Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 14

Diệp Quế Hoa sáng mắt lên, đưa tay lên, “Năm lượng”

“Được.” Tống Tân Đồng không chờ Diệp Quế Hoa mừng như điên liền đem Đại Bảo và Tiểu Bảo kéo đến trước mặt, “Vị đại nương này và tiểu mập này một vết đỏ liền muốn năm lượng, vết thương kia trên trán đệ đệ ta thế nào cũng phải mười lượng, còn có lúc hai đệ đệ bị đẩy xuống nước sợ hãi còn phải đưa mười lượng phí hoảng sợ.”

Tống Tân Đồng cũng không quản biểu tình ngẩn người của người khác tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn có mời đại phu đến khám bệnh tại nhà cùng với tiền thuốc, không muốn ngươi nhiều hơn, liền ấn giá gốc sáu trăm văn đi, còn có buổi trưa này vừa lên ở chỗ này phí miệng lưỡi, thế nào cũng phải bồi cho ta một trăm văn phí nghỉ việc. Tổng cộng hai mươi lượng bảy trăm văn.”

“Trừ đi năm lượng bồi thường, ngươi chỉ cần cho ta mười lăm lượng bảy trăm văn, đưa tiền, cảm ơn!” Tống Tân Đồng hướng Diệp Quế Hoa vươn tay đòi tiền.

Thì ra là nghẹn lại ở đây nha, Vạn thôn trưởng xem như là nhìn hiểu rồi.

Diệp Quế Hoa biến sắc mặt, “Ngươi… Ngươi thật đúng là dám mở miệng a.”

“Ngươi dám mở miệng ta thế nào lại không dám mở miệng.”, Tống Tân Đồng khiêu khích nhìn nàng ta một cái sau đó nhìn về phía Vạn thôn trưởng sắc mặt âm trầm bên cạnh, “Thôn trưởng, có thể giúp ta lập cái văn thư hay không?”

“Lập văn thư?” Vạn thôn trưởng không hiểu nhìn nàng.

Tống Tân Đồng gật đầu, “Ta xem vị đại nương này dự đoán một lần lấy không ra mười lăm lượng bảy trăm văn cho nên viết cái giấy nợ mới tốt.”

Vạn thôn trưởng vuốt vuốt râu, “Nha đầu Tống gia, cái này có phần…”

Đáy lòng Tống Tân Đồng cười lạnh, “Thôn trưởng, ta còn không có tìm nàng đòi phí bồi thường do tổn hại thanh danh ta đâu, nàng khắp nơi tuyên dương như vậy thì ta sau này còn xuất giá thế nào?”

Vạn thôn trưởng nói: “Nhưng cũng quá nhiều.”

“Không nhiều, ta đang còn thấy thiếu đây!” Thu bà bà oán giận nói.

Vạn thôn trưởng trầm trầm mắt, liếc mắt nhìn Diệp Quế Hoa một cái, chẳng qua còn chưa nói gì Diệp Quế Hoa liền kéo nhi tử béo nhà mình chạy ra bên ngoài.

“Nàng chạy, nàng chạy.” Người xem náo nhiệt nhao nhao hô lên.

Vạn thôn trưởng nhìn Tống Tân Đồng: “Nha đầu Tống gia ngươi xem chuyện này nếu không coi như xong đi.”

“Tính cái kiểu gì vậy, thôn trưởng, ngươi cũng không thể thiên vị Vạn gia các người như vậy a.” Thu bà bà không sợ chuyện, trực tiếp chọc thủng tâm tư thích thiên vị người nhà của Vạn thôn trưởng.

Sắc mặt Vạn thôn trưởng đổi đổi.

“Thôn trưởng đã định đoạt như vậy thì quên đi, ta chỉ hi vọng sẽ không nghe thấy loại đồn đại đó nữa.” Tống Tân Đồng cúi đầu giống như bị oan ức lớn.

Vạn thôn trưởng cũng biết lần này là Diệp Quế Hoa bọn họ không đúng, đã có bậc thềm cũng vui vẻ thuận theo mà bước xuống, “Được, ta sẽ cảnh cáo bọn họ.”

