ác ma dẫn đầu kia vừa nhìn về phía hai người, vừa đáp: “Từ nơi này đi về hướng đông, chính là thành Thiết Viêm của đại nhân Barlow Balrog.”

Thật ra Garfield chỉ nghe hiểu một nửa, cho dù thiên phú học tập ngôn ngữ của hắn rất mạnh, lúc trước kia học tiếng tinh linh, hắn coi như học được tương đối nhanh, nhưng mà dù sao mới đến vực sâu được hai tháng, hắn có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không thể dễ dàng nắm giữ loại ngôn ngữ này.

Nữ ác ma bên cạnh hắn kia dường như bởi vì sợ hãi, gắt gao dựa gần vào hắn, Garfield nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng mà hắn biết, lúc này còn dùng đến nàng.

Nữ ác ma này thật ra có chút không quá giống nữ ác ma phổ thông, nàng dáng người thấp bé, so với những ác ma phái nữ cao gầy diễm lệ kia, nàng không khỏi nhỏ xinh một chút, cũng làm cho nàng nhìn qua càng thêm nhỏ yếu, nhưng trên khuôn mặt hoàn toàn có thể coi là thanh lệ lại mang theo xinh đẹp duyên dáng, tuy rằng rất ít có nữ ác ma bề ngoài xấu xí, nhưng cũng có rất ít dáng vẻ tinh xảo như nàng, phía sau có một cái đuôi xương phủ vảy thật dài, móng vuốt sắc bén trên tay là thủ đoạn duy nhất nàng có thể dùng để tấn công.

Garfield lựa chọn nàng, chính là bởi vì nàng nhỏ yếu, nhỏ yếu, mà không ngu xuẩn, là đối tượng lợi dụng tốt nhất với hắn hiện tại.

Ác ma dẫn đầu bên kia vừa nhìn thấy Garfield, trong lòng run lên một cái, sau đó chính là kinh sợ!

Garfield thản nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt kia vừa sắc bén lại tàn nhẫn, như đao phong thổi qua thân thể hắn, vị ác ma kia lập tức không dám nhìn, nhanh chóng nói, “Không biết là đại nhân từ nơi nào đến, chắc chắn đại nhân Barlow Balrog nhất định sẽ dùng lễ tiết cao nhất hoan nghênh vị khách ở xa tới như ngài ——” Ngay cả thanh âm đều có chút run rẩy.

Nữ ác ma bên cạnh Garfield ôn ôn nhu nhu mỉm cười, “Chủ nhân nhà ta chỉ là đi ngang qua, không cần nhiều lời cái gì.”

“Vâng.” Vị ác ma kia làm sao còn dám nói thêm cái gì.

Mà bản thân Garfield, trừ cái nhìn ban đầu kia, căn bản là mũi cũng sắp vểnh lên trời, hừ lạnh một tiếng liền đi về phía đông, vị nữ ác ma kia vội vàng đuổi theo, rất nhanh hai người liền biến mất trong sương mù.

Đội ác ma kia lúc này mới đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, “Không biết là đại nhân nơi nào đến, hình như đại nhân Barlow Balrog nhìn cũng không lợi hại bằng hắn đâu —— có lẽ là lĩnh chủ đại nhân nơi nào đến?”

“Nói không chừng! Các ngươi nhìn thấy giày của hắn không? Đồ hiếm lạ như vậy ta mới chỉ thấy ở trong pháo đài Xương Rồng của đại nhân Saromay…”

“… Nghe nói lĩnh chủ như vậy vừa mất hứng một cái đưa tay ra là có thể tiêu diệt toàn bộ một thành lũy ah…”

“…”

Garfield rất rõ, bọn họ coi mình là ác ma lĩnh chủ ngoại hình tương đối giống nhân loại, bởi vì mức độ biến hóa của ác ma càng cao là càng lợi hại, chỉ cần hắn ngụy trang thật tốt, đủ để dọa lui đại bộ phận ác ma, đương nhiên, chỉ là đại bộ phận.

