Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 137

Mùng hai tháng giêng, buổi chiều khoảng giờ thân.

Tống Tân Đồng đang cùng cặp song sinh hai người nói kể chuyện xưa mỹ hầu vương, Đại Nha liền vội vã đi đến bẩm báo: “Cô nương, bên ngoài có một vị phu nhân, nói là nhị cô của người.”

“Nhị cô?” Tống Tân Đồng nhất thời không nghĩ ra được, nàng đâu có nhị cô gì.

“Bà ta nói là nhị tỷ của cha cô nương người.” Sau khi Đại Nha tới Tống gia thì chưa từng thấy qua cô nương có thân thích gì, tức thì có chút hoài nghi: “Nếu không nô tỳ đuổi bà ta ra nhé?”

“Bà ta đã vào?”

Đại Nha gật đầu, “Sau khi Vương thẩm mở cửa lúc không chú ý thì để cho bà ta vào, hiện tại đang ngồi trong tiền thính đấy.”

Hôm nay là mùng hai tháng giêng, là ngày về nhà mẹ đẻ, người gọi là nhị cô kia hẳn chính là người nhị tỷ đã gả đến huyện kế bên rất lâu mới về một chuyến của cha đi?

Nhưng trong trí nhớ của Tống Tân Đồng thì người nhị cô này cũng chẳng phải kẻ tốt lành.

“Cô nương, người có muốn đi xem một cái không?” Đại Nha cẩn thận hỏi.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, đi xuống giường, “Giờ ta đi.”

Tống Tân Đồng mới vừa đến gần chính sảnh thì một phụ nhân mặc áo xanh nhạt lập tức lộ ra ý cười đầy nhiệt tình với nàng, “Ôi, đây chính là Tân Đồng đi, mấy năm không gặp đã thành đại cô nương rồi, thực sự là càng lớn càng đẹp, đẹp giống như cha nương ngươi vậy.”

Tống Tân Đồng sững sờ một chút, quan sát phụ nhân mặc áo kép bảy phần mới này, phụ nhân này nhìn qua giống với Trương bà tử bảy phần, cũng là mắt tam giác, môi mỏng, tướng mặt bạc tình.

Tống Tân Đồng cười mỉa một chút.

Trên mặt Tống Xuân Hoa cứng đờ: “Tân Đồng ngươi đã quên nhị cô? Cũng tại nhị cô a, mấy năm nay rất ít về Đào Hoa thôn, ngươi không nhớ nhị cô cũng bình thường.”

Tống Tân Đồng ẩn ẩn nhớ là nhị cô này của nàng đích thực là một năm chỉ về hai lần, nhưng mỗi lần về đều sẽ tống tiền, đoán chừng Trương bà tử cũng không hi vọng nữ nhi đòi nợ này về, hơn nữa quan hệ giữa cha với bà ta cũng không tốt, lúc cha qua đời, Tống gia trong thôn cùng với người gọi là nhị cô này cũng chưa từng xuất hiện.

Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười cười, ngồi vào ghế tựa bên cạnh, “Ngươi tới chỗ ta có chuyện gì?”

Tống Xuân Hoa bị lạnh nhạt cũng không xấu hổ, da mặt vô cùng dày ngồi xuống ghế trên bên cạnh Tống Tân Đồng, “Tân Đồng, nhà này của ngươi xây được thật là khí phái, so với nhà của địa chủ trong thôn của nhị cô còn khí phái hơn.”

“Tân Đồng, ngươi xây nhà này xong không thiếu bạc đi?” Tống Xuân Hoa quan sát xà nhà cao gầy cùng với cửa sổ sơn son, “So với trong thị trấn đẹp hơn.”

“Ngươi nói với nhị cô một chút, lấy ở đây ra nhiều bạc như vậy a?”

Tống Tân Đồng cười lạnh, lấy từ trong hà bao ra chút hạt dưa, chậm rãi lột vỏ.

