Địch Nam định kéo kín cửa.
Mộ Lạc Lạc thấy anh không có ý xuống xe, thậm chí còn
khởi động, cô vội vàng bước đến, “rầm” một tiếng, cô giận giữ đập tay xuống mui
xe!
Khuôn mặt vô tình không biểu cảm của Địch Nam nhìn
khuôn mặt đầy nước mắt của Mộ Lạc Lạc. Không kìm được, tay anh nắm chặt lại.
“Rốt cuộc em đã làm gì sai? Tại sao anh đối xử với em
như vậy?!” Mộ Lạc Lạc bước đến, đập thình thịch vào cửa xe, khuôn mặt lạnh lùng
đã nói lên tất cả, nhưng cô vẫn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì!
Địch Nam không nhìn cô, ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, mở
to nhạc, để âm lượng ở mức cao nhất, thứ âm thanh rin rít khiến anh thấy đinh
tai nhức óc.
Mộ Lạc Lạc tức giận, cô nói không ngừng nghỉ, ngồi lên
mui xe, quyết thi gan đến cùng? Em xem anh cầm cự đến lúc nào?
…
Hôm nay là ngày lễ Tình nhân, khắp đầu ngõ cuối phố
được treo bóng bay đủ màu sắc, trước những cửa tiệm trang trí rất nhiều hoa
hồng, đó là ngày lễ đẹp nhất dành cho những đôi yêu nhau, bốn bề xung quanh rất
nhộn nhịp.
Nhưng trước chung cư, một cô gái ngồi trước mui xe
Mercerdes, tức giận đối diện với người đàn ông bên trong xe, hai người cứ như
thế khoảng hơn một tiếng. Hành động này, khiến cho những người xung quanh rất
hiếu kì.
Thấy anh nhắm mắt vờ ngủ, Mộ Lạc Lạc khẽ chớp mắt,
soạt, cô rút điện thoại từ trong túi ra, vừa nhìn Địch Nam, vừa lật tìm danh
sách điện thoại…
“Xin chào… Quý khách cần gì ạ?”
“Xin chào, tôi muốn đặt một suất hamburger loại lớn!
Một hộp socola…” Mộ Lạc Lạc thành thục gọi món. “Vâng, những món đó thôi, đến
đối diện tập đoàn Thác Nhuệ, cửa chung cư Tâm Lam, tôi đang ngồi trên mui xe
Mercerdes màu trắng bạc…”
Đến trưa, người qua lại tấp nập trước cổng chung cư,
những đôi trai gái dịu dàng, ngọt ngào nắm tay nhau, chỉ có Mộ Lạc Lạc như đang
đối diện với kẻ thù, cô ngồi rất vững, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người đi
đường.
Mười lăm phút sau, người giao hàng đi xe đạp điện vội
vàng lao tới, quả nhiên, người đặt đồ ăn đang ngồi đợi trên nắp một chiếc xa
sang trọng.
“Có phải cô Mộ không? Cô gọi đồ ăn… đặt ở đâu đây?”
Mộ Lạc Lạc chỉ vào vị trí cần gạt nước: “Phiền anh,
đặt lên trên, tôi không tiện đặt lên.”
Người đưa hàng như muốn khóc, vừa rút bánh hamburger
trong thùng đựng vừa nhìn trộm người đàn ông trong xe. Người phụ nữ ngồi trên
mui xe ăn thức ăn nhanh, còn người đàn ông lại dường như đang ngủ.
Địch Nam nghe thấy tiếng động trước xe, hé mắt nhìn,
chỉ thấy Mộ Lạc Lạc một tay cầm Coca, một tay cầm bánh ăn ngấu nghiến.
“Cô Mộ, bảy mươi chín tệ.” Người đưa hàng do dự, đưa
tờ hóa đơn.
“Ừm, anh cứ nói với người đàn ông trong xe, tôi không
mang tiền, anh ấy là chồng tôi.” Mộ Lạc Lạc khẽ nói, sau đó ừng ực uống Coca.