Dùng tiêu chuẩn kiếm sĩ cấp mười hiện tại của hắn, đại khái cũng chỉ tương đương với ác ma cao cấp mà thôi, so sánh với ác ma lĩnh chủ trong vực sâu này đều có chênh lệch một đoạn, chứ đừng nói gì đến những lĩnh chủ vực sâu bóng tối mạnh mẽ kia, đó căn bản không phải hắn có thể trêu chọc.

Chẳng qua, vực sâu có một chỗ tốt, cho dù những ác ma kia đã biết hắn là nhân loại thì thế nào, các ác ma chưa bao giờ có khái niệm chủng tộc gì, có lẽ bọn họ sẽ tò mò mọi điều về nhân loại, lại sẽ không bởi vậy mà nhằm vào nhân loại, bởi vì trong bản tính của bọn họ, căn bản là nhằm vào bất cứ kẻ nào trừ bản thân mình ra.

Ở một nơi không thể tệ hơn, mặc kệ là người tốt hay người xấu, hoàn cảnh này đều có thể tiếp nhận.

“Đi về phía trước chính là địa bàn của đại nhân Barlow Balrog.” Nữ ác ma Rebecca thật cẩn thận nói.

Garfield lên tiếng, bước chân nhanh hơn, hắn liếc mắt nhìn giày da trâu trên chân mình một cái, hắn biết được từ một ác ma, thế giới này cũng có thứ như vậy, nhưng lại thuộc loại hàng đắt đỏ xa xỉ, chỉ có một số lĩnh chủ cùng ác ma cấp cao mới có được, từ điểm này Garfield liền suy đoán bọn họ nhất định có thể trở lại hiện thế, bởi vì đây rõ ràng là tay nghề của nhân loại! Nói cách khác, giữa vực sâu cùng hiện thế khẳng định có một con đường không muốn người biết, mà chính là qua con đường này, mới có thể lưu thông hàng hóa, Garfield trước giờ luôn hiểu rõ chợ đêm như lòng bàn tay rất rõ ràng, trong chợ đêm cũng có một số hàng hóa kỳ lạ đến từ vực sâu.

Cho nên, bởi vì sự sắc bén về phương diện này, Garfield kết luận có một nơi như vậy!

Rebecca không dám làm trái ý vị chủ nhân mới này một chút nào, chỉ có thể cố gắng đuổi kịp bước chân của hắn, bởi vì Garfield đi quá nhanh, Rebecca đuổi theo tương đối vất vả.

Nàng chỉ là một ác ma phổ thông cấp thấp nhất, thật ra, cho dù không bị vị chủ nhân này bắt được, kết cục của nàng cũng không khá hơn chút nào, vốn, nàng cũng là sắp phải làm nô phó hiến cho một vị lĩnh chủ đại nhân có tiếng tàn bạo, sẽ chỉ càng thê thảm hơn so với hiện tại.

Rebecca cắn cắn môi, trên thực tế, nàng vốn là đang ở sát ranh giới thăng cấp, chỉ cần thăng cấp là nàng có thể trở thành một mị ma chân chính, chỉ là sau đó sẽ càng phiền toái, nàng rất sợ hãi sau khi trở thành mị ma sẽ bị dùng giá cao hơn bán đi.

Khi nàng đang ở trong loại cảm xúc thấp thỏm này, bọn họ đã đến thành Thiết Viêm.

Thành thị của ác ma đương nhiên hoàn toàn không giống nhân loại, nói là thành thị, lại càng giống như những khu phố dân nghèo tập trung mà khi còn bé Garfield từng thấy, các loại ánh mắt không tốt, các loại đánh giá, còn có những ác ma trên người tản ra mùi vị khó ngửi qua lại, đương nhiên, cũng có ánh mắt khiêu khích rõ ràng của những nữ ác ma cao gầy diễm lệ.

“Yên tâm, trước khi ta hoàn toàn học được ngôn ngữ ác ma, sẽ không bán ngươi.” Garfield lạnh lùng nói.

Đôi mắt Rebecca sáng lên, yên tâm một nửa, nhu thuận trả lời, “Dùng trí tuệ của chủ nhân, rất nhanh là có thể học được.”

Thiện giải ý người lại biết nịnh nọt, trong ác ma thật ra không có bao nhiêu ngu xuẩn.

