Lưu Hỉ Nhi biến sắc, nhìn mấy nam tử đang hướng bên bờ chạy lại, run cầm cập đem ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía Lục Vân Khai: “Cầu cầu công tử cứu giúp ta, ta… ta lạnh quá.”
Lục Vân Khai triệt để lạnh mặt xuống: “Thật xin lỗi, ta không biết bơi.”
(Pen: em nhớ anh đã từng xuống nước cứu Đại Bảo mà, nhưng em thích kiểu này. ^^)Tống Tân Đồng phì cười, sau đó ngước mắt chống lại tầm mắt Lục Vân Khai: “Lục phu tử ngươi vẫn là rời khỏi đây nhanh lên, miễn cho lại bị lôi kéo.”
Lục Vân Khai cười cười: “Không ngại, ta thay Tống cô nương làm chứng.”
Lưu Phú Qúy chạy tới vẫy ta với mấy nam nhân, “Các ngươi mau cứu muội muội ta, nhanh lên một chút.”
Mấy người đàn ông tới đây đều là người hai, ba mươi tuổi, đều thành thân, liếc mắt nhìn Lưu Hỉ Nhi đang quẫy nước, sau đó nói với một thanh niên què: “Vương lão tam, ngươi nhanh đi cứu nàng.”
Vương lão tam què chân nhìn Lưu Hỉ Nhi ngâm trong nước sắc mặt tái nhợt, ‘ân’ một tiếng đáp sau đó ùm một cái nhảy xuống hồ nước.”
Sau khi Vương lão tam ôm Lưu Hỉ Nhi run cầm cập từ trong nước lên, Tống Xuân Hoa và Trương bà tử mang theo một đám phụ nhân vội vội vàng vàng chạy tới: “Phú Qúy, biểu muội ngươi thế nào?”
Lưu Phú Qúy vừa liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng, vừa liếc nhìn Lưu Hỉ Nhi, bất mãn trả lời: “Nương Hỉ Nhi rơi xuống nước.”
“Cái gì? Hỉ Nhi rơi xuống nước?” Tống Xuân Hoa một đống nam nữ đang ôm ở một bên, lại nhìn Tống Tân Đồng bình an vô sự, đáy lòng lạnh đi, sau đó rất nhanh biến sắc khóc lên: “Hỉ Nhi đáng thương của ta a, ngươi đây là làm sao? Đường rộng như vậy ngươi cũng rơi xuống nước được? Có phải ngươi bị cái đồ không biết xấu hổ kia đẩy xuống a?”
Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng, từ cái câu ‘Biểu muội ngươi thế nào?’ của Tống Xuân Hoa là nàng đoán được bọn họ có chủ ý gì, lúc trước còn rất đáng tiếc cho Lưu Hỉ Nhi, nhưng hiện giờ chỉ cảm thấy đáng đời.
Lưu Phú Qúy lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ngươi không biết?” Tống Xuân Hoa muốn mắng người, nhưng đây lại là con trai bảo bối của mình, chỉ có thể đem hỏa lực chuyển đến trên người Lưu Hỉ Nhi: “Nha đầu chết tiệt ngươi, không hảo hảo chờ ở nhà chạy ra ngoài làm gì, hiện tại hay rồi…”
Trương Thúy Hoa nhìn Lưu Hỉ Nhi bị Vương lão tam ôm trong ngực, bộ dáng hai người quần áo xốc xếch, thật sự là có cảm mạo hóa*
[Pen: Xin thứ cho sự bất lực, không hiểu luôn]Trương Thúy Hoa cười trên nỗi đau của người khác: “Xuân Hoa, ngươi đừng mắng, vẫn là đem Hỉ Nhi mang về nhà thay quần áo mới phải.”
“Hay cho Trương Thúy Hoa ngươi, cười cái gì mà cười, Hỉ Nhi nhà ta rớt xuống nước ngươi liền cao hứng như thế?” Tống Xuân Hoa mắng to.
“Xuân Hoa, tẩu tẩu ngươi nói đúng, mau đưa khuê nữ ngươi về thay quần áo, trời này rất lạnh, rơi xuống nước chớ để tổn thương thân thể mới phải.” Có một phụ nhân bên cạnh nhìn Lưu Hỉ Nhi vẫn run lẩy bẩy, đáy lòng không đành nói.
“Đúng vậy a, ngươi đây làm nương cũng đừng mắng, nếu như bị thương thân thể rồi tổn hại bụng thì sau này không dễ làm.”
Trương bà tử trầm mặt, giật Lưu Hỉ Nhi trong tay Vương lão tam qua, ném cho Trương Thúy Hoa, “Ngươi mang theo Hỉ Nhi về đi tắm thay quần áo.”
“Aiz” Trương Thúy Hoa đỡ Lưu Hỉ Nhi liền đi về nhà.
Tống Xuân Hoa bụm mặt khóc ô ô: “Phú Qúy, sao muội muội ngươi rớt xuống nước vậy?”
Lưu Phú Qúy nhìn Tống Tân Đồng, lại nhìn Lục Vân Khai, thành thật nói: “Muội muội chạy tới chỗ biểu muội, nhưng không biết sao vừa tới gần biểu muội liền rớt xuống nước.”
“Cái gì?” Tống Xuân Hoa hít một hơi khí lạnh, oán hận nhìn chằm chằm Tống Tân Đồng, lớn tiếng chất vấn: “Tống Tân Đồng, cho dù ngươi bởi chuyện của cha ngươi mà không thích người nhà Tống gia chúng ta, nhưng Hỉ Nhi là vô tội, sao ngươi có thể hạ thủ được?”
Tống Tân Đồng nhẹ ‘a’ một tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được kẻ mở mắt nói mò như vậy: “Ta cũng không tới gần con gái ngươi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ta đều ngại nói, tự ngươi về nhà hỏi nữ nhi ngươi đi.”