“Có phải trước khi cha ngươi qua đời đã để lại bạc cho ngươi? Cha ngươi bản lĩnh rất lớn, năm rồi cho biểu ca với biểu muội ngươi không ít bạc mừng tuổi đâu.” Tống Xuân Hoa tự quyết định, “Hôm nay biểu ca ngươi cũng tới, chờ tí nữa để ngươi gặp hắn, các ngươi là biểu ca biểu muội, thật dễ nói.”

“Không tiện lắm, dù sao chúng ta cũng đã đoạn thân rồi, không quan hệ gì, nếu như bị người hiểu lầm còn không biết sẽ nói cái gì.” Tống Tân Đồng thản nhiên nói.

“Hắc, đó là cha ngươi với nãi nãi ngươi đoạn thân, lại không đoạn thân với nhị cô ta thì có gì, sẽ không có người nói.” Tống Xuân Hoa không mời mà tự lấy một nắm hạt dưa trong tay Tống Tân Đồng, một bên nói: “Lúc trước quan hệ giữa ta với cha ngươi cũng tốt, sau khi cha  ngươi bị phân ra rồi vẫn là ta thường xuyên tiếp tế cha ngươi.”

Nếu không phải Tống Tân Đồng đã nghe Thu bà bà các bà nói tỉ mỉ chân tướng chuyện năm đó thì nghe thấy ngôn từ chân thành của Tống Xuân Hoa đây, nàng cũng sẽ tin.

Đáng tiếc, nàng biết lúc trước sau khi đoạn thân thì người nhà Tống gia cũng không cho cha sắc mặt tốt lần nào, chẳng sợ cha vẫn nhớ mấy ca ca, tỷ tỷ này nhưng hai vị này thế nhưng một chút cũng không lưu tình.

Tống Tân Đồng lại tách hai khỏa hạt dưa, “Nhị cô có quan hệ tốt cha ta như vậy, vậy lúc cha ta qua đời sao ta không thấy nhị cô đâu?”

Tống Xuân Hoa ngẩn người, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, “Lúc đó biểu ca ngươi bị bệnh, ta phải trông chừng bên người biểu ca ngươi, cho nên không có thời gian qua đây.”

“Vậy sao ngay cả tin tức với tiền biếu cũng không đưa tới?” Tống Tân Đồng nhíu mày.

“Này…” Tống Xuân Hoa có chút chột dạ, há mồm nói bậy: “Ta nhờ người nói cho nãi nãi ngươi, để nãi nãi ngươi giúp ta…”

Tống Tân Đồng cười nhạo ngắt lời Tống Xuân Hoa, “Lúc cha ta mười tuổi đã đoạn thân với Tống gia, Trương bà tử cũng chẳng phải nãi nãi của ta, người trong thôn đều biết.”

Sắc mặt Tống Xuân Hoa cứng đờ: “Ai, nhiều năm như vậy, sự tình đều đã qua, nãi nãi ngươi dù cho có điều không đúng nhưng hiện tại bã đã biết sai rồi, Tân Đồng ngươi có thể tha thứ cho các nàng sao? Gãy xương vẫn liền gân đấy, một nét không viết được chữ Tống, mọi người vẫn là người một nhà.”

Tống Tân Đồng nhấp nháy môi, người hòa giải này cũng thật không xứng chức, ngay cả hỏi thăm trong thôn một chút cũng không có?

“Đã đoạn thân, có trong hồ sơ của nha môn, cái này sao có thể nói không phải là không phải được? Hơn nữa chúng ta cũng không có ý đi nhận họ hàng, Tống gia các ngươi không biết xấu hổ sao?” Tống Tân Đồng cười lạnh, “Nếu là ta, ta nhất định xấu hổ, lúc trước đã đuổi nhi tử đi, bây giờ nhi tử chết rồi còn muốn khuê nữ của nhi tử nhận họ hàng, đâu chuyện tốt bậc này?”