“Không có việc gì ta liền đi trước.”

“Thôn trưởng đi thong thả.” Tống Tân Đồng nói.

Vạn thôn trưởng đi hai bước lại quay đầu nhìn nàng, quan sát trên dưới liếc mắt một cái: “Nha đầu Tống gia gần đây biến hóa rất lớn.”

Đây là nói nàng hai ngày này gây rối náo loạn nhiều lắm sao? Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Không dám lại giống như lúc trước, sợ chống không được cái nhà này.”

Vừa nghe nàng nói như thế Vạn thôn trưởng nói cái gì nữa cũng không tốt nên liền xoay người đi ra ngoài.

“Nha đầu Tân Đồng, sao lại không cần bạc a? Mười lăm lượng a! Đến lúc đó nợ nhà các ngươi có thể trả sạch” Thu bà bà biết rõ tình hình Tống gia, có chút không nỡ nhắc tới.

“Thu bà bà, cho dù ta cắn chết không buông thì các nàng cũng sẽ không đưa bạc cho ta, ta nói như vậy cũng chỉ để đem dọa Diệp Quế Hoa đi thôi.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Hơn nữa Diệp Quế Hoa này vẫn nói chuyện Mã đồ tể, ta sợ đáy lòng nàng nghẹn đến hỏng rồi đây.”

Diệp Quế Hoa này thật là đồ miệng rộng, rõ ràng là không thể nào còn tới nói lung tung, đây nhưng thế nào cho phải a? Chỗ thôn nhà mẹ đẻ ta có một cô nương bị truyền tin đồn nói này nọ, sau đó không ai thèm lấy liền nhảy sông.” Tạ thẩm thập phần lo lắng.

Thu bà tử quăng ánh mắt như dao cho con dâu, “Nói bừa cái gì, ta xé miệng ngươi.”

Tạ thẩm vội vỗ vỗ miệng mình, “Tân Đồng, ngươi đừng để trong lòng a.”

“Không có việc gì, ta cho dù không ai thèm lấy cũng sẽ không đi nhảy sông tự sát.” Tống Tân Đồng không thèm để ý chút nào mà nói.

“Tỷ không nhảy, có chúng ta nuôi tỷ.” Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng kêu lên nói.”

“Thực sự là đứa nhỏ biết điều, không giống Cẩu Đản Nhi nhà chúng ta.” Tạ thẩm sờ sờ đầu Đại Bảo, “Vết thương này cũng đừng để thấm nước, đến lúc đó sinh mủ thì không xong.”

“Ta sẽ chú ý.” Tống Tân Đồng nói, “Hôm nay đa tạ Thu bà bà mọi người giúp ta nói chuyện, còn gọi thôn trưởng từ sớm.”

Thu bà bà nói: “Tuy thôn trưởng có chút thiên vị Vạn gia bọn họ nhưng trên đại sự vẫn còn rất công chính, sẽ không làm càn, ngươi xem ngày hôm trước không phải còn giúp ngươi dạy dỗ Trương bà tử sao.”

“Ta biết.” Tống Tân Đồng sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Bảo, gật gật đầu.

Thu bà bà vỗ vỗ bụi đất bẩn trên mông, “Được rồi, đều sắp trưa rồi, chúng ta cũng trở về.”

“Chờ một chút Thu bà bà, để ta lấy vài thứ cho mọi người.” Tống Tân Đồng rất nhanh chạy vào phòng bếp, sau đó từ cửa sau đi tới giếng nước bên cạnh lấy hai cây xương còn lại và gan lợn ra, dùng dây thừng buộc lại đưa cho Thu bà bà,” Đây là hôm qua ta tốn hai văn tiền mua, mọi người đừng ghét bỏ, đem trở về nấu canh uống.”

“Không cần không cần, ngươi giữ lại cho Đại Bảo bọn họ bồi bổ đi.” Thu bà bà kéo con dâu muốn đi ra ngoài.