Garfield híp mắt nhìn nhìn thành thị trước mắt, mỉm cười, “Không bằng, bắt đầu luôn từ nơi này đi!”

Thật ra, hắn thật sự rất quen thuộc với hoàn cảnh như vậy, thùng vàng đầu tiên của hắn, chính là kiếm trong hoàn cảnh này, chỉ cần có khách hàng, hắn liền buôn bán được, cho dù ở vực sâu thì đã sao!

Hắn đương nhiên cũng muốn tìm được những người khác, nhưng mà hắn biết rõ, trước phải đứng ổn gót chân ở nơi này sau đó mới đi thì tìm tốt hơn mù quáng đâm loạn rất nhiều, thế giới vực sâu này, còn rộng lớn hơn xa so với tưởng tượng của bọn họ.

Huống chi, còn phải nghĩ biện pháp trở về.

Chỉ là, hắn vẫn cứ lo lắng cái tên đơn thuần ngốc nghếch kia, ở trong vực sâu, hắn phải làm sao đây.

Garfield gập gập ngón tay, giống như đến bây giờ còn nhớ rõ cái loại cảm giác khi đó không có nắm lấy tay hắn vậy.

Do dự trong nháy mắt mà thôi, đem ngu ngốc kia ném qua một thế giới đối với hắn mà nói là đầy tàn khốc đáng sợ.

Hắn, có chút hối hận, nhưng không bởi vì loại hối hận này mà tự trách.

Garfield trào phúng cười, cũng không biết đang cười ai, có lẽ đang cười chính mình trên thực tế lại là một người bản tính lạnh nhạt như vậy?

Có lẽ, hắn chỉ là ham mê sự ấm áp trên người Archie.

Có lẽ, chỉ là bởi vì cái loại thói quen này, mà có một chút thương hắn, một chút mà thôi.

**

“Không thể ăn!” Ur phẫn nộ nói.

Xavier túm đuôi nó quơ quơ, “Nặng hơn nhiều, không thể ngờ được mới có mấy tháng mà đã lớn thêm một vòng, xem ra ác ma thật là đại bổ.”

Hạ Lạc phồng má, khóc đến mặt đầy nước mũi nước mắt, “Không muốn… Cách… Không ăn…”

Diệp Lâm ghét bỏ trừng mắt liếc nó một cái, “Cho dù khóc cũng không có thịt, ở đây giả bộ đáng thương cũng vô dụng!”

Từ sau sự kiện băng nguyên, Diệp Lâm có thói quen mang lượng lớn lương thực trong không gian chứa vật, nhưng mà cũng không tỏ vẻ những cái đó đủ cho hai con rồng dạ dày lớn này tiêu hao, bình thường chúng nó vẫn ngủ trong túi thú thì không sao, hiện tại thả ra hoạt động, đồ ăn cần thiết một ngày chính là một số lượng khủng bố.

“Chúng ta có đồ ăn!”

“Ta có!”

“Chúng ta có thể đi tìm đồ ăn!”

Lúc này, đám ác ma phía sau hai người tranh nhau mở miệng, chỉ sợ Xavier cùng Diệp Lâm không đồng ý.

Bọn họ đều là thuần một sắc ác ma cấp thấp, duy nhất cấp bậc hơi cao một chút chính là một giác ma cấp bốn, miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn ác ma cấp trung mà thôi, ở dưới thực lực của Diệp Lâm cùng Xavier đương nhiên không đủ nhìn, bọn họ hoàn toàn có thể chống lại ác ma cấp cao trong vực sâu, ở dã ngoại thế này, là rất hiếm khi có thể gặp phải ác ma cấp cao, đi ra tuần tra tìm kiếm thức ăn, phần lớn đều là ác ma cấp thấp, có thể gặp phải một ác ma cấp trung cũng đã tuyệt đối coi như nhân vật dẫn đầu rồi.

“Im miệng!” Xavier mở miệng, những ác ma kia lập tức không dám lại nói, chỉ là co rụt cùng một chỗ lạnh run, trong đó có mấy người tròng mắt xoay loạn, hiển nhiên đang suy nghĩ làm sao để người bên cạnh bị ăn rụng trước, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ còn không dám cãi lại Xavier cùng Diệp Lâm, dù sao thực lực kém quá lớn.

