Hai mươi tháng hai.
Hôm nay Hà Bạch Vân muốn xuất giá, Tống Tân Đồng không có đi tiễn nàng, bởi vì nàng cũng phải xuất giá.
Tống Tân Đồng chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên kết hôn cả hai đời của nàng là dưới tình huống vội vàng này mà hoàn thành, có điều Vương thị các nàng rất tận tâm, chuẩn bị mũ phượng khăn quàng vai cho nàng.
Tống Tân Đồng nhìn bản thân đã trang điểm trong gương, mặt như hoa đào, nhìn quanh xinh đẹp
Giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ mày đậm, môi đỏ thẫm, còn có bên tai đeo đôi trân châu hồng, tất cả đều là vui mừng, tất cả đều là hoàn mỹ như vậy.
Nhắm nhắm mắt, mà thôi mà thôi.
Gả thì gả, ít nhất người kia là tự mình chọn, ít nhất cách cái nhà này gần như vậy, có thể tùy thời về nhà trông.
“Tỷ.” Cặp song sinh đi tới trước bàn trang điểm, “Tỷ, bên ngoài hoa hải đường còn chưa nở.”
Tống Tân Đồng cách cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ mấy bụi cây hải đường đã rút chạc cây, ra nụ hoa, thế nhưng vẫn chưa bừa bãi nở rộ, năm trước, nàng còn nói cùng cặp song sinh là chờ đầu xuân, hoa hải đường nở, nàng làm hải đường tô cho các cậu.
Bây giờ, vẫn chưa làm đâu, nàng liền phải lập gia đình.
“Tỷ, hoa hải đường như thế nào? Tỷ còn chưa bồi bọn đệ ngắm qua đâu.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Là hồng nhạt hải đường tơ rủ
(Không biết chuyển thế nào).”
Dừng một chút lại nói: “Chờ hoa hải đường nở, tỷ lại cùng các đệ ngắm cũng được.”
Cặp song sinh nói: “Thế nhưng Hà nhị thẩm nói xuất giá phải lâu thật lâu mới có thể gặp tỷ.”
“Đó là Bạch Vân tỷ tỷ đệ đâu, chỗ tỷ gả đi nhưng cách gần nhà chúng ta, hơn nữa các đệ mỗi ngày đều phải đi chỗ phu tử đọc sách đâu.” Tống Tân Đồng nói: “Đi bộ cũng không đến một nén nhang.”
Tiểu Bảo a một tiếng, sau đó cười rộ lên: “Đệ đã quên.”
Một trận tiếng pháo vang lên, Tạ thẩm đi đến: “Được rồi, hai ngươi mau đi ra, giờ lành lập tức tới ngay.”
Tạ thẩm đẩy cặp song sinh ra, sau đó đem khăn voan thêu tơ vàng trùm lên đầu Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, sau này hảo hảo giúp chồng dạy con.”
Tống Tân Đồng cach tầng khăn voan mỏng trong suốt cười cười với Tạ thẩm, sau đó nhờ bà mối đỡ đi ra ngoài.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, ra cửa viện, được người cõng lên kiệu hoa tới Lục gia, lại mơ mơ màng màng bái đường, vào động phòng.
Trong phòng tân hôn, sa đỏ quấn quanh, màu đỏ thẫm vui mừng.
“Tân lang quan tới, tân lang quan tới.”
Không biết ai nói một câu, Tống Tân Đồng hơi giật giật cổ, nhìn ra trước cửa, nhìn thấy Lục Vân Khai một thân hồng y (áo đỏ) cất bước đến, hôm nay hắn mặc hồng y khí chất nhẹ nhàng, tuấn tú bất phàm, khí chất quanh thân làm người ta xem nhẹ tì vết trên mặt hắn.
Theo mỗi bước Lục Vân Khai đi một bước về phía nàng, đáy lòng Tống Tân Đồng liền nhảy lên một cái, càng đi càng gần, tim đập càng nhanh, càng sinh động hơn thường.
Tống Tân Đồng hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt Lục Vân Khai đã tới trước gót chân nàng, tầm mắt sáng quắc rơi vào trên người nàng.
“Tân lang quan đừng nhìn nữa, thừa dịp giờ lành vén khắn voan đi.” Bà mối trêu ghẹo nói.
Lục Vân Khai giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, sau đó dưới lời chúc phúc của bà mối xốc khăn voan lên.
Khi khăn voan xốc lên, tầm mắt mơ hồ đã không còn trở ngại, hai người yên lặng đối diện, nơi đáy mắt đều thoáng qua kinh diễm cùng chút ngượng ngùng nhàn nhạt.
Bà mối bưng một bát sủi cảo lên, để Lục Vân Khai ngồi bên người Tống Tân Đồng, để hắn gắp một cái sủi cảo cho Tống Tân Đồng, thấy nàng cắn phân nửa, lúc này mới hỏi: “Sinh hay không sinh?”
“… Sinh.”
“Nguyện tân lang quan cùng tân nương nâng khăn ngang mày, bạch đầu giai lão.” Bà mối lại nói chút lời tốt đẹp rồi liền lui ra ngoài.