“Thu bà bà ta vẫn còn đây, ngươi hôm nay nếu như không lấy, sau này ta sẽ không cần người giúp đỡ.” Tống Tân Đồng cường ngạnh nhét vào trong tay Thu bà bà, “Khí trời quá nóng, ta cũng sợ để trong giếng không được, nếu như hỏng rồi thật đáng tiếc, mời Thu bà bà và Tạ thẩm thay ta giúp một chút.”

“Ngươi đứa nhỏ này thế nào khách khí như vậy a.” Thu bà bà sao không hiểu tâm tư Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nói: “Thu bà bà đối với chúng ta rất tốt, trước đó còn cho chúng ta lương thực, ta đưa gan lợn không đến một đồng tiền có chút không phải.”

“Được được được, ngươi có ý tốt.” Thu bà khách khí nhận.

Tạ thẩm nhìn gan lợn cùng với xương dính chút thịt vụn, trên mặt cũng toàn vui vẻ, “Mấy ngày nay Tạ thúc ngươi mang theo lão đại đi bên ngoài thôn làm thuê, có cái này vừa lúc cho bọn hắn bồi bổ một chút, cám ơn ngươi Tân Đồng.”

Đào Hoa thôn này ở nơi khe suối thâm sơn cùng cốc, cơ hồ đều là vùng núi, đất không có ruộng tốt gì, lúc ngày mùa bình thường người trong thôn đều là đi bên ngoài thôn làm thuê kiếm tiền, hơn nữa cơ hồ đều là tự mang lương khô đi làm công, hơn nữa trong thôn có vài nhà sinh kế khó khăn càng không nỡ dùng tiền mua này đó.

Tạ gia nguyên bản không có chuyện gì nhưng năm ngoái lúc cha qua đời đã đem tiền để dành trong nhà tất cả đều cho Tống gia mượn mà bây giờ Tống Tân Đồng còn chưa mang bạc trả lại cho nên Tạ gia liền càng gian nan.

May mắn người Tạ gia tâm thiện, không có qua giục Tống Tân Đồng trả tiền lại, nếu không lấy năng lực của Tống Tân Đồng giặt quần áo một tháng kiếm trên dưới một trăm văn tiền, chỉ có bán mình mới có khả năng trả tiền lại.

Tống Tân Đồng ngửa đầu liếc mắt nhìn bầu trời xanh xanh kia, mười lăm lượng còn thiếu, nhất định phải mau chóng trả hết.

“Tỷ, tỷ thở dài làm cái gì?” Đại Bảo nghi hoặc hỏi.

Tiểu Bảo hướng mắt nhìn cây đào lông ngoài tường viện, “Tỷ, có phải tỷ muốn ăn quả đào hay không, nhưng vẫn chưa có chín”

Tống Tân Đồng khóe miệng co rút, “…” Tỷ ở trong lòng đệ là cái đồ tham ăn sao?

“Tỷ, tỷ thật lợi hại, đánh đến nàng cũng sợ tỷ.” Tiểu Bảo dùng đôi mắt nhỏ sùng bái mà nhìn Tống Tân Đồng, hận không thể nằm sấp trên mặt đất mà cúi lạy, “Đệ cũng muốn học tỷ đánh nhau.”

Tống Tân Đồng nói: “Học tỷ làm gì? Đây là đối với người đàn bà chanh chua không có biện pháp nữa, các đệ sau này phải đi học đường, muốn có học vấn lớn, không thể giống bộ dạng này của ta.”

“Chúng đệ thật có thể đi học đường?” Tiểu Bảo cao hứng không ngớt, Xuân Thụ nhà thôn trưởng đi đã đi học đường, nhưng thật lợi hại.

“Đương nhiên có thể đi, chờ tỷ kiếm được bạc sẽ đưa các đệ đi.”

Tiểu Bảo thật khó khăn nói, “Vậy nếu như ở học đường cũng có người đánh bọn đệ làm sao bây giờ?”

Tống Tân Đồng nói: “Chỉ cần chiếm lý, liền đánh trả lại!”

Đại Bảo cúi đầu suy tư: Thực sự có thể trực tiếp đánh trả lại?
Bình Luận (0)
Comment