Vào đêm, ánh nên mờ nhạt làm ấm người.
Tống Tân Đồng tắm rửa xong liền nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn màu xanh, nghĩ chuyện cần làm sau ngày mai lại mặt.
Lục Vân Khai ngồi ở trước giường, đã nhìn thấy nương tử nhà mình đang thất thần: “Đang suy nghĩ gì.”
Tống Tân Đồng lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Lục Vân Khai chỉ mặc bộ áo trong ngồi ở trước giường, thân hình bộ dáng đơn bạc, lập tức vén chăn lên: “Ban đêm còn lạnh đấy, đừng để đông lạnh, mau nằm xuống.”
Lục Vân Khai theo lời nằm xuống cạnh Tống Tân Đồng, tóc dài của hai người đan vào một chỗ.
Tống Tân Đồng cảm thấy có chút lạnh, nhích sát lại gần Lục Vân Khai thân thể xem như ấm áp: “Ngày mai lại mặt, chàng muốn trở về cùng ta không?”
Thân thể Lục Vân Khai hơi cứng đờ, sau đó buông lỏng xuống: “Được.”
“Vậy chàng không đi học?” Tống Tân Đồng nghiêng thân mình hiếu kỳ hỏi hắn: “Ngày mai cũng không phải là hưu mộc.”
“Để nương dạy bọn chúng hồng lục.” Lục Vân Khai ngửi mùi hương trên người Tống Tân Đồng, cảm thấy thân thể có chút khô nóng nhìn đỉnh màn màu xanh, hít một hơi thật sâu, kiềm chế xao động dưới đáy lòng, quả thật là thực tủy biết vị, chỉ muốn tới gần một chút như thế, đáy lòng liền rung động lên, lực khống chế dĩ vãng của hắn đâu rồi?
Tống Tân Đồng nhìn ra Lục Vân Khai khác thường, lấy tay chống đầu, chống thân thể nhìn hắn, hơi nhíu mày, cố ý hỏi: “Lục phu tử, chàng làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào sao?”
Ánh mắt Lục Vân Khai hơi ám, đè nặng cổ họng nói: “Không có việc gì.”
“Thực sự không có việc gì?” Ngón tay Tống Tân Đồng nhẹ nhàng lướt qua hầu kết của Lục Vân Khai, cố ý đùa hắn, “Nương thế nhưng để ta chiếu cố chàng thật tốt, chàng nếu không thoải mái ở chỗ nào nhất định phải nói ra, nếu không ta cũng đảm đương không nổi.”
Lục Vân Khai bắt được tay Tống Tân Đồng, cổ họng tắc lại nói: “Đùa rất vui?”
“Ta vẫn cho rằng Lục phu tử là một con mọt sách, không nghĩ đến…” Tống Tân Đồng rút tay về, không có rút ra, “Ai, chàng buông tay.”
Lục Vân Khai nghiêng người áp Tống Tân Đồng xuống dưới, khí tức có chút loạn: “Xem ra là thực sự không đau.”
Tống Tân Đồng ngầm bực, chơi lớn rồi: “Ai, chàng mau tránh ra, không được…”
Lời muốn nói toàn bộ bị cái hôn của Lục Vân Khai đè xuống nuốt mất, toàn thân Tống Tân Đồng theo đó đều nóng bỏng lên, tay Lục Vân Khai chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào nội sam của nàng, ngón tay lần theo hông nàng, dần dần đi xuống.
Toàn thân Tống Tân Đồng rung mình lên, thở gấp cầu xin: “Đừng đụng chỗ đó…”
Lục Vân Khai khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng liếm liếm bên tai nàng, tay cũng không có lấy ra.
Tống Tân Đồng nhìn đỉnh màn màu xanh, rõ ràng đêm qua còn là một tay mơ cần phải lật Xuân cung đồ, tối nay đã biến thành tay già đời, quả nhiên bản lĩnh này của nam nhân đều là trời sinh.
Hôn càng ngày càng dày, tay hắn châm lửa xung quanh, thân thể kiều nhuyễn của Tống Tân Đồng chịu không nổi trêu chọc như vậy, theo đó mà động tình.
Sau một đem tham hoa, Tống Tân Đồng toàn thân rã rời mỏi mệt mở hai mắt, phát giác mình đang ngủ trong vòng tay Lục Vân Khai, hai người tiếp xúc hết sức chân thành, thân mật không khoảng cách.
Lúc trước đáy lòng Tống Tân Đồng còn đem Lục Vân Khai so với bản thân xem như tiểu tiểu nam nhân, hiện tại sao, đem hắn xem như nam nhân chân chính, tính toán một chút, liền như vậy, dù sao chính mình cũng có chút động tâm, hơn nữa nên làm cũng đã làm rồi, cứ như vậy đi.
Chỉ là chuyện sinh con sau này, thế nào cũng phải chờ sau mười tám.
“Tỉnh?” Tay Lục Vân Khai đặt bên hông Tống Tân Đồng, đem kéo nàng qua bên mình, làm cho nàng càng nhích lại gần mình một chút.
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, cảm thấy có chút không thoải mái, sau đó giật giật thân thể.
Thanh âm Lục Vân Khai có chút khàn khàn nói: “Đừng động.”
