Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 164

Sau ngày sinh nhật, cuộc sống lại khôi phục yên ổn.

Ngày này, Tống Tân Đồng đang ở nhà quét rác, Đại Nha đột nhiên chạy tới cửa: “Cô nương, Tống chưởng quỹ Cát Tường tửu lâu tới cửa tìm ngươi, nói là có việc thương lượng.”

Tống Tân Đồng hỏi: “Nhưng nói chuyện gì?”

“Chưa nói, Dương đại thúc, chỉ là để nô tỳ tới tìm người.” Đại Nha nói.

“Vậy giờ ta liền qua đó.” Tống Tân Đồng vội vã buông chổi, cởi tạp dề liền đi ra ngoài, lúc vội vã chạy tới Tống gia, Tống chưởng quỹ đang bưng trà uống.

“Tống chưởng quỹ, thực sự là khách ít đến, hôm nay ngươi sao có thời gian qua đây?”

Tống chưởng quỹ chắp tay với Tống Tân Đồng: “Tống cô nương.” Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không đúng, phát hiện Tống Tân Đồng đã sơ búi tóc phụ nhân: “Tống cô nương đã thành thân?”

“Đã thành thân gần một tháng.” Tống Tân Đồng ngồi vào ghế trên bên cạnh.

Tống chưởng quỹ suy nghĩ tới thời gian, cũng hiểu rõ đại khái là vì việc tuyển tú lúc trước đó nên vội vã thành thân: “Vậy chúc mừng Tống cô nương, còn không biết phu gia của Tống cô nương là?”

“Phu gia họ Lục.” Tống Tân Đồng không muốn nhiều lời, trực tiếp mở miệng hỏi: “Tống chưởng quỹ hôm nay đến thế nhưng có việc?”

Tống chưởng quỹ áy náy nói: “Hôm nay mạo muội tới cửa quấy rầy là vì nghĩ muốn hướng Tống … Lục phu nhân mua một chút tôm hùm cùng ốc nước ngọt.”

Tống Tân Đồng nghi hoặc nhìn hắn một cái: “ Không phải Tống chưởng quỹ các ngươi có ôn tuyền thôn trang sao?”

Tống chưởng quỹ có chút bất đắc dĩ: “Mấy ngày nay Lĩnh Nam thành đang tổ chức Anh đào tiết, cần số lượng lớn tôm cùng ốc nước ngọt, cho nên liền tạm thời ngừng giao hàng cho huyện nhỏ chúng ta bên này. Vốn cũng không có quan hệ gì nhưng vì mấy ngày trước đã đồng ý thọ yến nhà huyện thái gia, cần một nghìn cân tôm hùm cùng hai trăm cân ốc nước ngọt, không cách nào chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Lục phu nhân.”

“Lục phu nhân yên tâm, huyện thái gia đưa tiền đặt cọc nhiều, bên phía ta làm chủ phân cho cô nương trăm lượng bạc mua mấy thứ này.” Tống chưởng quỹ nói rồi móc ra một trăm lượng đưa cho Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhíu mày: “Huyện lão gia này trái lại tài đại khí thô.”

“Cũng không là.” Tống chưởng quỹ cười cười: “Nghe nói mấy ngày này sơ tuyển tuyển tú còn thêm mấy phòng di nương nữa.”

Tống Tân Đồng cười cười, sau đó cùng lúc nói với Dương Thụ bên cạnh: “Bây giờ đi bắt tôm cho Tống chưởng quỹ đi.”

“Dạ.” Dương Thụ kính cẩn lui ra ngoài.

“Tống chưởng quỹ ngươi chờ một lát, hôm nay mặt trời xem chừng không tệ, không ít tôm đều chạy ra ngoài, đánh giá nửa canh giờ là có thể bắt đủ rồi.” Tống Tân Đồng nói.

Tống chưởng quỹ cười hì hì, nhìn thiên thanh lục thụ ngoài sảnh: “Đất Đào Hoa thôn phong thủy rất tốt, giống như thế ngoại đào viên vậy, thảo nào Lục phu nhân không muốn đến thị trấn mở tiệm làm ăn.”

“Ta trái lại muốn đi, nhưng đây không phải là đoạt sinh ý tửu lầu của Tống chưởng quỹ các ngươi sao.” Tống Tân Đồng uống một ngụm trà rồi nói: “Hiện nay cửa hàng trong thị trấn cũng khó tìm, không phải là thời cơ làm ăn tốt.”

Tống chưởng quỹ cười cười: “Lục phu nhân nói có đạo lý, muốn tìm được cửa hàng trên đoạn đường tốt thế nhưng rất khó, một cửa hàng trên đường của tửu lâu chúng ta kia nhưng cũng không có ý muốn thuê.”

Tống Tân Đồng ân nhẹ một tiếng, giống như vô ý hỏi: “Cũng không biết khi nào thì đường sông thông tàu thuyền?”

“Lục phu nhân sao lại quan tâm việc dựng đường sông?”

“Ta nghe người ta nói nếu như đi thuyền xuôi dòng xuống, chỉ cần một ngày quang cảnh là đã đến Lĩnh Nam thành, cũng không biết có phải là thật hay không.”

“Là thật.” Tống chưởng quỹ xác định nói: “Chẳng qua tạm thời còn không biết lúc nào thì thông tàu thuyền, nghe nói đường sông còn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, đánh giá sáu tháng cuối năm hẳn là có thể thông.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Trái lại ta không thể chờ được đến Lĩnh Nam thành trộm xem một chút, nghe nói chỗ đó đặc biệt phồn hoa.”