Trong mấy tháng này, Diệp Lâm cùng Xavier kiếm không ít ác ma đến cho Ur cùng Hạ Lạc làm lương thực dự trữ, nhìn, bọn họ là một đôi cha mẹ xứng chức cỡ nào!

Ah không đúng, là cha cha! Diệp Lâm tuyệt đối không thừa nhận mình giữ vai người mẹ kia!

Tiến trình học tập ngôn ngữ ác ma của Xavier tương đối nhanh, mà bọn họ cũng đã càng ngày càng tiếp cận thành thị lớn nhất, pháo đài Xương Rồng.

Diệp Lâm rất quen thuộc với nơi đó, cho nên, khi biết được cách nơi này cũng không xa, khó tránh khỏi có chút cảm thán vận mệnh thần kỳ.

Pháo đài Xương Rồng có một ác ma lĩnh chủ, Saromay.

Thân là một thành viên thực lực mạnh mẽ trong hậu cung của Ngạo Thiên, nàng cũng giống như Jacoba, gần như có thể coi là một trong những triệu hoán thú lợi hại nhất của hắn, thiết yếu triệu hoán lúc đánh nhau.

Lúc này nàng vẫn là một ác ma lĩnh chủ, đến khi theo Ngạo Thiên đến đại lục Anya, đã là một lĩnh chủ vực sâu, ngay cả những đại ma đạo sư kia cũng không thể là đối thủ của nàng, chỉ có pháp thành mới có thể chống lại.

Diệp Lâm hiểu biết Saromay, đồng dạng cũng quen thuộc pháo đài Xương Rồng hơn so với nơi khác, rất nhiều tiện nghi y cũng không định để lại chờ Ngạo Thiên đến nhặt, chẳng qua, đời này Bleman cùng Erline dùng đại quang minh trận hố mấy người mình, giáo hội quang minh lại có vị Lancelot kia ở, nói không chừng căn bản là sẽ không lại làm cho Ngạo Thiên đến vực sâu, dù sao Lancelot chính là rõ ràng sau một chuyến đi vực sâu Ngạo Thiên đã xảy ra thay đổi làm người ngạc nhiên như thế nào, vực sâu không những không nhốt được hắn, ngược lại còn làm cho thực lực của hắn hung hăng tăng lên hai bậc!

“Lâm.”

Ừ?”

Đôi mắt xanh biếc của Xavier nhìn Diệp Lâm, Diệp Lâm chẳng hiểu cái gì nhìn lại, “Làm sao vậy?”

“Ngươi có việc lừa ta.” Vẻ mặt Xavier dần dần lộ ra vài phần tủi thân.

Đáy lòng Diệp Lâm hô to, đến đây đến đây đến đây… Chính là biểu tình như vậy! Mẹ kiếp, xin đừng diễn rất thật như vậy! Ngươi là đại boss lãnh khốc kiêu ngạo, đừng có biểu tình như vậy, xin, đừng, tan, vỡ!

“… Không có…” Y giải thích.

Xavier càng tủi thân.

Diệp Lâm: “…”

“Lâm, ngươi không tin ta.”

“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi.”

“Vậy ngươi không nói cho ta!”

Diệp Lâm quả thật muốn cào tường, ngươi muốn ta nói cho ngươi biết như thế nào đây! Nói cho ngươi biết chúng ta đang muốn đến địa bàn của một trong những hậu cung tương lai của đối thủ của ngươi? Hay là nói ta xem qua tiểu thuyết biết ngươi sẽ bị cái tên Ngạo Thiên ngươi từng khinh bỉ căn bản không để vào mắt kia đánh đến tè ra quần chết không toàn thây cuối cùng chết không yên thân sao?

Đừng nói đùa thân!

“Xavier, ta yêu ngươi.” Diệp Lâm ôm tinh thần không sợ hy sinh nói với Xavier.

Quả nhiên, thành công chặn miệng Xavier.
Bình Luận (0)
Comment