“?!” Người đưa hàng khẽ gõ cửa xe, công việc của anh
cũng không dễ làm, hừm hừm.
Địch Nam kéo cửa kính xuống, nghi ngờ nhìn anh ta.
“Thưa ông, xin ông trả tiền thức ăn nhanh, tổng cộng
bảy mươi chín tệ.”
Địch Nam thở dài, rút ra một tờ một trăm tệ, đưa ra
ngoài cửa xe: “Không cần trả lại.” Nói rồi, anh kéo cửa kính lên.
Theo quy định, người đưa hàng không được phép nhận
tiền thừa, anh rút trong ví ra hai mươi mốt tệ, cố gắng trả lại, cố nhét, cố
nhét!
Địch Nam ngồi bên trong gõ vào cửa kính, có ý bảo anh
đưa tiền thừa cho Mộ Lạc Lạc, tình cảnh này thật khó xử lý quá.
Mộ Lạc Lạc nhất định không nhận tiền thừa, cũng không
để cho người đưa hàng đi, cô nói: “Anh hỏi lại anh ấy, có ăn hamburger không?”
Người đưa hàng đưa tay day day khóe mắt, đôi vợ chồng
này chỉ bị ngăn cách bởi tấm kính, nhưng không ai chịu ai, anh chỉ là người bán
hàng, định trêu anh tức chết sao?
Anh lại kiên nhẫn gõ cửa xe, Địch Nam cũng không thèm
để ý, đeo kính đen, mở máy tính xách tay, bắt đầu làm việc.
Mộ Lạc Lạc chớp mắt cười với người giao hàng: “Chúc
anh lễ Tình nhân vui vẻ.” Nhân tiện lườm Địch Nam một cái, hứ! Loại người như
anh thì đừng ra ngoài!
Nhưng đợi một lát.
Những chiếc đèn bắt đầu chiếu sáng, một thứ ánh sáng
diệu kỳ, màn đêm khiến cho không khí lễ Tình nhân thêm phần lãng mạn.
Mộ Lạc Lạc cố hết sức leo lên trước tấm kính chắn gió,
anh ấy không cần đi vệ sinh sao? Hừm hừm.
Những đôi tình nhân đi qua cô, trong tay mỗi người con
gái đều cầm hoa hồng, có người còn ôm một bó to, thú bông, dải ruy băng, tiếng
nói cười vang vọng khắp nơi. Một cơn gió lạnh thốc qua, Mộ Lạc Lạc cảm thấy rất
lạnh.
Cô uể oải ngồi dậy, lấy tương cà chua rồi trải dài
ngay ngắn tờ giấy bọc hamburger, vẽ hình trái tim. Sau đó giơ lên cao, trước
tấm kính chắn gió, cười rất ngọt ngào.
Địch Nam khẽ ngẩng đầu nhìn, thấy dòng chữ: “Chồng ơi,
chúc anh lễ Tình nhân vui vẻ” mang màu đỏ của tương cà chua không mấy ngay
ngắn.
Chiếc kính đen đã giấu đi vẻ hạnh phúc, vui sướng của
anh lúc này, nhất định không được để cho Mộ Lạc Lạc nhìn thấy.
Lúc những đôi tình nhân tựa đầu vào nhau, anh đang làm
gì vậy…
Lúc anh im lặng với vợ, cô lại nhiệt tình thể hiện
tình cảm…
Càng sợ cô kiên quyết, sự cố chấp của cô càng không
giống người bình thường.
Anh không thực hiện được vai trò của người chồng, anh
là một người đàn ông không tốt.
