Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 133

Nháy mắt đã tới trừ tịch.

Ngày này, mỗi nhà sáng sớm đã dậy rồi, sau khi dọn dẹp nhà cửa lại treo lồng đèn đỏ lên, dán chữ ‘Phúc’, lại đem thịt đã cắt xong cất dành năm trước đều đem ra, tính toán làm một bàn thức ăn phong phú.

Chỉ có một nhà Trương bà tử, trong nhà không có dù nửa điểm vị năm mới.

Tống Đại Giang rít thuốc lá rời, cau mày nhìn người Trương gia, cũng là nhà ngoại của hắn.

Lưu thị: “Đại Giang, ta là mợ ngươi cũng là mẹ vợ ngươi, ngươi không thể chỉ chút việc này cũng không giúp đi.”

Trương Thúy Hoa nhìn nhìn một đầu tóc bạc của nương mình, lại nhìn bà bà nhà mình – cũng là cô cả của mình một chút, bà ta có ý giúp đỡ nhà mẹ để, thế nhưng sau chuyện mình vụng trộm với đàn ông lúc trước Đại Giang vẫn không tin bà ta lắm, không có cách nào đành phải đem ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía hai nhi tử cùng khuê nữ nhà mình.

Tống Trường Qúy cũng không phải có hảo cảm lắm với nhà ngoại mình, cúi đầu không nói lời nào.

Lưu thị nói: “Trước đây Trường Viễn đọc sách, chúng ta cũng thường xuyên đưa chút bạc qua đây, hiện tại vì chưa bệnh cho đệ đệ ngươi, tiền bạc trong nhà đều tiêu hết, nếu ngươi không cho chúng ta mượn chút bạc thì chúng ta sợ là năm nay qua không tốt.”

Đáy lòng Trương bà tử hừ lạnh, các ngươi qua năm không tốt thì sẽ tới để chúng ta qua năm không tốt à?

Trương Thúy Hoa nhìn về phía trượng phu nhà mình, thấy hắn vẫn hút thuốc, nhìn tuyết đọng trong sân không nói lời nào, đáy lòng sốt ruột sắp hỏng rồi.

Tống Trường Viễn thấy tình trạng đó, đứng dậy: “Bà ngoại*, chỗ này của ta có một lượng bạc ta chép sách kiếm được, ngươi cầm đi đi.”

[*: Mình không kiếm được từ nào xuôi tai mà ở cổ đại nên dùng tạm, ai có ý kiến thì bình luận ra cho mình thấy nhé]

Lưu thị nhận lấy túi tiền Tống Trường Viễn đưa tới, đảo một chút, sau đó lau nước mắt nói: “Vẫn là ngoại tôn tử Trường Viễn của ta hiếu thuận.”

Trên mặt Trương Thúy Hoa nóng bừng: “Nương, hiện tại nhà chúng ta cũng thật sự là không có cách nào, năm trước đặt mua chút sách cần cho khoa khảo của Trường Viễn, hiện tại bốn hà bao đều nhẹ như nhau.”

Lưu thị cười lạnh một chút: “Trương gia thôn chúng ta mặc dù cách đây hơi xa nhưng cũng đã nghe qua tôn nữ Tống gia ngươi phát tài, xây căn phòng lớn, các ngươi liền không dính được chút nào à?”

Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người đều chìm xuống.

Lưu thị đương nhiên biết là thế nào, lúc trước Thúy Hoa còn nhờ người nhắn cho bà là để cho chất tử không cùng chi lại không nên thân tới cửa làm mai đấy, chẳng qua lúc đó là chiếm một chỗ, nhưng bây giờ hiện thực đối lập, Lưu thị đâu thể nào chiếu cố nhiều đến Trương Thúy Hoa, trực tiếp chọc thủng: “Đại tỷ, lúc trước Hổ chất tử còn tới làm mai đấy, nhưng bị cự tuyệt, sao đại tỷ các ngươi không giúp hòa giải đây. Muốn ta nói a, gả cho nhà ai không phải gả, gả cho nhà mình mới tốt hơn, cái nhà kia ít nhất là ba trăm lượng đi.”