“So với huyện Thanh Giang phồn hoa hơn không ít, nhưng thủy chung không so được với chốn kinh thành.”

“Đây là tất nhiên.”

Ước chừng qua nửa canh giờ, Chu Tam Nhi liền chạy về: “Chưởng quỹ, đã xong ạ.”

Tống chưởng quỹ gật gật đầu, chắp tay với Tống Tân Đồng, “Vậy hôm nay liền cáo từ.”

“Tống chưởng quỹ đi thong thả.” Sau khi Tống Tân Đồng tiễn Tống chưởng quỹ rồi cũng ôm một rổ ốc nước ngọt cùng tôm chậm rãi đi về Lục gia, lúc đi tới bên dòng suối liền gặp phải mấy phụ nhân đang nói chuyện phiếm.

“Diệp Quế Hoa, ngươi cú này phát đạt rồi.”

“Cũng không đúng sao, sau này Vạn A Kiều nhà ngươi không thể thiếu tiền cho ngươi tiêu rồi.”

Diệp Quế Hoa được nịnh hót đến lâng lâng, ôm cái bụng bầu nói: “Đó là tất nhiên, nữ nhi của ta có tiền đồ, sau này phải đón toàn gia chúng ta đi hưởng phúc.”

“Chờ ngươi sinh con xong liền đi?”

“Sao có thể a, qua mấy ngày chúng ta liền đi, cũng đi hưởng thụ cuộc sống của thái thái nhà giàu.” Diệp Quế Hoa nói nói liền nhìn thấy Tống Tân Đồng đi về phía bên này: “Có mấy người a là không có cái mệnh phú quý này, ta còn tưởng rằng nàng có thể gả cho một công tử nhà giàu thật lợi hại đâu, kết quả gả cho một tú tài hủy dung muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, các ngươi nói có đúng hay không?”

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày.

Mấy phụ nhân bên cạnh thấy Tống Tân Đồng, lại nghĩ đến nam nhân nhà mình đang làm việc kiếm tiền ở Tống gia, nói tiếp cũng không tốt.

Diệp Quế Hoa thấy mấy người không lên tiếng, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh: “Các ngươi liền ở chỗ này rửa đi, ta trở lại nấy một bát tổ yến ăn.” Nói xong lắc lắc cái eo đã béo lên mấy vòng đi về nhà.

Tống Tân Đồng nhíu mày liếc mắt nhìn Diệp Quế Hoa, tổ yến không phải là chưng lên sao?

Một vị phụ nhân nói: “Tân Đồng, ngươi đừng chấp nhặt cùng cái bà nương Diệp Quế Hoa này, nàng là ăn nho không được bảo nho chua.”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mấy người một cái: “Khuê nữ nhà nàng bị chọn vào cung?”

“Sao có thể a, là được một chủ bộ nhìn trúng, mang về làm thiếp, nghe nói chủ bộ kia đã năm sáu chục tuổi, râu rất dài, nói là đặc biệt được sủng ái, còn đưa không ít quà tặng cùng ngân lượng về, nhà Vạn lão tam này mấy ngày nay đều rất đắc ý, ra tay cũng hào phóng, mỗi ngày ăn thịt mỡ to.” Phụ nhân này nói được có mắt có mũi.

“Cũng không biết là đụng phải cái đại vận gì, cô nương thôn chúng ta đều trở về, chỉ có Vạn A Kiều bị người nhìn trúng.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ đến bộ dạng của Vạn A Kiều, khiếp nhược lại điềm đạm đáng yêu, lúc che mặt khóc làm nam nhân vô cùng đau lòng, cũng khó trách sẽ bị chủ bộ trong châu phủ nhìn trúng, tuy là làm thiếp, nhưng tổng so với gả cho một anh nông dân ăn không đủ no lại mặc chẳng đủ ấm dễ chịu hơn.

Trong thôn rất nhiều cũng đều có ý nghĩ như vậy, nhưng trên miệng vẫn còn nói xấu.

Tống Tân Đồng không có đón lời, mà là tiếp tục đi về phía Lục gia, vừa tới cửa viện liền đúng lúc giờ ngọ hai vào vào học, không ít học sinh đeo bọc sách chạy vào nhà.

Phần lớn là đứa nhỏ trong thôn, thấy nàng cùng nhao nhao hô: “Tân Đồng tỷ tỷ.”, “Sư mẫu.”

“Tỷ.” Cặp song sinh đứng trước cửa ngoắc tay về phía Tống Tân Đồng: “Tỷ đã đi đâu vậy?”

“Đi về nhà một chuyến.” Tống Tân Đồng dẫn hai cậu vào trong nhà: “Ra phía hậu viện tìm tỷ?”

“Dạ tìm.” Đại Bảo muốn tới gần nhưng lại ngại mình đã bảy tuổi, hơn nữa tỷ đã xuất giá, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên: “Thẩm thẩm làm nhiều đồ ăn ngon, sẽ chờ tỷ về.”

Tống Tân Đồng vỗ vỗ vai hai cậu: “Tối hôm nay tỷ làm tôm cho mấy đứa ăn.”

“Tốt.” Cặp song sinh giòn tan ứng hạ.
Bình Luận (0)
Comment