Ngón tay Địch Nam vô tình sờ vào nút khóa cửa, anh có
hàng trăm cách để vứt bỏ Mộ Lạc Lạc, nhưng trong tim anh có hàng ngàn lý do
khiến anh không thể buông tay, nhưng… anh buông thõng tay, chính sự ung dung
không thể khống chế của anh lúc này mới khiến cảm xúc trào dâng như vậy. Nếu,
anh không từng do dự, không từng mặc kệ cho cuộc hôn nhân này đi tới đâu, nếu
như, nhưng không có nếu như…
Mộ Lạc Lạc tưởng anh định mở cửa xe, nhưng thấy anh
dừng lại, cô ủ rũ cúi đầu, tại sao, lẽ nào tình cảm thực sự đó đều là giả dối
sao? Hay anh thay lòng đổi dạ, hay là… Mộ Lạc Lạc hít một hơi, thêm một lần nữa
lấy lại tinh thần, chắc chắn là không, nhất định phải có nguyên nhân, nhưng
Địch Nam nhất định không nói.
…
Lúc này, một nhóm phóng viên đang cầm micro, tìm những
đôi tình nhân trên đoạn đường này để thực hiện bản tin. Hình ảnh Mộ Lạc Lạc
nhanh chóng gây chú ý, phóng viên và người chụp ảnh đã đến chỗ Lạc Lạc phỏng
vấn.
Khuôn mặt phóng viên rất chuyên nghiệp, giơ micro lên,
và hỏi: “Chào cô, hôm nay là ngày lễ Tình nhân, cô xinh đẹp như vậy, tại sao
không đi hẹn hò? Hay là cô đợi
anh chàng đẹp trai đang ngồi trong xe kia?”
Người chụp ảnh chụp liên hồi, còn phóng viên tiếp tục
phỏng vấn, lập tức thu hút rất nhiều người vây quanh xem.
Mộ Lạc Lạc lấy hai tay che ánh sáng của máy ảnh, mặc
dù cô muốn cướp lấy micro, đứng trước ống kính nói cho tất cả mọi người: Người
đàn ông vô tình đang ngồi trong xe là chồng tôi, đang không thèm để ý đến tôi,
không thèm nhìn tôi, nhưng tôi không biết tại sao!
Nhưng, vì hình tượng của Địch Nam trước công chúng, cô
đành làm một người phụ nữ cố gắng chịu đựng trong mức có thể.
Mộ Lạc Lạc nhảy xuống, đẩy ống kính, bước đi đầu không
ngoảnh lại, mặc dù ngồi đó cho đến khi đôi chân tê dại, không cử động được,
nhưng bước đi của cô rất nhanh rất vội, ánh sáng của máy quay đuổi theo phía
sau cô, còn Địch Nam vẫn ngồi im lặng.
Đám người dần dần cũng tản ra, Địch Nam nhìn theo bóng
dáng gấp gáp, vội vàng của cô, trái tim dường như sắp vỡ vụn.
Mộ Lạc Lạc chính là người phụ nữ như vậy, dễ dàng hóa
giải được trái tim người đàn ông, khiến anh không thể không đau lòng, không thể
không yêu.
Những đôi tình nhân đưa đón nhau, còn Mộ Lạc Lạc vẫn
đứng một mình, cô nhìn những đôi tình nhân đang nắm tay nhau rất chặt, bặm môi
nghĩ về sự lãng mạn của người khác.
Cô bước đi vô định trên đường, lần sờ chiếc nhẫn trên
tay. Lễ Tình nhân vẫn chưa kết thúc, trong lòng ôm một hoang tưởng, có lẽ, Địch
Nam sẽ tặng cô một bông hồng, như vậy thì tốt biết bao, hoặc không tặng gì cũng
không sao, chỉ cần anh xuất hiện.
Cô đang mải nghĩ, một chiếc xe phanh lại bên đường. Mộ
Lạc Lạc vui vẻ nhìn sang…
Hàn Tư Viễn tay cầm một bó hồng, bước xuống xe, Mộ Lạc
Lạc cười gượng gạo, miễn cưỡng hé môi: “Sao anh lại ở đây…”
Hàn Tư Viễn đẩy bó hoa vào tay Mộ Lạc Lạc, cười hàm ý:
“Đúng là có duyên.”