Đáy lòng Tống Xuân Hoa mắng to, thật là đồ đê tiện!

Có điều bây giờ Tống Tân Đồng phát tài, Tống Xuân Hoa bà ta bạc đãi Tống Tân Đồng các nàng như trước đây cũng không tốt, cũng sẽ không ngu xuẩn như Trương Thúy Hoa kia mà đắc tội chết người ta.

“Tân Đồng, ngươi không muốn thì thôi, nhị cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu.” Tống Xuân Hoa nhằn hạt dưa nói: “Nhị cô cũng biết mấy năm nay các ngươi khổ, ta đã khuyên nãi nãi các ngươi rất lâu, nhưng bọn họ không nghe lời nữ nhi đã xuất giá ta đây nói, aiz, ta cũng không có biện pháp, nghĩ muốn chiếu cố các ngươi cũng hữu tâm vô lực, chẳng qua cũng may hiện tại các ngươi tự lập được, xây được căn nhà lớn như vậy, tiểu đệ cũng an nghỉ.”

Khóe miệng Tống Tân Đồng co rút, còn nghĩ muốn dứt bỏ người nhà đến đây lôi kéo làm quen với nàng?

“Cha ta đã sớm an nghỉ, biết được sẽ không dính dáng quan hệ gì Tống gia, ông nhất định vô cùng cao hứng.” Tống Tân Đồng lãnh đạm nói.

Tống Xuân Hoa mắc nghẹn, Tống Tân Đồng này cũng quá khinh người, cứng mềm đều không ăn, sau khi suy nghĩ rồi cũng không nhắc đến Trương bà tử bọn họ: “Ta nhớ ngươi còn có hai đệ đệ đâu, sao không thấy bọn họ? Để bọn họ ra đây gặp nhị cô a.”

Tống Tân Đồng: “Bọn họ bận đọc sách.” Ngươi cho ngươi là ai chứ? Để cho bọn họ gặp ngươi là gặp?

Tống Xuân Hoa bẹp miệng mấy cái: “Ta nhớ nương ngươi nhìn rất xinh đẹp, ngươi nhìn cũng giống nương ngươi.”

Dừng một chút thấy Tống Tân Đồng hình như đang nghe mình nói thì lại tiếp tục: “Lúc trước cha ngươi nhặt nương ngươi về còn dọa bọn ta hoảng sợ, còn tưởng nương ngươi từ Xuân lâu ra đấy, nếu không sao nhìn đẹp như vậy…”

Tống Tân Đồng vừa nghe thấy lời này thật khó nghe, lập tức cắt ngang lời bà ta: “Nương ta là nữ tử nhà lành, sau khi thành thân với cha thì ngoại tổ bọn họ liền qua đời, lúc này mới về Đào Hoa thôn.”

Lạnh lùng trừng Tống Xuân Hoa, “Nương ta đã chết, nhưng vẫn không cho phép các ngươi bôi xấu thanh danh bà.”

Tống Xuân Hoa lung túng cười cười: “Ta cũng là thuận miệng nói một câu.”

Tống Tân Đồng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sắc trời không còn sớm, chúng ta muốn làm cơm tối, ngươi vẫn là về sớm chút đi.”

Đã nói thẳng ra như vậy, Tống Xuân Hoa cũng không tiện lưu lại: “Vậy ngày mai ta mang biểu ca với biểu muội ngươi đến gặp ngươi a.”

Chờ Tống Xuân Hoa đi rồi, Tống Tân Đồng nhắc nhở mấy người Vương thị: “Sau này loại người như vậy không được cho vào.”

“Dạ.” Mấy người Vương thị nơm nớp lo sợ đáp lời, các bà tuy biết chủ nhà đã đoạn thân với bổn gia, nhưng không nghĩ đến còn có nguồn gốc như vậy, thảo nào tức giận.
Bình Luận (0)
Comment