“Nếu không có chủ ý của ngươi thì một chuyến này của ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.” Giang Minh Chiêu cầm cây quạt gõ bàn: “Lần này ta tới tìm ngươi không chỉ là vì phân lợi tức lần xuất hải này, còn có ý muốn xin nhờ ngươi.”
“Chuyện gì?” Lục Vân Khai đem cái tráp chứa đầy ngân phiếu đè nặng dưới tay trái, đạm giọng nói.
Giang Minh Chiêu cười cười: “Kinh thành đã đem chuyện thi công bến tàu giao cho tri phủ Lĩnh Nam đốc thúc.”
Lục Vân Khai dựa vào ghế tựa, đạm giọng nói: “Lại có quan hệ gì với ta?”
“Sao lại không có quan hệ, trái lại có quan hệ rất lớn với ngươi.” Giang Minh Chiêu không nhịn được nói.
“Ta cũng không phải quản sự nha môn châu phủ, cũng không quản được chuyện xấy bến tàu.” Lục Vân Khai tà tứ nhìn Giang Minh Chiêu cười: “Nếu như không có chuyện gì ta liền đi trước, lần sau lúc ra khơi nhớ nói với ta một tiếng.”
“Hắc.” Giang Minh Chiêu giơ tay lên đè tay phải Lục Vân Khai lại: “Ngươi trước đừng sốt ruột, nghe ta nói hết trước đã.”
“Vậy nói mau, nhiều lời vô ích quá.” Lục Vân Khai có chút mất kiên nhẫn, vừa nãy đột nhiên nghĩ đến hôm nay đã là mùng mười tháng ba, đợi thêm nữa là hơn mười ngày, có lẽ thực sự là không thích hợp đi đạp thanh, liền nghĩ nghe Giang Minh Chiêu nói xong việc liền đi Hàn Sơn tự.
Giang Minh Chiêu sớm đã quen với loại trạng thái nói chuyện giữa hai người, cũng không để ý: “Ngươi cũng biết Giang gia chúng ta cùng tri phủ đại nhân quan hệ như thế nào, chúng ta đã nhận được việc thi công bến tàu này.”
Lục Vân Khai không để ý nói một tiếng chúc mừng.
Giang Minh Chiêu nói: “Giang gia chúng ta nhìn trúng một mảnh đất, một chỗ cách Thanh Giang huyện gần nửa canh giờ ngựa nhanh.”
Lúc Vân Khai suy nghĩ lại một chút, đoán được chỗ bọn họ định ra, ngước mắt nhìn về phía Giang Minh Chiêu, chờ hắn tiếp lời.
“Mảnh đất kia xem như bốn phương thông suốt, hơn nữa còn là nơi đóng quân trước kia lúc thi công bến tàu, lấy thi công lên cũng rất thuận tiện.” Giang Minh Chiêu dừng một chút: “Ta lúc này mới đến Thanh Giang huyện cũng là vì mảnh đất này mà đến.”
Ngón tay Lục Vân Khai nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, nương tử nhà mình lúc trước ở ngay chỗ đóng quân kia bán thức ăn, chẳng lẽ là mảnh đất này bây giờ ở trên tay của nàng?
“Có điều mảnh đất kia đã bị bán đi.” Giang Minh Chiêu bình tĩnh nhìn Lục Vân Khai: “Ngươi có biết ở tren tay ai không?”
Lục Vân Khai nhíu mày: “Ở trên tay nội tử*?”
[*: cách gọi vợ thời xưa.]“Đúng, tra xét rất lâu, không nghĩ đến vậy mà ở trên tay đệ muội.” Giang Minh Chiêu cười cười: “Vì sao đệ muội lại mua một khối đất cách xa thôn như vậy?”
Lục Vân Khai nhíu mày: “Ngươi hoài nghi bọn ta?”
“Không phải, chỉ là quá trùng hợp, ta thật sự là ngạc nhiên không ngớt.” Giang Minh Chiêu xoạt một cái mở quạt xếp ra: “Nhìn phân thượng chỗ chúng ta tương giao đã lâu, có thể thỉnh đệ muội bỏ thứ yêu thích hay không, đem mảnh đất kia bán cho ta?”
Lục Vân Khai không nói chuyện.
Giang Minh Chiêu nói: “Quyền xây bến tàu ở trên tay ta, đệ muội cầm cũng vô ích, ta nguyện ý ra giá nhiều hơn gấp mười lần mua từ tay nàng.”
Lục Vân Khai uống một hớp trà, nương tử nhà mình chắc hẳn là lúc bán thức ăn ở chỗ đóng quân nhìn thấu được giá trị của mảnh đất này, lúc này mới mua: “Việc này ta vô pháp làm chủ, nếu ngươi có thành ý, liền đi bàn bạc cùng nội tử đi.”
Lúc Tống Tân Đồng được mời đến nội sảnh còn có chút kinh ngạc, chờ sau khi Giang Minh Chiêu lên tiếng mời hiểu được là xảy ra chuyện gì, thì ra quyền lợi khai phá mảnh đất kia rơi vào trên tay người này.
“Đệ muội yên tâm, chỉ cần ngươi chịu bỏ thứ yêu thích ta tuyệt sẽ không để đệ muội chịu thiệt.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, ngồi thẳng người lên, thay đổi khí chất kiều nương dịu dàng vừa nãy, cường thế lên: “Giang công tử ưu ái, không ngại nói một câu nếu ta cảm thấy khả thi, tất nhiên cho Giang công tử.”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn nương tử nhà mình một cái, cảm thấy nương tử cường thế hẳn lên thực sự là đáng yêu, cũng không nói chen vào, bưng trà uống.