Một mùi thơm nức mũi, Mộ Lạc Lạc bặm môi cười, từ
trong túi quần rút ra một hộp socola đã được thắt bởi nơ hồng rất đẹp, chần
chừ, chầm chậm đưa cho Hàn Tư Viễn: “Anh tặng em hoa, em mời anh ăn socola…”
Hàn Tư Viễn nhìn hộp socola được bọc cẩn thận, trong
ánh mắt lộ rõ sự u sầu, anh không muốn nhận món quà vốn không thuộc về anh, đút
hai tay vào túi quần, nói: “Nếu như em muốn cảm ơn anh thì hãy đi theo anh.”
Mộ Lạc Lạc ủ rũ gật đầu, vừa đi vừa mở hộp socola, bẻ
một miếng bỏ vào miệng, mùi vị socola thơm ngọt lan tỏa khắp miệng, nhưng cô
không tìm thấy dư vị ngọt ngào của tình yêu.
“Anh còn nhớ khi đi du học, em đã cai socola.”
“Vâng, vì em luôn cho rằng mùi vị socola rất ảo mộng,
không có chút hiện thực nào…”
“Thế còn bây giờ?”
“Ha ha, em ăn socola đen, rất đắng, ha ha…” Mộ Lạc Lạc
gắng cười, nhưng trong khóe mắt mọng nước.
Trong lòng Hàn Tư Viễn cảm thấy rất đau, bước chậm
từng bước, nhặt từng cánh hoa hồng. Mộ Lạc Lạc ngồi trước xe của Địch Nam bao
lâu, anh đợi bấy lâu. Đợi, ngoài đợi ra, anh không làm được gì.
Bọn họ đi rất lâu, rất lâu, nhưng không nói chuyện…
Tiếng chuông báo mười hai giờ đêm vang lên, Mộ Lạc Lạc
dừng bước than thầm, lễ Tĩnh nhân đã kết thúc rồi.
Một mình cô đi về chung cư, rất mệt, rất buồn ngủ,
nhưng không khống chế nổi bước chân mình, cô đến trước cửa nhà Địch Nam, ngồi
gục xuống, đặt miếng socola đen cuối cùng và cả giấy bọc trước cửa.
Sau đó, cô đi thang máy về nơi ở của mình, lúc nhìn
thấy một bông hồng trước cửa phòng, trong lòng đã không còn mộng ảo.
Mộ Lạc Lạc nhặt bông hồng không đề tên người tặng,
ngẩng lên nhìn các vì sao trên trời, đợi chút!... Cô ngửi thấy một mùi rất đặc
biệt, trên giấy bọc hoa, thoang thoảng mùi tương cà chua.
Cô ngây người, trong đầu nghĩ đến bức tranh cô dung
tương cà chua vẽ cho Địch Nam, còn giấy bọc hamburger trên xe, cô vẫn chưa dọn…
Rất nhanh, cô quay người, chay rất nhanh vào thang
máy, lúc cô đến tầng Địch Nam ở, vừa hay nhìn thấy anh đóng cửa, miếng socola
không thấy đâu.
Mộ Lạc Lạc vui vẻ cười, dựa vào bên cửa, khẽ nói:
“Chồng ơi, em biết anh ở bên trong, mở cửa được không? Vợ chồng như thế, cho dù
anh tránh em, cũng nên nói cho em biết lý do.”
Cô đợi rất lâu nhưng không thấy câu trả lời, không kìm
được cô đập cửa: “Địch Nam! Anh mau mở cửa cho em! Anh rõ ràng yêu em sao không
thừa nhận?! Anh ra đây cho em, anh mở cửa đi, hừm hừm…”
Địch Nam đứng bên trong, xé giấy bọc, bỏ miếng socola
vào miệng, khẽ nhai, giơ ngón tay lên, lật đi lật lại.
Vợ ơi, chúc em lễ Tình nhân vui vẻ…