Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 178

Gần tới giờ ngọ, vài chiếc thuyền thương, thuyền hàng từ thượng du đúng giờ cùng tới đậu bên cạnh bến tàu, từ trong tiếng trống rung trời nổi lên, bắt đầu chuyển hàng.

Kỳ thực mấy thương nhân này đều đã ước định với tri phủ Lĩnh Nam rồi, mua giờ lành này, đặc biệt chọn canh giờ này qua đây thượng hạ hàng, ẩn dụ rằng sinh ý thịnh vượng, tài nguyên quảng tiến.

Canh giờ không sai biệt lắm, Giang Minh Chiêu dẫn tri phủ mấy người tới tửu lâu Đồng ký bọn họ.

Điều này làm cho Tống Tân Đồng vốn định rời đi từ cửa sau chờ người ngẩn ra.

Lục Vân Khai không thể không dừng bước: “Ta đi phía trước xem xem, một khắc sau sẽ trở về.”

“Kia không phải là không kịp sinh nhật chàng sao?” Tống Tân Đồng có chút không muốn kéo Lục Vân Khai, nam nhân xã giao đâu phải năm, mười phút là có thể giải quyết? Hai tiếng đồng hồ cũng sợ là không đủ.

Chưởng quỹ vội vội vàng vàng chạy vào trong viện: “Đông gia, Giang công tử cùng tri phủ đại nhân nói chuyện người và phu nhân mở tửu lầu này, tri phủ đại nhân điểm danh muốn gặp người đâu.”

Tống Tân Đồng thầm nghĩ quả nhiên chính là như vậy, nhưng cũng biết không thể ngăn cản: “Vậy chàng đi đi ta mang theo Đại Bảo bọn họ về trong thôn trước.”

“Được, ta trở về nhanh thôi.” Lục Vân Khai có chút không nỡ nhìn thê tử nhà mình.

“Ân, vậy chàng về sớm chút, về ta và nương cùng nhau mừng sinh nhật cho chàng.” Tống Tân Đồng không nỡ nhìn hắn: “Về sớm một chút.”

“Được.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng tình tứ nhìn hắn như vậy, hận không thể tiến lên ôm lấy nàng hôn, nhưng bên cạnh còn có mấy người chướng mắt đứng đó: “Để Đại Nha hảo hảo chiếu cố nàng.”

“Yên tâm đi cô gia, không cần ngươi nói ta cũng sẽ hảo hảo chiếu cố cô nương.” Đại Nha lớn giọng trả lời.

“…” Lục Vân Khai cảm thấy trán đau.

Cất bước sau, Lục Vân Khai liền đi lên lầu, chắp tay hành lễ với tri phủ đại nhân:”Gặp qua mấy vị đại nhân.”

“Miễn lễ.” Tri phủ đại nhân nhìn dấu vết vô pháp xóa đi trên mặt Lục Vân Khai, vẻ mặt đáng tiếc: “Ba năm không gặp, Vân Khai vẫn khí chất trong suốt như vậy, mau tới đây ngồi chung.”

“Học trò không dám.”

“Có gì không dám, ra cửa không cần phải khách khí, qua đây ngồi chung.”

“Đa tạ đại nhân.” Lục Vân Khai ngồi xuống cạnh Giang Minh Chiêu.

Tri phủ đại nhân hỏi: “Giang tam nói gian tửu lầu này là ngươi mở?”

Tri phủ đại nhân là cậu của Giang Minh Chiêu, quan hệ rất tốt.

Lục Vân Khai gật đầu: “Thật ra là nội tử mở, nàng giỏi làm thức ăn, cho nên nghĩ ra không ít món ăn mới mẻ, trong điếm có không ít món mùi vị không tệ, học trò sau người đều đưa lên một ít.”

“Được, chúng ta đang lo không biết gọi món nào đâu.”

Lục Vân Khai phân phó chưởng quỹ đang hầu hạ ở cạnh mấy tiếng, sau đó lại cùng tri phủ đại nhân nói: “Đại nhân thỉnh đợi chốc lát, rất nhanh liền đưa lên đây.”

“Được.”

Giang Minh Chiêu chỉ vào Hứa Minh An ngồi đối diện, sau dó khẽ nói với Lục Vân Khai: “Hắn chính là chủ nhân Cát Tường tửu lâu, lúc trước đệ muội chính là hợp tác cùng hắn.”

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn Hứa Minh An một cái sau đó thu hồi ánh mắt: “Ta biết.”

Sau một lát, chưởng quỹ để bọn tiểu nhị đưa món kho lên trước, còn tặng mỗi người bao tay giấy dầu mang vào, đề phòng làm ô uế tay các quý nhân.

Giang Minh Chiêu gặm vịt giá(?) dùng gia vị bí chế thấm ướp qua, miệng không ngừng tán thưởng: “Hương cay vô cùng, ma cay kính túc, ăn ngon!”

“Răng môi lưu hương, rất lâu không tan, học sinh còn muốn ăn một cái nữa.” Vị quan văn thư theo cùng nói.

“Đích xác không nhiều.” Tri phủ là một người có tiết chế, nhưng cũng ăn hai cái: “Phu nhân Vân Khai rất tài giỏi, làm ra món ăn thật sự không tồi.”

Lục Vân Khai gật đầu tiếp thu lời tán thưởng này, đem các món rau trộn bao tử, ngó sen phiến, đậu bì cùng đem tới trước mặt tri phủ đại nhân: “Những món ăn này đều là chút đồ ăn với cơm, nội tử cho rằng làm thức ăn chính là khiến cho người ta muốn ăn, có thể ăn no liền là một kiện công đức.”