Giang Minh Chiêu kinh ngạc nhìn về phía Tống Tân Đồng lúc trước dùng trà trong sảnh hoàn toàn khác nhau, sau giây lát thu liễm thần sắc: “Ta nguyện ý ra giá gấp mười lần mua từ tay đệ muội.”
Vốn là một lượng một mẫu, bây giờ biến thành mười lượng một mẫu, cho dù là ai cũng sẽ mang ơn tiếp nhận.
Đương nhiên, không bao gồm Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng cười cười, không có trực tiếp đồng ý, mà là hỏi: “Vì sao Giang công tử nhất định phải mua từ trong tay ta chứ? Theo ta được biết, mảnh đất kia cũng không có gì tốt.”
Giang Minh Chiêu cười cười: “Không dối gạt đệ muội, ta tính toán ở đó xây bến tàu.”
Tống Tân Đồng giờ vờ kinh ngạc kinh hô một tiếng, vẫn thản nhiên như cũ nói: “Thì ra là như thế.”
Giang Minh Chiêu có chút câm nín, hai vợ chồng này thế nào đều là cái loại cường điệu này, cái gì cũng nhàn nhạt, dáng điệu từ tốn, nhìn qua gấp chết người: “Đệ muội nếu ngại giá thấp, ta có thể lại thêm năm trăm lượng.”
“Giang công tử thực sự là tài đại khí thô.” Tống Tân Đồng cười cười: “Có điều ta không bán.”
Giang Minh Chiêu trầm mặt, cảm thấy Tống Tân Đồng này thực sự là yêu tài, chẳng lẽ là nghĩ lại muốn thêm một ngàn lượng?
Mảnh đất này là chỗ thích hợp xây bến tàu nhất, hơn nữa đều dựa vào tương đối gần với mấy huyện của Thanh Giang, nếu đổi chỗ khác thì cần vòng thêm một hai canh giờ, thật sự là không có lời.
Nếu như chỉ cần bạc vậy cũng tốt.
Giang Minh Chiêu do dự một chút: “Ta lại thêm một ngàn lượng.”
Tống Tân Đồng cười cười: “Giang công tử, ta đã nói rồi ta không bán.”
“Ngươi…” Giang Minh Chiêu không vui mở miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, Tống Tân Đồng lại nói: “Ta đưa cho Giang công tử.”
Lời của Giang Minh Chiêu bị nghẹn lại trong cổ họng, lập tức nhìn về phía Lục Vân Khai bên cạnh, lại nhìn Tống Tân Đồng một chút: “Đệ muội thế nhưng nói thật?”
“Thật.” Tống Tân Đồng gật gật đầu.
“Vậy đa tạ đệ muội.” Giang Minh Chiêu chắp tay nói: “Đệ muội sau này nếu có yêu cầu gì, cũng có thể nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được ta đều có thể đáp ứng ngươi.”
Tống Tân Đồng cười cười: “Vậy vừa lúc, ta thật đúng là có một yêu cầu.”
Giang Minh Chiêu rõ ràng cứng lại một lại: “Đệ muội mời nói.”
“Sau khi Giang công tử thi công bến tàu, có thể cho ta ba cửa hiệu mặt tiền không.” Tống Tân Đồng nói.
Giang Minh Chiêu ngẩn ra, nhưng lời đã nói không thể thu hồi lại, suy nghĩ một chút sau khi thi công bến tàu trừ bỏ đại thương* ra thì ít nhất sẽ tu sửa hai, ba con phố, đến lúc đó ít nhất sẽ xây mấy chục cái cửa hàng, cho ba cái cửa hàng cũng là chuyện đơn giản thôi: “Vậy theo lời đệ muội nói là được, đệ muội nhưng còn có yêu cầu khác?”
*: Chữ ‘thương’ ở đây nghĩa là kho hàng, đại thương là kho hàng cỡ lớn“Liền hi vọng vị trí ba cửa hàng không cần quá hẻo lánh là được, còn có hi vọng Giang công tử sau này che chở cho cửa hàng chúng ta.” Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Vân Khai đang cười nhạt uống trà liếc mắt một cái, sau đó nói: “Khế đất ở trong nhà, Giang công tử hôm nào rỗi rảnh có thể phái người đến Đào Hoa thôn lấy.”
“Bây giờ liền đi.” Giang Minh Chiêu nói.
“Sáng mai đi.” Lục Vân Khai đứng dậy chắp tay phía Giang Minh Chiêu: “Ta cùng với nội tử còn muốn đi ngoại thành du ngoạn, liền không làm phiền, cáo từ.”
Giang Minh Chiêu nghĩ giữ cũng không giữ được, chỉ có thể đưa mắt tha thiết mong chờ nhìn hai người rời đi.
Tống Tân Đồng lên giá xe ngựa, ghét bỏ nói: “Bằng hữu của chàng thật là thương nhân?”
“Chẳng qua là hắn khinh địch.” Lục Vân Khai cười cười: “Chắc bây giờ hắn đang hối hận không thôi đâu.”
“Vậy ba cửa hàng đã đáp ứng có thể không cho hay không?” Tống Tân Đồng lo lắng hỏi.
“Để hắn lập văn thư.” Lục Vân Khai nói: “Nếu như không lập, khế đất cũng không cho hắn.”
“Vậy đều nghe tướng công.” Tống Tân Đồng cười híp mắt nhìn về phía đồi hoa hải đường khắp núi phía trước, đáy lòng vui vẻ không ngớt: “Phiến rừng hải đường này thật là xinh đẹp.”