“Ngươi còn không dám nhận, Phú Qúy chưa bao giờ nói dối.” Tống Xuân Hoa khóc hô lên: “Sao ngươi có thể như vậy? Ta có lỗi gì với ngươi? Cho dù ngươi tức giận chuyện cha ngươi, cũng không nên đem tức giận tát đến trên người chúng ta a?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn qua Tống Tân Đồng nhao nhao lộ ra thần sắc xem thường.
Tống Tân Đồng cảm thấy cực buồn cười: “Nếu như ngươi không tin, vậy thì hỏi Lục phu tử đi ngang qua một chút, hắn vừa vặn đi ngang qua chỗ này, vừa lúc thấy rất rõ, Lưu Hỉ Nhi là tự mình ngã xuống, không có bất kỳ ai đẩy nàng ta.”
Lục Vân Khai gật gật đầu: “Là chính nàng ngã xuống.”
Tống Xuân Hoa nhìn Lục Vân Khai: “Lục tú tài, rốt cuộc ngươi có thấy rõ hay không, hay là bị nàng ta lừa dối, nàng phá hủy nữ nhi ta, phá hủy trong sạch của nữ nhi ta a, thanh danh nữ nhi ta liền bị nàng làm hư a”
Vương lão tam què chân cứu Lưu Hỉ Nhi nhíu nhíu mày.
Tống Tân Đồng nói tiếp: “Trong sạch của con gái ngươi có hủy hay không, liên quan gì đến ta. Thứ nhất, ta không có đẩy nàng ta, hai là không bảo nàng ta nhảy xuống, ba nữa cũng không có kêu nam nhân đi cứu nàng, là nhi tử bảo bối của ngươi không muốn xuống cứu Lưu Hỉ Nhi trách được ai?”
Dừng một chút lại nói: “Ngươi vẫn nên đa tạ Vương lão tam, nếu không phải là hắn, con gái ngươi vẫn phải đang ở trong hồ nước đông lạnh.”
Nói xong lại nới với mấy người còn lại: “Các ngươi nói có đúng không?”
“Đúng vậy a, Vương lão tam cũng còn đang ở chỗ này chịu đông lạnh đấy.” Một nam nhân nói.
Một vị phụ nhân cũng bổ sung: “Nhờ có lão tam người ta, nếu không nhờ lão tam, sợ rằng khuê nữ ngươi đã bị chết đuối.”
“Phi phi phi, ngươi Mã bà tử này nói cái gì đâu, ngoại tôn nữ ta đang sống tốt đẹp đâu.” Trương bà tử không nhịn được phản bác.
“Ừ ừ ừ, thế nhưng Xuân Hoa nhà ngươi cũng quá không biết cảm ơn, rõ ràng là cứu con gái nàng ta, còn nói người ta hại thanh danh khuê nữ, thiên hạ đâu có loại chuyện này a.” Phụ nhân nói.
Trương bà tử cau mày, lời này sao lại vòng qua thanh danh vậy, không được, phải vòng đến trên người Tống Tân Đồng, nghĩ vậy kiền trừng về phía Tống Tân Đồng: “Ngươi nói, có phải ngươi làm hay không?”
“Trương bà tử, Tân Đồng cũng đã nói không có liên quan đến nàng, sao ngươi còn quấn lấy không buông a? Rõ ràng là Lưu Hỉ Nhi tự mình không cẩn thận, trách ai?” Thu bà bà với Tạ Thẩm chen vào trong đám người, “Ông trời đang nhìn đấy, đâu có vu cáo hãm hại người như các ngươi vậy?”
“Đúng vậy a, hơn nữa Vương lão tam thế nhưng cứu Lưu Hỉ Nhi đấy, muốn ta nói, ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.” Trong ngày thường, Vương lão tam thường xuyên theo Đại Ngưu làm việc, cũng là người thành thật chịu khó, chỉ là ngã què chân, trong nhà lại nghèo cho nên vẫn chưa cưới được tức phụ, Tạ thẩm bây giờ cũng vui vẻ, phải biết thời biết thế một chút: “Mọi người nói có phải không?”
“Đúng vậy a, phải báo ân, không lấy thân báo đáp thì cũng phải đưa mấy lượng bạc cảm ơn, trời này rất lạnh, ngay cả con ruột ngươi cũng không muốn xuống nước cứu người, người ta là một người ngoài mà nhảy xuống nước lạnh, là người tốt a.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Mọi người đều giúp Vương lão tam nói mấy lời hay, không lấy làm chồng thì tốt xấu có chút bạc a, hai ba lượng cũng có thể cưới vợ, chỉ là người nhà bần cùng bình thường mà thôi.
“Lão tam, ngươi mau trở lại thay quần áo chút đi, trời rất lạnh, chớ để chân đông lạnh.”
Vương lão tam hàm hậu cười cười với mọi người: “Vậy ta trở lại thay quần áo.”
Trương bà từ cảm thấy mất mặt, kéo Tống Xuân Hoa vẫn khóc liền đi về nhà: “Mau đi về, xem xem Hỉ Nhi minh bạc thế nào.”
Tống Xuân Hoa thút tha thút thít đáp, liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng một cái, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lưu Phú Qúy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó mới mất hứng theo Trương bà tử đi về nhà.
Thu bà bà thấy tình trạnh đó, cười cười: “Tất cả mọi người giải tán đi, trời rất lạnh ở bên ngoài bị cóng người.” Nói xong lại hô với Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, về cùng đi.”
“Dạ.” Tống Tân Đồng quay người hướng phía Lục Vân Khai cảm kích cười cười, sau đó quay người theo Thu bà bà đi về nhà.