Trương bà tử cúi đầu suy nghĩ, đáy lòng vô cùng không thoải mái, đồ tiện chủng kia, đâu ra nhiều bạc xây căn phòng lớn như vậy, quả nhiên là do tiện chân sinh!

Động tác rít thuốc lá của Tống Đại Giang dừng lại: “Thúy Hoa, đưa cho cữu nương một miếng thịt, lại lấy con cá, về nhà qua năm cho tốt.”

“Ai.” Trương Thúy Hoa lập tức đi phòng bếp.

Lưu thị thấy bị tiễn khác, hừ lạnh một tiếng, chẳng qua cũng không có mắng ra miệng, sau này còn phải trông chờ vào Trường Viễn đấy. Nhận lấy thịt cùng cá rồi liền cười vô cùng thân thiết với Tống Trường Viễn, “Trường Viễn a, mùng hai về, bà ngoại nấu cá cho ngươi

Lưu thị thấy bị tiễn khách, hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không có mắng ra miệng, sau này không thể còn phải trông chờ Trường Viễn đâu, nhận lấy thịt hòa ngư sau liền triều Tống Trường Viễn vô cùng thân thiết cười cười, “Trường Viễn a, mùng nhị về, bà ngoại cho ngươi làm ngư.”

Tống Trường Viễn nhìn cá trong tay Lưu thị, cảm thấy da mặt nóng bừng, “Dạ.”

Lưu thị: “Vậy ta liền đi về trước, Trường Viễn ngươi hảo hảo đọc sách, năm sau thi đậu tú tài trở về.”

Chờ Lưu thị đi rồi, Trương bà tử phi một cái, sau đó tàn bạo nhìn chằm chằm Trương Thúy Hoa, “Khi nào ngươi để Hổ oa tử đi làm mai? Là muốn khắc chết lão Trương gia chúng ta sao?”

Tống Thanh Tú tiến lên phía trước nói: “Nãi nãi, Tống Tân Đồng con tiện nhân kia, có bạc cũng không cho chúng ta, còn không nói cho chúng ta đi ở tòa nhà lớn, nương làm vậy cũng là để cho sau khi nàng gả đi rồi thì chúng ta chuyển qua đó ở a.”

Trương bà tử là một kẻ yêu tài *(Tiền tài), vừa nghe vậy liền bớt giận, “Thành sự chưa đủ!”

Tống Đại Giang rít một hơi thuốc, đi qua trừng Trương Thúy Hoa: “Hôm nay qua năm, còn không đi làm cơm.”

Trương Thúy Hoa ‘ai’ một tiếng, sau đó kéo đại tức phụ đi vào phòng bếp.

Trưởng tử Tống gia Tống Trường Qúy lập tức nói cùng Tống Trường Viễn: “Đi đem câu đối ngươi đã viết với chữ ‘Phúc’ ra đây dán lên.”

Tống Trường Viễn lén nhìn trộm Tống Đại Giang, sau đó lại nhìn về phía Trương bà tử.

Trương bà tử ôn giọng nói: “Mau đi đi, nãi nãi đi nấu ăn cho ngươi.”

Tống Thanh Tú theo Tống Trường Viễn đi vào thư phòng nhỏ, lảm nhảm nói: “Nhị ca, ngươi nhất định phải thi đỗ tú tài, đến lúc đó để cho con tiện nhân Tống Tân Đồng kia đẹp mặt.”

Tống Trường Viễn trầm trọng gật đầu, “Ta sẽ thi đỗ tú tài làm đại quan, sau này để cả nhà ở nhà lớn.”

“Ta muốn như nhà Tống Tân Đồng kia.” Tống Thanh Tú nghe nói Tống Tân Đồng còn mua hạ nhân hầu hạ, sau này nàng ta đi vào ở, sẽ kêu Tống Tân Đồng với mấy hạ nhân đó cùng nhau hầu hạ nàng ta, đến lúc đó nàng ta sẽ hành hạ con tiện nhân Tống Tân Đồng kia cho hả dạ.

Tống Tân Đồng không biết được cử chỉ điên rồ đến tâm lý biến thái của một nhà Trương bà tử, nàng đã sớm mang theo cặp song sinh đi quét dọn mấy cái sân trong nhà một lần, lại treo đèn lồng trúc, lại dán câu đối, bận đến bất diệc nhạc hồ.