Rất nhanh, chỉnh đống nhà cũng dần dần trống vắng
(không biết chuyển, xin lỗi mọi người), nếu không có giấy dán trên song cửa sổ, còn có bố trí vui mừng bên trong, Tống Tân Đồng đều cho rằng đây là một lần mình kết hôn giả.
Lục Vân Khai ngồi xuống giường bên cạnh nàng, ôn giọng nói: “Ủy khuất nàng.”
“Không ủy khuất.” Tống Tân Đồng nhìn cánh cửa đóng chặt: “Cảm ơn chàng.”
“Cảm ơn ta làm gì?” Lục Vân Khai nhẹ giọng hỏi.
“Chàng nguyện ý cưới ta, chàng vốn có thể cưới người tốt hơn.”
Lục Vân Khai quay đầu nhìn Tống Tân Đồng, “Là ta nên cảm ơn nàng không chê ta.”
Tống Tân Đồng lắc lắc đầu: “Chàng rất tốt, cũng rất đẹp mắt.”
Lục Vân Khai cười cười.
“Chàng… nếu như không muốn, sau này có thể…” Vốn Tống Tân Đồng muốn cùng cách trôi qua ngày độc thân, nhưng nghĩ lại thì hình như không muốn.
Lục Vân Khai khép mắt, bưng qua hai chén rượu, một chén đưa cho Tống Tân Đồng: “Rượu hợp cẩn.”
Tống Tân Đồng nhận lấy chén rượu, hai người vòng tay vào nhau uống rượu.
Lục Vân Khai cầm lại chén rượu, sau đó chắp tay với Tống Tân Đồng: “Cộng lao mà thực, hợp cẩn mà 酳, hợp nhị vì nhất, sau này liền thỉnh nương tử nhiều nhiều chiếu cố cái nhà này.”
(mình để bản convert luôn, cái chữ hán mình tra là chữ ‘dận’ mà không biết nên để thế nào nữa, các bạn có thể góp ý cho mình để sửa)“…” Tống Tân Đồn cảm thấy hình như đã tự hố mình rồi, hơn nữa còn là cái hố không thể hối hận.
Lục Vân Khai nhìn nét mặt của nàng, miệng hơi hiện ra ủy khuất: “Không phải nàng nói nàng phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ta phụ trách xinh đẹp như hoa sao? Thế nào, hiện tại liền chê tướng mạo ta?”
“…” Tống Tân Đồng liếc mắt quan sát trên dưới Lục Vân Khai một cái: “Lục phu tử, có phải chàng bị nhập hồn hay không?”
Lục Vân Khai nói: “Còn gọi Lục phu tử?”
Tống Tân Đồng há miệng: “Vậy gọi là gì?”
Lục Vân Khai đang muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, hắn liếc mắt nhìn ngoài cửa sau đó nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi chút rồi về.”
Lục Vân Khai đi ra cửa, Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Bằng hữu của con Giang công tử tới.”
Lục Vân Khai gật gật đầu: “Chỗ ấy con ra nhìn một cái, người…”
Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân nói: “Con mau đi đi, nương ở với thê tử con.”
Tống Tân Đồng nhìn Lục mẫu cười híp mắt đi đến, sau đó khoa tay múa chân về mũ phượng trên tóc của nàng, ra hiệu nàng lấy xuống, sau đó lại rửa mặt.
“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, sau đó lại nhìn Lục mẫu đi ra ngoài.
Này, người Lục gia tựa hồ cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng a?
Lục Vân Khai đi tới chính sảnh đãi khách phía trước, đạm giọng hỏi với Giang Minh Chiêu đang ngồi trên ghế cầm quạt xếp: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Thật đúng là lãnh đạm.” Giang Minh Chiêu lay động cây quạt: “Ngươi thành thân sao lại không cho ta biết vậy? Nếu không vừa nhận được tin tức, ta còn không biết ngươi thành thân đâu, ngươi thành thân rồi muội muội ta làm sao bây giờ?”
“Muội muội ngươi có liên quan gì đến ta?” Lục Vân Khai nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một hớp trà.
Giang Minh Chiêu như cười như không nói: “Tại sao không có liên quan, muội muội ta thế nhưng vẫn nói phải gả cho ngươi.”
“Ân.” Lục Vân Khai gật gật đầu: “Muội muội ngươi mới năm tuổi, ngươi hủy khuê dự nàng như vậy, xác định nương ngươi sẽ gây phiền phức cho ngươi chứ?”
Giang Minh Chiêu cười rộ lên: “Ai bảo ngươi thành thân sớm như vậy, thành thân có cái gì tốt? Bị người quản đông quản tây.”
“Ta với ngươi lại không giống nhau, ta là tú tài ở nông thôn, nhanh chóng cưới vợ mới là chính đạo.” Lục Vân Khai dựa vào ghế tựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn: “Ngươi tới chẳng qua là muốn nhìn nhà nghèo thành thân sao, bây giờ nhìn rồi, cũng cần phải trở về.”
“Xời, ngươi cũng quá keo kiệt.” Giang Minh Chiêu nhìn ngọn đèn lồng màu đỏ treo trên cành cây ngoài phòng: “Lúc ta tới liền nhìn thấy nha dịch tập hợp ở huyện nha, ngươi cẩn thận.”