“Có đạo lý, có đạo lý.”

Ngay sau đó, xương sườn khô cùng cá nướng bí chế, tôm hùm xào cùng ốc nước ngọt cũng đưa lên.

“A, tôm này không phải là của Cát Tưởng tửu lâu sao?” Chủ bộ nhìn về phía Hứa Minh An bên cạnh, hỏi: “Đúng hay không?”

“Phải.” Hứa Minh An gật đầu.

Tri phủ cũng hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Hứa Minh An: “Đại nhân, kỳ thực tôm cùng ốc nước ngọt của tửu lầu cũng là công của Lục phu nhân, phương pháp làm tôm này vẫn là ta mua được từ trong Lục phu nhân đây.”

“Thì ra còn có nguồn gốc như vậy.”

Giang Minh Chiêu gắp miến phía dưới cá nướng ra, gắp cho tri phủ đại nhân: “Đại nhân, miến này ăn vị rất tốt, người nếm thử.”

“Được.” Tri phủ đại nhân lúc trước đã ăn rồi, thấy rất khá, nhưng cháu trai lại ở trước mặt mọi người gắp cho hắn ăn, nghĩ đến hẳn có tính toán khác, gật gật đầu: “Vị thoải mái, đầy co giãn, tốt, tốt, tốt!”

Liên tiếp ba chữ tốt, làm các thương nhân ngồi ở trên lầu đều nhìn về phía miến dưới cá nướng, cũng nhao nhao gắp lấy, đều là ánh mắt sáng lên.

Lục Vân Khai từ đầu tới cuối đều đạm nhìn trò xiếc của Giang Minh Chiêu, tâm thở dài nương tử nhà mình lại chịu thiệt, 40 văn một cân, 100 văn một cân đều bán được.

Tống Tân Đồng lên xe ngựa về Đào Hoa thôn, đường về Đào Hoa thôn đều bị sang phẳng, không đến một khắc đồng hồ đã đến.

Lúc đến cửa thôn, Tống Tân Đồng lại xuống xe ngựa đi xem xét tác phường, trên bờ sông có bảy bà tử đang rửa khoai lang.

“Thu bà bà, sao còn chưa về nhà ăn cơm?”

“Còn sớm đâu, hôm nay lại đưa tới hai nghìn cân khoai lang, phải vội vàng rửa rồi cắt phơi cho tốt.” Thu bà bà đấm đấm lưng.

“Bà bà mệt mỏi sao? Các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đừng luôn làm, luôn khom lưng không tốt cho eo.” Tống Tân Đồng chỉ vào ghế bọc da cùng bàn xoay eo: “Những thứ ấy đều là chuẩn bị cho các ngươi, hoạt động nhiều một chút, đừng lắc mông.”

“Hiểu rồi, Tân Đồng ngươi mau về ăn cơm chút đi, chúng ta rửa một hồi liền đi ăn cơm.”

“Được.” Tống Tân Đồng vào nội viện, vừa lúc thấy mấy người Hà nhị thúc đang đẩy cối xay: “Thúc, các ngươi thay phiên tới, bị mệt.”

“Không mệt, có con la đâu, chúng ta rất nhẹ nhàng.”

“Đúng vậy, mỗi ngày ở đây ăn thịt đâu, chúng ta còn mập mấy cân, ha ha ha ha.”

“Cũng không là, so với trước đây làm công ở bên ngoài tốt hơn nhiều.”

Tống Tân Đồng cười cười, lại đi vào phía trong, hiện tại việc tạo sợi này nhiều người nhất, đại khái mười người đến làm: “Thế nào? Hôm nay ra bao nhiêu?”

“Hiện tại thời tiết tốt, hôm nay dự đoán có thể ra sáu bảy trăm cân.” Đầu lĩnh chính là Vương thị, nàng dẫn các công nhân mua về làm công, hiện tại đã có thể chỉ cần nhìn chằm chằm là xong, cũng không cần tự mình ra tay.

“Vậy rất tốt.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, quay người đi phòng thu chi, mấy người Tạ Nghĩa đang tính sổ trong phòng thu chi đâu, bởi vẫn còn là tay mới cho nên Dương Thụ dạy không ít: “Cô nương qua đây.”

“Học thế nào?”

“Đã không sai biệt lắm.” Dương Thụ bẩm báo: “Áng chừng mười ngày nữa là có thể buông tay.”

“Ân.” Tống Tân Đồng tính toán đến lúc đó đưa Hà Tây đi tửu lầu Đồng ký làm phòng thu chi, coi như là dò xét lẫn nhau với chưởng quỹ được mời tới.

“Dương thúc, thường ngày ngươi nhớ nói một câu với các công nhân kia, phải chú ý nghỉ ngơi, thay phiên nghỉ ngơi một chút, đừng để mệt bị thương thân thể.” Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía Tạ Nghĩa cùng Hà Tây: “Các ngươi cũng nhớ nói cùng người trong nhà một chút, bị mệt.”

Tạ Nghĩa xấu hổ gãi gãi đầu: “Nãi nãi chính là cảm thấy một ngày có thể kiếm ba mươi văn tiền, rửa nhiều cũng không có chuyện cả.”

“Nếu như bị thương thân thể, già rồi nhưng dễ lưu lại bệnh tật.”

“Chúng ta minh bạch, ta sẽ nói với nãi nãi.”
Bình Luận (0)
Comment