“Tỷ, sang bên trái một chút.”

“Tỷ, nhích lên trên một chút.”

“Tỷ, không đúng, hướng sang bên phải một chút.”

Tống Tân Đồng đang giẫm trên ghế dán song cửa sổ quay đầu lại nhìn hai tiểu tử chỉ huy đến chỉ huy đi kia, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là bên nào? Hai đứa có thể phân rõ trái phải sao?”

“Có thể.” Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời đáp.

Dương Tiểu Nguyệt không nhịn được buồn cười: “Hai vị tiểu công tử một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, đâu thể thấy nhất trí?” Nói rồi để hai cậu đứng thành hàng thẳng, “Nhìn như vậy một cái?”

Đại Bảo đứng phía sau Tiểu Bảo, vừa lúc cao hơn non nửa tấc, cẩn thận gõ, lúc này mói giòn tan nói: “Tỷ, được rồi, liền ở đây.”

Tống Tân Đồng dán song cửa sổ lên, sau đó nhảy xuống, lui ra xa mấy bước nhìn nhìn, “Tỷ dán song cửa sổ đẹp đi.”

“Đẹp.” Tiểu Bảo thập phần phối hợp gật đầu.

Đại Bảo che miệng cười trộm, rõ ràng là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ cắt song cửa sổ đẹp.

Tống Tân Đồng sửa lại vạt áo cho hai cậu, hôm nay hai cậu đều mặc một thân áo kép lụa đỏ, màu đỏ tươi làm khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của hai cậu đỏ bừng, giống như đứa trẻ trong tranh tết vậy, vừa nhìn đã muốn nhéo mặt hai cậu.

Nghĩ như vậy, Tống Tân Đồng cũng làm như vậy.

Tiểu Bảo a a hai tiếng, sau đó cười né tránh.

“Không có chuyện gì, các đệ đi chơi đi.” Tống Tân Đồng sửa lại áo kép váy dài màu đỏ lựu của mình, sau đó trực tiếp đi vào phòng bếp, trong phòng bếp nóng hôi hổi, hương thơm di (bó tay) người.

“Cô nương, người nhanh vào trong sảnh ngồi, đừng để bẩn quần áo mới.”Vương thị vội nói.

Tống Tân Đồng nhìn toàn bộ đồ ăn đều đã cắt rồi, “Có cần ta giúp không?”

Vương thị đem một cái chậu bày gà trống ra, “Cô nương, chuyện tế tổ phải tự tay người làm.”

Tống Tân Đồng ngẩn người, nhìn trong chậu đã bày thịt gà trống, “Ta không biết…”

Dương Thụ nói: “Cô nương, tiểu nhân ở bên cạnh nói cùng hai vị tiểu công tử cũng được.”

“Vậy làm phiền.” Tống Tân Đồng bưng chậu gỗ đi vào phòng để bài vị, lại kêu cặp song sinh qua đây, để Dương Thụ mang theo hai cậu tế báo tổ tiên, lại chờ lát nữa tế bái thần tài cùng ông táo một phen, sau đó liền bắt đầu nấu ăn.

Tốc độ nấu ăn của Vương thị rất nhanh, giờ ngọ canh ba một bàn lớn tràn đầy đồ ăn đã lên bàn.

Cá quế hoa lam, tôm đai ngọc bóc vỏ, quyết ngư chưng rượu hoa điêu, hoa nấm chân vịt, tôm hùm la hán, cây thông đầu khỉ ma, thịt hươu cắt miếng nấu cách thủy, gà xì dầu, thịt khô, ốc nước ngọt hương cay, sườn mềm, bánh bao đậu hủ… (Tên mấy món ăn này loạn quá, mọi người thông cảm)

Hai mươi mấy món ăn, ba tỷ đệ Tống Tân Đồng nhìn hoa cả mắt.

Trong tiếng pháo vang lên hết đợt này đến đợt khác trong thôn, ba tỷ đệ Tống Tân Đồng trải qua một năm tốt đẹp nhất.
Bình Luận (0)
Comment