Tống Tân Đồng lập tức ngừng, phút chốc cảm thấy có cái gì để giữa chân mình, hơi hơi nhíu mày, rất nhanh đã phản ứng lại, sau đó ngước mắt nhìn Lục Vân Khai hư hư thực thực đỏ ửng mặt, không nhịn được cười lên một tiếng: “Đừng xấu hổ, sáng sớm tinh lực dồi dào, bình thường bình thường.”
“…” Mắt Lục Vân Khai u ám: “Làm sao nàng biết?”
“Tự nhiên…” Tống Tân Đồng ngây ra một lúc: “Từ chỗ của chàng mà phát hiện, sáng sớm hôm qua chính là như vậy.”
Lục Vân Khai nghiêng thân đi, hít một hơi thật sâu.
Tống Tân Đồng không nhịn được bật cười lên: “Lục phu tử, bộ dạng chàng đỏ mặt thật là đẹp mắt.”
Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng dũng cảm như vậy, cổ họng thắt lại nói: “Nương tử đã không ngủ được, vậy chúng ta lại ngủ một lát đi.
Này ngủ phi bỉ ngủ*.
[*: Editor không biết chuyển cái cụm này T ^ T]Chờ lúc Tống Tân Đồng che eo rời giường thì đã sắp canh ba, quả nhiên không làm sẽ không chết, ái oán liếc mắt Lục Vân Khai đang mặc ngoại sam, rõ ràng là thư sinh gầy yếu, có thể làm giống như một con trâu vậy.
Một khắc trước còn đang hành vi phóng đãng, hiện tại lại áo mũ chỉnh tề, ấm nhuận như ngọc, thật là một thằng khốn!
Lục Vân Khai nhận thấy được tầm mắt đầy oán niệm của Tống Tân Đồng, đem y phụ sạch sẽ cùng giày bày ở đầu giường: “Vì sao nương tử nhìn vi phu như vậy?”
Tống Tân Đồng xoa xoa mi tâm: “Chàng người trước người sau hai kiểu, ta nhìn lầm rồi.”
Lục Vân Khai giơ tay lên để bên môi, cười cười: “Nương tử tuệ nhãn như đuốc.”
Tống Tân Đồng hừ một tiếng: “Chàng nói có phải là chàng đã sớm mưu tính trước muốn lấy ta hay không, nếu không sao lúc ta đề nghị chàng liền đồng ý sảng khoái như vậy?”
Lục Vân Khai khẽ ừ, sau đó đứng dậy: “Nương tử mặc quần áo rời giường, vi phu đi lấy nước nóng vào.”
Tống Tân Đồng nghe vậy, mặt lại hồng một mảnh.
Chờ sau khi người ra ngoài, mới thật chậm rãi mặc ngoại sam, còn mặc một kiện áo choàng ngắn hơi mỏng, lúc này mới đứng dậy đến tịnh thất bên cạnh, chờ tắm rửa xong đi ra lúc này mới cùng Lục Vân Khai đi tiền sảnh ăn sáng.
Bữa sáng là ăn cháo thịt băm, còn có màn thầu và thức ăn.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Lục mẫu liền khoa tay múa chân nói: “Vân Khai, con dạy trước, chờ giờ lành vừa đến giờ tỵ, các con lại đi lại mặt.”
Tống Tân Đồng thấy một trận mơ hồ, xin giúp đỡ nhìn về phía Lục Vân Khai, Lục Vân Khai ôn giọng nói: “Ta đi phòng học an bài trước một phen, chờ giờ tỵ chúng ta cùng nhau trở lại.”
“Được.” Tống Tân Đồng vội gật đầu: “Vậy chàng đi đi.”
“Vậy ta đi trước.”
Lục mẫu nhìn nhi tử với con dâu ân ái như vậy, đáy lòng cũng một trận vui sướng, sau đó khoa tay múa chân nói: “Tân Đồng, con về phòng nghỉ ngơi trước, chờ sau khi Vân Khai về rồi các con cùng đi luôn.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, về sân.
Khí tức yểu điệu trong sương phòng sớm đã tan hết, động tác thu thập gian phòng của Tống Tân Đồng cũng nhanh nhẹn lên, đem y phục hai người thay xuống toàn bộ cầm ra cái ao bên cạnh một góc sân giặt.
Hôm qua còn kinh ngạc vì sao trong viện này có cái ao, hô nay mới biết được là Lục Vân Khai ngày thường đều tắm rửa bằng nước lạnh, thiếp thân y phục của mình cũng là giặt ở đây.
Tống Tân Đồng sờ vào nước lạnh giá, nghĩ đến hai ngày nay chàng sớm muộn bưng nước nóng tới, đáy lòng ấm áp.
Giặt sạch quần áo xong thì liền trực tiếp phơi trên thân trúc ở mép sân, tay chà xát đỏ rực, lúc này mới trở lại trong phòng ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Mơ màng một hồi lại mở mắt lần nữa, thấy Lục Vân Khai đã về, vội ngồi thẳng người, ôn giọng hỏi: “Chàng về a?”
Đáy lòng Lục Vân Khai khẽ động, sau đó trên mặt lộ ra ý cười: “Thời gian không sai biệt lắm, ta cùng nàng lại mặt.”
“Được.” Tống Tân Đồng cười đem tay đặt vào lòng bàn tay Lục Vân Khai: “Đại Bảo bọn họ sợ là phải đợi đến nóng nảy.”